Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 67: Chương 67: Mất mát!




Lãnh Tĩnh Hàn cũng không thèm để ý đến Lãnh Dao. Trong nhà này anh cũng chỉ là khách qua đường, từ lúc bắt đầu anh chưa từng xem nơi này là nhà, cũng chưa từng xem bọn họ là người nhà.

Có lẽ... Tim của anh trời sinh đã lạnh lẽo rồi.

Lãnh Tĩnh Hàn bước vào trong phòng ngủ đã lâu chưa trở về, căn phòng hoàn toàn không có hơi người, anh tháo cà vạt ra, tùy ý cởi hai nút áo trên cổ tay, vén tay áo lên đến khuỷu, đi tới phòng tắm, cả người tản ra hơi thở cuồng dã không kềm chế được. Bình thường anh luôn lạnh lùng khác hẳn với giờ phút này tràn đầy dã tính và hơi thở khát máu.

Sau khi rửa mặt xong, Lãnh Tĩnh Hàn đi xuống lầu, lúc này chén bát rơi vỡ trên sàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn cũng đã dọn sẵn thức ăn và bát đũa, anh đi về phía bàn ăn, bác Phúc vội vàng tiến lên kéo ghế cho anh.

Giờ phút này Lãnh Dao cũng đã thay một bộ quần áo thoải mái, nhìn qua cả người rất nhẹ nhàng, dĩ nhiên là không tính đến sự kiêu căng ngạo mạn của cô ta lúc trước...

Cô nhìn mặt mày bà Trương và bác Phúc đầy ý cười gắp thức ăn cho Lãnh Tĩnh Hàn, trong lòng không khỏi buồn bực, tức giận lườm bọn họ một cái...Thời điểm thu hồi ánh mắt, liếc thấy trên mặt Lãnh Tiếu Thiên cũng nở nụ cười, giống như cực kì thỏa mãn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, trong lòng Lãnh Dao không khỏi âm thầm suy nghĩ ...

Tại sao cha lại đối xử tốt với Lãnh Tĩnh Hàn như vậy? Nhưng mà...Anh ấy lại chưa bao giờ cảm kích...

Nghĩ tới đây, Lãnh Dao cầm đũa bắt đầu ăn cơm, ánh mắt lại nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn luôn lạnh lùng, trong lòng nghi ngờ nặng nề.

“Ngày mai con phải đến Mĩ một chuyến, chắc là sẽ ở bên kia một thời gian.” Lãnh Tĩnh Hàn nhận lấy canh bà Trương đưa tới, bình thản nói.

Lãnh Tiếu Thiên nghe xong, chân mày hơi nhíu lại, hỏi: “Đi rất lâu sao?”

“Dạ”. Phản ứng của Lãnh Tĩnh Hàn xa cách.

“ Con vẫn không muốn buông tha sao?” Lãnh Tiếu Thiên buông đũa xuống, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn chằm chằm, ông cũng có chú ý đến động tĩnh của MT trong những ngày này.

Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Lãnh Tiếu Thiên, vẫn lãnh đạm như cũ nói: “Con sẽ không ra tay trước.”

Lãnh Tiếu Thiên nghe xong, tự trách mình quá mức đa nghi, Lãnh Tĩnh Hàn đã nói không rat ay trước thì nhất định sẽ không làm vậy. “Ừ, đi đi, chăm sóc mình cho tốt.”

Lãnh Tĩnh Hàn không trả lời, đối với những lời nói giả dối này, anh nghe mãi đã thành thói quen.

“Em sẽ đi cùng với anh hai...” Đột nhiên mắt Lãnh Dao sáng lên, vẻ mặt lấy lòng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, nói: “Em có hẹn với bạn đi chơi, vừa lúc đúng có thể đi cùng với anh hai.”

Lãnh Tiếu Thiên nhíu lông mày, kỳ quái nhìn Lãnh Dao, hỏi: “Tại sao cha lại không biết con hẹn với người khác đến Mĩ?”

“Cha toàn hẹn với mấy ông bạn già của cha đi đánh golf, làm gì có thời gian quan tâm đến con.” Lãnh Dao nhướng mày, khịt mũi.

Lãnh Tiếu Thiên liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn, ông biết rõ con gái của mình có ý định gì, nhưng ông lại càng hiểu hơn ở trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, Tiểu Dao chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, quả nhiên...

“Anh không dẫn theo phụ nữ.” Lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn không có độ ấm, anh hoàn toàn không để ý tới Lãnh Dao.

“Còn Đường Lam thì sao?” Lãnh Dao trừng mắt.

Tay Lãnh Tĩnh Hàn dừng tay, đôi mắt như chim ưng lãnh đạm nhìn về phía Lãnh Dao, chậm rãi nói: “Ở trong mắt anh, cô ta chỉ là cấp dưới mà thôi.”,

“Vậy em là cổ đông của Thiên Lân thì sao?” Lãnh Dao bốc đồng nói.

“Tiểu Dao...”

Mặt Lãnh Tiếu Thiên rét lạnh, nhưng Lãnh Dao vẫn không thèm để ý: “Hơn nữa em còn là em gái của anh, đi cùng với anh đến nước Mĩ tức là có thêm một người bạn, anh nhất định phải từ chối như vậy sao?”

Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày rất khó nhận thấy, con ngươi đen như mực trở nên tối tăm, chậm rãi nói: “Tùy em.”

Hai chữ này làm cho mọi người kinh ngạc, ngay cả Lãnh Dao cũng không dám tin tưởng, chớp mắt liên tục, mà Lãnh Tiếu Thiên thì nhíu mày, có phần không hiểu, Phúc và Bà Trương đứng ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau, giống như đang trao đổi cái gì đó… Tới ngày hôm sau, lúc Lãnh Dao nổi trận lôi đình thì lúc này mọi người mới bình thường trở lại, đây ...Mới là Lãnh Tĩnh Hàn mà bọn họ biết.

Lãnh Tĩnh Hàn ăn chưa được bao nhiêu thì đã đi lên lầu, hôm nay anh trở về chủ yếu là để lấy đồ, mà ăn cơm...Chỉ là thuận tiện, tim của anh lạnh lẽo, nhưng mà những việc nên làm thì vẫn phải làm.

“Thái độ gì vậy, quả thật xem nhà là khách sạn mà, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi...” Lãnh Dao trề môi nói, trong lòng lại đắc ý nghĩ tới chuyện ngày mai đi Mỹ cùng với Lãnh Tĩnh Hàn.

Hừ? Đường Lam đang ở nước Mĩ, hơn nữa, cô ta và anh hai cũng quen biết ở nước nước Mĩ, làm sao cô có thể để cho cô ta có cơ hội phát triển việc gì ngoài ý muốn với anh hai chứ?

Nhưng tới ngày hôm sau, lúc cô ăn mặc xinh đẹp, ôm tâm tình nóng bỏng còn hơn mặt trời ban trưa đi đăng kí thì nghe thấy nữ tiếp viên hàng không rất ngọt ngào nói cho cô biết: “Tổng giám đốc và thư kí Hình đã đi bằng chuyên cơ rồi.” Trong nháy mắt tâm tình tốt đẹp của cô lạnh lẽo giống như Bắc cực.

“Lãnh Tĩnh Hàn? Đồ khốn kiếp?” Lãnh Dao cắn răng nghiến lợi quát, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong khoang hạng nhất.

Khóe miệng của nữ tiếp viên hàng không co giật, nhưng mà trên mặt lại duy trì nụ cười hoàn mỹ, đối với phản ứng của vị đại tiểu thư nhìn qua thì trong sáng nhưng tính khí lại không tốt này cũng không có gì kinh ngạc.

Mà giờ phút này một chiếc máy bay tư nhân xoa hoa đang lướt đi trên bầu trời xanh mây trắng, không khí hoàn toàn khác với bên Lãnh Dao, trong không gian an tĩnh chỉ vang lên tiếng ngón tay gõ bàn phím nho nhỏ.

Hình Thiên nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn ở nơi nào cũng xử lí công việc được thì bĩu môi, vô cùng tự giác làm như không thấy, sau đó rất an tâm cầm lấy bịt mắt mang theo đi hẹn với Chu CÔng.

Lãnh Tĩnh Hàn chống cằm, nhìn số liệu trên màn hình, môi mỏng nâng lên thành một đường cong nho nhỏ, nét mặt có chút kì lạ...

Anh hơi trầm tư, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, ánh mắt trở nên thâm thúy...

*

Sau khi vào thu, thành phố A bắt đầu nghênh đón lần hạ nhiệt độ đầu tiên, một ngày trước khi mọi người còn mặc áo len thì sau một ngày ngay cả áo khoác dày cũng đã được lôi ra sử dụng...

“Thời tiết chết tiệt này, muốn đông chết người ta à?”

Người chưa tới mà giọng nói của Hà Tuấn đã vang lên, ngay sau đó tiếng bước chân xột xột xoạt xoạt kèm với tiếng oán trách truyền đến, Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu nhìn mấy người mới bước vào, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

“Đã về rồi hả?” Mộ Thiên Thanh nhìn vẻ mặt thối thối của mọi người, hỏi tiếp: “Tại sao vẻ mặt của mọi người đều như thế? Vụ án có gì kỳ lạ sao?”

Lý Dược đưa tư liệu trong tay cho Mộ Thiên Thanh, nói: “Chúng tôi hoài nghi bà lão đó không phải tự sát, mặc dù nhìn qua thì thấy đồ đạc trong nhà không có dấu vết bị đụng chạm xê dịch, nhưng lại phát hiện một thứ không nên xuất hiện ở trong nhà của bà lão...Bên xét nghiệm độc chất đã mang về hóa nghiệm rồi.”

Mộ Thiên Thanh nhíu lông mày, lật xem bản báo cáo, hàng năm những vụ án như đều xảy ra rất nhiều, giống như thói quen nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.

“A.” Hà Tuấn nghi ngờ hỏi: “ Hôm nay không có người nào đưa hoa tới à?”

Mấy người cùng tổ cũng đã tạo thành thói quen, mỗi buổi trưa đều sẽ có người đưa một bó hoa hướng dương to đến, gió mặc gió, mưa mặc mưa, sau đó Mộ Thiên Thanh sẽ ném vào trong thùng rác, buổi tối dì quét dọn sẽ vui vẻ mang nó về nhà...

Nhưng mà hôm nay thùng rác lại sạch sẽ vô cùng. Sạch sẽ sao?

Mọi người thấy Hà Tuấn nghi ngờ thì cũng không tự giác liếc nhìn thùng rác, quả thật là không nhìn thấy hoa, hình như trong lòng Mộ Thiên Thanh cũng thoáng qua cảm xúc mất mát không biết tên....

Vừa rồi luôn vội vàng nên không có chú ý, giờ phút này Hà Tuấn nhắc tới mới đột nhiên phát hiện, bình thường chính xác vào giờ này luôn có người đưa hoa đến...Hôm nay lại không có? ?

Lý Dược thu hồi ánh mắt, cười nói đùa: “Đối phương bị cảnh sát Mộ của chúng ta từ chối một cách lạnh lùng, rốt cuộc trong lòng cũng tổn thương...,

“Sai!” Hà Tuấn nhướng mày, thần bí nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt đang cau mày mà chính mình cũng không biết của Mộ Thiên Thanh, tươi cười nói: “Khẳng định là đối phương phát hiện bên cạnh cảnh sát Mộ của chúng ta có sếp Mộc vừa anh tuấn uy vũ, nhiều tiền lại dịu dàng săn sóc làm hộ hoa sứ giả nên biết khó mà lui rồi...Ha ha ha? ? ?”

“Dừng lại.”

“Ai da.” Hà Tuấn gào khóc, che đầu nhìn Mộ Thiên Thanh, tức giận nói: “Này, Thiên Thanh, không cần phải ra tay nặng như vậy chứ? Chẳng lẽ...” Hà Tuấn nháy mắt ra hiệu. cười hỏi: “Tôi nói đúng rồi?”

“Anh…” Mộ Thiên Thanh muốn nói điều gì đó thì ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Thượng Quan Mộc đã đứng ở cửa từ lúc nào, mặt không khỏi ửng đỏ, cười che giấu lúng túng, cũng giống như đang đùa giỡn nói: “ Vậy anh nên đi hỏi cái người tặng hoa cong miệng, sao lại hỏi tôi?”

Nhìn thấy ánh mắt của Mộ Thiên Thanh thoáng qua vẻ bối rối, mọi người đều quay đầu lại nhìn thì thấy Thượng Quan Mộc đang đút tay ở trong túi quần đứng ở đàng kia, đáy mắt Hà Tuấn thoáng qua nụ cười, nằm sấp ở trên bàn làm việc, cười hai tiếng, nhiều chuyện hỏi: “Thiên Thanh...Người cô thích là người thần bí ngày ngày tặng hoa cho cô hay là...Sếp Mộc si tình của chúng ta? Hả?”

Nói xong, Hà Tuấn vẫn không quên quay đầu lại nhìn Thượng Quan Mộc.

“Ha ha?” Đối với người luôn thích đùa giỡn này, Mộ Thiên Thanh cười trừ, sau đó cố ý nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi càng thích mỗi ngày anh không nên lượn qua lượn lại ở trước mặt tôi nói những lời đó.”

“Chậc chậc? Nhìn đi, mấy người nhìn đi...” Hà Tuấn không có gì là lo lắng nói: “Nếu như bình thường, nhất định Thiên Thanh sẽ bay qua cho tôi một đấm, hôm nay có sếp Mộc ở đây...Quả nhiên...Thép cứng cũng biến thành chỉ mềm...Ha ha ha?”

“Hà Tuấn?” Mộ Thiên Thanh cắn răng nghiến lợi, nhưng lại không tiện phát tác, cô nhìn mọi người nở nụ cười trêu đùa, cũng biết mình không làm được gì, tiếp theo nhìn sang Thượng Quan Mộc, lạnh lùng nói: “ Phiền sếp Mộc nói cho bọn họ biết, đồn cảnh sát là một chỗ rất nghiêm túc?”

Đáy mắt Thượng Quan Mộc thoáng qua nụ cười, anh thích nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô, anh tiến lên, dừng lại trước mặt mọi người, cố ý nghiêm mặt nói: “Mọi người đều rất rỗi rãnh sao? Các vụ án đã tra xong hết rồi hả?”

Đám người Lý Dược âm thầm le lưỡi, nhưng mà không có một người cho rằng Thượng Quan Mộc đang nổi giận, mọi người đều cười thầm trong lòng, sau đó liếc mắt lẫn nhau, toàn bộ đứng thẳng cao, cao giọng nói: “Vâng sếp, chúng tôi phải làm việc một cách yên tĩnh, không quấy rầy anh và cảnh sát Mộ làm việc nữa?”

Sau đó, mọi người đều cười cười nháy mắt ra hiệu đừng làm ồn rồi tản ra làm việc.

“Ừ, nếu mọi người đã nghiêm túc xử lí công việc như vậy thì...trà chiều hôm nay tôi mời?” Khóe miệng Thượng Quan Mộc hơi nâng lên thành một độ cong quyến rũ, trong tiếng hoan hô của mọi người nhìn chằm chằm Mộ Thiên Thanh đồng thời cũng lơ đãng liếc về phía thùng rác...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.