Giang Thần Hy nhìn cô, đáy mắt có tia cười: “Giang Thần Hy có tiền.”
Tô Lê ăn một miếng beefsteak sau đó ngoảnh mặt nhìn anh, không nhịn được chớp chớp mắt, cô nói: “Trần thiếu nói như vậy quả là có đạo lý.”
Lục Tử Thần nhìn cô, nhìn dáng vẻ tinh nghịch của cô, sợi dây đàn trong lòng anh bắt đầu rung động.
Anh ngồi ở đó yên lặng nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt.
Tô Lê cảm nhận được cái nhìn của Lục Tử Thần, cô nâng tầm mắt lên, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh.
Tô Lê tinh nghịch nhăn lông mày, cô cười nói: “Lục thiếu, sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Lục Tử Thần cười một tiếng, nhấc tay nâng ly rượu lên uống một ngụm để hoá giải tình cảnh ngượng ngùng này, anh nói: “Xét về mặt sinh vật học, đàn ông thường bị sự quyến rũ mà phụ nữ toả ra hấp dẫn.”
Tô Lê nhìn anh, không nhịn được bật cười, cô nói: “Lục thiếu, anh là người đã có vị hôn thê, còn tôi là phụ nữ đã có chồng…” Nói xong cô lắc lắc bàn tay đeo nhẫn của mình, cô nói tiếp: “Cho nên anh bày tỏ thẳng thắn như vậy xét từ góc độ một đại luật sư liệu có đánh mất trình độ của mình hay không?”
Lục Tử Thần cười một tiếng, anh nói: “Tôi cho rằng những cái đó không hề xung đột với nhau.”
Tô Lê cười cười, cô cũng không có nói gì nữa, cô không phải loại phụ nữ hay nũng nịu, cô sẽ không quá để ý sự tán thưởng của người khác phái dành cho mình.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, cô ăn một miếng beefsteak rồi hỏi Lục Tử Thần: “ Vậy cho hỏi Lục thiếu, về vụ việc của tôi anh thấy tôi nên làm gì tiếp theo đây?”
Lục Tử Thần ăn một miếng beefsteak, nhìn cô rồi nói: “Cô có ý định nhờ tôi làm luật sư đại diện không?”
Tô Lê nhún vai nói: “Nếu như đại luật sư đã tự mình tìm đến cửa rồi, nếu như tôi còn từ chối thì có phải quá kiêu căng ngạo mạn rồi hay không? Hơn nữa tôi cũng không muốn ngồi tù.”
Lục Tử Thần hỏi cô: “Cô định hoà giải sao?”
Tô Lê nhìn anh rồi nói: “Thư luật sư của Giang tiểu thư đã gửi qua chỗ tôi rồi, chuyện này chắc không hoà giải được nữa?” Dừng lại một lát rồi cô hỏi tiếp: “Anh nói xem nếu như cô ta thật sự tố cáo tôi làm bị thương người khác thì tôi đền tiền hay là ngồi tù?”
Lục Tử Thần nhún vai cười nói: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của luật sư rồi, có khả năng sẽ phải đền tiền, nếu như luật sư không có bản lĩnh mà người bị thương còn cố tình truy cứu tội làm bị thương người khác của cô, hơn nữa ở một số phương diện nào đó cô không có ưu thế cho nên bình thường mọi thứ sẽ nghiêng về cô ta. Đương nhiên hoà giải là cách tốt nhất.”
Tô Lê nhẹ ừm một tiếng, cô nói: “Tôi sẽ không lựa chọn hoà giải, nếu như hoà giải thì phải là cô ta đến tìm tôi hoà giải, nếu như Lục đại luật sư đã nhận sự uỷ thác của tôi thì mọi chuyện trông cậy hết vào anh, tôi sẽ không hoà giải, không đền bù tổn thất, càng không vì sự vô lý gây sự của cô ta mà phải ngồi tù.”
Lục Tử Thần nhìn cô, không nhịn được cười một tiếng, cô nói: “Được, việc này cô cứ giao cho tôi đi.”
“Cảm ơn anh” Tô Lê mỉm cười nói: “Bữa cơm này tôi mời.”
Lục Tử Thần không có từ chối…
Bệnh viện:
Giang Thần Hy đẩy cửa phòng bệnh của Giang Tiểu Ngữ.
Giang Tiểu Ngữ nhìn thấy người đến là Giang Thần Hy thì liền nở một nụ cười nhợt nhạt,: “Thần Hy, sao anh lại đến đây?”
Giang Thần Hy đi thẳng về phía giường bệnh, thở dài một cái, bỏ bình giữ nhiệt lên trên bàn, nhẹ nhàng nói: “Đây là canh người giúp việc nấu, có muốn uống một chút không?”
Giang Tiểu Ngữ nhìn anh, cong môi, gật gật đầu.
Giang Thần Hy múc cho cô một bát canh đưa cho cô, Giang Tiểu Ngữ uống một ngụm, cười nói: “Canh của má Trương nấu quả là có mùi vị đặc biệt.”
Giang Thần Hy không có tiếp lời, anh chỉ nhìn cô, anh hỏi: “Sao em lại gửi thư luật sư cho Tô Lê?”
Giang Tiểu Ngữ nhìn anh, rũ mắt xuống,cô hỏi: “Anh đang chất vấn em sao?”
“Anh hỏi em tại sao lại gửi thư luật sư cho Tô Lê?” Giang Thần Hy lạnh lùng nhìn cô, giọng nói đanh thép.
Giang Tiểu Ngữ ngẩng mặt nhìn anh, vài giọt nước mắt chảy dài trên má, “Anh trai, lẽ nào anh tuyệt tình như vậy sao? Có phải chị chết rồi thì mọi chuyện đều kết thúc? Tô Lê đem vứt di vật duy nhất của chị, em hận cô ta. Cô ta tại sao lại làm như vậy? Thần Hy, anh có phải là rất yêu chị không? Chị vì anh mà hy sinh nhiều như vậy, nhưng mà anh lại kết hôn cùng với Tô Lê, người phụ nữ đó có gì tốt cơ chứ? Danh tiếng của cô ta tệ như vậy, không biết là đã ngủ cùng biết bao nhiê đàn ông, tại sao anh không tìm một người tốt mà kết hôn? Em nghĩ, chị cũng không hy vọng anh và người phụ nữ đó ở bên nhau, chị muốn anh hạnh phúc. Vì vậy chuyện này em sẽ không bỏ qua đâu, em nhất định sẽ khiến cho cô ta phải ngồi tù.”
Giang Thần Hy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sai, đè ép cơn tức trong lòng, anh trầm giọng nói: “Tiểu Ngữ, anh đã nói rồi việc của anh và chị em không liên quan đến người khác, anh yêu cô ấy, em cũng biết điều đó mà, mấy năm nay chị em hy sinh cho anh biết bao nhiêu, anh đều nhớ rõ, nhưng bọn anh không thể đến được với nhau, những việc này anh đều suy nghĩ rất cẩn thận, anh sẽ không vì chuyện của chị em mà đi trút giận lên người khác. Còn về việc anh kết hôn với Tô Lê đây là sự lựa chọn của anh. Anh đã nói rồi, anh sẽ tìm một người mà mình thích để kết hôn, cho nên anh không phải là chọn bừa, anh chính là vì thích cô ấy nên mới cùng cô ấy kết hôn, chuyên không giống như lời đồn bên ngoài. Anh biết em vì cái chết của chị cho nên mới nhất thời không chấp nhận được, Tiểu Nhan cũng không để lại bất cứ vật gì, em nói em muốn lấy lại chiếc vòng làm kỷ niệm, anh biết tính cách của Tô Lê, chiếc vòng đó đối với cô ấy mà nói cô ấy không hề để ý đến nó, nhưng mà chiếc vòng bị trộm mất không phải lỗi của cô ấy. Hơn nữa việc cô ấy là hỏng chiếc vòng là do anh có lỗi trước, anh không có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy, Tiểu Ngữ, bỏ đi, rút lại đơn kiện đi.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn anh, cắn môi, cô nói: “Em sẽ không rút đơn kiện đâu, việc em bị thương là do cô ta, em sẽ không bỏ qua đâu.”
Giang Thần Hy nhăn mày, có chút phiền não, “Đủ rồi, Tiểu Ngữ, việc này xét cho cùng là lỗi của em, em cho rằng anh không nhìn ra em cố tình chọc giận cô ấy khiến cô ấy tức quá mới đẩy em một cái sao, việc em ngã là do em không cẩn thận, anh không vạch trần em mà bảo vệ em đó là do anh đã hứa với chị em phải bảo vệ em cả đời, huống hồ em là em gái của anh, cho nên em đừng có mà không biết giới hạn, anh hy vọng sáng mai em có thể rút đơn kiện, nếu không đừng trách anh không khách khí!”
“Anh định làm gì?” Giang Tiểu Ngữ nhìn anh, nước mắt rơi lã chã, “Anh định tố cáo em? Anh trai, em là em gái anh, anh nỡ lòng nào làm như vậy?”
Giang Thần Hy đứng lên, anh nói: “Em bình tĩnh một chút, anh về trước.”
Chính vì hiểu rõ việc sinh tồn trong một gia đình hào môn như Giang gia, từ bé anh đã đặc biệt chăm sóc đứa em gái do mẹ nhận nuôi. Sau khi mẹ mất, việc chăm sóc cho đứa em gái này trở nên khó khăn hơn, lại thêm việc đứa bé này mắc bệnh tim cho nên cô ấy không hề được nhận sự chăm sóc như công chúa mà bên ngoài vẫn hay đồn thôi, nếu không phải nhờ có anh thì có lẽ cô đã sớm chết rồi.
Thật ra chuyện này không cần làm lớn đến mức này nhưng mà điều anh tức giận đó chính là Giang Tiểu Ngữ dám gửi thư luật sư cho Tô Lê, cô ta dám làm to chuyện này lên.
Anh đi ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe.
A Hào nhìn anh, hơi do dự rồi hỏi: “Giám đốc.”
Giang Thần Hy lạnh nhạt trả lời: “Chuyện gì?”
A Hào nói: “Tôi vừa nhận được tin thiếu phu nhân mời Lục Tử Thần làm luật sư đại diện,hơn nữa cô ấy cũng gửi thư luật sư cho tiểu thư, biểu thị sẽ không bồi thường.”
Giang Thần Hy nghe xong sắc mặt trầm xuống, anh trầm mặc một lúc rồi bật cười: “Tô Lê em quả là biết chơi.”
Nụ cười của anh là nụ cười lạnh lùng, không mang theo tí cảm xúc nào cả.
“Khởi động xe về công ty.”
A Hào lập tức dạ một tiếng.
Anh ở bên cạnh Giang Thần Hy đã 10 năm rồi, chút ít cũng hiểu được tính cách của ông chủ.
Buổi tối, Giang Thần Hy phải tham gia tiệc xã giao, lúc anh trở về thì Tô Lê đang ở trong phòng khách xem tivi.
Qủa thật dạo gần đây cô có thu liễm một chút, dạo gần đây cô không có ra ngoài chơi bời, nhưng mà xét cho cùng cô không phải con mèo nuôi trong nhà, trong người cô là bản tính hoang dã.
Anh tháo cà vạt ném sang một bên.
Giang Thần Hy đi đến bên cạnh Tô Lê, cô nhìn Giang Thần Hy một cái, cười nói: “Giang thiếu hôm nay tâm trạng có vẻ không tốt lắm?”
Giang Thần Hy nheo mặt, duỗi tay kéo cô lại gần mình.
Tô Lê ngược lại không hề dãy dụa, cô cực kỳ tự nhiên vòng tay lên cổ anh.
Giang Thần Hy nheo mắt, cong khoé môi, trầm mặc nói: “Em nói xem?” Trông thì cô có vẻ rất gần anh nhưng mà thực tế thì cô vẫn giữ một khoảng cách, cho dù là lúc hai người quan hệ với nhau, hai cơ thể gắn chặt vào nhau nhưng giữa họ vẫn tồn tại một khoảng cách vô hình.
Tô Lê chớp chớp mắt, chui vào trong lòng anh, “Sao vậy? Ai làm anh giận vậy?”
Giang Thần Hy nắm chặt cằm cô, mỉm cười cúi lại gần, anh trầm giọng nói: “Có phải em cố ý hay không? Em vậy mà dám tìm Lục Tử Thần làm luật sư đại diện.”
Tô Lê cười cười, cô giống như con mèo nhỏ dựa vào lồng ngực anh, cô nói: “Giang đại tiểu thư đã gửi thư luật sư cho em, lẽ nào em lại ngồi không đợi chết, em đã nói rồi, em không có sai, em sẽ không xin lỗi cô ta em càng không ngu ngốc ngồi đợi cô ta tống em vào ngục giam. Nếu như chồng em không giúp em lại còn giúp người phụ nữ khác ức hiếp em, vây tại sao em không thể tìm luật sư đến giúp em? Cô ta muốn tố cáo em vậy em cũng tố cáo lại cô ta, em đã nhờ Lục đại luật sư gửi thư luật sư rồi.”
Giang Thần Hy tăng sức mạnh tay, giọng nói đem theo chút hơi rượu: “Em đúng là chê việc chưa đủ lớn, không làm cho sự việc loạn lên thì không chịu được à?”