Khi bạn có một mục tiêu nhất định phải hoàn thành, bạn nhất định sẽ nỗ lực để đạt được nó. Cuối cùng khi bạn đạt được thành công, những người khác sẽ khen ngợi bạn hết lần này đến lần khác, cũng may là bạn kiên trì đến cuối cùng; nếu ngày nào đó không thành công, người khác sẽ lắc đầu, than trách bạn chấp mê bất ngộ, đương nhiên, có thể một khả năng nữa, là mắng chửi bạn, nói bạn chết rồi còn không chịu quay đầu.
Trên đời này, có rất nhiều việc, cho dù bạn có cố gắng đến mấy chưa chắc đã thành công. Nhưng nếu bạn không nỗ lực, thì khả năng thành công bằng 0, mà Thẩm Giáng Niên chính là loại người này, cho dù bạn có nói cô ấy không thành công, cô ấy cũng sẽ không từ bỏ.
Người khác nếu như chưa đi vào ngõ cụt thì chưa quay đầu lại, nhưng mà Thẩm Giáng Niên cho dù có đi vào ngõ cụt cũng sẽ không quay đầu lại. Chỉ cần tình yêu của cô ấy dành cho Thẩm Thanh Hoà vẫn còn, cô ấy sẽ không từ bỏ, hơn nữa, Thẩm Thanh Hoà không ghét cô ấy chút nào.
Đúng vậy, chỉ cần có thời gian, Thẩm Giáng Niên sẵn sàng tôi luyện sự kiên nhẫn của mình vì điều này. Ngư dân câu cá, thợ săn săn bắn, Thẩm Giáng Niên câu Thẩm Thanh Hoà.... Phải, cô không tin, không câu được mỹ nhân ngư này.
Giờ phút này, Thẩm Giáng Niên bộc lộ sự khao khát của bản thân, cũng không phải xuất phát từ việc muốn câu dẫn Thẩm Thanh Hoà, mấy ngày hôm nay hai người ở bên nhau, cô đã phá bỏ sự bảo thủ của bản thân, vừa cố ý vừa vô tình mặc hở một chút, cô cảm nhận được, Thẩm Thanh Hòa thực sự có cảm giác với cơ thể của cô.
Nhưng mỗi khi nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Hoà hướng mắt nhìn chỗ khác, mặt vô cảm, giống như chưa nhìn thấy cái gì. Khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy cô đã đoán sai về người này, Thẩm Thanh Hòa từng nói thích bầu ngực của cô, thích cơ thể của cô, lời nói này đương nhiên không thể giả được, cho nên, mỗi khi Thẩm Giáng Niên hoài nghi, sẽ đi nghe lại bản ghi âm.
Lần trước, Thẩm Thanh Hoà tò mò cô nghe cái gì, lần đầu Thẩm Thanh Hoà nói muốn nghe, Thẩm Giáng Niên có chút sợ, không phải sợ Thẩm Thanh Hoà tức giận, mà sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ không bao giờ nói lời thật lòng với cô nữa. Rốt cuộc lén ghi âm người ta nói chuyện, cũng không phải là chuyện gì hay ho, nếu là trước kia, Thẩm Giáng Niên sẽ khinh thường hành vi này.
Cho nên cô mới dùng lời trêu chọc Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa nói không nghe, Thẩm Giáng Niên yên tâm, nhưng theo sự hiểu biết của cô về Thẩm Thanh Hoà, sớm muộn gì Thẩm Thanh Hoà cũng sẽ nghe, vì vậy Thẩm Giáng Niên đã chuẩn bị từ sớm và lên mạng tải xuống một vài bài hát.
Cô muốn chọn mấy bài hát theo sở thích của Thẩm Thanh Hoà, nhưng phát hiện ra rằng cô không biết cô ấy thích nghe gì, vì vậy Thẩm Giáng Niên nghĩ mãi, liệu Thẩm Thanh Hòa thích nghe gì? Sau khi vắt óc suy nghĩ, góc dưới bên phải màn hình máy tính đột nhiên hiện lên một quảng cáo nhỏ, cô gái mặc đồ y tá hở hang, môi đỏ rực, ánh mắt quyến rũ, cảnh xuân trước ngực vô hạn, đầu lưỡi nho nhỏ thè ra khá câu dẫn... bên cạnh còn viết: Có muốn nghe thanh âm quyến rũ nhất không?
Có khi nào Thẩm Thanh Hòa thích kiểu này không? Hai má Thẩm Giáng Niên không khỏi đỏ bừng, nếu Thẩm Thanh Hoà ở dưới thân cô, tạo thanh âm quyến rũ, chắc chắn cô sẽ kích động vô cùng mà lên đỉnh. Nghĩ vậy, dưới thân nóng lên, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, kiềm chế dục vọng của mình.
Trước đây, khi Thẩm Giáng Niên nhìn thấy loại quảng cáo này, cô không thể không khinh thường vì trang web này đăng đủ loại quảng cáo chỉ vì lưu lượng truy cập, sẵn đó, có còn phàn nàn rằng ngoại hình của cô gái này rất bình thường. Không biết tại sao các nhà quảng cáo lại chọn một người như vậy để quảng cáo. Khi đó Thẩm Giáng Niên thực sự chỉ nhìn bề ngoài, bây giờ đọc dòng chữ trên đó, mặc dù biết là để thu hút đàn ông, nhưng... muốn thu hút một người điềm tĩnh lại ngự tỷ, bất cứ lúc nào cũng làm cô nhớ đến cho dù có đang ở ngàn vạn dặm xa xôi, thân là một người phụ nữ, Thẩm Giáng Niên cảm thấy phấn khích không thể giải thích được.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên nhấp vào loại quảng cáo nhỏ này, màn hình tiếp theo bật ra, trên màn hình vô cùng sống động. Liếc mắt một cái, thấy hình ảnh nam nữ ăn mặc hở hang quấn quýt với nhau, vẻ mặt biểu hiện như vào ra sinh tử, nhưng Thẩm Giáng Niên nhìn thấy chỉ cảm thấy... buồn nôn. Thẩm Giáng Niên trực tiếp nhấp chuột đóng lại, không biết sao lại có nhiều người thích xem phim cấm, đặc biệt một cái liếc mắt kia, đã đủ thấy được người phụ nữ chẳng đẹp tí nào, động tác người đàn ông thô bạo như vũ phu, Thẩm Giáng Niên khinh thường.
Về mặt này, cũng không trách được, bởi vì cô là người thích cái đẹp, vẫn không nên tự ngược bản thân, tìm cái giọng dễ nghe là được, nhìn không thấy mặt là tốt nhất. Cho nên, Thẩm Giáng Niên lên mạng tìm kiếm giọng nói dễ nghe, sẵn tiện tải xuống một đoạn... Ờ, nghe nói đó là một đoạn rên rỉ của một người phụ nữ Nhật Bản nào đó... ô cái thanh âm này cũng có chút giống cô, chết tiệt, tại sao thanh âm của người phụ nữ Nhật Bản này giống cô thế?
Sau hàng ngàn sự lựa chọn, cô đã chọn đoạn audio này được tất cả cư dân mạng, đặc biệt là các cô gái, khen ngợi. Thẩm Giáng Niên sẽ không dám nghe một mình, đặc biệt là vào lúc nửa đêm, khi nghe đoạn âm thanh H, trong đầu cô sẽ cảm thấy giống như Thẩm Thanh Hoà, cơ thể cô sẽ trở nên nóng bừng.
Là một người phụ nữ không nghe lời, nói là không nghe, nhưng khi đêm đến, có đôi khi không nhịn được lại bật lên nghe. Mỗi lần vào thời điểm này, Thẩm Giáng Niên sẽ có cảm giác muốn lao vào phòng của Thẩm Thanh Hoà, muốn làm mấy chuyện khác.
Cái suy nghĩ này khiến cô như phát điên. May mắn thay, sự tự chủ của Thẩm Giáng Niên khá mạnh, dù sao giọng nói này giống cô hơn, không giống Thẩm Thanh Hoà. Nếu cô có thể ghi lại một than thở quyến rũ của Thẩm Thanh Hoà, có khi nào cô sẽ sống chết mỗi ngày đêm không? Nhưng mà ham muốn cần phải được áp chế, chứ nếu không cơ thể cũng chịu không nổi, cho nên, khi đoạn ghi âm bắt đầu phát, người đẹp khiến cô nao lòng đang ở bên cô, cuối cùng Thẩm Giáng Niên không nhịn được nữa.
Không thể có được người, vậy thì người hãy làm em đi. Thẩm Giáng Niên không biết cái gì là công với thụ, bởi vì cô thích Thẩm Thanh Hoà cho nên mới cho Thẩm Thanh Hoà, cũng muốn Thẩm Thanh Hòa, cô thích được dây dưa với cơ thể Thẩm Thanh Hoà, mỗi lần như thế cơ thể lâng lâng trên đám mây, dục vọng ẩn nấp dưới đáy lòng được lộ ra, cô muốn được hợp nhất với Thẩm Thanh Hoà, muốn chiếm hữu người này.
Chậm mà chắc, cuối cùng Thẩm Thanh Hoà là người đẩy ra, thế là hết chuyện. Thẩm Giáng Niên ngồi trên đùi cô không chịu xuống, chủ yếu là do người cô ấy hơi mềm nên cô cơ thể mềm nhũn ngã về phía trước, Thẩm Thanh Hoà một tay ôm lấy cô, “Lại không an phận.” Giọng nói không giống như là vừa mới hôn nồng nhiệt, mang theo chút oán trách lại cưng chiều.
Thẩm Giáng Niên khẽ rên nhẹ, ổn định lại cảm xúc, trêu đùa hỏi: “Có dễ nghe không?” Giọng rên rỉ bên trong tai nghe vẫn chưa ngừng, Thẩm Thanh Hoà cau mày, rút tai nghe ra, “Không dễ nghe.”
“Em rên không dễ nghe á?” Thẩm Giáng Niên không thừa nhận cô cố ý trêu chọc Thẩm Thanh Hòa.
“Em rên á?” Thẩm Thanh Hoà cười nửa miệng hỏi lại.
“Không được sao?” Thẩm Giáng Niên có chút chột dạ, nhưng vui vẻ không thôi, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hòa nhận ra, này không phải do cô rên à?
“A~” Thẩm Thanh Hoà cười khẽ một tiếng, không nói gì, chỉ vỗ vào cái mông của cô, “Cháo chắc nấu xong rồi.”
“Người còn chưa trả lời em mà?” Định cứ thể bỏ qua câu hỏi của cô sao, cứ như vậy sao? Để bày tỏ sự không hài lòng, cô sợ Thẩm Thanh Hoà đứng dậy bỏ đi nên vô thức ngã người xuống, không ngờ Thẩm Thanh Hoà lại nâng đầu gối lên, “A~” Lần này mất cảnh giác, Thẩm Giáng Niên rên 1 tiếng, mặt lập tức đỏ, “Người~ làm gì~” Giọng điệu nghe thì tức giận nhưng giống thẹn thùng hơn.
“Trả lời câu hỏi của em.” Nụ cười của Thẩm Thanh Hoà sâu hơn, khóe môi cong lên một nụ cười, nhìn thế nào cũng đầy xấu xa.
Thẩm Giáng Niên lập tức hiểu ra, muốn nói nhưng lại không dám, nói thật thì đến thanh âm của bản thân mỗi khi được sung sướng là như thế nào nữa, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà là người có quyền lên tiếng ở đây, bởi vì cô ấy là người duy nhất đã nghe qua.
“Nếu em muốn nghe giọng quyến rũ của em, sau này tôi có thể ghi âm lại cho em.” Thẩm Thanh Hoà vươn tay tháo tai nghe của Thẩm Giáng Niên, đồng thời nói: “Xóa cái này khỏi điện thoại của em đi.” Nụ cười nhạt đi, giọng điệu lạnh lùng, không phải mệnh lệnh còn hơn cả mệnh lệnh.
Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, vẫn rụt rè không nhúc nhích, cô sẽ nghe lời người này, nhưng cô không muốn nghe lời dễ dàng như vậy. Cái này có tính là Thẩm Thanh Hoà quản cô không? Thế mà cô lại thích cảm giác này, thích cái giọng nói là ghen nhưng không phải ghen, mà là thích cái kiểu ra mệnh lệnh này.
Thẩm Giáng Niên mặt đỏ hồng, cố ý không động đậy, Thẩm Thanh Hoà với lấy điện thoại di động của cô rồi chủ động xóa nó thay cô. Không thể tránh khỏi việc cô ấy nhìn thấy danh sách phát của Thẩm Giáng Niên, có một bản ghi âm, kéo dài hơn 20 phút. Thực sự có bản giường rên hơn 20 phút à? Đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà nhấp vào, “Cái này tôi cũng xoá giúp em.”
Thẩm Giáng Niên vừa nghe, tim cô ấy gần như bay ra ngoài vì sợ hãi. Mẹ ơi, cái đó là nguồn duy trì sự sống của cô.
Hét lên một tiếng không được, nhanh chóng chộp lấy điện thoại, đứng dậy rời khỏi người Thẩm Thanh Hoà, nhanh chân chạy đi mất... động tác rất dứt khoát. Cô cần phải bảo vệ bản ghi âm của Thẩm Thanh Hoà, không ai được phép chạm vào nó, bao gồm cả chủ nhân của nó là Thẩm Thanh Hoà, mặc dù Thẩm Thanh Hoà không đuổi theo cô, nhưng ngồi đó cau mày.
Buổi tối khi họ cùng nhau ăn cơm, Thẩm Giáng Niên không nuốt nổi cháo, “Ngày mai chúng ta thôi ăn chay được không?” Sao có cảm giác như lúc nào cũng ăn cháo với Thẩm Thanh Hoà vậy.
“Mới có ba ngày,“ Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói, “Tuần này phải ăn cháo.”
“Ngày mai người không phải đi thay băng gạc sao?” Thẩm Giáng Niên nhớ ra điều này. Từ lúc về đến đây, Thẩm Thanh Hoà không đến bệnh viện lần nào nữa, Thẩm Thanh Hoà giải thích nói không cần đi thường xuyên, cứ ba ngày một lần là được.
“Ừa, ngày mai đi thay.”
“ Thẩm Thanh Hòa đã không đến bệnh viện kể từ khi nhận được cuộc gọi. Thẩm Thanh Hoà giải thích rằng không cần phải đến thường xuyên như vậy, cứ ba ngày một lần là đủ.
“Ừm, ngày mai thay lần nữa.”
“Sau này, không cần nữa à.”
“Ừa.”
“Vậy....” Thẩm Giáng Niên do dự, cuối cùng cũng hỏi, “Người ổn rồi sẽ rời đi sao?”
Thẩm Thanh Hoà dùng muỗng khuấy chén cháo dừng lại, không trả lời mà hỏi cô: “Dạ dày của em thế nào rồi?”
“Người muốn nghe nói thật hay nói dối?” Thẩm Giáng Niên cầm thìa, đảo qua đảo lại như thể đã chán. Thẩm Thanh Hoà không hỏi thêm câu nào, húp một ngụm cháo cuối cùng đi vào bếp. Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hoà hiểu cô, và cô cũng hiểu Thẩm Thanh Hoà, cho nên đây mới là chuyện khó nhất.
Không hiểu thì còn có thể liều lĩnh hành động, nhưng mà đã hiểu còn làm, sẽ làm đối phương khó xử. Thẩm Giáng Niên thích Thẩm Thanh Hoà, không muốn làm cô ấy khó xử, đã nói phải kiên nhẫn, người vẫn còn chưa rời đi, chỉ chỉ tỏ ra là phải đi, điều này khiến Thẩm Giáng Niên buồn.
Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ biết cô lại tham lam như vậy, cho đến bây giờ cô cũng không biết tại sao mình lại mê Thẩm Thanh Hoà như vậy, chẳng lẽ chỉ vì chưa từng có được cô ấy sao? Nếu bạn không tìm hiểu kỹ, thì cô xem như chưa có được đi, lần đầu tiên của Thẩm Thanh Hoà là của cô. Tại sao vẫn chưa hài lòng chứ? Có lẽ bởi vì cô biết, cô thật sự chưa có được trái tim của Thẩm Thanh Hoà, thật ra đến thể xác cũng chưa thật sự có được.
Thật sự có được, mới là hạnh phúc tràn đầy. Như thể khi cô nằm ở dưới thân Thẩm Thanh Hoà, hoàn toàn buông thả bản thân. Cả cơ thể lẫn linh hồn đều như trên đám mây, vừa hưng phấn vừa thoải mái. Cô thích mọi thứ mà Thẩm Thanh Hòa đã mang đến cho cô, cô hy vọng, Thẩm Thanh Hoà cũng thích cô, cũng thích mọi thứ mà cô mang đến. Hiển nhiên, vào lúc này, nó thực sự là một hy vọng xa vời.
“Người muốn khi nào về Thượng Hải, em đặt vé cho người.” Thẩm Giáng Niên đi vào trong bếp, lần trước đã thống nhất Thẩm Thanh Hòa nấu cơm cô rửa chén, nhưng phần lớn thời gian, Thẩm Thanh Hoà đều dành rửa chén trước. Cô hẳn nên hài lòng, ở Thượng Hải có vô số tài sản, làm phó tổng của tập đoàn Nhã Nại, đẹp khiến người ta nao lòng, lại đi nấu cháo, rửa chén cho cô, Thẩm Giáng Niên, mày còn chưa thấy đủ sao?
“Không cần.” Lúc Thẩm Thanh Hoà từ chối cũng không nói giảm nói tránh, có lẽ vì cô hết bệnh rồi cho nên mới rời đi. Thẩm Giáng Niên đột nhiên rất hoài niệm, những lúc sinh bệnh, a, thay vì nói hồi niệm lúc bị bệnh, thì đúng hơn là hoài niệm lúc sinh bệnh được ở bên Thẩm Thanh Hoà.
Tiếng nước chảy ào ào dường như là dấu vết của những giọt nước mắt chảy qua tận đáy lòng, Thẩm Giáng Niên tự nhủ: Thẩm Thanh Hoà chỉ về Thượng Hải thôi, không có nói gì thêm, rốt cuộc thì, Thẩm Thanh Hoà có thể ở lại đây mấy ngày, cũng không dễ dàng, “Thẩm Thanh Hoà.”
“Sao.” Thẩm Thanh Hòa đóng vòi nước.
“Ngày mai, em đi cùng người thay băng gạc nha.” Sau đó còn nhấn mạnh, “Đừng có luôn từ chối em, em chỉ muốn đối tốt với người, không có ý gì hết.” Đúng vậy, cô nói dối, cô cũng không phải là người hào phóng, bây giờ trả giá, lúc sau sẽ thu gấp bội, Thẩm Giáng Niên nói, “Giống như lúc em sinh bệnh, người vì em làm mấy việc đó, nếu em từ chối, người sẽ có cảm giác thế nào?”
“Được.”Thẩm Thanh Hoà đồng ý cùng nhau thay băng.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau xuất hiện trong bệnh viện, Thẩm Giáng Niên đợi ở bên ngoài, sau khi Thẩm Thanh Hoà bước vào, bác sĩ nhẹ nhàng tháo băng gạc ra, nói: “Mấy ngày nay nghỉ ngơi thế nào?”
“Không ổn.” Thẩm Thanh Hoà rũ mắt xuống, “Cô kê thuốc cho em chưa?”
“Vất vả lắm mới ngừng được 2 tháng, có muốn kiên trì thêm thời gian nữa không?”
“Cô đưa thuốc cho em, em sẽ không uống liền.”
Bác sĩ suy nghĩ một chút, đồng ý, sau đó hỏi: “Em trở về Thượng Hải sao?”
“Hôm nay đã là ngày 11 rồi, nên về thôi.” Giọng nói trầm ấm của Thẩm Thanh Hoà nghe không ra nhiều cảm xúc.
“Cô ấy thế nào?” Bác sĩ đang hỏi Thẩm Giáng Niên.
“Dạ dày của cảm thấy tốt hơn.”
Khóe môi bác sĩ mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói ra lời.
Sau khi đổi thuốc, cô đưa túi nhỏ đựng thuốc cho Thẩm Thanh Hoà, “Thử một lần xem, có thể uống ít lại hoặc có thể không uống.” Thẩm Thanh Hoà bỏ vào trong túi, ừ một tiếng, “Cảm ơn lão sư.”
“Trở về Thượng Hải, em sẽ nghỉ ngơi hay làm việc đây?” Bác sĩ thu dọn mảnh vụn trên bàn, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy: “Thật ra em cũng nên làm việc, để em xem tình hình thế nào.”
“Được, tôi vẫn luôn ở đây.” Bác sĩ đưa tay đến bên tai, lắc lắc, “Bất cứ lúc nào cũng gọi cho tôi.” Khóe miệng cười rất dịu dàng. Thẩm Thanh Hoà cũng cười: “Cảm ơn lão sư.” Nụ cười vẫn yếu ớt. Bác sĩ giơ tay vỗ vỗ vai cô: “Thật sự, tôi với em không cần phải suy nghĩ nhiều thế, muốn làm như thế nào thì cứ làm đi.” Thẩm Thanh Hoà gật đầu, không nói lời nào thêm, chỉ cảm ơn rồi đi.
Khi chuẩn bị quay lại CBD, Thẩm Giáng Niên đột nhiên nói: “Em đi mua đồ ăn, người về trước chờ em được không?”
“Em muốn nấu ăn à?”
“Muốn nấu cho người ăn, người sắp về Thượng Hải rồi.” Trong giọng nói của Thẩm Giáng Niên, đầy ý không đành, “Người còn chưa ăn đồ em nấu mà.”
Thẩm Thanh Hoà mím môi dưới, “Tôi đi với em.” Thẩm Giáng Niên có chút vui mừng, không khỏi nắm tay Thẩm Thanh Hoà lắc lắc nói: “Người thích ăn gì? Em nấu cho người ăn.”
“Nấu cái gì mà em biết đi.”
“...” Thẩm Giáng Niên lúng túng cười cười, “Thật ra em không giỏi nấu ăn, cũng chưa từng nấu, nhưng vẫn muốn nấu cho người ăn.” Lời nói cuối cùng, nói ra rất e thẹn, Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, nửa đùa nửa thật, “Đừng hạ độc tôi nha.”
Thẩm Giáng Niên bị trêu chọc, đỏ mặt, cố ý hung hăng nói: “Có muốn hạ, cũng hạ thuốc kích dục.”
Lúc này trong siêu thị có khá nhiều người, hai người đẹp vừa bước vào đã lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Khi Thẩm Giáng Niên đi một mình, người ta cũng ngoái đầu nhìn lại, nhưng cô biết, hôm nay tỷ lệ quay đầu khá cao, cũng bởi vì do Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa dường như không để ý, nhìn trái nhìn phải rau củ đặt hai bên, hỏi: “Em định nấu gì?” Lúc nói lời này, Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay cô.
Tim Thẩm Giáng Niên tê dại, người lóa mắt nhất đang ở bên cạnh cô, còn nắm tay cô, “Người mua cái gì thì em nấu cái đó.”
Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ: “Cho nên, đến cuối cùng biến thành tôi đi mua đồ ăn sao?” Thẩm Giáng Niên khoác tay cô, ghé sát người vào, “Người ta đâu có biết mua đồ ăn đâu.” Giọng điệu còn mang theo chút làm nũng.
Thế là suốt cả buổi, đều là Thẩm Thanh Hoà xem đồ ăn rồi chọn đồ ăn, còn Thẩm Giáng Niên làm cái gì chứ? Đương nhiên là ngắm Thẩm Thanh Hòa, thương nhớ Thẩm Thanh Hoà, muốn làm tính với Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên, mày hết thuốc chữa rồi.
Lúc đi tính tiền, vẻ mặt Thẩm Giáng Niên đau khổ, “Sao người không mua thịt?”
“Em không thích hợp ăn mấy thứ dầu mỡ.” Thẩm Thanh Hoà lấy thẻ đưa ra, tiền của Thẩm Giáng Niên tự động bị nhân viên thu ngân bỏ qua, trong lòng cô nghi ngờ, ra ngoài hỏi: “Sao người lại có thẻ thành viên ở đây?” Sao có được chứ?
“Rất lạ à?”
“Đúng vậy, người đâu có sống ở đây.”
“Đứa ngốc, đây là chuỗi siêu thị toàn quốc.”
.... A, cũng đúng, Thẩm Giáng Niên không nghĩ nhiều.
Về đến nhà, người nói sẽ nấu ăn lại chui vào trong phòng làm việc, định tìm kiếm cách nấu ăn. Mở máy tính ra, mới phát hiện vấn đề, “Thẩm Thanh Hoà, mấy thứ người mua, tên là gì thế?” Thẩm Giáng Niên đi ra khỏi phòng, bên trong bếp đã có tiếng nước chảy.
“Này, này, này sao người lại đi rửa rau!” Thẩm Giáng Niên nhịn không được, “Đã nói là để em nấu rồi mà.”
Thẩm Thanh Hoà bị đẩy ra khỏi bếp, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy tên trên nhãn của loại rau, niễng? Rau có tính hàn? Quả bầu?
Gì chứ? Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Tại sao không có những thứ như bắp cải, rau diếp và rau muống mà cô biết?
Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, nhìn những người bên trong đang cầm máy tính bảng vừa nghiên cứu vừa nấu nướng rất bận rộn, mặt trước trông vẫn ổn, nhưng mặt sau chỉ đơn giản là xô đẩy, dầu bắn tung tóe khiến Thẩm Giáng Niên phải kinh hãi.
Người phụ nữ nhỏ này... Thẩm Thanh Hoà vào bếp, “Đưa cho tôi.” Rau còn dính nước cho vào dầu, đương nhiên sẽ bị dầu bắn ra. Thẩm Thanh Hoà đổ rau vào, nghe tiếng xèo một cái, rồi bắt đầu xào, vừa xào vừa hỏi: “Tay có bị bỏng không?” Thẩm Giáng Niên uất ức không muốn nói.
Tham vọng nấu nướng, bị dầu làm cho bỏng, có chút đau.
Lúc ăn cơm, Thẩm Giáng Niên vẫn héo úa, đã nói là nấu cơm cho Thẩm Thanh Hoà ăn, ngoại trừ một cọng rau xào mềm nhũn ra thì còn lại đều do Thẩm Thanh Hoà làm.
“Tôi nấu không hợp khẩu vị em à?” Thẩm Thanh Hoà cố ý hỏi, Thẩm Giáng Niên buồn bã lắc đầu, cô vẫn muốn bắt lấy Thẩm Thanh Hoà, đương nhiên là phải bắt lấy cái bao tử của người này trước.
Thẩm Thanh Hoà cầm đũa gắp đồ ăn cho Thẩm Giáng Niên, dường như biết Thẩm Thanh Hoà đang nghĩ gì, “Ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, nếu em có tâm nấu cho tôi ăn, thế là đủ rồi.”
“Hoá ra người biết nấu ăn à?” Thẩm Giáng Niên thật sự không thể ngờ một người giàu có như Thẩm Thanh Hoà lại có thể nấu ăn, ăn rất ngon. Cô thậm chí còn mơ rằng mình sẽ gây ấn tượng với Thẩm Thanh Hoà bằng một bữa ăn, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là người đầu tiên rung động. Thẩm Thanh Hòa nấu ăn cũng tinh tế như con người của cô ấy, đủ loại màu sắc, mùi thơm và hương vị.
“Từ lúc còn nhỏ, tôi đã nấu rồi, cho dù không biết, cũng sẽ luyện tập được.”
“Khi còn nhỏ?” Thẩm Giáng Niên cảm thấy điều đó quá xa vời. Khi Thẩm Thanh Hoà còn nhỏ, “Khi người còn nhỏ...” Câu hỏi cô muốn hỏi đã bị Thẩm Thanh Hoà chặn lại, Thẩm Thanh Hoà nói: “Ăn cơm đi.” Ngữ khí của cô ấy rất nhẹ, tựa hồ không có ý muốn nhắc đến. Thẩm Giáng Niên không thể không nghĩ, tuổi thơ của Thẩm Thanh Hoà sẽ như thế nào? Đã bắt đầu nấu ăn từ khi còn nhỏ như thế nào? Đó không phải là điều mà một đứa trẻ có tuổi thơ cay đắng sẽ làm sao? Thẩm Thanh Hoà khiến mọi người có ấn tượng rằng cô ấy đã được ăn no mặc ấm từ khi còn nhỏ.
Một lần nữa, Thẩm Giáng Niên phải thừa nhận rằng cô không hiểu Thẩm Thanh Hoà. Đừng nóng vội, từ từ mà tới.
Thẩm Giáng Niên rửa chén xong đi ra, Thẩm Thanh Hòa đang đứng trước cửa sổ ban công, lúc này Bắc Kinh tiết trời tốt hiếm có, cảm giác như mùa thu thật sảng khoái. Thẩm Giáng Niên yên lặng đứng bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy nhìn những đám mây lơ lửng trên bầu trời, thật yên tĩnh và đẹp đẽ.
“Ngày mai tôi sẽ quay lại Thượng Hải.” Thẩm Thanh Hoà nói.
“Em tiễn người.” Thẩm Giáng Niên nói.
Buổi tối, Thẩm Thanh Hoà nằm xuống, mở mắt nhìn thời gian trôi qua, trong lòng không biết cảm giác thế nào. Cô đến Bắc Kinh quá nhiều lần, không biết vì sao lần này trong lòng lại có một chút không nỡ đi.
Đốc đốc, có tiếng gõ cửa, Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, giọng nói Thẩm Giáng Niên vang lên, “Báo cáo, trưởng quan.”
“Vào đi.”
Tiểu Binh ôm gối đầu, “Thưa trưởng quan, tối nay em muốn ngủ cùng người.” Sau đó, không đợi trưởng quan đồng ý, đã bò lên giường người ta, biểu hiện vô cùng quyết tâm, “Em hứa sẽ thành thật, ngày mai người đi rồi, một mình em nằm trên giường, cảm giác thật thê lương.” Sau đó, nép vào người Thẩm Thanh Hoà, “Em ngủ nha, trưởng quan.”
“Em không nỡ để người đi.” Thật lâu sau, người giả vờ ngủ, giọng nói có chút run rẩy.
Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười, giơ tay ôm người bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Về phần Bắc Kinh, mỗi lần Thẩm Thanh Hoà đến, cô đều nóng lòng muốn rời đi.
Chỉ là lần này, cô cảm thấy có chút không nỡ.
Cái không nỡ này, là do em sao? Thẩm Giáng Niên.