Tô Lê chuẩn bị về nhà nhưng không hiểu sao vừa đi chưa được bao xa thì cô cảm thấy trước mắt mình là một mảng đen bao trùm, đầu óc choáng váng.
Cô vịn vào tường, nhắm mắt lại, bộ dạng này của cô là do chưa ăn sáng hơn nữa lúc mới đi casting sức lực cô đã tiêu hao không ít, bây giờ cô chỉ cảm thấy lạnh nơi sống lưng.
Chân cô lảo đảo, nhưng được người từ đằng sau đem cô kéo vào lòng.
Cô ngẩn người có chút hoảng hốt, cố mở mắt và liếc nhìn, có chút mơ hòi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được mùi hương nước hoa thơm mát rất dễ chịu cũng rất quen thuộc, là Giang Thần Hy?...
Anh nhìn người phụ nữ nhỏ bé này ngã vào vòng tay anh, anh hơi cau mày sau đó tiện tay bế cô lên đi về phía thang máy.
A Hào đi lên trước mở thang máy.
Giang thần Hy ôm Tô Lê bước vào thang máy nói với A Hào: Gọi người đến chuẩn bị bữa trưa!
A Hào lập tức làn theo chỉ thị, anh không bước vào thang máy mà đứng ở ngoài, ấn thang máy hộ Giang thần Hy đã. Giang thần Hy ôm Tô Lê tiến đến phòng làm việc, ở phòng làm việc thường có một không gian nhỏ để nghỉ ngơi, có những lúc làm việc mệt mỏi a thường nghỉ ngơi ở đó, có nhiều lúc qua đêm luôn ở đó. Đặt Tô Lê xuống, thật ra cô rất nhẹ, ôm cô trong vòng tay một chút cũng không thấy nặng. Tô Lê ấm trở lại, cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cô mở mắt nhìn GTH, cô líu ríu gọi: Giang thiếu. Giang thần Hy nhìn cô: cái đứa trẻ này k bao giờ chịu nghe lời, tự chuốc khổ vào người.
Tô Lê chớp chớp mắt, chui vào trong ngực anh, cô làm nũng rồi nói: “Sau này sẽ không bỏ bữa ăm sáng nữa.”
Cảm giác đói bụng quả thật không dễ chịu gì.
Giang Thần Hy bị người trong lòng làm cho toàn thân nóng bừng, anh hắng giọng một tiếng, một tay anh nắm lấy em cô, tay hơi dùng lực, giữ chặt gáy cô, dùng lực hôn cô.
Tô Lê bị nụ hôn mãnh liệt này làm cho sợ, nhưng cô không có cự tuyệt, nhưng cô cũng không có sức mà đi phối hợp với anh.
Nhưng mà Giang Thần Hy cũng không có tiếp tục, sau đó anh buông cô ra.
Nhìn Tô Lê vì thiếu máu mà sắc mặt trở nên trắng bệch, nó khiến anh có chút xao động, nhưng anh không nói rõ được đó là cảm giác gì.
Giang Thần Hy nói: “Đã gọi người mang đồ ăn đến rồi, em nằm xuống một lúc đi.”
Tô Lê gật đầu.
Giang Thần Hy nói xong bèn đứng dậy, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tô Lê hít mũi một cái, mũi vẫn cảm thấy mùi nhàn nhạt trên người Giang Thần Hy, bỗng nhiên có chút hốt hoảng…
Rất nhanh thì đã có người mang đồ ăn tới.
Tô Lê quả thật là rất đói, cô cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn.
Nhưng cô bỗng nhìn thấy tờ danh sách diễn viên liên quan đến cô ở trên bàn Giang Thần Hy.
Trong mắt cô loé qua một tia sáng, trong lòng có chút lo lắng.
Giang Thần Hy với tư cách là giám đốc, việc lựa chọn diễn viên này không cần anh phải nhúng tay vào,nếu không anh ấy bỏ tiền ra thuê những người quản lí nghệ sĩ là để làm gì? Cho nên điều cô lo lắng đó chính là anh ta sẽ đưa vai diễn của cô cho người khác.
Giang Thần Hy nhìn cô, đem mì trong đĩa của mình chia cho cô, Tô Lê ngây người trong chốc lát, cô nhìn anh, cố gắng ăn chỗ mì này, “Giang thiếu không ăn à?”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh nói: “Em ăn đi.” Dừng lại một lúc anh lại nói: “Sau này nếu còn không nghe lời tôi sẽ không để ý đến em nữa.”
Tô Lê cười nói: “Giang thiếu sẽ không độc ác như vậy chứ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nheo mắt, không lên tiếng.
Ăn xong bữa trưa Giang Thần Hy có thói quen uống một ly caffe. Tô Lê đứng nhìn Giang Thần Hy đun caffe,cả căn phòng tràn đầy mùi caffe.
Giang Thần Hy hỏi cô: “Có uống không?”
Tô Lê nói: “Em không thích uống caffe, mặc dù ngửi thì thơm nhưng cũng không thể thay đổi vị đắng chát của nó.”
Giang Thần Hy cười nói: “Chỉ là một ly caffe thôi mà, sao lại nói nghe có vẻ triết lý như vậy.”
Tô Lê cười nói, “ Tuỳ tiện nói thôi, có phải rất có tính triết lý hay không?”
Giang Thần Hy cầm cốc caffe, nhấp một ngụm rồi nói: “Ừ, nghe quả thật có chút đạo lý.”
Tô Lê cười cười, cô đi đến chui vào lòng anh, cô nói: “Nhưng em không ngại thử một chút.” Cô giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, dựa vào lồng ngực anh ngón tay vẽ vòng tròn, cô nói: “Để em nếm thử một chút, chỉ một chút thôi…”
Giang Thần Hy nhìn người phụ nữ trong lòng mình, anh không hề cự tuyệt, đáp ứng một tiếng sau đó cúi người hôn lên môi cô, đem caffe trong miệng mình truyền sang cho cô.
Tô Lê bỗng thấy khoảnh khắc này bỗng tràn ngập mùi caffe, lại thêm kỹ năng hôn của Giang Thần Hy khiến cho mọi suy nghĩ của cô bỗng trở nên rồi loạn.
Giang Thần Hy nhìn người con gái đang ở trong lòng mình, gần như mất khống chế mà hôn cô…
Lúc này bỗng có tiếng gõ cửa, Giang Thần Hy buông Tô Lê ra, anh hỏi: “Uống caffe không?”
Tô Lê vòng hai tay lên cổ anh, lè lưỡi liếm môi, cô tinh nghịch cười với anh, “Mùi vị không có khó uống giống như trong tưởng tượng.”
Giang Thần Hy bị hành động của cô quyến rũ, anh còn muốn hôn tiếp nhưng ngoài cửa lại vang lên vài tiếng gõ.
Tô Lê không nhịn được bật cười, sau đó cô nói: “Giang thiếu, xem tình hình này thì em nên về trước đỡ làm ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Lúc này Giang Thần Hy mới buông cô ra, Tô Lê xoay người đi lấy túi xách, sau đó cô đi vào phòng vệ sinh tô lại son.
Giang Thần Hy sờ môi mình, trên đó vẫn còn lưu lại mùi hương.
Anh chỉnh trang lại quần áo của mình sau đó cầm cốc của mình đi ra ngoài, an nói: “Mời vào.”
Người tiến vào là thư ký của phòng thư ký, cô ta ôm theo vài văn kiện, xấu hổ đi vào trong phòng, “Giám đốc, đây là bảng tài vụ mà phòng tài vụ vừa mới gửi.” Giang Thần Hy không có để ý đến cô ta, anh mở cửa phòng vệ sinh, Tô Lê đi đến, cô nhìn cô thư ký mấy lần trước đều đem canh cho Giang Thần Hy, cô nói: “Em đi trước đây.” Nói xong cô hôn nhẹ lên môi Giang Thần Hy, để lại một vết son mờ trên đó…
Tô Lê đi ra khỏi phòng thì chạm mặt Lục Cảnh Niên và A Hào.
A Hào cung kính gọi cô một tiếng thiếu phu nhân.
Tô Lê cười cười, dù sao thì cô cũng không thân với Lục Cảnh Niên, hơn nữa có vẻ như Lục Cảnh Niên cũng không thích cô, cô không có để ý đến anh ta, cô bước qua bọn họ đi vào trong thang máy.
Lục Cảnh Niên dừng bước, xoay người nói với cửa thang máy: “Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì.”
A Hào ở bên cạnh vào văn phòng nói với Giang Thần Hy: “Cậu xem cậu lấy phải người vợ như thế nào vậy, nếu cậu còn không quản thì cậu sắp mọc sừng rồi đấy, đến lúc đấy xem cậu giấu mặt mũi đi đâu.”
Giang Thần Hy nhìn tài liệu trong tay, bộ dáng không hề quan tâm,anh nói: “Mặt mũi tất nhiên phải cần rồi, cậu muốn tôi để mặt mũi ở đâu?”
Lục Cảnh Niên nhìn anh, do dự một lúc rồi nói: “Thật sự định làm như vậy sao?”
Giang Thần Hy nhìn anh ta nhưng không trả lời.
Tô Lê lái xe khỏi Giang thị, cô xem đồng hồ thấy vẫn còn sớm.
Ăn xong bữa trưa cô không còn thấy chóng mặt nữa, hôm qua có vài cửa hàng quen gọi điện báo cho cô có đồ mới về, Tô Lê định đi xem thử.Người quản lí chị An gọi điện bảo cô qua đó, thông báo cho cô đã có kết quả casting rồi, cô được nhận rồi.
Tô Lê không nghĩ rằng cô sẽ qua được buổi casting này, Giang Thần Hy ấy vậy mà không có nhúng tay vào, lẽ nào anh ta đại phát từ bi?
Cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng rất xem trọng vai diễn này, hơn nữa cô tự biết nếu như không ngoài ý muốn thì cô nhất định có thể giành được vai diễn này, bởi vì sau khi casting xog đạo diễn còn đặc biệt nói chuyện với cô, ông ấy còn bảo cô thử diễn nhân vật chính.
Nhưng cô hiểu rõ việc này là không thể nào.
Qua hai ngày cô nhận được điện thoại bảo đi chụp ảnh hoá trang, nhưng cô không ngờ tới, một việc không ngờ đến,lại bởi vì tin tức trên thuyền lần trước mà lại xảy ra một việc khiến người ta không kịp trở tay.
Tô Lê nhìn tin tức, chau mày lại.
Việc này giống như mấy phim cẩu huyết lúc 8 giờ tối vậy, làm náo loạn cả một tuần, không chỉ ảnh hưởng đến giới giải trí mà còn ảnh hương đến nhiều thứ khác nữa.
Tô Lê nhìn tin tức mới biết hoá ra Diệp Minh có đủ năng lực đi tham gia tuyển chọn chức vụ bộ trưởng nhiệm kỳ mới của Nội các thương nghiệp,nhưng mà bởi vì những tin đồ này mà hội nghị đang thương lượng về tư cách tham gia của anh ta.
Anh ta là một trong những được ứng cử được coi trọng nhất, bởi vì anh ta có sự ủng hộ mạnh mẽ của Diệp gia, bố và anh trai anh ta đều là người có chức vụ cao, cho nên nếu anh ta thuận lợi được chọn thì thế lực của Diệp gia sẽ ngày càng mạnh.
Tô Lê nhìn tin tức trên tivi, không nhịn được hít sâu một hơi, trực giác nói với cô chuyện này không phải trùng hợp.
Giang Thần Hy đứng sau cô nhìn tin tức rồi nói: “Bắt đầu từ lúc nào lại quan tâm đến mấy chuyện như này?”
Tô Lê cười nói: “Em dạo gần đây có nhiều tin đồn, liệu có đạo diễn này lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đoàn làm phim mà thay người hay không?”