Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 58: Chương 58




Trần Miễn còn muốn nói gì đó, nhưng lời thốt ra tới cửa họng lại thu lại không nói nữa.

Hai người cùng nhau đi tới siêu thị mua rau thức ăn, mua cả một đống đồ toàn là những thứ mà Tô Lê thích.

Trần Miễn bận rộn trong bếp tới tận trưa, Tô Lê ngồi phòng khách xem ti vi, y như trước vẫn táo bạo như thế.

“Trần Miễn, cô gái đó nhìn cũng được đấy, bắt đầu từ khi nào vậy? Tô Lê cười hỏi.

Trần Miễn nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn Tô Lê, tiếp tục làm và nói: “xem mắt rồi quen biết.”

“Coi mắt?” Tô Lê nghe xong liền hồ hởi, “ Anh đi coi mắt thật sao?”

Trần Miễn “ừ” một tiếng, “cô ấy là Vương Nhã Tịnh, là một trợ lý nghệ sỹ.”

Tô Lê cười nói: “ cũng không tệ đấy chứ, những người như vậy họ rất biết cách chăm sóc người khác, Trần ca, em thấy cô ấy không giống những người phụ nữ khác ở bên cạnh anh, chịu khó đối xử tốt với người ta, biết chưa hả?”

Trần Miễn không tiếp lời, chỉ nhìn cô, hỏi: “Em gặp rồi sao?”

Tô Lê cười nói: “ Anh nói xem?”

Trần Miễn nhìn cô, cũng không nói gì thêm, bận rộn với món ăn của mình, dù sao Tô Lê cũng không giúp được gì, thôi thì ngoan ngoãn ngồi một chỗ xem phim.

Đúng lúc này, nghe thấy có tiếng người gõ cửa, Tô Lê ôm theo bọc khoai tây chiên nói đi mở cửa.

Nhưng mà khi mở cửa thì không khỏi ngây người ra một lúc, không ngờ rằng lại là cô gái mà Trần Miễn mới quen.

Đương nhiên cô gái đứng ngoài cửa cũng rất ngạc nhiên, “ Cô, cô là ai?”

Rõ ràng, đây cũng là phản ứng đầu tiên của tất cả các cô gái.

Tô Lê cười quay đầu lại nhìn Trần Miễn đang bận rộn trong bếp, “ Trần ca à, là chị dâu.” Sau đó cười nhìn hướng Vương Nhã Tịnh, “ chào chị, em là bạn của anh Trần Miễn, em tên là Tô Lê.”

Trần Miễn nghe thấy thế thì dừng tay lại, đương nhiên cũng hơi có chút bất ngờ vị sự xuất hiện của Vương Nhã Tịnh.

“Trần ca.” Vương Nhã Tịnh cười nhìn qua Trần Miễn, hoàn toàn không để ý gì tới Tô Lê.

Dường như là bản năng của người phụ nữ, cô vội vàng muốn chứng minh cái gì đó, liền đi thẳng vào bếp, nhìn Trần Miễn và nói: “ Hôm nay em được nghỉ, vì thế nên em đến đây. Nay anh có thời gian rảnh không? Lần trước không phải chúng ta đã nói có thời gian sẽ đi công viên giải trí sao?”

Tô Lê nhẹ nhàng đóng cửa, để tránh cái gió lạnh bên ngoài.

Trần Miễn cúi đầu bận rộn với đống cà rốt trong tay, nói: “chiều nay anh phải tới luyện xe cùng đội, sau này tốt nhất là em phải nói trước với anh, nếu không thì không chắc anh đã có thời gian.”

Vương Nhã Tịnh đương nhiên có chút thất vọng, “ ồ … vậy ạ, vậy thì không vội, em đi cùng anh đi luyện xe nhé?”

Trần Miễn không để ý gì tới cô ấy.

Tô Lê đứng bên cạnh chứng kiến, sau đó đi lên tầng cởi chiếc áo ra, xách cái túi mang theo xuống lầu, cười tiến vào bếp, nói: “Trần ca, em còn có chuyện, em đi trước đây.”

Trần Miễn nghe thấy, cau mày ngước mắt nhìn cô.

Tô Lê cũng không để ý Trần Miễn, nhìn hướng Vương Nhã Tịnh, nói: “Chị dâu à, anh Trần Miễn làm một mâm đầy đồ ăn là làm cho chị đấy, anh ấy chính là khẩu xà tâm phật đấy, chị cẩn thận đừng để bị cái dáng vẻ lạnh nhạt của anh ấy lừa nhé, người đàn ông biết nấu cơm, thông thường không phải người đàn ông xấu, có đúng không? Được rồi, em còn có chuyện em đi trước đây.”

Vương Nhã Tịnh nhìn Tô Lê, không trả lời gì cả.

Tô Lê cũng hiểu, đối diện với người phụ nữ lại mặc áo người đàn ông của mình, không có ai không nghĩ linh tinh cả.

Tô Lê khoác chiếc áo khoác lên, sau đó liền rời đi ngay.

Trần Miễn nhìn thấy vậy liền bỏ dao xuống, đuổi theo đi ra ngoài.

“Trần ca, Trần ca…” Vương Nhã Tịnh thấy vậy cũng vội gọi theo hai tiếng, nhưng mà Trần Miễn căn bản không để ý gì tới cô.

“Tô Lê!” Trần Miễn gọi cô, “ Em làm gì vậy, em như vậy là có ý gì?”

Tô Lê thở dài nhìn Trần Miễn, nói: “ anh nói xem chẳng lẽ anh không nhận ra bạn gái anh thấy em xuất hiện ở đây thì thấy rất là không vui hay sao?”

Trần Miễn hít một hơi dài nói: “ Đấy là chuyện của cô ấy, liên quan gì tới em chứ, em bỏ đi như vậy là ý gì.”

Tô Lê cười nói: “ Em nói này Trần ca, em thực sự không muốn làm kì đà cản mũi, em làm còn không đủ sao? Em phải thức thời một tý, nhanh nhanh rời khỏi nếu không lại làm cho người ta hiểu nhầm. em mặc đồ của anh như thế, công khai ở nhà anh, quả thực cũng không hợp lý cho lắm, nếu như là những cô gái chẳng ra gì kia, em đương nhiên đồng ý giúp anh ngăn họ lại, nhưng người ta là một cô gái tốt, gia đình hẳn hoi tử tế, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn trêu đùa hay sao.”

Trần Miễn châm một điếu thuốc, nói với vẻ có chút phiền phức: “ anh không có hứng với cô ấy, anh đã thử, quả thực không thấy thú vị gì cả, vốn dĩ cũng muốn tìm cơ hội để nói rõ ràng với cô ấy, quả thực cô ấy không giống với những người con gái khác, nhưng thực sự là anh không thích, như này em vẫn muốn anh tiến tới với cô ấy hay sao?”

Tô Lê nói: “đương nhiên không phải rồi, tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng được, anh với cô ấy sẽ như thế nào thì chuyện này em không quản được, cho dù bây giờ anh có đi nói chia tay với cô ấy thì cũng không liên quan gì đến em, nhưng mà Trần Miễn à, em cứ ở lại như vậy quả thực không hợp lý cho lắm, anh hiểu chứ?”

“Tô Lê…”

“Được rồi, anh quay về đi, em cũng về đây.” Nói xong Tô Lê liền quay người bước đi…

Trần Miễn nhìn cô, muốn nói điều gì đó, nhưng anh nhìn cô, hít một hơi thật sâu, kèm theo chút gì đó bất lực…

Tô Lê rời khỏi với cái bụng đói, cô gọi chiếc taxi, đi đến nhà hàng mà trước đây Giang Thần Hy từng đưa cô tới, gọi một suất ăn trưa.

Trong lúc chờ, chỉ cảm thấy có người đứng bên cạnh cô, chỉ nghe được đối phương hỏi: “chỗ này có người không?”

Tô Lê nghe xong ngước lên nhìn đối phương, quả nhiên là Lục Tử Thần.

Cô nhớ rất rõ cái mùi nước hoa ở trên người anh ta.

“Lục tiên sinh, trùng hợp quá?” Tô Lê bỏ quyền tạp chí trong tay xuống.

Lục Tử Thần cười nói: “Văn phòng của tôi ở ngay đối diện.”

Tô Lê lúc này mới nhận ra, quay đầu nhìn tòa cao tầng kia, “không nói quả không nhận ra.”

Lục Tử Thần nhìn cô, cười nhẹ một tiếng, nói: “vậy xin hỏi Tô tiểu thư, tôi có thể ngồi ở vị trí này hay không?”

Tô Lê ngước lên nhìn anh, sau đó cười nói: “Mời ngồi.”

Lục Tử Thần ngồi xuống, anh rõ ràng là khách quen, không cần gọi món, rất nhanh sau đó đồ ăn trưa của họ được mang tới.

“Đúng rồi.” Tô Lê ăn một miếng thịt bò, cười nói: “ Tối qua quả thực rất cảm ơn anh.”

“Cô đã cảm ơn rồi mà.” Lục Tử Thần cười nói, ngừng một lúc, nói tiếp: “cô đã viết trên tờ giấy nhớ rồi.”

Tô Lê nhìn anh, mỉm cười một tiếng.

Lục Tử Thần nhìn cô, rõ ràng không phải cô mặc đồ của mình, một chiếc đuôi ngựa buộc tùy tiện ở sau gáy, còn có chút hơi lộn xộn, nhưng mà rất hấp dẫn.

Suy nghĩ có chút hơi kì quái, cảm thấy trong lòng có chút bứt rứt.

Tô Lê nhìn anh, cô nghiêng đầu nhìn Lục Tử Thần, hiện lên một chút gì đó đáng yêu hỏi: “Lục tiên sinh không đói à? Sao lại không ăn?”

“ Cô rất đói sao?” Lục Tử Thần hỏi lại.

Tô Lê cười, nhướn mắt nói: “Không, chỉ là nếu như chúng ta cứ mải nói chuyện như vậy, tôi thực lo lắng cho anh.”

Lục Tử Thần nhìn qua kẻ đang cầm máy ảnh trốn ở chỗ không xa kia.

Lục Tử Thần cười, hỏi: “Vì cái đó sao?”

Tô Lê ăn một miếng thịt bò cười nói: “anh đã giúp tôi một lần, tôi không muốn hại Lục tiên sinh.”

Lục Tử Thần cười, nói: “thế nào mà nghe cô nói, cô giống như một loại bệnh dịch vậy? chỉ cần là khác giới với cô, đều phải tránh cô thật xa?”

“ Lẽ nào không phải sao? Không cần nói gì người khác giới, ngay cả người đồng giới nhìn thấy tôi là liền nghiến rang ghét bỏ.” Tô Lê khẽ cười, cô thì không có chút vấn đề gì cả, thậm chí còn có chút thách thức, “ Lẽ nào anh không sợ hay sao?”

Lục Tử Thần cười nói: “Cái này hôm qua khi cô say đã từng hỏi rồi, rượu vào thường nói thật lòng, vì thế tôi nghĩ từ hành vi học mà nói, cô như vậy là đang quan tâm tôi, tôi rất là cảm động.”

Tô Lê bật cười, nói: “Lục tiên sinh không phải là luật sư hay sao? Sao lại còn liên hệ đến cái gì mà nội tâm hành vi vậy?”

Lục Tử Thần giơ tay uống một ngụm rượu rồi chau mày nói, với giọng điệu tương đối trịnh trọng: “muốn kiếm tiền cũng không phải chuyện dễ đâu.”

“Trước đây tôi luôn cảm thấy làm luật sư như các anh, nhất định là người rất là khắt khe, nhưng mà không ngờ được rằng, Lục tiên sinh cũng rất là thú vị.”

Lục Tử Thần nghe xong, nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt hiện lên cái gì đó ranh mãnh và ẩn ý, đó là phản ứng tự nhiên trời sinh của động vật nam đối với loài khác giới, “ Cô cảm thấy tôi thú vị sao?”

Tô Lê nhún nhún mày, “đúng thế, một vị đại luật sư rất thú vị.”

Cô là một người phụ nữ thông minh, cũng là người phụ nữ tinh ý, biết cách nắm bắt sự việc, thực sự là rất hấp dẫn người khác.

Lục Tử Thần không khó để hiểu vì sao Giang Thần Hy lại muốn kết hôn với cô ấy.

Bữa trưa thật vui vẻ.

Hai người bước ra khỏi nhà ăn, Tô Lê gọi một chiếc taxi, trước khi cô lên xe, Lục Tử Thần nhìn cô khẽ chớp mắt, trầm ngâm nói: “Cuối cùng tôi đã hiểu, Giang Thần Hy vì sao muốn kết hôn với cô rồi.”

Tô Lê nghe, không chỉ cười một tiếng, cô nhìn Lục Tử Thần, hỏi: “Ồ, vì sao thế?”

Lục Tử Thần khẽ mím mím môi, nhẹ nhàng tựa người vào cô một chút, hai tay thả vào trong túi quần, nhìn như quý ông, nhưng có chút hơi mơ hồ, anh cười nhẹ một tiếng, nói: “bởi vì cô như có phép thuật có thể khiến một người đàn ông chỉ trong mười giây có thể thích cô, đối diện với cô năm giây là muốn hôn cô, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Tô Lê hơi ngây người một chút, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “vậy sao, xem ra Lục tiên sinh đánh giá tôi rất cao, tôi hy vọng anh đừng hối hận nhé.”

Nói xong, cô liền ngồi lên xe,…

Lục Tử Thần nhìn chiếc xe đi xa rồi, trên miệng nở một nụ cười vẫn còn dang dở, đã rất lâu rồi không thấy cái cảm giác không an phận này,…

Tô Lê về đến nhà, rửa mặt xong liền đi ngủ.

Rốt cuộc thì, sau cơn nôn nao kèm theo rượu đó quá mạnh, khiến cô ngủ mê mẩn không biết trời đất gì…

Cô tỉnh dậy từ trong cơn mơ, khi tỉnh dậy, cũng không biết là lúc nào, những tấm ri đô cửa sổ dày che chắn mất ánh sáng của bên ngoài.

Tô Lê nhẹ nhàng cử động cơ thể, lại không ngờ rằng bị ai đó siết chặt lấy eo, sau đó bị người đó lật lại đè lên người cô, không thể cử động được….

Là Giang Thần Hy, thân thể của anh, cảm giác anh ôm cô, cô quá là quen thuộc rồi.

“ Về từ lúc nào vậy?” hai tay cô vòng quanh người anh, chà và trong lòng cô…

Giang Thần Hy cười một tiếng, anh cắn nhẹ vào tai cô, nói: “Còn không về nữa, vợ sắp cưới có khi lại bị người khác cướp mất ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.