Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 47: Chương 47




Khi thích một người, sẽ rơi vào trạng thái như thế nào?

Yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn là có, chỉ cần là người ấy, thì sẽ không giống người thường.

Tuy chỉ là một hộp socola, bạn bè bốn phương tặng không ít, nhưng mà Thẩm Giáng Niên thật sự rất ít ăn, thậm chí còn không nếm ra được cái gọi là mùi hương đậm đà của socola, “Mấy cái loại socola cao cấp này, được làm thủ công, trông rất xinh đẹp nhưng chỉ đánh lừa thị giác người mua.” Người bạn đối với đánh giá này của cô không hài lòng: Cậu nói như vậy, bởi vì cậu không thích.

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Giáng Niên cảm thấy lời nói đó rất đúng, hộp socola này Thẩm Thanh Hoà tặng cô, cho dù hương vị thế nào, cô cũng đều thích, ai bảo nó là của trưởng quan tặng cho cô chứ? Đem món đồ yêu thích đích thân dâng lên cho người khác, giống như đồ ăn trong miệng sói rồi còn bị cướp, Thẩm Giáng Niên không thể cắn người để bảo vệ đồ ăn của cô được.... Nhưng mà, cô thật sự không muốn đưa ra.

“Socola quá ngọt, không thể ăn.” Thẩm Duyệt nhét socola vào lại trong tay Thẩm Giáng Niên, “Giữ nó để nuôi béo em đi.” Còn cố ý nói không có ý tốt, Kiều Sanh có lẽ rất đói bụng, duỗi tay nói, “Giáng Niên, tôi với em cùng nhau béo đi.” Thẩm Duyệt giơ tay ôm lấy cổ Kiều Sanh, kéo về lại bên cạnh, dùng giọng điệu uy hiếp, “Chị biết em nặng bao nhiêu cân đó, nếu tăng cân, chị sẽ phạt em.”

Không thể tìm từ để miêu tả việc lấy lại được hộp socola xém mất này, nhưng mà tâm trạng vẫn như cũ, trong lòng Thẩm Giáng Niên cực kỳ vui vẻ nhưng cố nén không thể hiện ra ngoài, khẩu thị tâm phi nói, “Thật sự không ăn sao?” Đừng nói ăn, được không? Em chỉ đang khách sáo mà thôi.

“Không ăn không ăn, A Sanh ngoan, đến Tế Nam, chị mua nhiều đồ ăn ngon cho em.” Thẩm Duyệt dường như đang dỗ dành một đứa trẻ lớn tuổi thiểu năng.

Kiều Sanh không vui, chỉ lầu bầu vài tiếng, ghé vào vai Thẩm Duyệt, nhân cơ hội này chơi xấu, lén cắn tai Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt đỏ mặt, nhưng không có phản kháng, Kiều Sanh ôm lấy Thẩm Duyệt, gối đầu lên vai cô ấy, coi như buông tha “Em bật chế độ tiết kiệm pin, đến nơi thì gọi em dậy.” Thẩm Duyệt vòng tay ôm eo Kiều Sanh, “Ngủ đi.” “

Thẩm Giáng Niên cẩn thận cất socola, socola hay đồ uống, đều may mắn thoát nạn. Thẩm Giáng Niên lén nhìn, thấy Thẩm Thanh Hoà vẫn còn đang đọc sách, rất tập trung. Không biết là sách gì, mà xem say sưa, Thẩm Giáng Niên không có việc gì làm, hết lần này đến lần khác lén nhìn Thẩm Thanh Hòa, than thở trong lòng: Không biết cuốn sách gì, có thể đẹp hơn người nữa? Thẩm Thanh Hoà. Em có gương nè, người có muốn tự ngắm bản thân trong gương không? Sau đó sẵn tiện ngắm em vài cái, rồi lại ngắm người.

Hừ, thật sự ghen tị với người ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, người kia lên tàu đã ngủ liền, nếu như người này đến trạm xe lửa mới tỉnh, vậy thì cô không có cơ hội đổi chỗ ngồi. Quay đầu suy nghĩ, bên cạnh cô còn có một người đang ngủ say, cô chạy đi đâu được?

Hừ! Thẩm Giáng Niên hừ mấy tiếng trong lòng, có chút bạc bẽo mà nghĩ: Thật vướng bận, sẽ rất thuận tiện nếu chỉ có cô và thh.

“Thanh Hoà, chị uống nước không?” A Lam ngồi ở sau Thẩm Thanh Hoà đột nhiên đứng dậy khẽ hỏi, tầm mắt Thẩm Thanh Hoà bây giờ mới rời khỏi cuốn sách, “Tôi không nhớ rõ em có nước.”

“Em với Nhược Phong đứng dậy vận động, sẵn tiện đi mua nước.” Lúc A Lam nói chuyện, bắt gặp được ánh mắt đạm nhiên của Thẩm Giáng Niên, vì thế A Lam hỏi, “Thẩm Giáng Niên, em muốn uống không?”

“Thẩm Thanh Hoà, nếu người khát, chỗ em có nước nè.” Thẩm Giáng Niên sợ đánh thức Lê Thiển, cho nên nhỏ giọng. Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, nháy mắt một cái, ừ một tiếng. Thẩm Giáng Niên mừng thầm, lại nghe Thẩm Thanh Hoà nói, “Vậy mua cho tôi hai chai đi.” Thẩm Giáng Niên nắm chặt chai nước trong tay, ngồi thẳng người, nhìn thẳng về phía trước, không muốn uống.

Thẩm Thanh Hòa tiếp tục đọc sách, Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng tức, dứt khoát lấy chai nước của cô ra, dùng sức mà vặn nó, doạ Lê Thiển giật mình. Nhìn ánh mắt mê mang của Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên có chút áy náy, cô trấn an, “Không có việc gì, mình khát....”

Xác nhận Thẩm Giáng Niên không sao, Lê Thiển ngáp một cái, “Bảo bối, mình dựa cửa sổ ngủ.”

Bên trong xe lại yên tĩnh, Thẩm Giáng Niên hờn dỗi uống hai ngụm nước, không ngọt chút nào, có phải cô mua trúng hàng giả không? Ngồi nghiên cứu một hồi, đến khi A Lam và Nhược Phong đã quay trở lại, Thẩm Giáng Niên cũng không thấy nó là giả.

A Lam đưa nước cho Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà cầm lấy, Thẩm Giáng Niên cố ý nhìn thoáng qua, không nhìn thấy rõ, nhưng mà chỉ là chai nước nhỏ, cũng không có gì đặc biệt. Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, lặng lẽ đặt chai nước trên bàn trước mặt Thẩm Duyệt. Ánh mắt Thẩm Giáng Niên vô thức nhìn theo động tác của Thẩm Thanh Hoà, đương nhiên thấy được Thẩm Thanh Hoà làm gì, thế mà trong lòng lại có chút thoải mái không thể hiểu được.

Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống một lúc, cuối cùng thì người ngồi bên cạnh cô ấy cũng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, Thẩm Giáng Niên mơ hồ nghe được, người này cũng có một người bạn ngồi ở toa tàu khác, bên toa đó không có nhiều người, gọi người này qua đó đánh bài. Người kia thế mà đứng dậy, cõng ba lô đi mất, vừa đi vừa quay đầu nhìn Thẩm Thanh Hoà, còn nói với người trong điện thoại, “Mẹ kiếp, không lừa cậu đâu. Bên này có mấy phụ nữ lớn tuổi rất xinh đẹp.” Thẩm Giáng Niên làm vẻ mặt ghét bỏ, lớn tuổi đẹp có liên quan gì đến nhà ngươi?

Lần thứ 2 trên toa tàu lại yên tĩnh, Thẩm Giáng Niên giờ cũng chẳng có ý định gì khác, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng mà vẫn luôn nhớ vị trí bên cạnh Thẩm Thanh Hoà không có ai. Chỗ ngồi của các cô gần nhà vệ sinh, cho nên mỗi lần có người đột nhiên xuất hiện, Thẩm Giáng Niên lập tức lo lắng có người sẽ chiếm chỗ đó. Tàu sắp đến gần Tế Nam, Thẩm Giáng Niên bắt đầu sốt ruột, cuốn sách phá hỏng việc kia, sao lại đọc lâu thế! Nếu sách biết nói: “Đọc tôi, thì phá hỏng chuyện gì?” Biết đâu đến lúc đó, người với sách còn cãi nhau, thâm cung nội chiến giành tranh sủng.

Càng nghĩ nhiều càng do dự, thật sự không phù hợp với tính cách của Sư Tử. Cho nên, vào lúc này, khi loa phát thanh thông báo, chỉ còn 20 phút nữa đến trạm Tế Nam, Thẩm Giáng Niên không chút do dự đưa nước qua hỏi, “Có muốn uống nước không?” Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên nhìn, là ánh mắt bình đạm quen thuộc, nhìn một giây, Thẩm Thanh Hoà không nhúc nhích.

Thật ra, lúc duỗi tay đưa ra, Thẩm Giáng Niên có chút hối hận, cô nên hỏi trước, xác nhận Thẩm Thanh Hoà muốn uống rồi mới đưa qua... cô thật sự ngu ngốc. Vào lúc Thẩm Giáng Niên muốn rút tay về, Thẩm Thanh Hoà cúi đầu nhìn lướt qua cuốn sách, đè trang giấy đang đọc, nói, “Chờ tôi đọc xong trang này.”

“Là sách gì vậy, hay lắm sao?” Thẩm Giáng Niên thật sự muốn ăn dấm của cuốn sách.”

“Finnegans Wake.”

.... Ấy thế mà là cuốn sách cô xem lần thứ N rồi vẫn chưa đọc, cuốn này được coi như là một kiệt tác nghệ thuật, cho nên Thẩm Giáng Niên cũng coi như biết đôi chút về nó. Nhưng giờ phát này, hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên, lộ ra vẻ đắc ý, “James Joyce?”

“Ừa.” Thẩm Thanh Hoà đáp lại một tiếng, nhướng mắt, “Em muốn đọc không?”

“Muốn.” Thẩm Giáng Niên thuận thế đứng dậy, đi đến, rất tự nhiên mà lật bìa sách ra nhìn, đặt nước lên bàn, “Vẫn luôn muốn đọc.”

“Đây là sách gốc.” Thẩm Thanh Hoà ngồi vào bên trong, nhường ra một chỗ, Thẩm Giáng Niên thuận thế ngồi xuống, coi như Thẩm Thanh Hoà cũng có mắt, cuối cùng trong lòng Thẩm Giáng Niên cũng thoải mái lên nói, “Tiếng anh của người tốt lắm sao, quyển sách này, nổi tiếng trong dịch thuật.” Thẩm Thanh Hoà hơi động đậy hoạt động xương cốt, thản nhiên đáp, “Cũng ổn, cũng không đọc hiểu sâu cho lắm, coi như thú vui đi.” Vừa nói vừa giơ tay ra cầm lấy chai nước, Thẩm Giáng Niên lanh tay lẹ mắt, giành trước, Thẩm Thanh Hoà dường như không ngờ đến chuyện này, tay đơ giữa không trung, đầu ngón tay còn giật giật, Thẩm Giáng Niên rất muốn nói ngay lập tức: Em mở cho người.

Nhưng giờ phút này, ác tâm kéo đến, người luôn bình tĩnh như Thẩm Thanh Hòa, sẽ giải quyết cái bối rối này thế nào đây? Rất rõ ràng, Thẩm Thanh Hoà muốn uống nước mà chai nước đã bị cô lấy rồi. Chà, mặc dù ngón tay đơ đơ giữa không trung vậy mà cũng rất đẹp, mà ngón tay kia đột nhiên đến gần cô, Thẩm Giáng Niên đột nhiên khẩn trương, nuốt nước miếng, thấy đầu ngón tay kia gõ gõ vào chai nước, “Có khi nào em vặn chặt, mở ra không được không?”

Hai má Thẩm Giáng Niên vô thức ửng hồng, tâm như con nai chạy loạn, vừa nghe lời này, mấy hình ảnh trên núi Thái Sơn hiện ra, có chút nhục, thả cuốn sách vốn dĩ không hứng thú trong tay xuống, “Đùa gì thế, một chai nước thôi mà, ai mà không mở ra được chứ?” Vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Giáng Niên đang che giấu nội tâm kích động, tích góp đủ sức, nhất định phải mở ra!

Cắn răng một cái, dùng hết sức, nắp chai đã mở ra. Thẩm Thanh Hoà cong môi cười, giống như một trưởng bối khen, “Lợi hại nha.” Vừa nói vừa giơ tay xoa đầu tóc Thẩm Giáng Niên, có trêu chọc, “Mệt rồi phải không, uống nước đi.” Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, “Em không uống.”

“Vậy tôi uống nha.”

“Cho người đó.”

“Coi chừng tôi uống hết đó.” Thẩm Thanh Hoà thuận lợi bắt được chai nước, giờ phút này ý trêu đùa rất rõ ràng, “Tôi rất khát nước, sợ là sẽ uống hết một lần, em không uống thật sao?” Vừa nói vừa ngẩng đầu uống ngụm thứ nhất, nhấp nhấp môi cho ướt, ánh mắt Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm, a a a! Thẩm Thanh Hoà uống chai nước mà cô đã uống, coi như hôn môi gián tiếp! Nhưng đôi mắt lại dán chặt vào đôi môi căng mọng và hồng hào, mang sắc màu quyến rũ trong nắng, cô nghĩ... ừm, hơi khát, hôn gián tiếp chán quá, muốn hôn trực tiếp.

Một chai nước cũng không nhiều lắm, Thẩm Giáng Niên trước đó đã uống vài hớp trong cơn hờn dỗi. Thẩm Thanh Hoà lại uống tiếp thật sự uống gần hết rồi, một lần nữa nói, “Thật sao, sắp hết rồi.” Lúc nói chuyện, khoé môi cong lên rất đẹp, Thẩm Giáng Niên rất muốn hôn, giống như lâu lắm rồi không được hôn Thẩm Thanh Hoà. Nhưng mà ở nơi công cộng, hôn không được tốt lắm, vậy... ừ, nên đổi chỗ khác.

Thẩm Thanh Hoà thật sự uống một hơi cạn sạch, Thẩm Giang Niên rốt cục định thần lại, nói: “Em còn muốn uống một ngụm, người sao uống hết rồi?”

“Tôi vừa mới hỏi em.”

“Người hỏi em, cũng không đợi em trả lời!” Thẩm Giáng Niên đột nhiên gây rối vô cớ, thở phì phì nói, “Người chính là khẩu thị tâm phi, chỉ lịch sự hỏi em vậy thôi, không đợi em trả lời đã uống hết.” Lời nói này của Thẩm Giáng Niên hoàn toàn giống lúc hỏi Kiều Sanh ăn socola vậy, khẩu thị tâm phi không cần quá lộ liễu, “Để người ta một miếng thôi cũng được mà.”

Thẩm Thanh Hoà hơi nghiêng người, chống tay lên má, nhìn Thẩm Giáng Niên giống như một cô gái nhỏ, giọng nói mang theo cưng chiều, “Xuống tàu mua cho em một thùng.”

“Em muốn uống ngay bây giờ.”

“Vậy giờ tôi phải làm sao đây?” Thẩm Thanh Hoà giả vờ u sầu, dùng ngón tay cái lau môi, Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào ngón tay xinh đẹp, còn có đôi môi hồng hào, đột nhiên nói, “Thẩm Thanh Hoà, em muốn đi vệ sinh, người đi cùng em đi.” Giống như sợ Thẩm Thanh Hoà từ chối, cô giơ tay kéo người này đi, “Đi từng người một.” Sau đó lôi kéo Thẩm Thanh Hoà đến nhà vệ sinh gần nhất, đương nhiên không có ai, vừa rồi cô có để ý qua.

Thẩm Giáng Niên đi vào, kéo Thẩm Thanh Hoà mới đi được một nửa vào bên trong, khóa cửa lại, đề người lên người, nôn nóng sáp lại, hôn một cái, giọng nói run rẩy vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, “Để em hôn người một chút.” Giống như sợ bị từ chối, còn non nỉ, “Chỉ chút thôi.” Nói là vậy, rồi hôn từng chút một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.