Một lần nữa, sự thất vọng lại trào dâng trong lòng. Điều tàn nhẫn nhất đối với cô, sự thất vọng này không phải vì cô chờ mong mà không có được, chính là, người này cho cô hy vọng, rồi cũng chính tay dập tắt nó.
Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại và không còn ảo tưởng nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Thanh Hoà “lỡ hẹn”, cho dù khoảng thời gian các cô ở trên giường có tuyệt với đến mấy, thì cũng không có cách nào xoá bỏ được chuyện Thẩm Thanh Hoà “lỡ hẹn” lần hai.
Đêm đó, ở Bắc Kinh, cô đã đợi trong khách sạn gần như cả đêm, và cái cô nhận lại chính là sự thất vọng.
Mà hôm nay, tại Thượng Hải, sự thất vọng đã nhân đôi.
Cô còn nhớ rõ bản thân đã tự nhủ cái gì, biết mỗi lần thử Thẩm Thanh Hoà, là mỗi lần bản thân nhận lại một vết thương.
Lần này, cơn đau càng rõ ràng hơn, cũng làm Thẩm Giáng Niên nhận rõ ra được cơn đau này xuất phát từ đâu, vậy Thẩm Thanh Hoà đối với cô, nếu như lần đầu tiên là tình một đêm, vậy lần thứ hai có lẽ là bạn giường chăng? Thẩm Giáng Niên nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi, nhìn vào cái ly thấy chính bản thân trong đó. Hình ảnh đêm qua vẫn còn rõ ràng, cái âu yếm cái vuốt ve của Thẩm Thanh Hoà dường như vẫn còn tàn dư lại trên da cô, để lại từng cơn tê dại.
Điều đáng buồn nhất là khi nghĩ mọi thứ đều là thật, chỉ cần một cái chạm đầu ngón tay, ảo ảnh sẽ bị phá vỡ và tan thành mây khói. Thẩm Giáng Niên đứng trước gương trong wc, tựa như nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà đứng phía sau lưng cô, còn cười khẽ, Thẩm Giáng Niên nhớ rõ, Thẩm Thanh Hoà ở trong wc hôn cô.
Mọi thứ đều rất chân thực, Thẩm Giang Niên vươn tay sờ soạng, thấp giọng gọi: “Thẩm ~ Thanh ~ Hoà ~” Thẩm Thanh Hoà lạnh, Thẩm Thanh Hoà vừa lạnh vừa cứng ngắt, có phải là bị bệnh không? Sao lạnh thế này? Thẩm Giáng Niên muốn ôm lấy người này, nhưng suýt chút nữa thì ngã.
“Thẩm Giáng Niên! Cậu không sao chứ!” Ai đó đang gọi cô, Thẩm Thanh Hoà biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại đôi mắt đỏ hoe. Cô không có khóc, chỉ là đôi mắt hơi cay, ngày hôm qua ngủ hơi trễ, hôm nay lại bận rộn cả ngày, đầu ngón tay chạm vào gương rất lạnh.... Bao tử nóng rát, một trận sông cuộn biển gầm kéo đến, Thẩm Giáng Niên nôn ra.
“Mọi người cũng thật là, tửu lượng của Thẩm Giáng Niên không tốt, còn chuốc rượu cô ấy.” Lâm Phong đau lòng trách, nhưng đổi lại chỉ là những lời trêu chọc, “Hoa nở lần hai, tiếp tục tiền duyên.” Mặt Lâm Phong đỏ lên, đẩy cái người đang nhoi ra, “Tôi mang Giáng Niên đi trước, mọi người cứ từ từ mà uống.”
“Người anh em, sướng nha!” Nam sinh cá biệt nhất lớp, bây giờ vẫn lưu manh như ngày nào, còn làm động tác xoa bóp ngón tay. Mặt Lâm Phong bỗng nhiên lạnh xuống, lớn giọng nói, “XX, giữ miệng sạch sẽ!” Nam sinh kia liếc nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khó hiểu, còn mắng chửi, “Cậu có bệnh à? Tôi chỉ nói đùa thôi, mà cậu lại nghiêm túc như vậy làm gì, hay là đầu óc cậu không sạch sẽ thì có!”
“Cậu lặp lại lần nữa xem?” Lâm Phong tức giận nói, “Bạn học à, có ai mà nói giỡn như vậy hả? Cậu xem thường ai vậy?'
“Đệt, cậu uống lộn thuốc à?”
“Mày lặp lại lần nữa coi?” Lâm Phong đặt Thẩm Giáng Niên sang một bên, rồi sấn tới, muốn động thủ.
Thấy hai người định nháo với nhau, lớp trưởng kịp thời tới can ngăn. Buổi họp lớp kết thúc không mấy tốt đẹp. Xe taxi chạy được một đoạn, cơ thể Thẩm Giáng Niên lắc lư, Lâm Phong định dựa tới gần, muốn giơ tay đặt đầu cô lên vai anh. Nhưng mà Thẩm Giáng Niên đã giơ tay cản lại, nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe nói, “Lâm Phong, tôi nói rồi, mối quan hệ của chúng ta không còn như ngày xưa, đừng chạm vào tôi.”
Đi được nửa đường, Thẩm Giáng Niên xuống xe, Lâm Phong không yên tâm, cũng xuống xe theo. Thẩm Giáng Niên muốn về Bắc Kinh, Lâm Phong không hiểu, người đã say thế này rồi tại sao vẫn nhất quyết bay về Bắc Kinh. Lâm Phong thực sự không yên tâm, “Giáng Niên, cậu có thể về, nhưng mà chờ tỉnh táo lại rồi đi ra tàu cao tốc, cậu thế này ngồi máy bay, thật sự không an toàn, mua vé tàu cao tốc, ngủ một giấc, cũng đã về đến Bắc Kinh, được không?” Thẩm Giáng Niên lúc nãy nôn ra cho nên bây giờ cũng đã có chút tỉnh, bây giờ chỉ có chút choáng, phần lớn là say xe, “Cảm ơn, Lâm Phong, tôi sẽ tự làm.” Thẩm Giáng Niên đến ga tàu cao tốc, mới nhớ, hành lý của cô còn ở khách sạn.
Lâm Phong ân cần đi theo Thẩm Giáng Niên, khiến Thẩm Giáng Niên có chút cáu, nhưng mà cô nhịn, bởi vì cô sợ một khi nhịn không được sự đem cơn giận mà Thẩm Thanh Hoà mang đến cho cô trút lên người Lâm Phong, “Lâm Phong, tôi không đi nữa, tôi về khách sạn ngủ.” Cho dù thế nào đi nữa, cô cũng phải dọn vali rồi đi về. Lâm Phong cũng tin là thật, đưa Thẩm Giáng Niên đến cửa khách sạn, đợi một lúc lâu rồi mới rời đi.
Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa sổ khách sạn, nhìn thấy Lâm Phong lưu luyến rời đi, cô che chỗ ngực đau nhói lại, ngồi xổm xuống đất, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Thẩm Giáng Niên đối với chuyện tình cảm cho dù có ngốc nghếch cũng nhìn ra được, Lâm Phong để ý đến cô, cho dù cô không có biểu hiện rõ như Lâm Phong vậy, thì người thông minh như Thẩm Thanh Hoà, có lẽ đã sớm nhìn ra được cô thích cô ấy đúng không? Nhưng mà Thẩm Thanh Hoà vẫn đối xử với cô như vậy.
Nước mắt Thẩm Giáng Niên chảy thành hàng dài, liệu ai sẽ đau lòng cho cô đây? Ngoài cô ra thì còn có ai nữa. Tất cả đều là do cô tự gây ra. Đêm hôm đó, Thẩm Giáng Niên cũng không rời khỏi Thượng Hải nhưng cũng không ngủ. Thẩm Giáng Niên ngồi trước cửa sổ suốt một đêm, cố gắng điều chỉnh lại tâm đang hỗn loạn, nhưng mà thực sự chẳng mấy hiệu quả, cũng không ảnh hưởng đến quyết định của cô, giống như cô đã từng nói, nếu như Thẩm Thanh Hoà vẫn giữ thái độ này với cô thì đừng nghĩ đến chuyện cô leo lên giường cô ấy.
Cô đây - Thẩm Giáng Niên chính là một người tính toán so đo vậy đó, nếu cô đây không sống quá dễ chịu, vậy thì cũng đừng nghĩ đến chuyện sống tốt. Hành động của cô không phải là muốn lấy lòng ai đó, chẳng qua là muốn chọc phiền người ta mà thôi, đơn giản thôi mà, đây là kỹ năng cơ bản của con người, thích gây chuyện với người khác.
Ngày hôm sau, Thẩm Giáng Niên mua vé máy bay, giữa trưa sẽ bay về Bắc Kinh. Vẫn còn dư thời gian, Thẩm Giáng Niên đứng ở trong phòng, phòng Thẩm Thanh Hoà rất gần phòng cô, nhưng mà cô đã không còn lo sợ hay bất an, cũng không muốn chủ động đi tìm người. Trước khi cô đi hay nói đúng hơn là sau khi cô đi, không cùng dây dưa với Thẩm Thanh Hoà nữa, cũng coi như là bình thường, nhưng mà lại nhận được lời chào từ biệt của Tưởng Duy Nhĩ thì lại không bình thường.
“Chắc hôm nay cô bay đúng không? Tôi tiễn cô nhé.” Tưởng Duy Nhĩ nhấn mạnh, cuối cùng Thẩm Giáng Niên nói, “Sau này, nếu Tưởng tổng đến Bắc Kinh, nhớ gọi tôi đến đón.” Thẩm Giáng Niên thực sự không thích thiếu người khác ân tình, “Cô yên tâm đi, sau này chúng ta sẽ thường xuyên liên lạc với nhau.” Tưởng Duy Nhĩ cười nói.
Trên đường đi, đa phần là yên lặng, bởi vì biểu hiện của Thẩm Giáng Niên rất mệt. Cho dù không buồn ngủ, Thẩm Giáng Niên cũng nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với Tưởng Duy Nhĩ, cô sợ nói rồi sẽ nhắc đến Thẩm Thanh Hoà, lại nhịn không được muốn hỏi nhiều hơn nữa.
Bản chất con người vốn tuỳ tiện, hay thay đổi thất thường, tự mình vả mặt, cũng thường xuyên có. Hiện tại, cho dù không bị vả cũng đau, Thẩm Giáng Niên đau lòng một hồi, không nói không biết không hỏi không đau lòng.
Đến sân bay, Tưởng Duy Nhĩ ân cần đưa cô đến cửa, trên đường đi, cũng không thể cứ im lặng như vậy, “Tưởng tổng, đừng đưa nữa, ngài cũng trở về đi.”
“Ngài cái gì mà ngài, làm giống như là tôi già lắm vậy.” Tưởng Duy Nhĩ không vui cho lắm, “Cô bình thường nói chuyện với Thanh Hoà cũng xưng ngài này nọ vậy à?” Nhìn kìa, mới mở miệng một cái lại nhắc tới Thẩm Thanh Hoà, thật đáng sợ, Thẩm Giáng Niên cười cười, “Vậy mạo muội gọi thẳng tên cô, Tưởng tổng, hôm nay cảm ơn....”
“Lại nữa, có cần phải khách sáo như vậy không, sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp nhau hơn, cô có cần phải khách sáo như vậy không?” Tưởng Duy Nhĩ làm ra vẻ như nếu cô còn xem tôi là người ngoài, tôi sẽ không vui đó.
“....” Thẩm Giáng Niên không muốn đi sâu vào chủ đề này, “Vậy tôi đi vào trước nha Tưởng tổng.” Sau đó, Tưởng Duy Nhĩ ở phía sau nói, “Tuần sau gặp lại ở Bắc Kinh nhé~” Thẩm Giáng Niên khựng lại, xoay người nói, “Được nha.”
“Nếu không có gì phát sinh, Thẩm tổng cũng sẽ đi cùng tôi.” Tưởng Duy Nhĩ bổ sung thêm một câu nữa, câu kia làm tim Thẩm Giáng Niên đập thình thích, bỗng nhiên cười nhẹ nhàng, “Vậy thì tốt rồi.” Đến đây đi Thẩm Thanh Hoà, lấy tư cách là phó tổng của Nhã Nại mà đến đây, đến Bắc Kinh mà đối mặt với một người vốn dĩ lạnh lùng, thậm chí tính cách kiêu ngạo và hay thất thường, chính là Thẩm phiên dịch đó.
Trên máy bay, nghĩ đến Tưởng Duy Nhĩ, Thẩm Giáng Niên vẫn đau đầu. Cấp lãnh đạo của Nhã Nại tính cách bổ sung cho nhau à? Sẽ thật tốt nếu Thẩm Thanh Hoà là người hay dính người, nhưng mà nếu nghĩ lại, Thẩm Thanh Hoà mà dính người có lẽ bây giờ cô cũng không thích Thẩm Thanh Hoà. Bản chất con người thật đánh khinh bỉ, Thẩm Giáng Niên có chút hờn dỗi, tức giận mắng một câu con mẹ nó.
Hai giờ sau, máy bay hạ cánh thuận lợi, Thẩm Giáng Niên hít thở không khí hơi bụi. Bắc Kinh hôm nay u ám và ảm đạm, bầu không khí này rất hợp với tâm trạng của Thẩm Giáng Niên. Trước khi về nhà để báo cáo, Thẩm Giáng Niên đã đến nhà CBD để tắm và thay quần áo. Thẩm Giáng Niên nhìn thấy dấu hôn mới trên người, như là một loại tiếp sức, khi dấu hôn của cơn loạn tình đầu tiên sắp biến mất, thì dấu hôn cơn loạn tình thứ hai lại xuất hiện, còn đầy khắp cơ thể, lúc này đây, chờ cho dấu hôn này biến mất, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện dấu hôn mới nữa. Thẩm Giáng Niên vốn định về nhà nhưng mà cơn buồn ngủ kéo đến, thế là ngủ quên mất, cuối cùng bị cuộc điện thoại của mẹ Thẩm đánh thức, “Không phải con nói hôm nay sẽ về nhà sao, bây giờ đã mấy giờ rồi?”
“A~” Thẩm Giáng Niên dụi dụi mắt, “Con đã sớm về rồi.” Cô ngáp một cái.
“Về rồi cũng không báo cho mẹ.” Mẹ Thẩm lại bắt bẻ, Thẩm Giáng Niên bất mãn, “Mẹ, con cũng đâu phải là học trò của mẹ, mẹ điểm danh nghiện rồi hả?”
“Đừng có chiêu trò với mẹ, nghe giọng con là biết chắc chắn tham ngủ quên ăn rồi.” Mẹ Thẩm lập tức làm ra quyết định, “Nếu đã dậy rồi, thì về nhà ăn cơm đi, về nhanh đi, mấy cái miệng ở nhà đang chờ con đó.”
Căn bản là không cho Thẩm Giáng Niên thời gian từ chối, Thẩm Giáng Niên thay quần áo, còn cảm thấy mẹ cô rất đáng yêu, mấy cái miệng sao? Trong nhà chỉ có ba người chứ mấy. Trên đường Thẩm Giáng Niên về nhà, đúng vào lúc giờ cao điểm, thành phố Bắc Kinh chìm vào trong biển đỏ tươi, trong xe mở một đoạn ghi âm của đài BBC do cô chuẩn bị. Chuyển đổi chủ đề ngẫu nhiên, có nhiều cái cô đã nghe qua rất nhiều lần, cô không tự chủ được cũng sẽ lẩm bẩm theo, có cái chưa từng nghe qua thì sẽ tập trung lắng nghe.
Là một phiên dịch, mỗi ngày cần phải học tập, nhưng sau khi quen Thẩm Thanh Hoà, cô trở nên lười biếng, bởi vì dành thời gian nghĩ đến chuyện tư xuân. Thẩm Giáng Niên nói một hồi như đọc rap bằng tiếng anh, cô cười cười: Nghĩ quá nhiều rồi.
Bữa tối là khoai tây nướng thịt bò, đậu cô ve xào, cánh gà chiên cola, còn có khoai tây bào với nước tương. Cơm nhà đều là những món cô thích, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không có cảm giác ngon miệng, ăn giống như mèo, mẹ Thẩm liếc nhìn, “Có phải ở Thượng Hải uống rượu không?” Thẩm Giáng Niên cười cười, thế là mẹ Thẩm lại xuống bếp nấu cháo gạo kê, gạo kê vẫn là nhờ người khác mua về, nghe nói là loại organic, Thẩm Giáng Niên miễn cưỡng ăn hết một chén.
Vào buổi tối, Thẩm Giáng Niên tự nhiên muốn ở nhà, đang muốn hâm nóng tình cảm với đài tiếng nói Hoa Kỳ, thì có thông báo từ WeChat. Biết rõ không có khả năng là Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà vẫn nhanh chân mở điện thoại xem, là Lâm Phong. Quả nhiên không phải là Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy.
Lâm Phong: Cậu đến Bắc Kinh rồi chứ? Cảm thấy ổn hơn chưa?
Thẩm Giáng Niên đã xem một lúc lâu, nhưng không muốn trả lời, cô vứt điện thoại sang một bên rồi lại đi hâm nóng tình cảm.
Nửa giờ sau, lại có thông báo của WeChat vang lên. Đó chắc chắn không phải là Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà vẫn nên xem, Thẩm Giáng Niên mở điện thoại ra xem, là Lê Thiển: Bảo bối, cưng đang trong thời gian tu tiên à? Sao lại không thèm để ý đến mình.
Thẩm Giáng Niên: Nói chuyện đàng hoàng coi, mình có chỗ nào không để ý đến cậu.
Lê Thiển: Gọi điện thoại cậu, cậu nhìn xem đi, cậu có phản ứng với mình à?
Thẩm Giáng Niên vừa xem danh sách cuộc gọi, chứng cứ vô cùng xác thực, đúng là có gọi, nhưng mà cô lại không biết. Nhìn thời gian, có lẽ là lúc cô ở trong nhà Thẩm Thanh Hoà, chẳng lẽ là... Thẩm Thanh Hoà bấm tắt tiếng nhưng không nói cho cô biết? Thế mà cô hoàn toàn không biết gì hết. Thẩm Giáng Niên: Cậu không nói cho mình, mình cũng không biết, lúc đó điện thoại bị người ta tắt tiếng.
Lê Thiển: Ai?
Tâm hồn hóng hớt của Lê Thiển đang hừng hực, nhìn cái tin nhắn cục súc hỏi ai, là đã biết cơn hóng hớt trỗi dậy rồi, Thẩm Giáng Niên: Vậy cậu tìm mình có chuyện gì?
Lê Thiển: Hừ, còn chơi trò thần bí, không nói thì thôi, hừ!
Lê Thiển: Sắp đến tháng 10 rồi, hỏi cậu có muốn đi chơi không, lần này, chúng ta hẹn thêm vài người đi nữa, đi chơi cùng nhau được không?
A, sắp đến tháng 10 rồi, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không phát hiện ra, lúc trước đến ngày này rất muốn đi ra ngoài chơi, bây giờ lại muốn ở trong nhà thôi. Thẩm Giáng Niên nói: Nói sau đi, mọi người cứ hẹn trước với nhau đi, đến lúc đó, nếu mình muốn đi sẽ đi cùng mọi người, nhưng mà có thể mình sẽ không đi.
Lê Thiển: Sao thế? Ở Thượng Hải gặp ai sao?
Nhắc đến gặp ai, Thẩm Giáng Niên nghĩ đến Lâm Phong, dứt khoát gọi điện thoại cho Lê Thiển: “Cậu đoán xem, mình ở Thượng Hải gặp được ai?”
“Thẩm Thanh Hoà?”
“.....” Sắc mặt Thẩm Giáng Niên trầm xuống, “Nói chuyện đàng hoàng được không?”
Lê Thiển cười ha hả nói, “Có thể, vậy cậu cho mình phạm vi đi.”
“Mình gặp được Lâm Phong.” Thẩm Giáng Niên cũng lười úp úp mở mở, Lê Thiển không có trả lời lại ngay, Thẩm Giáng Niên hỏi lại, “Cậu không ngạc nhiên à?”
“A? A! Ngạc nhiên chứ!” Lê Thiển giật mình nói, “Mình đây ngạc nhiên nói không nên lời.”
Thẩm Giáng Niên đối với phản ứng của Lê Thiển, có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, nói, “Mình cũng rất ngạc nhiên.”
“Cảm giác thế nào?”
“Cái gì mà cảm giác?”
“Cảm giác về mối tình đầu.”
Thẩm Giáng Niên cảm thấy buồn nôn một hồi, “Thôi đi, khi đó còn thơ dại, biết yêu đương là gì đâu.” Lúc chưa gặp được Thẩm Thanh Hoà, Lê Thiển từng nói Lâm Phong là mối tình đầu của cô, Thẩm Giáng Niên cũng không có phản bác gì, nhưng mà bây giờ Thẩm Giáng Niên lại cực kỳ không thích cách nói này, “Sau này đừng nói vậy với mình, mình với cậu ta, cũng không có coi như là yêu đương, chẳng qua là giai đoạn không biết gì, xem TV cảm thấy mới lạ, cho rằng yêu đương cũng rất ngầu.”
“Được rồi, cậu là lớn nhất, mà cuối cùng đi đâu chơi? Năm nay, mình còn định hẹn Kiều Sanh và chị dâu đi cùng nữa, cậu thật sự không đi à?” Đề tài lại quay lại câu chuyện đi du lịch, “Cậu cũng nên tích luỹ nhân mạch, đừng có chơi một mình.” Lê Thiển có lòng tốt nói.
“Nói sau đi, Tiền Xuyến Tử, mình mới bận một trận xong, bây giờ có chút mệt, không biết đến tháng 10 có muốn đi chơi không nữa.” Thẩm Giáng Niên chỉ có thể giả vờ nói cho qua. Tưởng Duy Nhĩ nói sẽ đến Bắc Kinh, nhưng đột nhiên lại không có tin tức gì, mấy người Nhã Nại này, có phải đều thích mất tích không? Thẩm Thanh Hoà cũng thế.
Mắt nhìn thấy tháng 10 sắp đến, Lê Thiển đã lên kế hoạch, muốn thả mình tự do trong thảo nguyên xanh, còn muốn leo núi ngắm bình minh, càng muốn đến thị trấn sương mù Giang Nam, thưởng thức vẻ đẹp sắc trời mùa thu xinh đẹp. Bày ra kế hoạch đầy đủ như thế rồi, đổi lấy hai chữ không đi cả Thẩm Giáng Niên.
Lê Thiển tức giận, dậm chân tại chỗ, lại không có cách nào, tức giận nói, “Đi trên đường, mình sẽ không ngừng gửi ảnh cảnh đẹp, đồ ăn ngon, lẫn người đẹp, cho cậu thèm chết.”
Kết quả là:
Thảo nguyên xanh tuyệt đẹp, ánh nắng chói chang, dưới chân núi, bầu trời như một mái vòm, bao phủ bốn về cánh đồng. Thẩm Giáng Niên like cho cô một cái.
Đồ ăn ngon – Dê nướng nguyên con, cả hình lẫn mùi vị đều hoàn mỹ, trông rất đặc sắc. Thẩm Giáng Niên bình luận: Ăn một miếng thịt dê, ngon tận xương tuỷ, trên người sẽ tăng hai cân [Cười xấu xa]
Người đẹp thảo nguyên – xung quanh đống lửa, có người ca hát, có người nhảy múa, có người yên tĩnh. Trong đám người, có Lê Thiển, có Kiều Sanh, có Thẩm Duyệt, phóng to ảnh lên, thậm chí có thể nhìn thấy những người mà cô từng gặp là A Lam và Nhược Phong, trông cũng không tồi, cảnh đêm cùng người đẹp, nhìn kỹ một chút.... Khoan đã!
Người ngồi cách đống lửa không xa và mặc bộ đồ màu tối, mặc dù chỉ để mặt mộc, nhìn thoáng qua Thẩm Giáng Niên vẫn nhận ra, đó không phải là Thẩm Thanh Hoà sao?
Trái tim, đột nhiên tăng nhanh một nhịp, Thẩm Giáng Niên cố hết sức kiềm chế, hai tay không khỏi run lên. Trái tim Thẩm Giáng Niên lại bắt đầu dậy sóng, thậm chí cô còn nghĩ đến việc hỏi Lê Thiển xem người đó có phải là Thẩm Thanh Hoà không, nhưng cuối cùng, cô ấy đã lưu lại bức ảnh và gửi ra một câu: Tiền Xuyến Tử, mình bận xong rồi, điểm dừng tiếp theo của các cậu là ở đâu?
Vài phút sau, Tuyền Xuyến Tử: Ngày mai muốn leo núi Thái Sơn, bảo bối, cưng muốn tới sao?
Thẩm Giáng Niên do dự một giây sau đó trả lời: Ừa.
Tiền Xuyến Tử: Vậy cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, cùng bọn mình leo núi Thái Sơn, thua sẽ bị phạt.
Thẩm Giáng Niên mím môi, có chút hứng thú, Thẩm Giáng Niên: Phạt cái gì?
Tiền Xuyến Tử: Vẫn chưa biết. Người chiến thắng sẽ quyết định. Mình rất lo lắng cho thân hình bé nhỏ của cậu. Hay là chúng ta gặp nhau ở thị trấn sương mù đi?
Thẩm Giáng Niên: Hẹn gặp ở núi Thái Sơn.
Thẩm Giáng Niên lăn xăn một hồi, cũng chuẩn bị hành lý xong, nằm ở trên giường, xem kỹ bức ảnh kia, lúc trước cảm thấy cảnh đêm rất đẹp, nhưng mà khi thấy người phụ nữ xinh đẹp ở trong bức ảnh, xung quanh đột nhiên trở nên tối đen. Góc nghiêng của Thẩm Thanh Hoà vẫn đẹp như xưa, không hiểu sao lại có chút cô đơn và lạnh lùng.
Này thảo nguyên xinh đẹp kia, hãy đối xử tử tế với cô ấy, cô ấy người đẹp khiến tôi nao lòng.
Lúc tôi không ở đấy, xin đừng lấy cái lạnh vây quanh cô ấy, cho dù tôi “chán ghét” cô ấy, cũng không muốn bất cứ ai khi dễ cô ấy.
Thẩm Giáng Niên rất muốn, mắng bản thân, có lần một sẽ có lần hai, không nên có lần thứ tư.
Nhưng bây giờ, mới lần thứ ba, cô lại lần nữa chủ động lao vào.
Thẩm Thanh Hoà, em tới đây.
Chỉ là lần này, em đến, không mang theo “ý tốt”, nếu như em không cẩn thận làm tổn thương đến người, thì hãy tha thứ cho em, bởi vì đó là chứng minh em yêu người. Nếu người thật sự có chút động tâm với em, em thật sự sẽ không làm điều tổn thương đến người.
Cho nên, chuyện kế tiếp đây, sẽ tuỳ thuộc vào người.