Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 88: Chương 88




Dứt lời, anh đứng lên, tùy tiện kéo cổ áo, không biết là do sau rượu cảm thấy không thoải mái hay là do nhu cầu được thỏa mãn nên anh tỏ ra rất phiền chán, anh đi thẳng vào buồng tắm.

Tô Lê nhìn bóng lưng của anh, nhất thời không phản ứng lại được.

Thực ra cô luôn cho rằng, anh sẽ vì chuyện này mà cảm thấy tức giận, dù sao thì đối với anh Giang Tiểu Ngữ vẫn rất quan trọng. Nhưng không ngờ, anh đã sớm biết cô sẽ làm cái gì?

Tô Lê cười cười, kỳ thực với người đàn ông này, cô vẫn không biết gì hết, cho dù đã bên cạnh anh ba năm, nhưng cái thái độ vĩnh viễn nhìn không ra là vui hay buồn thì quả thực vẫn không biết cái gì mới là bản chất thực sự.

Tô Lê nhớ lại Giang Thần Hy hôm cô nhìn thấy ở nghĩa trang, đối diện với việc người mình yêu thương qua đời, thái độ của anh vẫn bình tĩnh và lạnh lùng, không chút gợn sóng. Mặc dù nói rằng anh đã sớm làm xong công tác chuẩn bị, nhưng cho dù như vậy, chẳng lẽ một chút bi thương cũng không có sao, vẫn có thể làm như không có chuyện gì?

Tô Lê cuộn mình trong chăn, hơi suy nghĩ ntrằn trọc một chút rồi lắc lắc đầu, không nhịn được cười khẽ, nghĩ bản thân sao đột nhiên lại suy nghĩ nhiều về người đàn ông này như vậy.

Giang Thần Hy không phải là người tùy tiện quan hệ, anh nghiêm túc khắc chế bản thân, không phải người đàn ông nào cũng làm được.

Đương nhiên Tô Lê cũng biết điều này, người đàn ông này rất nguy hiểm, một người có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, quả thực không phải là chuyện tốt.

Tô Lê không thích cảm giác này, nhưng…. Cô lai không cảm thấy bản thân là bị động…

Giang Thần Hy tắm xong đi ra từ phòng tắm, mang thơi hơi nước và hương thơm của sữa tắm.

Anh quấn một chiếc khăn ngang thân dưới, anh đi ra liền liếc một cái người con gái đang nằm một bên chiếc giường lớn, hơi cụp mắt xuống, sau đó liền đi đến bên kia chiếc giường, mở chăn nằm xuống. Giống như mọi lần, hai người mỗi người ngủ một bên, anh giơ tay tắt đèn, căn phòng rơi vào yên tĩnh và bóng tối, hai người vẫn như cũ đồng sàng dị mộng…

Biệt thự Giang gia

Mỗi tháng, Giang gia sẽ tụ họp một lần, mà lần này đặc biệt hơn một chút, coi như là bữa tiệc rất quan trọng trước năm mới.

Sẽ mời rất nhiều người có ít nhiều quan hệ với Giang gia.

Mặc dù Giang gia không thừa nhận Tô Lê nhưng vì mặt mũi cũng chưa từng phủ nhận.

Tô Lê đứng trong phòng thay đồ thay quần áo, nhìn Giang Thần Hy, anh cầm một chiếc khuy áo lên, nhìn có vẻ quen mắt.

“ Cái này là em tặng anh.” Tô Lê dựa vào tủ quần áo, bình thản nói.

Giang Thần Hy đẩy hộp qua, cười khẽ: “ Vậy là có phải em nên đeo nó cho tôi không?”

Tô Lê cầm lấy nhìn nhìn, thực ra cô không nghĩ anh sẽ nhận được món quà Noel này. Hôm đó, cô cũng chỉ thuận tay vứt trong hộp giấy ở nhà hàng.

Giang Thần Hy nhìn cô vẫn mặc đồ ở nhà, bình thản hỏi: “ Không có quần áo thay sao?”

Thực ra, có một thời gian Giang Thần Hy không thấy Tô Lê ra ngoài mua sắm.

Điểm này, Giang Thần Hy cảm thấy không vấn đề, phụ nữ thích quần áo, giày dép xinh đẹp là bình thường, nếu đã có khả năng cho cô đi mua sắm thì anh cũng tuyệt đối không keo kiệt.

Hai tay Tô Lê choàng qua vai anh, cười nói: Rõ ràng quan hệ gia đình không tốt, ai cũng có tâm tư riêng, vậy mà còn đóng kịch giả dạng vui vẻ, anh không cảm thấy rất nhàm chán sao?.

Giang Thần Hy cụp mắt, cười khẽ một tiếng, cười nói: Quả thực rất nhàm chán, nhưng mà đây không phải là điểm mạnh của em sao, ngày nào cũng cố gắng ứng phó tôi, em không thấy nhàm chán sao?.

Tô Lê nhìn anh, không nhịn được cười khẽ một tiếng nói: Sao có thể chứ? Em là vợ của Giang thiếu mà.

Một câu trả lời rất mơ hồ, Giang Thần Hy hừ nhẹ hai tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa.

Tô Lê khoác tay Giang Thần Hy, diễn thật tốt vai Giang thiếu phu nhân.

Cô cũng hiểu rõ, Giang gia từ trên xuống dưới không ai hy vọng cô xuất hiện ở đây, nhưng Giang Thần Hy lại mang cô đến.

Tô Lê khoác tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh cười nói: Có thể nhìn ra, Giang gia có lẽ rất hy vọng em không xuất hiện ở đây đó.

Giang Thần Hy hơi cụp mắt xuống nhìn cô cười nói: Trường hợp như vậy tôi không mang vợ mình đi chẳng lẽ mang người phụ nữ khác đi, nếu để người ta nghe được, Giang thiếu phu nhân, em nói xem, tôi nên trả lời thế nào? Tô Lê cụp mắt xuống cười nói: Cái này sao lại hỏi em? Bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Giang thị cũng không phải để đó bày cho đẹp, anh nói đúng không?

Giang Thần Hy nghe xong hơi nhướn mày lên, cũng không nói gì nữa.

Hai người mười ngón tay đan vào nhau, rốt cục trong mắt người khác, bọn họ vẫn phải bày ra bộ dạng gia đình hạnh phúc.

Giang Tiểu Ngữ từ xa nhìn thấy cảnh này, cắn răng không nói.

Cô ta từ nhỏ đã không hoà chung với đám đông, cô luôn hiểu rõ bản thân không phải thiên kim tiểu thư chân chính, cho nên cô ta luôn đứng ở bên ngoài đám đông, không hoà nhập vào được.

Thêm vào nữa là tin tức truyền ra trước đó, trưởng bối Giang gia và Lục gia đều có ý kiến với cô ta, mặc dù không tỏ ra mặt, nhưng Giang Tiểu Ngữ biết, chuyện này làm cho bọn họ rất không hài lòng.

Lúc này, từ chiếc sopha bên cạnh truyền đến tiếng cười của mấy thiên kim tiểu thư: Nghe nói, hai ngày trước tin tức về vị đại tiểu thư Giang gia còn lên trang nhất.

Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng Giang Tiểu Ngữ cũng vẫn nghe thấy.

Cái đó sao, tôi có nghe rồi, đúng là trò cười. Cô nói xem có phải vị Giang tiểu thư này bị bệnh làm cho hồ đồ không? Còn coi bản thân như cỏ rác, làm náo loạn đồn cảnh sát. Một người khác cười nói.

Mọi người biết không, Giang đại thiếu gia thích chị ruột của cô ta đó.

“ Chị ruột? chính là cô gái bệnh ốm thập tử nhất sinh một thời gian dài, mới vừa qua đời cách đây không lâu sao.” Trong cái vòng quan hệ này, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn thì lại không lớn, rất nhiều chuyện, thực ra chỉ mới mấy canh giờ đã truyền ra ai cũng biết rồi.

Kỳ thực, chuyện của Giang Thần Hy và Lạc Nhan, mấy năm trước còn được đồn rất rầm rộ, chỉ là đáng tiếc.

Kiều Vi đứng dựa ở đó, rõ ràng là cô ta có nhìn thấy Giang Tiểu Ngữ, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ nghe người khác nói.

Tôi cảm thấy kỳ lạ, không phải Giang thiếu rất yêu thương cô em gái ăn may cơ hội này sao, đi đến đâu cũng hết sức bảo vệ, chúng ta đều biết vậy mà. Lần này lớn chuyện như vậy, mặt mũi cũng bị mất hết, sao không thấy Giang thiếu ra mặt nhỉ?. Có người khó hiểu hỏi.

Lúc này có một người thở dài một cái, cười nói: Mọi người có hiểu thế nào là người đi trà lạnh không?. Tôi thấy á, cái cô Giang đại tiểu thư đã hết may từ chị cô ta rồi. Các người biết không, tôi nghe nói cô ta đã từng làm phẫu thuật tim, năm xưa chị cô ta đã cho cô ta trái tim, cô ta mới sống được, nếu không làm gì đến lượt cô ta chứ. Cô ta chỉ sống dưới cái bóng của chị gái mình thôi, Giang thiếu yêu thương cô ta, tôi thấy chẳng qua là do nể mặt người con gái mình yêu thương. Bây giờ, chị gái cô ta chết rồi, không phải Giang thiếu cũng đã kết hôn với con hồ ly tinh Tô Lê sao, với công phu mèo cào của cô ta, Giang thiếu còn để cô ta vào mắt sao.

Cũng ko thể nói vậy. Mặc dù cô ta chỉ là con nuôi của Giang gia, nhưng cô ấy cũng là thiếu phu nhân tương lai danh chính ngôn thuận của Lục gia.

Aiyo, kết hôn rồi còn không bảo đảm được gì nữa là chưa kết hôn, nói gì danh chính ngôn thuận chứ. Một người suốt ngày yếu ớt như Lâm Đại Ngọc, tôi mà là Lục thiếu, cũng nhìn phát phiền. Hồi trước không phải có nói là Lục thiếu không giúp vị hôn thê mà đi giúp con hồ ly tinh đó sao?

Đúng, đúng, đúng...ai ya, đúng là quá sức buồn cười.

Giang Tiểu Ngữ không chịu nổi những lời này nữa, tức đỏ mắt xoay người rời đi.

Kiều Vi bưng cốc rượu lên, cười cười uống một ngụm hương đàn trong tay, cô gái nói hăng nhất bên cạnh cười nịnh nọt: Kiều đại tiểu thư, bọn em nói vậy chị hài lòng rồi chứ?.

Kiều Vi cười cười: Thẻ hội viên kim cương của hội sở MC, thế nào?

Ai ya, Kiểu tiểu thư, thực sự cảm ơn chị. Ngừng lại một lát, cô gái đó lại bừng bừng phẫn nộ, nói: Tôi thực sự không hiểu, tại sao Giang thiếu lại muốn con hồ ly tinh đó chứ, đúng là tức chết mà.

Bên cạnh có người nói: Sao, cô định thay thế người ta sao? Đừng nằm mơ nữa, cô cho rằng Giang thiếu sẽ xem trọng cô sao?.

Tô Lê vẫn luôn ngồi phía bên kia, cô ngồi dựa vào sopha, nghe những thiên kim tiểu thư này nói chuyện cũng rất thú vị.

Cô cầm một ly rượu vang, lắc lắc, khẽ uống một ngụm rượu vang, giơ tay ra hiệu cho ngưởi phục vụ.

Người phục vụ lễ phép đi đến: Giang thiếu phu nhân.

Tô Lê để ly lên đĩa trong tay người phục vụ, bình thản nói: Thêm một ly.

Vâng.

Người phục vụ lập tức xoay người đi lấy một ly rượu cho cô, mà lúc này mấy cô thiên kim tiểu thư mới ý thức được gì, họ nhìn về phía Tô Lê, bọn họ đều không phát hiện ra cô, cũng không biết cô ngồi đó lúc nào.

Lúc này, Giang Thần Hy đi đến, phía sau còn có thêm một người.

Tô Lê ngồi ở trên sô pha ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: Anh đi lấy giầy thật sao?

Giang Thần Hy giơ tay lấy đôi giày cao gót màu xám trong tay người phía sau, trầm giọng nói: Sao tôi có thể vì một đôi giày mòn gót mà làm hỏng nhã hứng khiêu vũ của chúng ta?

Vừa nói, anh vừa ngồi xổn xuống một tay đỡ chân cô, một tay tháo chiếc giày mà cô đang mang, giúp cô đi chiếc giày cao gót mới mà anh vừa kêu người mang đến.

Tô Lê nhìn đôi giày xinh đẹp trên chân mình, chớp chớp mắt, nhìn Giang Thần Hy cười nói:Giang thiếu, anh không nghĩ rằng em không muốn khiêu vũ với anh mới nói là gót giày bị mòn không khiêu vũ được không?

Giang Thần Hy hơi cong miệng lên, ngẩng đầu nhìn Tô Lê, trầm giọng nói: Vậy sao.

Tô Lê hơi nhướn mày lên, mang theo một tia giảo hoạt, khoé miệng cong lên như có ý bảo em là cố ý nói vậy.

Nhưng mà Giang Thần Hy chỉ cười khẽ một tiếng, một tay nâng chân Tô Lê lên, bình thản nói: Như vậy em không có lý do gì để nói linh tinh rồi. Điệu này, em nhất định phải nhảy với tôi.

Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, giảo hoạt như một chú hồ ly, híp mắt nói: Nhưng mà, giày vẫn không vừa chân, làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.