Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 40: Chương 40: Mượn đàn ông dùng!




Tại nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn Sofia (tên một thành phố ở Bulgari), đèn treo cách điệu chiếu xuống làm cho người ta cảm thấy thư thái, tiếng dương cầm êm ái vang lên trong phòng làm cho mọi người đều cảm thấy thảnh thơi.

Nhưng Thẩm Duyệt Nhiên lại như ngồi trên bàn kim, hình tượng thay đổi so với thường ngày. Cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, chân đi đôi giày cao bảy phân, mặt trang điểm nhẹ, cả người nhìn qua có vẻ rất đẹp.

"Cha... con vào nhà vệ sinh một lát!" Thẩm Duyệt Nhiên nói xong, vội vàng cầm túi xách rời đi.

Thẩm Trạch Hải mặt không biến sắc, ngoài mặt luôn là nụ cười thường trực nhưng lòng không cười. Ông chậm rãi tựa vào trên ghế ngồi, trầm giọng nói: "Cậu nói tiểu tử đá Nhiên Nhiên là ai?"

"Thưa Tổng giám đốc, là Vương Chí Huy, là giám đốc phòng kinh doanh Công ty điện tử Đức Tín!” Trợ lý Vương Hiên đứng sau cung kính trả lời.

Thẩm Trạch Hải sắc mặt không thay đổi, vẫn cười như cũ, gật đầu nói: "Ừ, ngày mai hẹn Tổng giám đốc điện tử Đức Tín ăn một bữa cơm!"

"Vâng, Tổng giám đốc!" Vương Hiên đáp lời, lại vụng trộm nhìn Thẩm Trạch Hải, có chút không rõ, rõ ràng Tổng giám đốc rõ ràng rất yêu mến cô con gái này, nhưng tại sao lại không nhận cô vào gia tộc?

Ở nơi này đang yên lặng chờ, mà Thẩm Duyệt Nhiên đang trốn trong nhà vệ sinh vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mộ Thiên Thanh...

Lúc này Thẩm Duyệt Nhiên vô cùng lo lắng, điện thoại vừa kết nối liền vội vàng hỏi: "Thiên Thanh, tìm được người chưa?"

Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc một bên đang lái xe đến Sofia, nói: "Tìm rồi..."

"Nhanh nhanh, các cậu đang ở đâu?" Thẩm Duyệt Nhiên nghe, hai mắt sáng lên, vội vàng nói, "Mình còn đang ở trong nhà vệ sinh, cậu cũng biết tính khí cha mình rồi đấy, nhớ phải nói rõ sự tình cho anh ta, không được để cho cha mình lập tức nhận ra…”

"Mình nghĩ..." Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc đang quay đầu nhìn cô, có chút xấu hổ nói: "... chỉ anh ấy mới có thể phối hợp với cậu!"

"Thật sao?" Thẩm Duyệt Nhiên hỏi, "Đúng rồi, anh ta tên là gì?"

"Thượng Quan Mộc..."

Thẩm Duyệt Nhiên ngây ngẩn cả người, lau lớp son bóng trên miệng, nháy nháy mắt linh động mới vừa phản ứng kịp, nhất thời hưng phấn nói: "Ai nha, buổi chiều lo lắng đến mức quên cả anh ấy. Ha ha... Thiên Thanh, thật sự là mình yêu cậu chết mất, không hổ là chị em. Trước hết cứ cho mình mượn dùng người đàn ông của cậu!"

"Này, cái gì..."

"Tốt lắm tốt lắm, mình muốn ra ngoài trước, ở lâu trong nhà vệ sinh cha mình nhất định hoài nghi!" Thẩm Duyệt Nhiên ngắt lời Mộ Thiên Thanh, nói xong liền cúp điện thoại.

Mộ Thiên Thanh cụp mắt, từ từ bỏ tay đang cầm điện thoại xuống lén nhìn Thượng Quan Mộc, không biết lúc nãy anh có nghe được lời của Thẩm Duyệt Nhiên trong điện thoại hay không.

Thượng Quan Mộc nhìn cô, khóe miệng giương lên, gương mặt đẹp lộ nụ cười nói: "Dựa vào câu ‘người đàn ông của cậu’ của cô ấy, hôm nay anh nhất định sẽ giúp việc này thật tốt!"

Thượng Quan Mộc cố ý nhấn mạnh "Người đàn ông của cậu" khiến Mộ Thiên Thanh lúng túng. Trong lòng có chút buồn nhưng cô không biết rằng... anh không có biện pháp cự tuyệt thỉnh cầu của cô cho dù bây giờ cô hy vọng anh đi đóng giả bạn trai của người phụ nữ khác!

Thượng Quan Mộc thầm tự giễu. Anh thích Thiên Thanh đã nhiều năm như vậy, từ lúc quyết định sẽ thẳng thắn với cô, anh cũng đã lập ra kế hoạch chiến đấu lâu dài. Dĩ nhiên anh cũng không lùi bước vì cô trốn tránh một lần được, càng không vì sợ cự tuyệt mà ngừng chân đi vào trong lòng cô.

"..." Mộ Thiên Thanh mấp máy môi, vì che giấu hốt hoảng trong lòng vội vàng vòng vo đề tài, "Tình huống của Tiểu Nhiên đại khái anh cũng biết rồi. Anh…cố gắng đừng để lộ."

"Thế nào... không tin anh?" Thượng Quan Mộc cười khẽ, đúng lúc ngoặt tay lái rẽ vào bãi đậu xe khách sạn Sofia.

Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc lúc nào cũng vô cùng tự tin, cười nói: "Không tin anh thì đã không tìm anh rồi!"

Thượng Quan Mộc đỗ xe xong, ánh mắt tình cảm nhìn mắt Mộ Thiên Thanh, sự tin tưởng của cô giúp anh cảm thấy vui hơn nhiều, "Đi thôi!"

Hai người xuống xe, đi về phía khách sạn...

"Đợi đã nào...!"

Đột nhiên, Thượng Quan Mộc khẽ gọi. Mộ Thiên Thanh dừng bước, nghi hoặc nhìn Thượng Quan Mộc, chỉ thấy anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngón tay thon dài thắt dây giày...

Đèn xe chiếu tới, một chiếc Benz đi sát qua bên cạnh hai người, Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng đầu, khẽ nheo mắt….

Xe sát qua bên người Mộ Thiên Thanh cô cũng không có chú ý. Lãnh Tĩnh Hàn nhìn bóng Thượng Quan Mộc cùng Mộ Thiên Thanh dần lui về phía sau qua gương chiếu hậu cho đến khi Hình Thiên đưa xe vào bãi đậu, không nhìn thấy nữa mới thôi.

Hình Thiên cảm nhận được không khí bên trong xe đột ngột sụt giảm, cẩn thận hỏi: "Lão Đại..."

Lãnh Tĩnh Hàn mở cửa xe bước xuống, hai tay để trong túi quần, mắt rơi trên người Mộ Thiên Thanh đang cười phía trước. Giờ phút này nụ cười của cô đập vào mắt anh, anh hơi chói mắt.

Nếu nói có việc... chính là cùng Thượng Quan Mộc?

Hình Thiên đẩy đẩy kính, thầm than, sớm biết có thể gặp được bọn họ ở chỗ này anh ta tuyệt đối sẽ không đề nghị Lão Đại tới nơi này ăn cơm...

Sau này nếu có ai thuốc hối hận, hãy cho anh ta một liều!

Hình Thiên kêu thảm trong lòng, vẫn phải nhắm mắt tiến lên hỏi thăm: "Nếu không... Chúng ta sang nơi khác?"

Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ nhìn anh ta, Hình Thiên chỉ cảm thấy cả người tê dại. Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn giống như bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng Hình Thiên biết, ẩn chứa trong đôi mắt ấy là sóng ngầm vô cùng mãnh liệt.

Lãnh Tĩnh Hàn thôi không nhìn nữa, đi thang máy lên tầng cao nhất…

"Đinh!" thang máy cửa mở ra, khúc dương cầm êm ái lọt vào bên tai.

Nhân viên phục vụ dẫn Lãnh Tĩnh Hàn cùng Hình Thiên đi về phía chỗ ngồi. Vẫn chưa đi được mấy bước Lãnh Tĩnh Hàn liền thấy một bàn mấy người phía trước đang cười nói với nhau.

Hình Thiên nhíu mày, mặt tựa như quả mướp đắng héo, hoàn toàn không giống tới hưởng thụ thức ăn ngon.

Lãnh Tĩnh Hàn cau mày, đi về phía bàn có Mộ Thiên Thanh. Bởi vì Mộ Thiên Thanh cùng Thượng Quan Mộc và Thẩm Duyệt Nhiên đưa lưng về phía anh cho nên không phát hiện, mà Vương Hiên đang bận quan sát Thượng Quan Mộc vội vàng nhắc nhở Thẩm Trạch Hải.

"Lãnh thiếu..."

Đúng lúc, Lãnh Tĩnh Hàn bước đến trước mặt, Thẩm Trạch Hải đứng dậy chào hỏi.

"Tổng giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp!" Lãnh Tĩnh Hàn nói, giọng điệu đều đều: "Tổng giám đốc Thẩm tới thành phố A bao giờ vậy?”

"Hôm nay mới vừa đến..." Thẩm Trạch Hải hơi cười, hỏi: "Nếu như Lãnh thiếu không để ý, cùng ngồi xuống đây có được không?"

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng nhìn lướt qua Mộ Thiên Thanh đang còn sững sờ, nói: "Không cần, Tổng giám đốc Thẩm nếu như không rời đi gấp, ngày mai tôi làm chủ, Tổng giám đốc Thẩm phải nể mặt!"

"Điều đấy là tất nhiên..."

"Vậy không quấy rầy..." Lãnh Tĩnh Hàn khẽ mở miệng, nhìn lướt qua tất cả mọi người, "... Các vị dùng cơm!"

Dứt lời, ánh mắt anh chuyển từ mặt Thượng Quan Mộc sang người Mộ Thiên Thanh, ánh mắt chứa đầy lửa giận đến anh cũng không hề hay biết. Anh và Thẩm Trạch Hải gật đầu với nhau, xoay người rời đi.

Mộ Thiên Thanh mím môi nhìn bóng lưng rời đi của Lãnh Tĩnh Hàn, trái tim như có vật gì ngăn cản, không biết vì sao cô có cảm giác giống như bị "bắt gian”.

Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, cảm xúc phức tạp trong mắt cô không tránh được mắt anh, anh theo bản năng gạt bỏ sự xuất hiện mang đến cảm xúc không yên của Lãnh Tĩnh Hàn.

Một bữa cơm, tất cả mọi người ăn không yên lòng. Trên mặt Thẩm Trạch Hải vẫn là nụ cười như cũ, cũng không vạch trần thủ đoạn nhỏ của Thẩm Duyệt Nhiên. Nếu như Thượng Quan Mộc với Tiểu Nhiên thật sự có phát triển, ông sẽ không để ý diễn cùng bọn họ.

Sau khi ăn xong, Mộ Thiên Thanh lễ phép nói mình có ca trực, đứng dậy rời đi. Sau khi cô và Thượng Quan Mộc thầm ra hiệu với nhau, cười cười nhìn Thẩm Duyệt Nhiên đang lén nháy mắt, xoay người rời đi.

Mộ Thiên Thanh đứng ở cửa khách sạn chờ xe, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy có chiếc taxi nào. Cô ngẩng đầu nhìn những đốm nhỏ đầy trời trong chốc lát, cuối cùng quyết định thong thả bước về phía trước....

"Lão Đại, Mộ Thiên Thanh ở phía trước!" Hình Thiên nhìn Mộ Thiên Thanh đút hai tay trong túi, khẽ cúi thấp đầu đi bộ phía trước mặt, sau đó nhìn Lãnh Tĩnh Hàn trong gương chiếu hậu.

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn ra khoảng không xa xăm, ánh mắt thâm thúy, đồng thời không nhìn theo cô đang đi song song với xe nữa.

Hình Thiên thấy Lãnh Tĩnh Hàn cũng không tỏ thái độ gì, cong khóe miệng, lái xe hòa vào dòng xe chạy cực nhanh trên đường.

Mộ Thiên Thanh mím môi thật chặt đi về phía chung cư, trong đầu vẫn suy nghĩ về ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn lúc trong phòng ăn, dọc theo đường đi cô cũng không có phát hiện có người đang đi theo.

Người đàn ông dọc theo đường đi mặt không biến sắc đi theo Mộ Thiên Thanh. Ánh mắt hắn ta lạnh lẽo nhìn bóng lưng cô, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra nhấn một dãy số. Sau khi điện thoại kết nối, giọng điệu lạnh lùng: "Ở chung cư trước mặt có con hẻm, hành động ở đó."

Nói xong người đàn ông cúp điện thoại, tiếp tục đi theo Mộ Thiên Thanh. Từ đầu đến cuối, Mộ Thiên Thanh cũng không phát hiện, cho đến khi cô đến gần con hẻm nhỏ...

Cửa ra đối diện con hẻm là chung cư chỗ cô ở, bởi vì là khu chung cư cũ nên không có đèn đêm chiếu sáng. Dưới ánh trăng nơi này vô cùng lạnh lẽo mà im lặng.

Mộ Thiên Thanh không dừng bước, chỉ là thân là cảnh sát cô đã có cảnh giác...

Đột nhiên, Mộ Thiên Thanh dừng bước, nhìn đầu hẻm phía trước có bốn người đàn ông cao lớn đang đứng, đồng thời lấy ra trong túi tay, ánh mắt ngoan độc.

Tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Mộ Thiên Thanh khẽ nghiêng người, quan sát tình thế trước mắt.

"Cảnh sát Mộ, tự cô đi theo chúng tôi hay là…?" Người đàn ông phía sau đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng hỏi.

Mộ Thiên Thanh tỉnh táo nói: "Vậy phải xem bản lĩnh của các người..."

Chưa nói xong Mộ Thiên Thanh đã đá một cước về phía người đàn ông, người đàn ông rất thoải mái tránh thoát. Đúng lúc này bốn tên chặn ở đầu hẻm tiến lên, cả bốn người đồng loạt tấn công Mộ Thiên Thanh, mỗi một chiêu đều dùng sức lực cực lớn.

Mộ Thiên Thanh cố gắng bình tĩnh, nhưng cô là phụ nữ, cho dù có giỏi đến mấy căn bản cũng không cách nào đối phó được với năm người. Cô nhanh chóng suy nghĩ, vừa ứng phó với bốn tên cao to vừa nghĩ cách đến đầu hẻm…

Người đàn ông đi theo lúc trước mặt không biểu cảm nhanh chóng nhận ra ý định của Mộ Thiên Thanh, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên, nhấc chân, trong lúc Mộ Thiên Thanh ném qua vai một tên đàn ông, hắn đá mạnh lên vai cô.

"A!” Mộ Thiên Thanh bị đau nghiêng người, một quả đấm khác rơi xuống trên người cô...

Mộ Thiên Thanh chỉ cảm thấy trong miệng có vị ngai ngái, cả người liền ngã sấp dưới đất.

Đằng bước mạnh chân tiến về phía trước, dẫm lên trên người Mộ Thiên Thanh vừa chống người, ánh mắt lạnh lẽo khinh thường, "Mang đi!"

Một tên vạm vỡ bắt chéo hai tay Mộ Thiên Thanh ra sau lưng rồi trói lại, nhét vải vào trong miệng cô rồi kéo về phía chiếc xe đang đậu đầu hẻm…

Mộ Thiên Thanh giùng giằng, nhưng tay bị trói căn bản không còn chút sức lực nào. Cô bị tên đó ném vào trong xe, nhếch nhác ngã ở trên ghế ngồi.

"Quay về!" Đằng lạnh lùng ra lệnh, tài xế gật đầu, khởi động xe quẹo ở ngã rẽ.

Lúc quẹo xe, Lãnh Tĩnh Hàn lái xe sát qua chiếc Business.

Đúng lúc vang lên tiếng masat với đường, trong giây lát đi lướt qua xe, Lãnh Tĩnh Hàn nheo mắt, lấy điện thoại ra gọi nhưng không có ai nghe. Ngay trong lúc gọi, bên trong vang lên tiếng nhắc nhở "Số điện thoại vừa gọi hiện giờ đã tắt máy".

Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, mấp môi, không hề suy nghĩ khởi động xe, quay một vòng mượt mà, đi theo chiếc xe Business kia. Lúc này anh gọi một dãy số khác, đợi điện thoại kết nối rồi lạnh lùng nói: "Tra biển số xe XXX và vị trí của Mộ Thiên Thanh!"

"Vâng!" Hình Thiên không biết Lão Đại bỏ rơi anh ta giữa đường một mình lái xe rời đi sao đột nhiên lại tra vị trí của Mộ Thiên Thanh. Nhưng anh ta hiểu Lãnh Tĩnh Hàn, nghe giọng điệu anh ta biết Mộ Thiên Thanh có lẽ đã xảy ra chuyện.

Lãnh Tĩnh Hàn lái xe như bay trong màn đêm, gương mặt đẹp như khắc lộ ra vẻ lạnh lẽo. Anh như vậy giống như Satan tới từ địa ngục, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt bóng đêm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.