Tô Lê đi nghe ngóng tin tức, vụ việc lần này cần có người đứng ra chịu trách nhiệm, chính vì vậy mà Trần Miễn trở thành con cừu thế mạng.
Đầu Tô Lê bỗng chốc rối bời, cô tuyệt đối sẽ không để cho Trần Miễn gách hết trách nhiệm cho vụ việc này, tuyệt đối không thể để Trần Miễn phải ngồi tù.
Cô đi ra từ phòng cảnh sát, vị cảnh sát xử lý chuyện này nói với cô đây là một sự việc rất nghiêm trọng, cô phải sớm có chuẩn bị tâm lý.
Tô Lê đầu óc mơ hồ đi về phía trước, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, chắc không ai có thể hiểu nổi tình cảm giữa cô và Trần Miễn.
Ba năm nay đều là Trần Miễn bảo vệ cô, nhưng mà giờ đây cậu ấy xảy ra chuyện cô lại không giúp ích được gì.
Giang Thần Hy đứng ở xa nhìn Tô Lê đang hoang mang hoảng hốt, anh nheo mắt lại.
Trong ấn tượng của anh đây có lẽ là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như vậy.
Cô của giờ khắc này đã không còn dáng vẻ quyến rũ gợ cảm như thường ngày nữa.
Trên mặt cô còn vệt nước mắt chưa khô.
Anh dùng sức hút điếu thiếc trong tay, quả nhiên Tô Lê không hề nhìn thấy anh.
Không biết tại sao, nghĩ đển cảnh cô ấy vì một người đàn ông khác mà khóc lóc, hoặc là xuất phát từ dục vọng chiếm hữu trời sinh của đàn ông chăng, anh cảm thấy cực kỳ không vui.
Anh nheo nheo lông mày, trong lúc anh đang chuẩn bị đi về phía cô thì cô bị một người đi đường đụng phải, vốn dĩ vết thương ở chân cô vẫn chưa lành, cho nên lần va chạm này khiến cô ngã ra đường.
Tô Lê giống như quên mất việc chân mình bị thương, nhưng mà cú ngã này hình như lại khiến cô bị trật chân, cô đau đến gần như bật khóc. Cô ngồi bệt dưới đất, muốn đứng dậy nhưng lại không có sức lực.
Giang Thần Hy ngược lại không thấy lo lắng, anh chậm rãi đi đến bên cô, đứng trước mặt cô, hai tay đút túi quần, cúi mắt nhìn cô đang ngồi dưới đất, lạnh nhạt mở miệng, “Chân đã bị thương như vậy mà còn chạy lung tung sao?”
Tô Lê nghe thấy giọng nói của anh quả nhiên có chút kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, quả nhiên là Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy duỗi tay ra trước mặt cô rồi nói, “Ngồi dưới đất lạnh lắm đấy.”
Tô Lê mượn lực từ tay anh đứng dậy. Chân cô đứng không vững, cô bị mất thăng bằng nên ngã vào lòng của anh.
Giang Thần Hy nhấc tay xoa nhẹ mặt cô, “Vốn định cùng em ăn trưa với nhau nhưng nghe người giúp việc nói thấy em hốt hoảng chạy ra ngoài, gọi điện cho em thì không ai nghe, cho nên tôi mới nghĩ có lẽ em sẽ đến cục cảnh sát, nên tôi đến đây tìm em.”
Giang Thần Hy tất nhiên là biết đã xảy ra chuyện gì. Dù sao thì người chết cũng có chút quan hệ với Giang gia và tam thiếu gia của Kiều gia.
Bởi vì vội vã ra ngoài nên Tô Lê ăn mặc rất ít, Giang Thần Hy bèn cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, “Đã đói chưa? Tôi dẫn em đi ăn trước, sau đó sẽ đưa em đi bệnh viện kiểm tra vết thương của em.”
Tô Lê ngơ ngác nhìn anh, không nói gì cũng không bước đi. Giang Thần Hy nhìn cô, nở nụ cười đem theo chút nuông chiều: “Vừa nãy thấy em đi khá nhanh nhẹn cơ mà, sao vừa nhìn thấy tôi em liền không đi được nữa vậy hả?
Tô Lê duỗi tay nắm lấy tay anh, cô rũ mắt xuống, lí nhí nói: “Giang thiếu, anh, anh có thể giúp em một chút được không? Anh có thể giúp em một việc được hay không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nheo mắt cười cười, anh cong khoé môi cười nói: “Em đây là đang cầu xin tôi sao?”
Tô Lê nắm chặt lấy tay anh, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Một người bạn của em gặp chút chuyện, Giang thiếu, em nghĩ anh có thể giúp được cho em, có đúng hay không?”