Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 7: Chương 7




Trong ánh đèn chớp sáng, cơ thể của Tô Lê thả lỏng theo điệu nhạc, giống như bông Molisa nở rộ trong đêm muộn, mang theo sự mê hoặc chết người.

Giang Thần Hy uống cạn ly rượu trong tay, sau đó đi thẳng vào giữa sàn nhảy.

Trước khi xuống xe anh đã cởi bỏ bộ vest rồi, không có vest và carvat trông anh hơi ngây ngô, quả thực không giống với dáng vẻ ban đầu của anh chút nào.

Giang Thần Hy ôm cô vào lòng, anh lắc lư người phối hợp theo động tác của cô, hai người vô cùng ăn ý. Cũng không biết là bởi ánh đèn chớp kia, hay là bởi ly Whisky, Tô Lê mơ màng như bị ánh mắt của người đàn ông trước mặt hớp hồn....

Giang Thần Hy khẽ nghiêng người, khoảng cách giữa hai người gần rồi lại xa...

Đung đưa theo từng động tác, đôi má của cô dường như phớt qua môi anh, hơi thở hai người quyện vào nhau, ấm áp tới tận cùng...

Tiếng nhạc chát chúa dần dần lắng xuống, Tô Lê thoáng giật mình ngước mắt lên, khoảng cách hai người rất gần, gần tới mức một cử chỉ nhẹ nhàng của anh cũng có thể chạm lên môi cô...

Nhưng mà Tô Lê kịp thời bừng tỉnh, lùi lại một bước duy trì khoảng cách an toàn với Giang Thần Hy, cô nhìn Giang Thần Hy rồi nghiêng đầu cười nói: “Thật không ngờ Giang thiếu gia cũng là một tay chơi điêu luyện của hộp đêm nhỉ?”

Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ nháy mắt, khóe miệng hơi cong lên, nói: “Tôi từng nói rồi, em không hiểu tôi.”

Tô Lê khẽ nhún vai, lại cười nói: “Giang thiếu gia anh sâu sắc khó đoán, muốn hiểu anh thật không phải chuyện đơn giản.”

“Ồ, thật sao.” Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng, nói: “Vậy lẽ nào em không muốn tìm hiểu một chút, hử?”

Tô Lê liếc mắt cười trừ, anh đang gài bẫy cô, “Ba năm anh cũng không cho em cơ hội, chẳng phải sao? Cho nên, hết hứng thú rồi.”

Là cô không muốn tiếp tục cùng anh xoáy vào chủ đề này nữa, cô cười: “Chúng ta qua kia uống hai ly nhé?”

Nhân viên pha rượu pha chế cho họ loại rượu Kê Vĩ cực mạnh, màu đỏ tươi như máu.

Giang Thần Hy một hơi uống cạn, nhìn Tô Lê trầm giọng nói: “Ly rượu này, giống như em vậy.”

Tô Lê nghe xong không nhịn được cười: “Như thế nào?”

“Vừa đủ mạnh, vô cùng kích thích.” Giang Thần Hy nói bổ sung.

Tô Lê nhìn anh chăm chú, ngẩng đầu lên cười nhưng không nói gì, uống hết rượu trong ly cười nói: “Vậy Giang thiếu gia vẫn nên bớt uống một chút kẻo rượu mạnh hại sức khỏe.”

Giang Thần Hy lắc lắc ly rượu trong tay, cười mà không nói...

Hai người ở lại quán bar tới nửa đêm, Tô Lê và một vài khách quen của quán bar đều rất thân thiết, cô hoàn toàn không kiêng dè Giang Thần Hy, thực ra cô cũng không cảm thấy bản thân trước mặt anh phải kiêng dè điều gì.

Nhưng mà cũng không biết vì sao, cô lại vẫn vô tình hữu ý nhìn về phía quầy bar, Giang Thần Hy đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp rất nhiệt tình vui vẻ, thực tế anh cũng không phải là đàn ông đứng đắn gì.

Chẳng qua đàn ông không cần thiết cần có một dáng vẻ đứng đắn đàng hoàng, giống như Giang Thần Hy vậy, vô cùng hấp dẫn.

Nhưng đợi cô nhìn lại lần nữa thì đã không thấy người đâu nữa, bất giác cô mỉm cười...

Đợi cô từ quán bar đi ra, có chút chếnh choáng hơi men. “Em định đi đâu? Tôi tiện đường tiễn em.” Đang lúc Tô Lê có chút thẫn thờ, thì giọng nói của Giang Thần hy từ phía sau vọng lại.

Cô hơi khựng người lại, quay người lại, chân gần như mất đà, Giang Thần Hy bước vội tới nhanh tay đỡ lấy eo cô.

Ánh mắt Tô Lê có chút hốt hoảng, “Cảm ơn.” Mùi hương trên người anh phảng phất như mùi thơm của gỗ trầm hương. Có một thầy nước hoa từng nói, đây là mùi của người đàn ông trưởng thành.

Cô thu lại ánh nhìn, cười nói: “Em tưởng là Giang thiếu gia...”

Giang Thần Hy cười nhỏ, nói: “Tưởng là cái gì?” Ngưng một chút, anh nghiêng người thì thầm bên tai cô: “Tưởng là tôi và cô gái kia đi mất rồi à?”

Tô Lê cười nói: “Em thấy Giang thiếu gia và cô gái đó...nói chuyện rất tâm đầu ý hợp.”

Giang Thần Hy vuốt nhẹ mái tóc của cô, cười: “Em đây là...ghen rồi?”

Tô Lê khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng tránh né anh sau đó mỉm cười nói: “Đây là tự do của Giang thiếu gia mà, đâu có liên quan tới em? Em rất rõ thân phận của mình.” Giọng điệu của cô có chút không vui.

Giang Thần Hy cười buồn, đưa mắt chăm chú nhìn cô gái trước mặt, tiến lên hai bước, Tô Lê theo bản năng lại lùi lại hai bước, cô hôm nay uống không ít rượu, có vẻ đã chếnh choáng say, anh nghiêng người nhìn cô trầm giọng nói: “Cô ta không hợp với tôi.”

Tô Lê khẽ nhíu mày, mỉm cười nói: “Ồ, vậy Giang thiếu gia hợp với cái gì?”

Màu son môi của cô tối nay, là màu đỏ mà cô thích nhất, vô cùng đẹp, hợp với khuôn mặt được trang điểm kỹ đó của cô, khiến trong lòng dấy lên một chút hiếu kỳ.

Giang Thần Hy hơi nghiêng người nhìn thẳng vào mắt cô, hạ giọng trả lời: “Em nói đi.”

Tô Lê nhìn anh không nhịn được cười, thực lòng mà nói đối diện với ánh nhìn chăm chú của người đàn ông này, cô sẽ hồi hộp lo lắng, cô nhẹ nhàng tránh né ánh nhìn về mình, cười nói: “Em làm sao biết người phụ nữ như thế nào mới hợp với Giang thiếu gia.”

Giang Thần Hy khẽ giơ tay, nhẹ nhàng nựng cằm của cô, nghiêng người nhìn thẳng vào cô, bất ngờ đặt lên môi cô một nụ hôn cháy bỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.