Chinh Phục Vân Phàm

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Ngày hôm sau, bốn ” thầy dạy dỗ ” rất sớm đã đến báo danh, biết đây có lẽ là ngày cuối cùng bọn hắn được hưởng thụ sự ngược đãi đối với vưu vật kia, mỗi người đều xoa xoa tay, tỏ ra rất nóng lòng muốn thử. Tuy rằng sợ hãi, nhưng Vũ Thôn cũng không giãy dụa quá nhiều, bởi vì trải qua chuyện ngày hôm qua, cậu đầy đủ hiểu được, giãy dụa không có tác dụng gì, sẽ chỉ làm chính mình càng thêm nhục nhã mà thôi. Đối với hành động thuận theo của cậu, bốn người cảm thấy kinh ngạc, chỉ có Tiểu Điền không tỏ vẻ gì, chỉ là mỉm cười mà chống đỡ.

Vũ Thôn bị trói trên một cái giá hơi chút gấp khúc, bởi vì thân thể hơi ngã về phía sau, bộ ngực liền càng thêm xông ra về phía trước. Hai viên hồng anh còn chưa hết sưng tấy bi thảm đứng thẳng trên khuôn ngực trắng nõn, giống như hoa hồng nở rộ trong gió. Số 2 lấy tay tuỳ tiện khều khều một viên, quả nhiên nó càng thêm căng tròn no đủ, thoạt nhìn càng thêm mê người. Hắn nhìn phía Tiểu Điền, gật gật đầu:” Có thể, Tiểu Điền lão đại.”

“Được, vậy làm phiền.” Tiểu Điền lấy ra một cái hòm tinh xảo, đưa cho số 2:” Nếu như thế, liền phiền toái cho cậu ta mang theo dấu hiệu này đi.” Nằm trong hòm là hai chiếc liên tử tinh mỹ tuyệt luân, dài khoảng 10mm, thân được tạo thành từ vô số vòng tròn mắc xích, ở đỉnh liên tử, là một viên kim cương hình dạng hiếm thấy, tản ra ánh sáng nhu hoà, làm say lòng người. Cho dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, thân thể Vũ Thôn vẫn không thể khắc chế bắt đầu run run.

Toàn bộ bốn người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vũ Thôn, nghe nói đây là trấn trạch chi bảo của gia tộc Tiểu Điền, sao anh ta lại có thể sử dụng ở trên người một nô lệ chứ? Xem ra nô lệ này đối với Tiểu Điền lão đại có ý nghĩa không bình thường.

Ngân châm xuyên qua làn da hồng sắc, mang ra một đạo vết máu, đau đớn làm cho Vũ Thôn kêu thảm thiết không ngừng, Tiểu Điền không chút động tĩnh, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn không chớp mắt quá trình cực kỳ tàn nhẫn này. Cho đến khi hai vật báu vô giá kia chặt chẽ kết hợp cùng thân thể mảnh khảnh ấy, anh mới chậm rãi mở miệng:” Vũ Thôn Chính Thuần, bắt đầu từ giờ khắc này, cậu là nô lệ của Tiểu Điền Phong Nhận tôi, vĩnh viễn là chuyên chúc nô lệ của riêng tôi, cậu nghe rõ rồi chứ?”

“Vâng, tôi nghe rõ rồi.” Vũ Thôn tuyệt vọng trả lời, lúc này, cậu nhìn thấy trong ánh mắt Tiểu Điền hiện lên một tia nhu tình.

Một năm sau.

Trong phòng ngủ hoa lệ, Vũ Thôn lẳng lặng nằm ở trong lòng chủ nhân, bỗng nhiên nghe Tiểu Điền nói:” Hôm nay là tròn một năm ngày em trở thành nô lệ của anh, anh muốn đưa cho em một lễ vật, là đáp án mà em đã hỏi anh vô số lần.”

Vũ Thôn lập tức ngồi dậy, đáp án này, là ước mơ tha thiết của cậu. Tiểu Điền thản nhiên mở miệng:” Em chắc đã quên người phụ nữ mà năm năm trước em đã cứu đi?” Thấy Vũ Thôn nghi hoặc lắc đầu, anh nở nụ cười một chút:” Phải không? Em không quên, vậy em còn nhớ rõ người đàn ông muốn giết cô ta không?”

Đồng tử Vũ Thôn đột nhiên co rút lại. Tiểu Điền cười:” Nghĩ tới, đúng vậy, người đó là anh. Ả đó tự tiện vi phạm hôn ước giữa anh và cô ta, làm cho anh xấu hổ, kỳ thật anh cũng không thương cô ta, nhưng ả làm cho danh dự của anh bị tổn hại, cho nên anh muốn loại bỏ cô ta, nhưng em xuất hiện, dũng cảm, lời lẽ chính nghĩa chỉ trích anh, chỉ trích một người đang cầm súng trong tay. Ngay tại một khắc đó, anh nhận thấy không cần trừng phạt ả đàn bà ngu xuẩn kia nữa, bởi vì cô ta đã mang đến cho anh một bảo vật trân quý nhất trên đời.”

Vũ Thôn sững sờ, hết thảy chỉ là đơn giản như thế, cũng lại là phức tạp như thế, cậu nhìn vào mắt Tiểu Điền, bình tĩnh nói:” Kỳ thật khi đó em không thấy anh cầm súng, bởi vì em bị cận thị nặng, mà vào ngày đó, kính mắt của em vừa mới rớt vỡ.”

Tiểu Điền cũng sửng sốt, thật lâu sau, anh mới lộ ra nhất quán cuồng nịnh tươi cười:” Không sao, hết thảy đều không còn quan trọng, bởi vì, anh đã yêu một nô lệ như em rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.