Trong văn phòng làm việc ở tầng cao nhất của tập đoàn Giang Thị.
Trợ lý của Thiệu Phương tay cầm vài xấp tài liệu, cô ta đi theo Thiệu Phương đến phòng làm việc của Giang Thần Hy.
Thiệu Phương đi một đôi giày cao gót màu đen, trông rất có khí thế. Thư ký của Giang Thần Hy nhìn thấy cô ta cũng đều phải cung kính gọi một tiếng chị Thiệu.
Trước khi mở cửa phòng làm việc, Thiệu Phương rút một tập tài liệu trên tay trợ lý đứng đằng sau mình, sau đó cô ta lạnh nhạt quăng lại một câu: “Cô đứng ngoài này đợi.”
Tiếp sau đó Thiệu Phương mở cửa đi vào phòng.
Giang Thần Hy đang họp cùng với A Hào và Lục Cảnh Niên.
“Chị Thiệu.” A Hào lên tiếng chào hỏi trước.
Cách chào hỏi của Lục Cảnh Niên luôn khác so với mọi người, anh ta đánh giá Thiệu Phương một chút sau đó cười nói: “Chị Thiệu, bộ quần áo hôm nay chị mặc quả là không tệ, mới mua à?”
Thiệu Phương cười cười đáp lời: “Cảm ơn đã khen.” Cô chỉ nói một câu cảm ơn sau đó bèn ngồi xuống ghế không nói gì nữa. Cô đưa cho Giang Thần Hy tập văn kiện, cô nói: “Thành thật xin lỗi, tôi đến trễ.”
“Không sao cả.” Giang Thần Hy cầm lấy tập văn kiện, lật giở vài trang sau đó nói: “Gần đây đánh giá bên ngoài về Cao Mỹ như thế nào?”
Thiệu Phương nói: “Ngoại hình, hình tượng của cô ta cũng được, việc chọn kịch bản phù hợp với cô ấy cũng không phải là khó, tôi đã nhận cho cô ấy một bộ phim hiện đại và một bộ phim cổ trang.”
Lục Cảnh Niên ngồi bên cạnh nghe vậy bèn lên tiếng: “Tôi thường nói cái gì nhỉ, à đúng rồi, chỉ cần đem người giao cho chị Thiệu thì cho dù có là gà cũng có thể trở thành phượng hoàng.”
Thiệu Phương cười nói: “Chỉ cần lông vũ xinh đẹp thì tôi có lòng tin sẽ biến họ thành phượng hoàng được.” Cô dừng lại một lúc sau đó nói với Giang Thần Hy: “Giang thiếu à, tôi có một chuyện muốn thương lượng với anh.” “Chuyện gì?” Giang Thần Hy hỏi.
Thiệu Phương cười nói: “Không biết người vợ mới kia của anh có hứng thú quay một bộ phim hay không? Mấy hôm trước Diệp đạo diễn tìm nữ diễn viên đến để thử ống kính, ông ta nói vợ của anh cực kỳ phù hợp vớ nhân vật nữ chính trong bọ phim ông ta sắp quay, ông ta nhờ tôi hỏi cô ấy có muốn tham gia không?”
Lục Cảnh Niên ngồi ở bên cạnh nghe thấy vậy bèn lên tiếng, “Chị Thiệu à, có phải chị đang nói giỡn không?”
Thiệu Phương nói với Giang Thần Hy: “Thật ra tôi đã để ý đến Tô Lê từ rất lâu rồi, nhưng tôi không hiểu tại sao anh không cho cô ấy đóng các vai nữ chính? Tôi đã từng xem qua cô ấy diễn, cô ấy là một hạt giống tiềm năng, tôi làm người quản lý lâu như vậy vồi, tôi dám chắc co ấy sẽ không phải là đồ vô dụng. Nếu như sau khi kết hôn mà cô ấy muốn ở nhà làm một người phụ nữ nội trợ thì tôi cảm thấy có chút tiếc nuối.”
Giang Thần Hy cười nói: “Thiệu Phương, tôi chỉ muốn cô ấy làm tốt vai trò là vợ của Giang thiếu tôi là được rồi.”
Thiệu Phương nhìn anh, thở dài một cái, cô nói: “Được rồi, tôi chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc.”
Giang Thần Hy im lặng không nói gì cả.
Đi ra từ phòng làm việc, Thiệu Phương bèn gọi điện cho Diệp đạo diễn, “Alô, Diệp đạo diễn à,…Tôi đã hỏi rồi, nguyên nhân chủ yêu thì chắc ông cũng đoán ra được, bây giờ Tô Lê vào boss của chúng tôi đã kết hôn với nhau rồi,… Đúng vậy, làm dâu nhà giàu là việc không hề dễ dàng, thật ngại quá không giúp được gì cho cô.Tôi sẽ thêm đất diễn cho nhân vật, đương nhiên rồi, nếu ông cần một người mới mặc, tôi sẽ cố gắng tìm người phù hợp với yêu cầu của ông đề ra.
Cao Mỹ vừa hay nghe được đoạn nói chuyện trên, cô ta hỏi: “Chị Thiệu, tôi vừa nghe thấy chị và Diệp đạo diễn nói về bộ phim tiếp theo, lẽ nào tôi không được sao?”
Thiệu Phương nhìn cô cười nói: “Cô chỉ cần diễn cho tốt bộ phim này đã, cho dù là nữ phụ nhưng may mà nhân vật này dễ khiến người khác yêu thích, tôi tin chắc rằng khi phim ra mắt cô sẽ trở nên nổi tiếng.”
Cao Minh nghe rõ ràng Thiệu Phương và Diệp đạo diễn có nói về vai nữ chính, nhưng mà Thiệu Phương căn bản không tranh vai diễn đó về giúp cô ta.
Thiệu Phương nhẹ nhàng lên tiếng: “Được rồi, cô mau đi chuẩn bị đi, hôm nay đoàn làm phim có buổi nghiên cứu thảo luận, cô chuẩn bị như thế nào rồi?”…
Đợi Thiệu Phương rời đi, Cao Mỹ nhìn sang trợ lý Vương Nhã Tịnh đứng bên cạnh và nói: “Vừa nãy cô cũng nghe thấy rồi đấy, không ngờ chị Thiệu lại đề cử Tô Lê?”
Vương Nhã Tịnh gật đầu, “Dạ, em cũng nghe thấy rồi. Không biết ý của chị Thiệu là gì?”
Thiệu Phương hít một hơi thật sâu, rõ ràng trong lòng đang cảm thấy rất vui vẻ…
Tô Lê vì vấn đề vừa mới thực hiện phẫu thuật xong nên cô đành ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh một tuần, cô không ra ngoài đi dạo phố, mỗi ngày ba bữa cơm, dưỡng bệnh một tuần tinh thần của cô cũng dần dần tốt lên.
Má Trương nhìn Tô Lê đang uống canh cá, bà cười nói: “Mấy ngày nay sắc mặt của cô chủ có vẻ tốt hơn nhiều, mấy ngày trước mặt cô trắng bệch cả ra, cô lại không muốn đi bệnh viện, má Trương đây thật sự lo lắng cho cô.”
Tô Lê cười cười, “Cảm ơn má Trương.”
Giang Thần Hy gần đây luôn sáng đi tối về, hầu như không có cơ hội nhìn thấy anh.
Nhưng mà như vật ngược lại cũng tốt, mấy ngày nay cô không có hơi sức đâu mà đi ứng phó với anh ta, mỗi ngày cô đều đi ngủ để hồi phục sức khoẻ.
Lần sảy thai lần này là ngoài ý muốn cũng làm tổn thương đến nguyên khí của cô, may là sức khoẻ của cô cũng khá tốt, không đến nỗi bệnh nặng.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến việc tuyệt vọng, cô từng thề rằng cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng đều phải sống thật tốt, có khó khăn bao nhiêu cũng không được bỏ cuộc.
Tô Lê ôm con chó trong lòng, cô bị bệnh rồi, con chó này cũng ngoan hơn một chút, không náo loạn nữa.
Cô lấy chút thức ăn cho chó ăn.
Vào lúc này tivi đang phát tin tức mới, đại ý là nói Trần Miễn và các thành viên của đội xe đã ký một hợp đồng có giá trị trên trời với câu lạc bộ đua xe số 1 toàn Trung Quốc, đội xe tên là D.F, bọn họ đã trở thành tuyển thủ đua xe thứ mười chính thức kí hợp đồng với D.F đồng thời họ đang chuẩn bị tham gia cuộc đua mang tầm thế giới…”
Tô Lê nhìn màn hình tivi, cô nặng nề hít một hơi thật sâu sau đó không ngừng được mỉm cười.
Thật ra cô biết Giang Thần Hy nhất định sẽ đồng ý, bởi vì anh ta là một thương nhân.
Đây là một việc hết sức vui mừng, cô không thể chia sẻ cùng Trần Miễn được nữa, cô sờ tìm điện thoại của mình, nhìn màn hình xác định rằng Trần Miễn không có gọi điện cho cô.
Qúa tốt rồi, cậu ấy cuối cùng cũng vứt bỏ được gánh nặng là cô, cô thật sự cảm thấy vui thay cậu ấy.
Cô hít một hơi thật sâu, coi như là đã bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều…
Ở nhà một tuần, cô không để ý hoá ra sắp đến Noel.
Tô Lê suy nghĩ một chút rồi nhấc máy gọi cho Giang Thần Hy.
Bên kia điện thoại, Giang Thần Hy dùng giọng nói trầm thấp alo một tiếng, hình như bên cạnh anh còn có người khác, hình như là thư ký của anh đang chờ anh ký tên lên văn kiện.
Ký xong tài liệu trong tay Giang Thần Hy mới chuyển sự chú ý sang bên phía cô, anh cười nhẹ hỏi: “Sao hôm nay đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”
Tô Lê cười đáp: “Lâu lắm rồi không gặp Giang thiếu cho nên có chút nhớ.”
“Ồ? Vậy sao.” Giang Thần Hy cười.
Tô Lê nói: “Mai là đêm bình an rồi, không biết Giang thiếu đã có kế hoạch gì hay chưa?”
Giang Thần Hy trầm mặc một lúc rồi nói: “Mai không rảnh, tối nay đi.”
Tô Lê cười, cô không có quá để ý nói: “Anh muốn đi nhà hàng nào?”
Tô Lê nghĩ một lúc rồi nói: “Anh quyết định nhé?”
“Được.”
Cúp điện thoại, Tô Lê nghĩ ngợi một chút rồi con chó đang nghịch đồ chơi ở dưới chân và nói: “Giang Thần Hy đã giúp ta một việc lớn như vậy, ta cũng phải mua quà Noel tặng anh ấy.
Con chó dưới chân tất nhiên là nghe không hiểu những lời mà Tô Lê vừa nói, nếu như Giang Thần Hy đã giúp cô việc lớn như vậy thì cô cũng nên tuân thủ lời hứa, làm tốt vai trò là vợ của Giang Thần Hy, cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh…
Cô thay quần áo, lâu lắm rồi không có ra ngoài, bây giờ nên ra ngoài đi dạo một tí…
Cô mua cho Giang Thần Hy một đôi khuy cài áo gia công rất tỉ mỉ.
Buổi tối, Tô Lê tự mình gọi xe đi đến nhà hàng.
Đó là một nhà hàng ở trên tầng cao.
Bởi vì Giang Thần Hy nói buổi chiều có một cuộc họp nên chắc muộn một chút mới đến.
Tô Lê chọn một vị trí ngồi.
Cô ngồi ở đó, nhẹ ngoảnh đầu sang một bên là có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Yến vào ban đêm.
So với thời gian hẹn lúc đầu Giang Thần Hy đã trễ hơn nửa tiếng…
Tầng cao nhất tập đoàn Giang Thị, Giang Thần Hy vừa kết thúc cuộc họp đang cùng với A Hào bàn giao một số việc sau đó đi xuống dưới tầng, anh nhìn thời gian trên đồng hồ, quả thật là đã đến trễ rồi, tuy nhiên ở chỗ anh cách nhà hàng hai người hẹn không xa lắm.
Anh khởi động xe đang chuẩn bị đi thì điện thoại reo.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, lông mày chau lại, anh dừng xe lại nghe điện thoại, “Alo…”
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà sắc mặt Giang Thần Hy nhất thời sa sầm, “Được, tôi lập tức qua.”
Anh cúp máy xong bèn khởi động xe, đi về hướng ngược lại với nhà hàng mà Tô Lê đang đợi, xe đi về hướng ngoại ô…
Anh lái xe với tốc độ rất nhanh, cuối cùng xe dừng lại ở cổng một bệnh viện tư nhân, Giang Thần Hy lập tức xuống xe, vội vội vàng vàng chạy vào bên trong.
Giang Thần Hy đứng trước một phòng bệnh, sốt ruột nhìn tình hình bên trong.
Rất nhanh sau đó có bác sĩ đi ra.
Giang Thần Hy hỏi bác sĩ: “Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói với Giang Thần Hy: “Tình hình không lạc quan cho lắm, nhiều cơ quan nội tạng của cô ấy đã có hiện tượng suy kiệt rồi, nếu như không đợi được một trái tim khoẻ mạnh chỉ sợ cô ấy qua không khỏi mùa đông này.”
Giang Thần Hy cau mày: “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai anh nói: “Nói tóm lại anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý, không phải ai cũng may mắn giống em gái của anh, cho dù có được hiến tặng cơ quan thì cũng sẽ xảy ra nhiều tình huống không thể đoán trước được, đây là một việc khó tránh khỏi, lúc đầu cô ấy cho em gái anh trái tim, lúc đó đã là từ bỏ hy vọng sống rồi, chúng ta chỉ có thể đối mặt với hiện thực, đây là điều bắt buộc phải đối diện.”
Giang Thần Hy nhẹ thở dài một tiếng, gật đầu rồi lên tiếng: “Tôi có thể vào trong thăm cô ấy được hay không?”
“Được chứ.” Bác sĩ gật đầu, “Được rồi, tôi đi làm việc đây, anh đừng có quá đau lòng, tranh thủ dành nhiều thời gian cho cô ấy.”
Giang Thần Hy gật đầu, nhưng lúc anh chuẩn bị vào phòng thì bỗng nhớ ra cái gì đó.
Anh rũ mắt nhìn tay của mình, ngón tay vô danh trên tay trái có đeo một chiếc nhẫn…
Anh hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng tháo nhẫn ra cất vào túi quần sau đó đẩy cửa đi vào phòng.
Trên giường bệnh có một người phụ nữ sắc mặt tiều tuỵ đang nằm, cô ta nhìn thấy Giang Thần Hy liền nở một nụ cười, “Sao anh lại đến đây?”
Giang Thần Hy đi về phía cô, anh ngồi xuống nhìn cô, duỗi tay ra nắm lấy tay của cô, anh mỉm cười nói: “Mai là đêm bình an, cô muốn quà gì?”