Chắc hẳn có người từng mách bảo bạn cách trút giận, khi mà cảm xúc đến đỉnh điểm mà không biết phải làm sao, bạn có thể chọn các bộ môn thể thao để vận động, như chạy bộ, chơi bóng rổ, chọn cái gì mà bạn thích là được. Mục đích chỉ có một, khiến bạn cạn kiệt nguồn năng lượng trong cơ thể. Có lẽ khi bạn không còn sức lực, nói chung là không còn tức giận nữa thì không còn phẫn nộ.
Thẩm Thanh Hòa mang nước ấm đến bên giường, người nằm ở trên giường lần này thật sự đã ngủ. Khi Thẩm Thanh Hoà lau cơ thể người này, lau đến chỗ nhạy cảm, người này còn làm vẻ thẹn thùng muốn né tránh, còn lẩm bẩm nói gì đó, không có sức để né. Thẩm Thanh Hoà lau người cho Thẩm Giáng Niên, đi tắm một cái rồi quay lại phòng ngủ. Thẩm Giáng Niên đang ôm gối đầu, nghiêng người cuộn tròn, ngủ ngon lành.
Thẩm Thanh Hoà đứng trước giường nhìn hồi lâu, khó có thể tưởng tượng cùng một người mà bây giờ như tiểu thiên sứ, còn lúc nãy là tiểu ác ma. Từ sâu thẳm trong con người Thẩm Giáng Niên, chắc có lẽ có hai thái cực tồn tại. Lúc ngủ thì ngoan ngoãn vô cùng, Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên, vuốt má Thẩm Giáng Niên, thế mà còn cọ theo, Thẩm Thanh Hoà cố ý véo mấy cái, miệng lại lẩm bẩm, trông rất đáng thương, còn ừm một cái, thật đáng yêu.
Thẩm Thanh Hoà vung cánh tay của cô ra, để Thẩm Giáng Niên gối trên cánh tay của cô, đồng thời kéo chiếc gối ra khỏi lòng ngực Thẩm Giáng Niên. Cô bé ngoan không vui mà rên rỉ, Thẩm Thanh Hoà kéo cô ấy vào trong lòng ngực, Thẩm Giáng Niên lập tức ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào ngực cô, Thẩm Giáng Niên hài lòng hừ một tiếng. Lần này, thật sự đã ngủ rồi, Thẩm Thanh Hoà nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô ấy, đưa tay sờ trán, vẫn còn hơi nóng, hi vọng ngày mai sẽ không nặng hơn. Cô cũng... thực sự không thể chịu đựng được nữa, nếu Thẩm Giáng Niên không bị bệnh, ham muốn vẫn còn đang dâng trào trong đầu, có lẽ cô sẽ tiếp tục làm.
Khi màn đêm trở nên tĩnh lặng, bóng tối bắt đầu nuốt chửng vạn vật, một cơn lạnh không tên ập đến. Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại ôm chặt lấy Thẩm Giáng Niên, người này trong lòng cô giống như một chiếc bếp nhỏ, khiến cho cái lạnh xua tan. Mỗi khi tâm phiền ý loạn, cô lại mở mắt ra, nhìn người đang ngủ yên trong lòng mình, một sinh mạng sinh động đang nằm trong lòng cô, một cảm giác an toàn ập đến.
Suốt cả đêm, Thẩm Thanh Hoà gần như không ngủ, đến gần rạng sáng cô mới chập chờn đi vào giấc ngủ, người trong lòng cứ trằn trọc, Thẩm Thanh Hoà lập tức tỉnh dậy nhưng cô không mở mắt. Cũng không thể trách Thẩm Giáng Niên được, cô có chút tỉnh phát hiện bản thân lại ngủ trong lòng Thẩm Thanh Hoà, có chút nôn nóng, cố gắng hồi nghĩ nhưng mà không có kết quả. Trời ạ! Có phải cô sinh bệnh không? Kí ức mơ hồ đêm qua chắc phải nhớ lại mấy ngày mới hết. Theo kinh nghiệm trước đây của cô ấy, cô ấy phải khỏa thân muốn được ôm, mỗi lần như thế, Lê Thiển đều mắng cô: Bản thân khoả thân thì thôi, một hai gào thét đòi người ta khoả thân cùng, bạn tốt cùng nhau khoả thân!
Sợ bản thân bị chiếm tiện nghi, sau khi cơn sốt qua đi, cô còn hỏi lại Lê Thiển: “Cậu không có chiếm tiện nghi của mình chưa? Chúng ta là bạn thân nha.” Lê Thiển thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, với vẻ mặt thê lương, “Ngoại từ bạn thân là mình đây ra, ai dám cùng cậu khoả thân hả?” Sau đó dùng ánh mắt oán hận, “Mình còn chưa truy cứu chuyện cậu chiếm tiện nghi với mình, thế mà còn dám hỏi lại mình!” Bởi vì không yên tâm, Thẩm Giáng Niên còn yêu cầu Lê Thiển ghi hình lại dáng vẻ cô lúc bệnh, thế là nhìn thấy hình ảnh hai người khoả thân, mà cô còn yêu cầu Lê Thiển cởi sạch đồ ngủ cùng cô. Năm cấp ba khi đó, Thẩm Giáng Niên vẫn còn đơn thuần, ngoài trừ ôm ngủ ra, không còn làm gì khác, nhưng mà khi nhìn thấy bản thân vô liêm sỉ trong video kia, Thẩm Giáng Niên vẫn thẹn thùng.
Dù ký ức có mờ đi, dù ký ức có bị trì hoãn thì cuối cùng nó cũng sẽ quay trở lại. Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Giáng Niên mơ hồ nhớ ra ngày hôm qua cô ngủ riêng giường với Thẩm Thanh Hoà, vì lo lắng cho Thẩm Thanh Hoà nên luôn muốn đến thăm, nhưng khi tỉnh dậy sau khi ngủ quên trên giường, cô lại cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng vẫn nhớ thương đến việc đi nhìn Thẩm Thanh Hoà. Bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua nàng quả thật đã cởi quần áo, hình như cầm thú Tần Thư còn đến đây? Thẩm Giáng Niên nép vào trong lòng Thẩm Thanh Hoà, trong lòng như sông cuộn biển gầm, căn bản không nằm yên được.
Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, người đẹp đến nao lòng, có khi nào cô lãng đến tận trời không? Trời mẹ, Thẩm Thanh Hoà, người nghe em giải thích đi, em không phải người như thế! Ngày thường em e thẹn lắm! Chỉ là đến lúc bệnh, chỉ muốn làm theo ý của bản thân....
Trong đầu Thẩm Giáng Niên chạy ra mấy cái kịch bản, lỡ đâu Thẩm Thanh Hòa nhắc đến việc cô bệnh làm mấy chuyện quái dị, cô nên giải thích thế nào đây? Cũng không trách Thẩm Giáng Niên lo lắng đông tây, bây giờ, cô vừa động một cái, cảm nhận được phía dưới khác thường, cô luôn cảm thấy... hình như đêm qua các cô có làm, hơn nữa không phải một lần, nhưng mà bây giờ cô thực sự không nhớ nổi.
Người khác bệnh là chuyện bình thường, không biết cô ấy trúng gió gì mà có những sở thích kỳ lạ. Ngay lúc Thẩm Giáng Niên đang vật vờ, trán cô đột nhiên bị chạm vào, Thẩm Giáng Niên lập tức mềm nhũn ngoan ngoãn, không dám cử động. Trong đầu Thẩm Thanh Hoà có một hàng dấu chấm hỏi, nhưng cơn sốt thật sự đã hạ xuống, thế mà còn hiệu quả hơn cả thuốc. Giọng Thẩm Giáng Niên run run, “Người tỉnh rồi à ~”
“Ừm.” Hỏi câu vô nghĩa thật.
Thẩm Giáng Niên đỏ mặt và không biết phải nói gì. Lén nhìn Thẩm Thanh Hoà, người này đang nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, Lê Thiển nói bệnh của cô đặc biệt dày vò người khác: “Đêm qua nhất định người ngủ không ngon, người có thể ngủ tiếp.” Thẩm Giáng Niên chột dạ, có lòng tốt nói, Thẩm Thanh Hoà nhấc mí mắt lên, đồng tử mờ mịt hỏi, “Sao em biết tôi ngủ không ngon?”
.... Thẩm Giáng Niên cắn răng, “Em đoán không được sao?” Vừa nói vừa ậm ừ cho qua, “Vậy em dậy trước nha.”
Cũng may là Thẩm Thanh Hoà mệt thật sự, cho nên lười phản ứng, chỉ ừ một tiếng. Thẩm Giáng Niên ngồi đó không nhúc nhích, Thẩm Thanh Hoà liếc cô một cái, “Vẫn không dậy nổi à?”
“Người, người xoay người đi.” Thẩm Giáng Niên biết cô đang khoả thân.
Ồ, hết bệnh rồi, đã quay lại con người mà Thẩm Thanh Hoà quen thuộc, nghĩ đến việc tối qua người này đã hành hạ mình khổ cực như thế nào, Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói: “Tôi không còn sức để quay đi đâu.” Ý tứ quá rõ ràng, còn không phải do cô lăn lộn người ta quá đáng sao? Thẩm Giáng Niên vừa bực vừa thẹn, kéo chăn quấn lên người rồi vội quay lưng chạy, thế là cô đã bỏ lỡ cảnh xuân trên giường.
Vứt chăn lại về phía sau, Thẩm Giáng Niên đưa lưng về phía Thẩm Thanh Hòa, nhanh chóng mặc áo sơ mi ở trên sàn nhà vào. Hửm? Hình như tối qua cô đâu có mặc áo sơ mi? Bây giờ cũng không có nhiều thời gian để nghĩ đến mấy chuyện này, Thẩm Giáng Niên chột dạ đào tẩu, chân cực kỳ run, rốt cuộc Thẩm Thanh Hoà đã muốn cô mấy lần chứ! Thật đáng giận, cô bệnh đầu óc mơ hồ, đến cả khoái cảm cao trào mấy lần cũng phải dựa vào ký ức, khổ chết đi được.
Trong chăn vẫn còn mùi của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà nằm đó không ngủ được, đêm qua bị tra tấn quá lâu, làm Thẩm Giáng Niên cho nên giờ có chút mệt. Sau khi Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, cô đi tắm đánh răng, vẫn còn đang cố gắng nhớ, hình như ký ức mơ hồ kéo dài đến đoạn, Thẩm Thanh Hòa mặc đồ y tá để cô ngoan ngoãn truyền thuốc? Nghĩ đến hình ảnh kia, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, thế là hít trúng bọt kem đánh răng.
Khụ khụ khụ! Sau khi ho một tiếng dài, mặt cô đỏ bừng, khi cô quay lại, Thẩm Thanh Hoà vừa đẩy cửa vào, “Này là đang nhớ đến chuyện tối qua sao?” Thẩm Thanh Hoà trêu chọc cô rồi lại đi ra ngoài. Thẩm Giáng Niên càng đỏ mặt, sùi bọt mép lao ra ngoài, mơ hồ nói: “Th... Thanh Hòa!” Thẩm Thanh Hoà quả nhiên nghe thấy tiếng ho liền đi ra ngoài xem thử, “Sao vậy?” Cô ấy quay lại hỏi, nhìn thấy người kia miệng đầy bọt, giống như bộ râu, trông rất buồn cười, khóe miệng thật sự gợi lên một nụ cười.
Chân cô vốn đã yếu, nhưng khi thấy Thẩm Thanh Hoà cười, chân cô càng yếu hơn, cô ấy đỡ khung cửa và lẩm bẩm điều gì đó bằng ngôn ngữ xa lạ, Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không nghe, vì vậy cô ấy nói: “Đánh răng xong rồi nói.” Thẩm Giáng Niên ò một tiếng rồi quay về đánh răng tiếp.
Thẩm Giáng Niên đánh răng xong đi ra, Thẩm Thanh Hoà ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cả cơ thể dựa lên đó, trông khá mệt mỏi. Thẩm Giáng Niên lập tức đau lòng, “Sao người không về phòng nằm đi?” Cô đi tới hỏi: “Em đi nấu cháo, người nằm nghỉ đi.”
Có lẽ gần đây hai người luôn ở cùng nhau, trong phòng không có Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà luôn cảm thấy hình như có gì đó thiếu thiếu, “Không sao, tôi cũng không ngủ được, em vừa mới hồi phục, có thể nấu cháo không?” Thẩm Thanh Hoà quay lưng lại với Thẩm Giáng Niên hỏi.
Nhìn chằm chằm vào lưng Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên ậm ừ: “Em ổn rồi.” Quả thật, ngoại trừ chân yếu và cổ họng hơi ngứa, các triệu chứng khác của cô đều thuyên giảm. Thẩm Thanh Hoà cười nói: “Xem ra sau này tôi có thể khám bệnh cho em.” Lời nói mang theo ái muội cùng với ngả ngớn, khiến Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, cô còn chưa nhớ hết hoàn toàn chuyện tối hôm qua, nhưng mà chắc chắn có nhiều thứ không thể miêu tả. Khi tỉnh táo, cô luôn muốn chiếm hữu Thẩm Thanh Hoà, nhưng cô không biết cách thể hiện sự chiếm hữu của mình sao cho đúng, khi mơ màng, có lẽ cô ấy sẽ chỉ dùng cách trực tiếp và đơn giản nhất, “Cái đó...” Thẩm Giáng Niên muốn hỏi, nhưng Thẩm Thanh Hoà dường như nghĩ ra điều gì đó rồi hít một hơi bực dọc, như thể không kiên nhẫn.
Thẩm Giáng Niên lập tức ngậm miệng lại, Thẩm Thanh Hoà hơi nghiêng đầu, đột nhiên trịnh trọng nói: “Thẩm Giáng Niên, em lại đây.” Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn đi tới, đứng trước mặt Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, “Nhìn vào mắt tôi, rồi nói cho tôi biết, những lần bệnh trước của em, làm thế nào mới khiến em khoẻ hơn?” Tối hôm qua, Thẩm Giáng Niên quấn lấy cô suốt cả đêm, Thẩm Thanh Hòa lo lắng cho bệnh của Thẩm Giáng Niên, cho nên không suy nghĩ nhiều. Giờ, đột nhiên cô cảm thấy không ổn.
Mặc dù, Thẩm Giáng Niên không hiểu sao Thẩm Thanh Hoà lại hỏi thế, cho nên nghiêm túc trả lời: “Mỗi lần như vậy, đều là Lê Thiển chăm sóc em, cậu ấy sẽ nghiền thuốc thành bột rồi cho em uống.”
“Chỉ vậy là đủ sao?” Thẩm Thanh Hoà không tin cho lắm, tối hôm qua truyền thuốc trực tiếp hiệu quả cũng không mấy khả quan lắm.
“Ừm, thật ra thì....” Thẩm Giáng Niên do dự, Thẩm Thanh Hoà lập tức cau mày, “Thật ra cái gì?”
“Thật ra thì ban đầu em cũng cho là thế. Nhưng mà em bệnh hai lần, Lê Thiển chăm sóc em, đều chê em phiền phức....” Thẩm Giáng Niên không có mặt mũi nói thẳng, Lê Thiển nói cô rất kỳ quái nhất quyết đòi ngủ khoả thân: “Có lẽ vì chán ghét việc chăm sóc cho em, cho nên vừa mới vào đông hay thay đổi thời tiết, cậu ấy sẽ nấu canh gừng bắt em uống trước.”
“Hôi cấp ba em thường xuyên bị sốt à?”
“Cũng không có.” Thẩm Giáng Niên rụt rè liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà đang cau mày không vui, chẳng lẽ cô đã hành hạ người này quá nhiều rồi sao? Giờ khắc này, cô chỉ hận đầu óc mình hoạt động không tốt, “Em chỉ nhớ có mấy lần, nếu muốn biết con số chính xác, em có thể hỏi Lê Thiển, cậu ấy...”
“Không cần.” Thấy dáng vẻ thận trọng của cô, Thẩm Thanh Hoà cảm thấy mình đã đi quá xa, bèn nói: “Em đi làm việc của em đi, tôi nghỉ một lát.” Thân thể Thẩm Thanh Hoà mềm nhũn ngã xuống ghế sô pha. Thẩm Giáng Niên ậm ừ rồi rời đi, rất nhanh cô đã ôm chăn bông quay lại.
Khi Thẩm Giáng Niên đắp chăn cho Thẩm Thanh Hoà, đột nhiên Thẩm Thanh Hoà mở mắt, Thẩm Giáng Niên sững người một lúc rồi mỉm cười. Từ một khoảng cách rất gần, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên đau lòng cụp mắt xuống, đột nhiên nói: “Em xin lỗi.”
Cánh tay đang gối sau đầu Thẩm Thanh Hoà nhấc lên, cô
dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào trán cô ấy và nói: “Đi lo nấu cháo của em đi.” Giọng điệu dịu dàng đến mức trái tim của Thẩm Giáng Niên gần như tan chảy, cô ấy đỏ mặt ậm ừ, “Vậy người ngủ đi, có gì cần thì gọi cho em.”
Trong bếp truyền đến tiếng dao thớt va vào nhau, nghe nói là nấu cháo, sao còn thái rau? Thẩm Thanh Hoà quá lười để di chuyển. Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Giáng Niên sẽ không lừa cô, trong lòng cô thật sự có chút để ý, tối hôm qua Thẩm Giáng Niên ngã bệnh đã cùng cô động tình, Lê Thiển cũng như vậy sao? Thẩm Thanh Hoà quay lại và thầm thở dài: Thẩm Thanh Hoà, mày bắt đầu nhỏ nhen rồi.
Đây có thể không được coi là một dấu hiệu tốt, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác nhỏ nhen đó. Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, Thẩm Thanh Hoà biết nó có nghĩa là gì.
Thẩm Thanh Hoà bỏ đi những suy nghĩ lung tung của mình, nhắm mắt và nghỉ ngơi. Những người ngủ không ngon vào ban đêm lại càng khó ngủ vào ban ngày, Thẩm Thanh Hoà nằm đó, chỉ biết nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Thẩm Giáng Niên lại không hề hay biết. Cô ấy ra vào bếp vài lần, cô ấy sẽ nhìn người trên ghế sô pha. Cuối cùng, không kìm được nóng nảy, rón rén đi tới quan sát mấy lần, để chắc chắn rằng Thẩm Thanh Hoà đang “ngủ”, lúc nấu cháo nhàm chán lại chạy đến nhìn trộm Thẩm Thanh Hoà đang ngủ.
Lúc đầu, cô chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, Thẩm Thanh Hòa thực sự rất đẹp, lông mi dài và mảnh, sống mũi cao, đôi môi căng mọng và bóng bẩy, trông rất mềm mại. Sau khi xem ngắm trong một thời gian dài... lại nảy sinh những suy nghĩ xấu xa, uh... muốn hôn. Vì vậy, Thẩm Giáng Niên dựa sát vào, khi đã đến rất gần, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Không được hôn lén.”
Thẩm Giáng Niên đỏ mặt rồi dường như chạy trối chết. Lúc ăn, Thẩm Giáng Niên vẫn luôn cúi đầu, gương mặt ửng hồng, Thẩm Thanh Hoà trông thấy thế lại buồn cười, nhưng cũng không ghẹo cô.
Hai người yên lặng ăn cháo, sau khi Thẩm Thanh Hoà chỉ vừa ăn mấy miếng, Thẩm Giáng Niên đặt đũa xuống hỏi.
“Ăn ít như vậy.”
“Tôi không thích cháo.” Mặc dù Thẩm Giáng Niên nấu cháo dinh dưỡng nhưng cô vẫn không thích.
“Ở nhà còn có cái gì?”
“Mì.”
“Lần sau sẽ cho em ăn?”
“Hmm... huh?” Thẩm Giáng Niên ừm huh một cái, trong nháy mắt lại hiểu sai, cô ngẩng gương mặt đỏ bừng lên. Thẩm Thanh Hoà vốn dĩ đang cúi đầu ăn cháo, nhưng nghe thấy giọng điệu thay đổi và có chút run của Thẩm Giáng Niên, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhắc mới nhớ phía dưới....”
Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, ánh mắt không dám nhìn người kia, khẽ ậm ừ.
“Em giúp tôi mua ít thuốc đi, bên trong vẫn còn đau.” Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Thanh Hoà cảm thấy bên trong có lẽ bị tổn thương, cô muốn nhịn, nhưng sau ngày hôm qua, cơn đau càng nặng hơn, có lẽ là trừng phạt cô túng dục quá độ. Vừa nhấc mắt lên, thấy Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, đôi mắt sáng lấp lánh, cũng biết người này đang nghĩ đến cái gì, cô mím môi không nói ra tiếp mà chuyển sang câu khác: “Em hỏi bạn của em thử, xem có loại thuốc nào không.”
Thẩm Giáng Niên như một đứa trẻ ngoan, thực sự gọi điện cho Tần Thư, sợ cô ấy hỏi lung tung, trước khi mở màn đã giải thích cùng với đe doạ: “Bây giờ là tình huống cấp bách, có thắc mắc gì thì nói sau đi. Bây giờ chỉ cần nói cho mình biết, phía dưới bị tổn thương, thì dùng thuốc gì?”
“Có thuốc chống viêm dạng uống và thuốc mỡ.”
“Cái nào là tốt nhất?”
“Cậu muốn loại nào?” Tần Thư ngược lại hỏi.
“Thì cái loại tốt cho phía dưới đó trời.”
“À, vậy cậu nói với Thẩm Thanh Hoà, dùng thuốc mỡ, bôi trực tiếp vào chỗ đau, nếu như sợ đau thì có thể làm cho bên trong trơn ướt một chút...”
“Cậu cũng thật là...” Sau khi trách móc Tần Thư xong, Thẩm Giáng Niên lập tức cúp điện thoại, trong lòng xao động không thôi, cái gì mà trơn ướt chứ.... Mặt nóng quá, Thẩm Giáng Niên đem cuộc nói chuyện với Tần Thư kể lại cho Thẩm Thanh Hoà nghe, Thẩm Thanh Hòa trực tiếp nói: “Mua thuốc uống.” Thẩm Giáng Niên lắc lắc đầu, nói mình rất trong sáng, nhưng mà cô không có mặt mũi để nói.
Tần Thư mang thuốc đến, không biết có phải cố ý hay không, còn a ô lên, “Mình nhớ có cầm thuốc giảm đau rồi, sao toàn là thuốc mỡ thế này, giờ phải làm sao đây?” Vừa nói vừa oán trách Thẩm Giáng Niên, “Đều tại cậu hết đó, hối cái gì mà hối, làm mình quên cầm theo mất.” Sau đó không đợi Thẩm Giáng Niên trả lời, lại lập tức nói với Thẩm Thanh Hoà: “Thanh Hoà à, cô xem thuốc mỡ hiệu quả rất tốt, thuốc uống chỉ giảm đau với chống viêm, khả năng hồi phục rất chậm, Thẩm Giáng Niên vẫn luôn muốn thuốc uống, có lẽ muốn làm phiền đến cô, cô khuyên cậu ấy thế nào đi, khôi phục không phải quan trọng nhất sao?”
Sắc mặt Thẩm Giáng Niên từ đỏ chuyển sang tái nhợt, biết Tần Thư đang “quan tâm” cô nhưng mà cô vẫn muốn mắng người, cảm ơn cả nhà cậu hừ! Vì Thẩm Thanh Hoà cho nên cô nhịn.
“Nếu Giáng Niên cần thuốc uống, thì mình đi về nhà lấy nha, nhưng mà phải trễ chút mới đưa tới được, giờ mình phải đi ra ngoài tái khám với chữa bệnh....”
“Không cần.” Thẩm Thanh Hoà mặt không cảm xúc, ngắt lời Tần Thư, Thẩm Giáng Niên tiễn Tần Thư, Tần Thư làm mặt quỷ với cô, còn thiếu nói thẳng ra: Mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi đó.
Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, đẩy Tần Thư một cái: “Cậu đi mau đi, ở lại một hồi Thẩm Thanh Hoà đánh cậu, mình không cản đâu đó.”
Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn nghiêm mặt, Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, đặt lọ thuốc mỡ lên bàn: “Thuốc đây, người muốn tự....”
“Ai làm bị thương thì người đó đến đây chịu trách nhiệm.” Thẩm Thanh Hoà uể oải nói, Thẩm Giáng Niên nhướng mày, có chút ngạc nhiên, lại vui vẻ... còn có thẹn thùng cùng với xao động, sau đó lập tức hưng phấn đi lại gần, vẻ mặt nịnh nọt: “Người yên tâm đi, em sẽ bôi thuốc cho người, đến khi nào khỏi thì thôi.”
Thẩm Thanh Hoà nghe thấy giọng nói hưng phấn của Thẩm Giáng Niên, cô thản nhiên nói: “Vui quá ha.”
“Ừ ha... a... em không có mà.” Thẩm Giáng Niên mếu máo, nhíu mày: “Em đau lòng... cho người.”
“Tôi đi tắm một cái.” Thẩm Thanh Hoà đứng dậy đi mất, tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, mẹ cô ơi, phải bôi thuốc cho chỗ đó, làm sao để bôi đây? Lỡ đâu nhịn không được muốn mần Thẩm Thanh Hoà thì sao đây? Cô vẫn nên đi tìm hiểu phương pháp trước mới được.