Giang Thần Hy xuống lầu lên xe, A Hào vừa mới nghe xong điện thoại.
Anh nhìn Giang Thần Hy nói: “ Thiệu tỷ vừa gọi điện thoại cho em nói, về chuyện tin đồn ngày hôm nay, cô ấy đã xử lý những vấn đề liên quan theo như ý của anh, cô ấy cũng bảo em chuyển lời với anh, cô ấy đã tự đưa ra ý kiến, thay anh bao toàn bộ nhà hàng Hoàng Đình tối nay, để anh và thiếu phu nhân dùng bữa tối nay.
Giang Thần Hy nghe õng khẽ chau mày, nói: “tối nay không được rồi.”
Nhưng mà trầm ngâm một lúc sau, Giang Thần Hy lại thay đổi ý kiến, nhẹ nhàng nói: “được, chuyện chiều ngày hôm nay, em sắp xếp cho anh một chút.”
A Hào nhìn anh từ gương chiếu hậu, rõ ràng sự sắp xếp này không phải là Giang Thần Hy cam tâm tình nguyện, nhưng mà anh vẫn đồng ý.
Tô Lê quả thực là một người rất dễ gây ra phiền phức.
Tin đồn của cô với Lục Tử Thần tối ngày hôm qua, quả thực là chuyện khiến người khác đau đầu.
A Hào thấy anh đồng ý rồi, cũng là có chút hơi kinh ngạc, không ngờ rằng anh sẽ đồng ý.
Tô Lê chờ Giang Thần Hy rời đi xong bèn thu dọn một chút rồi rời đi.
Thực ra vốn dĩ cô không dự định rời khỏi đồn cảnh sát, cô cũng biết, nếu như không thể về được thì cứ thế bị nhốt ở đó.
Nhưng mà An tỷ gọi điện thoại cho cô nói cô chiều tới trường quay quay phim, chính là vở diễn hôm trước đã quay thử, đương nhiên cô vẫn chỉ nhận được vai phụ nhỏ thôi.
Vì thế cô đã nhờ Lục Tử Thần giúp cô bảo lãnh rời khỏi đó.
Những cái này thực ra đối với một luật sư mà nói, cũng là chuyện nháy mắt có thể làm được, nhưng mà Lục Tử Thần đối với cô lại vô cùng nhẫn nại, cô mà không mở lời nhờ anh giúp đỡ, anh cũng sẽ không chủ động nói, nhưng mà anh sẽ kiên nhẫn với cô ở đó.
Tô Lê nghĩ lại không khỏi bật cười, anh là người đàn ông cũng rất là thú vị, đương nhiên, Tô Lê cũng không phải ngớ ngẩn thế nào, một người đàn ông đối với cô có mục đích gì khác, cô cũng không phải không nhận ra, nhưng mà cô cũng không vấn đề gì cả, bởi vì trước tới giờ cô không cự tuyệt đàn ông thích cô.
Cô không hề cảm thấy như vậy là có gì không đúng, đó là khả năng của cô.
Cũng giống như Giang Thần Hy nói rằng, bởi vì cô đủ đẹp.
Đến phim trường, khi trang điểm, cô mới cầm đến kịch bản, An tỷ đúng lúc cũng ở phim trường,vì hôm nay nhập vai là một nữ diễn viên là học trò gần đây mới nổi của chị, chị phải ở đây để theo dõi.
“Tô Lê, đây là kịch bản của em, em có rất nhiều vai diễn đều là diễn cùng với An Na và nhân vật nam chính diễn.” An tỷ nói.
“An tỷ, nhân vật chính là Cao Mỹ đúng không?” Tô Lê hỏi.
An tỷ “ừ” một tiếng, nói: “đúng thế, sao vậy? Chị nhớ rằng trước đây tụi em có diễn chung rồi mà?”
Tô Lê cười, nhưng cũng không nói gì cả, cô liếc nhìn kịch bản, từ ngữ vai diễn của nữ ba nữ bốn, đối với Tô Lê mà nói đúng là không có vấn đề gì cả, cô tiện tay lấy một chiếc bút trang điểm từ hộp đồ trang điểm ra tiện tay vẽ vài đường chủ yếu.
Lúc này, một chuyên gia trang điểm bước tới, khi cầm hộp trang điểm đó, đúng lúc nhìn thấy Tô Lê đang dùng bút trang điểm của cô để vẽ chữ, “ Trời ơi, đây là hộp trang điểm riêng của chị Cao Mỹ, làm sao cô có thể lấy để vẽ chữ chứ!”
Tô Lê coi như không nghe thấy, vừa xem kịch bản vừa nói: “Tý về mua chiếc mới.”
“ Cô…” chuyên gia trang điểm là Cao Mỹ giờ là trong toàn đội, đương nhiên có chút gì đó đắc ý.
Nhưng mà Tô Lê nhìn dáng vẻ bướng bỉnh này của cô, rồi lại nhìn chiếc bút trong tay, sau đó cười, tiện tay lấy ví tiền từ trong túi ra, cầm một tờ tiền để thẳng vào trong túi của cô chuyên gia trang điểm kia, nói; “đền cho cô ấy, tiền thừa không cần trả lại nữa.”
Cô chuyên gia trang điểm tức không nói nên lời, cầm túi đi thẳng.
Cô chuyên gia trang điểm đó đi tới phim trường, nói toàn bộ sự việc cho Cao Mỹ, sắc mặt của Cao Mỹ lập tức thay đổi, nhưng mà cô lại ý thức được, nhìn Thiệu Phương đang bên cạnh, Thiệu Phương là người cẩn thận, khéo léo, Cao Mỹ thay đổi cảm xúc một chút là cô có thể nhận ra, cô đang nói chuyện với một vài tác giả của giới truyền thông, quay lại nhìn cô, Cao Mỹ lập tức ngoan ngoãn nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “ tha cho cô ta trước. Cô ta có lợi hại tới mức nào thì cũng không có tư cách đóng vai nhân vật chính?”
Thiệu Phương nói chuyện với mấy người của giới truyền thông xong liền đi thẳng tới, đứng trên nhìn Cao Mỹ đang ngồi đó xem kịch bản nói: “nếu như là một người diễn viên, ngay cả biểu cảm của bộ mặt của mình cũng không khống chế được, vui buồn hiện hết lên khuôn mặt, sao? Sợ người khác không nhớ được bộ mặt của cô sao, muốn trở thành bao biểu cảm đưa lên mạng để dân mạng ngày ngày chuyển tiếp hay sao?”
Cao Mỹ trước mặt Thiệu Phương không dám nói gì cả, chỉ có thể chua chát nói: “Thiệu tỷ, sau này em sẽ chú ý.”
Thiệu Phương nhìn cô, quay mình bước đi…
Tô Lê đang ở trong nhà vệ sinh nghĩ cách tháo cái nhẫn cưới trên ngón tay xuống.
Cũng không biết có phải vì chiếc nhẫn vừa khít hay không, căn bản không tháo ra được.
Cô dùng xà bông dùng lực để tháo, loay hoay mãi mới tháo ra được.
Cô hít một hơi dài, ngón tay cũng bởi vì cô dùng lực mạnh quá, đỏ hết cả lên.
Cô nhìn vào dấu hấn đỏ trên ngón đeo nhẫn của bàn tay trái và từng cơn đau, rồi lại nhìn chiếc nhẫn đang đeo ở tay phải, không thể không cười nhẹ một tiếng…
Thiệu Phương từ phòng vệ sinh bên cạnh phía sau bước ra, nhìn thấy Tô Lê đang ngây người nhìn nhẫn trên ngón tay mình, bèn đi thẳng tới bên, vừa rửa tay vừa cười nói: “kiểu của chiếc nhẫn rất đẹp, đơn giản mà đẹp.”
Tô Lê nghe thấy lơ đãng một lúc rồi định thần lại, sau đó cười nhìn Thiệu Phương, nói: “Cảm ơn Thiệu tỷ.”
Thiệu Phương nhìn cô, nhưng cũng không nói gì cả.
Tô Lê cất chiếc nhẫn đi, sau đó đối đáp với Thiệu Phương một lúc rồi rời đi.
Hiển nhiên, cô không hà tất gì phải đi nịnh nọt Thiệu Phương…
Bữa tối bình yên…
Khi Tô Lê nghe được điện thoại, có chút bất ngờ, “ tối cùng nhau ăn cơm nhé?”
Cô vừa nhận được, đang ngồi trong xe, mở nhạc trong xe, cô dựa ở đó, cảm thấy hơi mệt một chút.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tô Lê ngước đầu nhìn ngoài cửa sổ, cười nói: “Giang thiếu không phải nói tối nay có việc sao?”
Giang Thần Hy một mình đứng bên cạnh tường kính nhìn xuống, liếc nhìn có thể nhìn xuống dưới chân hình dạng mấy chục tầng cao lầu, bên ngoài tuyết rơi, ngày đông Yên Thành, tuyết rất dày, góc nhìn này, giống như là vau du hành thiên hạ.
Anh nhìn bên ngoài, cười, nói: “nay là đêm bình yên, chúng ta là vợ chồng, đó là lẽ đương nhiên.”
Tô Lê cười nói: “Được, ở đâu ạ, em tự qua đó.”
“Nhà hàng tối hôm qua, anh nghe nói em đóng gói mang về tất cả những đồ ăn cửa hàng họ, mùi vị thế nào?” Giang Thần Hy hỏi.
Tô Lê cười nói: “đổi nhà hàng khác đi, mùi vị rất bình thường, em cho hết những người ăn mày rồi.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nói: “được, thế thì đến nhà hàng Hoàng Đình đi.”
Tô Lê “tậc” một tiếng, cười nói: “ bên đó tương đối đắt, tốt nhất Giang thiếu nói với họ trước một tiếng, thực đơn đều chuẩn bị sẵn, ngộ nhỡ tối nay em lại gọi hết tất cả các món trong menyu, thì làm sao?’’
Tô Lê ám chỉ, Giang Thần Hy đương nhiên cũng hiểu ra được, anh nhẹ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “yên tâm, tối nay anh bao cả nhà hàng, em muốn gọi món gì cũng được.”
“Giang thiếu đúng là chu đáo.” Tô Lê nhẹ nhàng nói, “được, vậy lát gặp.”
Tô Lê nhìn thời gian, không có gì phải vội, cô cảm thấy rất mệt, nạo thai đúng là rất hại người, không ngờ rằng hiển nhiên như thế liền có thể cảm nhận được.
Cô đi thẳng về ngủ một lúc, đặt báo thức, thức dậy sau đó sửa soạn trang điểm rồi mới đi.
Nhưng mà lần này cô ngoan ngoãn rồi, tự mình lái xe đi, cô không nghĩ mình lại giống như hôm qua, lưu lạc trên đường phố như chó hoang mèo hoang, vì không tìm được xe.
Nhưng mà cô lái xe không đến thẳng nhà ăn, mà đi tới trung tâm mua sắm một chút, cô đi thẳng vào một cửa tiệm, chọn một cái cà vạt.
Cô cầm trên tay nhìn rồi lại nhìn, rất tỉ mỉ.
“Giang thiếu phu nhân, cô có cần gói lại cho cô không?’’ nhân viên nhẹ nhàng hỏi cô.
Tô Lê cười, lại tiện tay chỉ vào một chiếc khăn len bên cạnh nói: “gói chiếc khăn len đó lại cho tôi.”
Nhân viên cửa tiệm vốn dĩ tưởng cô mua cà vạt, vì cô chỉ so sánh những cái cà vạt, nhưng mà không ngờ cô rốt cuộc sau cùng lại chọn mua khăn len. Cô nhẫn nại chờ nhân viên gói cẩn thận lại.
Sau đó mới rời đi.
Nhưng mà khi vừa mới đi ra, trước mặt lại có một đứa bé mặc chiếc áo khoác sừng hươu xô vào, làm chiếc túi trên tay cô rơi xuống đất, làm đồ đạc rơi lung tung xuống mặt đất.
Và chiếc nhẫn trong túi cũng rơi ra ngoài.
Tô Lê lập tức chạy đi nhặt, nhưng mà chưa kịp nhặt, chiếc nhẫn từ trên khoảng trống lan can rơi xuống.
“Xin lỗi…” tiếng đứa trẻ ở đằng sau vọng tới, nhỏ nhỏ.
Tô Lê quay lại nhìn đứa bé.
Đứa trẻ nhìn dáng chỉ khoảng ba bốn tuổi, nhỏ nhỏ, khoác chiếc áo khoác sừng hươu, nhìn rất là đáng yêu.
Tô Lê cười, bố mẹ đứa trẻ lập tức nói xin lỗi cô.
Tô Lê nhẹ nhàng đáp: “không có gì.” Sau đó lấy chiếc túi, quay người đi xuống dưới lầu.
Tầng lầu dưới này, vừa hay là khu vực vui chơi của trẻ em, một chiếc hồ bơi trên mặt hồ có rất nhiều đồ chơi, nước không sâu, trẻ con thích ở đây chơi câu cá vàng.
Tô Lê đi thẳng tới chỗ mà chiếc nhẫn khi nãy rơi xuống, ngước đầu lên nhìn nhìn, xác định là rơi ở gần đây, cô tìm một vòng, nhưng không tìm thấy. Thế là cô nhìn cái hồ nước nhỏ này, vừa định cởi giày bước xuống nước tìm, thì bị một người kéo lại, “ Em làm gì vậy?’’
Tô Lê quay lại nhìn, hóa ra là Diệp Minh, bên cạnh anh vẫn là Phương Nghiên.
Phương Nghiên nhìn cô, cười đểu nói: “muốn tự sát à, nước này còn chưa qua cả đầu gối, nông quá.”
Diệp Minh rất chán ghét nhìn Phương Nghiên một cái, anh hít một hơi thật sâu rồi nói: “anh với Phương Nghiên đúng lúc đi qua, em muốn làm gì vậy.”
Tô Lê nhẹ nhàng đáp: “chiếc nhẫn của tôi hình như rơi trong đó, ở đây đều không thấy.” Cô chỉ chỉ xung quanh.
Diệp Minh nhìn, một câu cũng không nói liền đẩy tay Phương Nghiên đang ôm lấy cánh tay mình ra, nhảy thẳng vào hồ nước.
“Diệp Minh! Anh điên rồi sao!” Phương Nghiên phản ứng gọi to.
Ngay lập tức, cử động của Diệp Minh tạo sự chú ý cho những người đi đường xung quanh, đều không biết vì sao mà họ đều vây lại, thì thầm to nhỏ…