Hậu quả của sự quá khích đêm đó là cơn đau lưng của Thẩm Giáng Niên mãi không biến mất, bỗng nhiên bị giày vò một đợt, Thẩm Giáng Niên vẫn còn giận, lần đầu tiên của cô, thế mà Thẩm Thanh Hoà cứ thế lăn qua lộn lại, cho dù cô có mạnh mẽ đến mấy, thì xong việc một cái điện thoại cũng gọi đến, còn bảo cô gọi lại sao? Có chắc mạch não của vị phó tổng Nhã Nại này bình thường không? Chuyện này cần phải xem xét, nếu Thẩm Thanh Hoà không chủ động liên hệ, thì đời này các cô say goodbye luôn đi.
Nhưng bất thình lình, lời của Ôn Đế lại vang lên, các cô... chỉ là tình một đêm thôi. Thẩm Giáng Niên, mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, ngày hôm sau, thứ Hai, Thẩm Giáng Niên dành hết tâm sức cho công việc. Thứ Hai tuần sau, cô sẽ đáp máy bay đến New York, để tham dự một hội nghị học thuật quốc tế kéo dài ba ngày theo lịch trình làm việc dự kiến của cô. Lần này là tiếng anh kiểu Ấn Độ phát âm lạ, là phiên dịch viên nên rất căng thẳng. Thẩm Giáng Niên đau đầu nghĩ mãi cũng không muốn đi, nhưng thù lao thực sự rất cao, tính bằng giây, nên Thẩm Giáng Niên nghiêm túc, vẫn muốn trước khi xuất ngoại, phải nắm đầy đủ nội dung có thể có của cuộc họp này.
Chủ đề và nội dung chính của hội nghị đã được gửi tới Thẩm Giáng Niên, cả buổi sáng Thẩm Giáng Niên ở trong phòng làm việc trong nhà nghiên cứu. Thời gian buổi sáng lặng lẽ trôi đi, đến giờ ăn trưa, Thẩm Giáng Niên quá bận rộn nên không để ý. Mẹ Thẩm gõ cửa, năm lần bảy lượt kêu cô đi ăn cơm, Thẩm Giáng Niên bất đắc dĩ mới đặt công việc sang một bên, ăn xong lập tức gọi điện thoại cho Lê Thiển, “Mình nhờ cậu tìm văn phòng, cậu tìm được chưa?” Thẩm Giáng Niên làm việc nhiều năm, cũng coi như là có tiền, vẫn luôn muốn mở một phòng làm việc nhỏ, ra làm riêng.
“Cuộc điện thoại này của cậu gọi đến, thật trùng hợp a, mình đang muốn nói chuyện này với cậu.” Lê Thiển vui vẻ nói, “Vận khí của cậu tốt ghê, mình có bạn ở tầng 7 toà nhà CBD, vừa hay có một cái phòng 160 mét vuông, đang cho thuê gấp, cậu có muốn không?”
“CBD à? Giá thuê bên đó rất cao, hơn nữa 160 mét vuông không thể coi là nhỏ....” Thẩm Giáng Niên có tiền, nhưng mà không muốn lãng phí.
“Theo mức giá trung bình ở đây thì là khoảng 80 ngàn tệ.“. Bạn đang đọc truуện tại ﹛ Tr