EDITOR: DOCKE
Ngày nghỉ cuối tuần, Nguyễn Tương Quân thừa dịp thời tiết tốt bèn xách tấm trải giường, áo gối xuống dưới giặt rũ.
Nghe thấy ve kêu ngoài cửa sổ, cô tò mò nhìn lại. Sau giữa trưa, ánh nắng gay gắt lách mình qua cành lá rơi xuống, mùa hè đã đến rồi, lúc hắn rời đi cũng là mùa hè.
Bộ drap giường này, tính tính cũng đã gần một năm không có ai dùng đến. Cô vẫn định kỳ tháo giặt, phơi nắng, luôn luôn duy trì cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, thoang thoảng hương nắng trời.
Cô không biết khi nào thì hắn sẽ trở về, thậm chí còn không xác định được, hắn có còn quay về đây nữa hay không.
Cô hạ mi mắt.
Nhưng cứ nghĩ nếu hắn đột nhiên trở về, sợ sẽ không có drap giường sạch sẽ để ngủ. Thật ngốc, có khi cô cũng tự nghĩ mình như vậy. Mới đầu, cô hoàn toàn không biết hắn ở đâu, đang làm gì. Mãi cho đến khi Tiểu la không cẩn thận nói ra miệng.
Thì ra, hắn đã từng trở về, lại không cho cô biết, lẩn tránh cô, xa lạ với cô. Trái tim, đau quá.
Nửa năm qua, hầu như không có bất cứ tin tức gì của hắn… Đến cuối cùng, cô hoài nghi, hắn còn có thể trở về sao? Có phải là, đã sớm quên mất cô rồi không…
Bọn họ chia tay trong tình huống không vui vẻ gì. Có lẽ, hắn sẽ để mọi chuyện cứ thế nhạt nhòa, dần dần càng lúc càng xa, cho đến khi trở thành người lạ.
Cô không thể không nghĩ như vậy.
Hắn đã… đã lâu không liên hệ với cô.
Hắn là kẻ lừa đảo, đã hứa sẽ dành cho cô một năm ngày nghỉ, kết quả lại không rên một tiếng đã đi mất tăm mất dạng cả một năm. Sớm nên biết đến, linh hồn hắn bất an định, làm sao có thể yên ổn ở một nơi?
Rõ ràng cũng từng nói qua, chỉ cần cô không tìm được hạnh phúc của mình, hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô. Cũng chỉ là nói xuông mà thôi ư?
Cô dựa người vào tường, ôm lấy chính mình, ngồi xổm xuống yên lặng rơi lệ.
Rất nhớ hắn…
Tiếng chuông di động quýnh vang giữa gian phòng khách yên tĩnh. Cô hơi kinh hãi, trái tim không hiểu sao lại căng thẳng.
Ổn định cảm xúc, cô nhẹ nhàng thở ra, ấn nút tiếp điện thoại.
“A lô, Tương Quân phải không? Dĩ Tường hiện đang ở bệnh viện Từ Tâm, cô có muốn đến đây không?” Âm thanh của Tiểu La dồn dập như sấm động xuyên qua màng tai. Đầu óc cô nhất thời trở nên trống rỗng.
Đằng đẵng suốt một năm trời không gặp được hắn, không ngờ đến khi gặp mặt lại là ở trên giường bệnh.
Sắc mặt hắn tái nhợt, im lặng nằm ở nơi đó. Cô không quen nhìn thấy hắn như vậy. Trong trí nhớ, hắn luôn ngập tràn sức sống, kiên nghị mà tự tin. Mỗi khi nhìn cô dịu dàng mỉm cười, thật sự vô cùng hấp dẫn khiến cho cô khó có thể ức chế nổi mặt đỏ tim đập…
Kết quả thế nào? Chẳng lẽ …
“Cậu ấy bị lây bệnh nhiệt đới. Lúc mới vừa đưa đến bệnh viện còn trong tình trạng bị sốc. Ở địa phương đã xử lý thích đáng, tình trạng ổn định một chút mới đưa hắn về bệnh viện Đài Loan tĩnh dưỡng.” Tiểu La nói.
Thấy cô vẫn tỏ vẻ lo lắng, nhìn Cao Dĩ Tường nằm trên giường bệnh mà cố nén không rơi nước mắt yếu đuối, Tiểu La an ủi. “Không cần lo lắng quá. Bác sĩ nói hắn có một ít hiện tượng mất nước, nôn mửa, sốt cao, ra mồ hôi trộm, hô hấp dồn dập…” Sao giống như càng nói càng tệ?
“Ý của tôi là, trừ những chuyện đó ra, tất cả đều rất ổn định. Cậu ấy từng tỉnh lại một lần, vốn nói rõ tôi không được cho cô biết. Nhưng tôi cảm thấy hẳn là cô rất muốn gặp cậu ấy!” Tuy cô không nói ra, nhưng người sáng suốt đều thấy được, đó là khắc cốt tương tư nha!
Nguyễn Tương Quân ảm đạm cúi mắt. “Anh ấy không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao?”
Dù sao cũng không hiểu nổi, bọn họ rốt cuộc làm sao vậy? Vì không khí không mấy thoải mái trước khi chia tay, hay cô không giấu tâm sự của mình cho tốt, bị hắn phát hiện rồi?
Chuyện đó không quan hệ, cô sẽ nhắc nhở chính mình, sau này nhất định phải thu thập cảm xúc thỏa đáng, không được quấy nhiễu hắn nữa.
“Không phải. Cậu ấy sợ làm phiền đến cô. Vất vả lắm bên cạnh cô mới xuất hiện đối tượng lý tưởng như vậy, muốn để cô chuyên tâm theo đuổi hạnh phúc, thực sự không phải muốn thoát khỏi cô.” Tiểu La vội vàng giải thích. “Hẳn là chính cậu ấy cũng biết rõ, cậu ấy không có cách nào đem đến cho cô điều cô mong muốn, đành phải buông tay để người tốt hơn đem đến cho cô. Như vậy đối với cô có vẻ công bằng hơn.”
Cô ngạc nhiên ngước mắt.
Chuyện là thế này sao? Đây mới là nguyên nhân khiến hắn xa lạ với cô sao?
Nói chuyện một lát, Tiểu La liền thức thời rời đi trước. Bọn họ lâu rồi không gặp, để cô có thể một mình ở lại riêng với Cao Dĩ Tường.
Ước chừng qua chạng vạng, Cao Dĩ Tường tỉnh lại. Trông thấy cô ở bên giường bệnh, đáy mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Sao em lại… đến đây?” Hắn mở miệng mới phát hiện cổ họng như vừa nuốt cân sa, vừa đau vừa câm. Âm thanh khô ráp suy yếu khó có thể công nhận.
“Đừng nói gì hết.” Mặt cô cứng đờ, lấy bông vải dính nước thoa lên cánh môi hắn, kiên nhẫn lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Em!” Hắn muốn hỏi, cô còn tức giận không? Cũng tức cả một năm…
“Em nói câm miệng.”
“…” Xem ra vẫn còn đang giận, nhìn biểu cảm sẽ biết.
Liên tiếp ba ngày sau đó, ngày nào cô cũng đến bệnh viện chăm sóc cho hắn, chuẩn bị mọi việc trong ngoài thoả đáng. Lúc nào cũng lo lắng hỏi han bác sĩ về tình hình của hắn, nhưng lại không chịu mở miệng nói với hắn một câu. Khi nghe bác sĩ nói hắn có thể bắt đầu ăn một ít đồ ăn dạng lỏng, mỗi ngày cô đều lo lắng giúp hắn hầm nấu canh gà, canh cá để điều dưỡng cơ thể.
“Ngày nào em cũng đến đây, công việc làm thế nào? Còn có… không cần đi với Từ Tĩnh Hiên ư?” Vì thế, hắn lại hỏi.
Cô lạnh lùng thoáng nhìn. “Cần em nói câm miệng lại lần nữa không?”
“Cần!”
“Em không muốn nói chuyện với anh.” Cô quay đầu thu dọn chén bát hắn vừa ăn xong, không nhìn hắn.
Có cần phải giận đến vậy không a? Hắn thừa nhận, lần này hắn hơi quá đáng một chút. Đi một cái là mất mặt cả năm trời, cô tức giận cũng phải. Nhưng xuất phát điểm cũng là vì muốn tốt cho cô thôi mà, không đáng để tha thứ hay sao?
Nguyễn Tương Quân rửa bát xong, cầm bình thủy ra ngoài lấy nước. Khi trở về đã thấy trong phòng bệnh có khách đến thăm.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ tây thẳng thớm, mái tóc đã pha chút hoa râm, ánh mắt cơ trí sáng suốt. Thoạt nhìn có vẻ là người có sự nghiệp thành đạt, ngũ quan có đôi nét giống Cao Dĩ Tường. Cô mơ hồ có thể đoán ra thân phận của đối phương.
Thấy cô vào cửa, Cao Dĩ Tường lập tức câm miệng.
“Làm sao vậy?” Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, lại đem tầm mắt quay lại. “Hóa câm?”
Cao Dĩ Tường nhìn nhìn cô. Nguyễn Tương Quân nhận được tầm mắt của hắn, đặt bình nước xuống, thức thời xoay người rời đi.
Cao Dĩ Tường biết cô hiểu lầm, nhanh chóng giữ cô lại. “Đừng đi.” Chuyện của hắn, không có gì là cô không thể nghe.
“Anh có thể nói chuyện không?” Hắn dè dặt cẩn trọng trưng cầu ý kiến của Nguyễn Tương Quân.
Bất đắc dĩ trừng mắt liếc hắn một cái. “Đừng nói mấy chuyện làm cho người ta tức giận là được.”
Sức khỏe hắn còn rất suy yếu, Nguyễn Tương Quân cẩn thận nâng hắn dậy rồi điều chỉnh đầu giường cao lên một chút.
Sau khi được bỏ lệnh cấm, hắn thở phào, thiếu chút nữa đã buồn chết. “Ông ấy là cha anh.” Trải qua lúc này đây, thật sự cũng không dám chọc giận cô nữa. Hắn rất sợ cô không để ý đến hắn, không nói chuyện với hắn.
Người đàn ông khá kinh ngạc, nhướng cao đầu mày. Đây là đứa con giống như ngựa hoang mất cương, ai cũng không quản được của ông đó sao? Không ngờ lại có cô gái có thể trấn được hắn. Chỉ cần nhàn nhạt thoáng nhìn đã khiến cho hắn an phận vô cùng.
Cao Cánh Đạt không khỏi thận trọng đánh gía lại cô lần nữa.
Bộc trực mà nói, không phải là cô gái tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành gì, nhưng khuôn mặt trong trẻo dịu dàng thanh tú, khí chất điềm đạm như nước, làm cho người ta có cảm giác tựa như một hồ nước phẳng lặng, vĩnh viễn nằm im lặng trong lòng núi rừng sâu thẳm. Ánh mắt kia không có sóng lớn vạn khuynh mênh mông hấp dẫn lòng người, nhưng sóng mắt nhợt nhạt lóng lánh ánh sáng lại có thể an ủi tâm linh của lữ nhân mệt mỏi, muốn dừng bước chân dạo chơi, ninh hinh ngả vào nhau.
Hình như ông có chút hiểu được nguyên nhân vì sao con trai ông lại mê muội cô như vậy.
“Cô ấy là Nguyễn Tương Quân, rất xinh đẹp, cá tính cũng rất tốt, nhưng cha cũng không cần nhìn chăm chú cẩn thận như vậy.” Cao Dĩ Tường tức giận lườm cha hắn, bàn tay nắm tay cô từ đầu đến cuối cũng không hề buông ra.
Nguyễn Tương Quân lén ấn xuống mu bàn tay của hắn một cái, ý bảo hắn nói chuyện đừng quá không đúng mực như vậy. Cao Dĩ Tường lập tức ngậm miệng lại.
“Con biết nghe lời từ khi nào vậy?” Ông không thể không thừa nhận hôm nay thật sự đã được mở mang tầm mắt.
“Cha cứ làm như con là đứa con ngỗ nghịch bất hiếu lắm vậy?” Nói chuyện bằng lương tâm, từ nhỏ đến lớn, hắn đã làm chuyện gì khiến cho cha mẹ đa nghi chưa?
Hắn không theo bang phái, cũng không chạm vào thuốc phiện, lại càng không đánh nhau quậy phá. Cho dù không thể đạt đến nhân phẩm học vấn đều ưu tú, nhưng cũng không phải là thanh thiếu niên bất lương mà?
“Hồi nhỏ Dĩ Tường rất không nghe lời sao?” Hiển nhiên, Nguyễn Tương Quân có vẻ nghiêng về phe cha hắn.
Cao Cánh Đạt suy tư một lát, đáp đúng trọng tâm. “Phải nói là hắn rất có chủ kiến, kỳ thực ai nói cũng không nghe.”
Năm tuổi đã tự mình quản lý ba bữa ăn. Học tiểu học đã biết ký sổ liên lạc với gia đình, đến trường không cần người gọi, tan học tự biết về nhà, giày hỏng tự mình mua, còn tự khâu nút áo, bị bệnh tự đi khám bác sĩ, muốn hay không cũng tự mình quyết định!”
“Này này này, sao lại hình dung con giống như đứa trẻ quái gở vậy chứ hả?” Phải nói, là độc lập.
Cao Cánh Đạt hoàn toàn không để ý đến lời kháng nghị của gã bệnh nhân suy yếu như mèo con kia. “Nghỉ hè năm tốt nghiệp tiểu học, một đứa trẻ mới mười hai tuổi đầu đã tự mình cầm máy ảnh cùng hành lý, mang theo toàn bộ tiền tiêu vặt nói muốn đi du lịch. Lúc ấy, tôi và mẹ nó sợ hãi, nó lại rất kiên trì, ai nói cũng không nghe.”
Về sau số lần nhiều lên, ông cùng vợ trước cũng quen dần không còn kinh hãi nữa, triệt để hiểu được con trai của họ khá có chủ kiến. Nó hiểu rõ bản thân đang làm cái gì, tự đi con đường riêng của mình, cuộc sống riêng của mình, không cho bất cứ ai can thiệp, ngay cả cha mẹ nó cũng không ngoại lệ.
Giai đoạn còn đang học ở trường, hắn còn chịu ở nhà. Nhưng ông cũng đã quen với chuyện hàng năm nghỉ hè vừa đến là chẳng thấy mặt đứa con đâu. Sau khi ra đời lại càng thêm trời cao biển rộng, không chịu quản thúc.
Có khi ông sẽ nghĩ, con bất an là do nhà, có phải nguyên nhân là vì gia đình này không đủ ấm áp hay không? Từ nhỏ liền không có lòng trung thành với gia đình, dưỡng thành tính tình giống người Di – gan lưu lạc, tìm không thấy yên ổn?
“Đó xác thực rất giống chuyện Dĩ Tường sẽ làm.” Nguyễn Tương Quân tiếp lời. Chỉ là không nghĩ tới, mười hai tuổi hắn đã có dũng khí làm mấy loại chuyện như vậy.
“Có đôi khi, tôi cảm thấy đối với nó người cha này không hề tồn tại. Chuyện gì nó cũng tự lực tự mình làm, hoàn toàn không cần đến tôi. Thậm chí tôi còn hoài nghi, không biết nó có còn nhớ đến sự tồn tại của tôi hay không.”
Cô… sao lại không? Ngoại trừ máy ảnh của hắn, bất cứ cái gì hắn cũng không lưu trữ lâu dài. Thoạt nhìn hắn phóng khoáng thoải mái cái gì cũng không cần, lúc nào cô cũng lo lắng hắn sẽ quên đường về nhà, quên mất… cô.
“Hình như tôi… còn chưa có chết.” Cao Dĩ Tường gần như bất lực đóng hạ ánh mắt, đã không thể trông cậy có người để ý đến hắn.
Hai người kia là thế nào vậy? Ở trước mặt hắn thảo luận không coi ai ra gì, bộ bây giờ hắn là xác chết sao?
Tiễn bước Cao Cánh Đạt, sau khi trở lại phòng bệnh cô liền trầm mặc ngồi ở một bên.
“Chuyện đó…” Khách thăm bệnh vừa mói ra về, lệnh cấm ‘Không được nói chuyện’ lại lập tức có hiệu lực sao? Hắn hơi do dự một chút.
Cô không nói lời nào, hắn cũng không xác định được có phải cô muốn tiếp tục tức giận hay không, biểu cảm giống như đang suy xét cái gì. Hắn sợ chạm lầm địa lôi, không dám tùy tiện mở miệng.
Đời này, hắn chưa hề đối với ai dè dặt cẩn trọng như vậy.
“Dĩ Tường!” Cô ngửa đầu, khẽ gọi một tiếng.
“Ừ.” Hắn chuyên chú trả lời, trận địa sẵn sang nghênh đón quân địch. Mấy ngày nay không thèm nhìn hắn, lần đầu tiên cô dùng lời nói nhỏ nhẹ để gọi hắn, hắn không dám khinh thường.
“Về phương diện công việc em được nghỉ đông, xin nghỉ thêm vài ngày phép năm nữa là được.”
Cô cũng không dễ dàng nghỉ ngơi, chờ hắn trở về mới đem tất cả ngày nghỉ đều dành cho hắn. Cho dù không xác định lễ tạ thần này hắn có muốn trở về bên cạnh cô hay không.
Hắn sửng sốt một lát, mới lĩnh ngộ được cô đang trả lời câu hỏi trước kia của hắn.
“Còn nữa, em cùng Từ Tĩnh Hiên không có gì, không cần đi với anh ấy.”
“Hả?” Con ngươi đen nháy hiện rõ vẻ kinh ngạc. “Anh cho rằng em sẽ nhận, hơn nữa…” Không chấp nhận đối phương lại có thể giữ lại qua đêm sao?
Gần như đã lao ra khỏi miệng, lại nuốt trở về. Nói vậy nghe qua rất có hàm ý chất vấn, cô cũng không có nghĩa vụ phải nhận sự chất vấn của hắn. Cô chán ghét người khác can thiệp vào chuyện của cô, nhất định phải nhớ kỹ.
Cao Dĩ Tường luôn mãi nhắc nhở chính mình, đừng chọc giận cô nữa. “Hắn… không tốt sao?” Lại nói tiếp rất nhanh. “Nếu em không muốn trả lời, có thể không cần trả lời, không sao đâu!”
“Không phải không tốt, chỉ là không có cảm giác thôi.”
“Cảm giác?”
“Không thể yêu anh ấy, vì sao phải kết giao?”
“Tình yêu…” Thì ra, cô ấy không yêu Từ Tĩnh Hiên.
Cao Dĩ Tường nhẹ nhàng thở ra, tảng đá lớn nửa năm qua vẫn tắc ở trong lòng nay đã rơi xuống, tâm tình vô cùng thoải mái.
Hắn dịu giọng, vươn tay về phía cô. “Lại đây, được không?”
Đón nhận ánh mắt dịu dàng của hắn, cô thong thả dời bước đi qua. Nắm chặt lấy tay cô, trái tim mới có cảm giác kiên định, Cao Dĩ Tường khẽ hít một hơi thở, nhắm mắt lại.
“Dĩ Tường, anh hồi nhỏ có vui vẻ không?” Lặng im một lát, cô thấp giọng hỏi.
Hắn mở to mắt, biểu cảm có chút bất ngờ. “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Vừa rồi nghe bác trai nói, em luôn có cảm giác này. Anh, có phải đã rất cô đơn không?” Không có một đứa trẻ nào có thể trưởng thành sớm như thế. Hiểu chuyện, độc lập, bất kỳ chuyện gì hắn cũng tự mình đối mặt, không cho phép mình dựa vào bất cứ ai. Tất nhiên là bên cạnh không có ai có thể dựa vào, bằng không, có đứa trẻ nào lại không muốn làm nũng, đùa giỡn nghịch ngợm, hồn nhiên vô lo qua ngày chứ?
Hắn cứ nói cô tịch mịch, kỳ thực, người thật sự tịch mịch, là hắn.
“Không ai nói với anh như vậy, anh cũng chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Có điều…” Hắn tạm dừng, nghiêm túc suy xét. “Có lẽ là vậy.”
Mẹ của hắn cũng coi như xuất thân từ hào môn, nhưng cha lại không có thân thế đủ để xứng đôi. Lúc ấy, hai người đã bị phản đối.
Nhưng mẹ mặc kệ, kiên quyết yêu người mình đã chọn. Cuộc sống của bà, bà muốn tự mình nắm giữ, không cho ai xen vào bài bố. Vì thế, đã náo loạn thành một cuộc cách mạng gia đình oanh oanh liệt liệt, cuối cùng đoạn tuyệt với người thân, bỏ nhà đi theo cha hắn.
“Em nghĩ mình đã biết cá tính của anh được di truyền từ đâu rồi.” Cô nói.
“Em cho rằng từ đó trở đi chính là những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc của hoàng tử và công chúa ư?”
“Bọn họ yêu nhau, không phải sao?” Tình yêu, đó mới là điều quan trọng nhất.
“Em xem tiểu thuyết nhiều quá rồi.” Có người nói, vợ chồng nghèo hèn có trăm cái khổ. Hôn nhân của bọn họ không được ai xem trọng. Nhưng mẹ hắn là một người phụ nữ cứng rắn. Người khác càng che trách bọn họ, bà càng muốn chứng minh cho mọi người xem.
Bọn họ trải qua cuộc sống ăn cơm trắng bánh mì qua ngày, tính toán tỉ mỉ so đo từng đồng. Dù khổ thế nào, mẹ cũng cắn răng không rên một tiếng, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho chồng. Hai vợ chồng đồng tâm gây dựng sự nghiệp.
Từ rất nhỏ hắn đã biết nỗi khổ của cha mẹ. Khi bọn họ dồn tâm huyết vào việc gây dựng sự nghiệp, hắn đã tự biết chăm sóc cho mình, chưa bao giờ lấy vấn đề của bản thân đi làm phiền bọn họ.
Cuối cùng cũng khổ tẫn cam lai, bọn họ hết khổ, có thể ngồi xuống ôn tồn ôm ấp lẫn nhau. Khi trò chuyện tâm sự mới phát hiện … trái tim trống rỗng, cảm giác gì cũng không còn.
Vì thế, ngay sau khi đứa con thành niên, bọn họ ở riêng.
Hơn bốn năm trước, mẹ tìm được một người đàn ông có thể gửi gắm cả đời. Hai người chính thức ly hôn, mẹ mang theo lời chúc phúc của cha rời đi. Hai người đó, là đại biểu cho mô phạm chia tay kinh điển, chứ không giống như vợ chồng bình thường, ly hôn liền kêu gào cấu xé nhau. Bọn họ đều tương đối kính trọng lẫn nhau, cũng nhất trí cho rằng, hai mươi năm nắm tay chung bước, nâng đỡ lẫn nhau là khoảng thời gian kỷ niệm đáng giá nhất trong cuộc đời họ.
Không còn tình yêu, vẫn còn tình nghĩa tích lũy bao nhiêu năm qua, vẫn quan tâm lẫn nhau như trước.
Giữa bọn họ, tình thân còn vĩnh hằng hơn cả tình yêu.
Chuyện tình cảm có đôi khi rất khó nói. Giữa bọn họ không ai có lỗi với ai. Lúc trước yêu sâu đậm cũng là sự thật, bằng không, mẹ cũng sẽ không hề chùn bước đi theo cha như vậy. Nhưng một khi tình cảm đã phai nhạt không còn, ngượng ép yêu nhau cũng không thể tìm lại được một chút tàn tro lúc trước.
Bọn họ có vẻ đáng khen, hay có thể nói bọn họ đủ thành thục, dũng cảm đối mặt với cảm giác chân thật trong lòng mình, không mua danh chuộc tiếng, duy trì ân ái vợ chồng dối trá.
Tình yêu là gì?
Lúc trước yêu đến mức có thể thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh, không tiếc từ bỏ tất cả cũng muốn ở cùng đối phương. Bao nhiêu cửa ải khó khăn cũng đều vượt qua, bị phản đối, bị thực tế khảo nghiệm, nếm mùi khổ sở cũng không hề chùn bước. Kết quả là, rốt cuộc có thể cùng nhau, tình yêu lại không còn. Vì thế hắn sẽ nghĩ, tình yêu cũng chỉ là một ít nguồn gốc không rõ ràng, là thứ cảm xúc không thể nắm bắt. Nếu chỉ có tình yêu, hôm nay mến nhau, ngày mai cũng có thể là người lạ.
Hắn không phải cực đoan, mà là trần thuật sự thật. Dung nhan sẽ già, tình yêu cũng sẽ trôi đi. Cho tới bây giờ hắn sẽ không đặc biệt hy vọng quá nhiều vào tình yêu nam nữ.
“Anh có từng oán trách bọn họ không?” Nguyễn Tương Quân hỏi.
“Vì sao lại oán?” Bắt buộc mình trưởng thành sớm là lựa chọn của hắn. Thời thơ ấu của hắn chưa từng có nhiều hồn nhiên cùng vui vẻ, nhưng không được hát bài ca ‘Gia đình đáng yêu’ giống như những đứa trẻ ngây ngốc bình thường khác không có nghĩa là cha mẹ không hề thương yêu hắn.
“Nhưng mà, anh không vui vẻ.” Nguyễn Tương Quân vươn hai tay, thật thương tiếc kéo hắn vào trong lòng.
Gia đình ấm áp và vui vẻ, cô có được mười chín năm. Tuy rằng sau này đã mất đi rồi, nhưng những ký ức tốt đẹp từng có vẫn vĩnh viễn ở trong đáy lòng cô, lau không đi, cả đời đều sẽ nhớ.
Nhưng còn hắn, không có, chưa từng được cảm thụ điều mà cô từng có được, làm sao hiểu được trân quý cùng theo đuổi? Điều hắn biết đến chỉ là lưu lạc mà thôi. Hình thức cuộc sống loại này đã đi theo hắn quá nhiều năm. Trước khi hắn chưa xem hết cảnh đẹp trên thế giới, bước chân sẽ không dừng lại, không có tâm tư đi nghiêm cứu thứ tình yêu quá xa lạ với hắn, cũng không đặc biệt tưởng nhớ lý giải điều gì.
Vì thế, cô chỉ có thể chờ.
Có lẽ sẽ đợi đến khi hắn buông bỏ lưu lạc, rốt cuộc nguyện ý dừng lại, cùng cô thành lập một gia đình, chung tay bồi đắp một gia đình đầy đủ tình thương ấm áp, an lành ổn định.
Cũng hoặc là, đợi đến khi cô rốt cuộc không còn sức để chờ đợi, lựa chọn buông tha hắn.
“Dĩ Tường, về nhà được không?”
Hắn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của cô.
CÔ nhẹ nhàng, giọng nói như mặt nước lướt qua bên tai hắn. “Anh muốn làm gì cứ làm, mệt mỏi thì trở về nhà, em sẽ ở nhà chờ anh. Nếu có một ngày em không muốn đợi nữa, sẽ tự mình rời đi. Em phải tìm trong hộp thư trước cửa mà anh đã tự tay làm, bên trong sẽ có tin tức cuối cùng em để lại cho anh.”
Trái tim Cao Dĩ Tường căng thẳng. Có lẽ là vì ngữ điệu mềm mại của cô, có lẽ là vì lời nói tràn ngập tình ý của cô khi rót vào tai hắn, không biết vì sao trái tim bình nhiên nhảy dựng lên. “Em…Vì sao…”
“Không vì cái gì cả, chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt thôi mà. Lần sau, không được tận lực tránh né không trở về nhà nữa. Nếu thật sự cảm thấy khó xử, em sẽ tự mình rời khỏi anh. Anh không cần phải nghĩ nhiều, nghe rõ chưa?”
“… Rõ.” Tuy không hiểu vì sao cô lại đột nhiên nói với hắn như vậy, nhưng hắn thực sự đã hiểu.
Cao Dĩ Tường bệnh thể suy yếu, chống đỡ không được lâu lắm liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa. Nguyễn Tương Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã ngủ sau của hắn, nhớ lại cuộc đối thoại khi tiễn Cao Cánh Đạt xuống lầu.
“Cô! Thật sự yêu Dĩ Tường nhà chúng tôi ư?”
Cách nói đi thẳng vào vấn để thế này khiến cô nhất thời sửng sốt, không biết trả lời thế nào.
“Thằng nhóc Dĩ Tường này, làm cho tôi cảm thấy thật có lỗi. Dưỡng thành tính tình như nó bây giờ, tôi có trách nhiệm rất lớn. Trông thấy tình cảm giữa tôi và mẹ nó, từ sâu đậm đến khi bốc hơi không còn dấu vết, khiến cho nó thật sự xem nhẹ chuyện tình cảm. Phải đợi nó thông suốt, học tập yêu thương đến khi biết yêu, quý trọng tình yêu, có thể sẽ mất một thời gian rất dài. Nếu cô có thể chờ, cô cứ chờ. Nếu không thể chờ, cũng không cần miễn cưỡng chính mình. Tôi không hy vọng nó làm chậm trễ cô.”
Cuối cùng ông nói: “Mấy chuyện tình cảm này, khi yêu thì dù đau khổ đén đâu cũng cam tâm tình nguyện hứng chịu. Nhưng một khi đã mất đi sự cam tâm tình nguyện, chỉ cần có một tia oán trách miễn cưỡng, liền khó có thể viên mãn.”
Cha của Dĩ Tường là một người rất có trí tuệ. Mỗi câu mỗi chữ đều trùng trùng đánh vào trái tim cô. Ông là người biết yêu, tuy rằng tình yêu giữa ông và mẹ của Dĩ Tường không thể đi đến cuối cùng.
Giờ khắc này, cô cũng không biết được cô cùng Dĩ Tường có thể đi đến cuối cùng hay không, nhưng cô đã thử, cũng nghiêm túc yêu thương, nắm chắc tình yêu hướng đến tương lai xán lạn, sẽ không có tiếc nuối.
Cô nghĩ, bác Cao trai cũng giống như vậy.
Năm ấy hai mươi bốn tuổi, cô học được trong tình yếu tất phải trải qua sự chờ đợi. Tuy rằng khi đó cô cũng không biết được, điểm cuối của sự chờ đợi sẽ là cái gì.