Vụ kiện hôm nay liên
quan đến công ty Chính Đại, một trong những công ty con của Ôn Thị. Với tư cách
là luật sư bên nguyên, Hàn Nặc không hề bât ngờ với kết quả phán quyết “thua
kiện”. Quét tâm mắt về phía Ôn Hành Viễn đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Hàn Nặc
nhếch môi cười. Lúc ra khỏi tòa án, Ôn Hành Viễn mang nét mặt thản nhiên tứa
vào trước xe, rõ ràng là đang đợi Hàn Nặc.
Hai người đàn ông cứ đứng đối diện nhau như thế trước quảng trường bên ngoài
tòa án, nhìn nhau bằng ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa, trao đổi tâm tình mà chỉ
hai người mới hiểu. Trong khoảng lặng dài, không ai lên tiếng, chỉ có ánh mắt
là ngày một nặng nề.
Cuối cùng, Hàn Nặc đã phá vỡ sự trầm lặng, “Tôi tin là việc hôm nay không có
ảnh hưởng gì đến kế họach dự thầu của tập đoàn Ôn Thị”.
“Chỉ dựa vào vụ kiện nhỏ như thế này mà muốn đánh đổ Hoa Đô, thì giờ tôi không
còn đứng ở đây, Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Biết rõ chắc chắn thất bại mà cậu vẫn
nhận vụ này. Hay là muốn phá vỡ tình thế?”.
Hàn Nặc nghe vậy cũng cười, “tôi đâu dám chứ, tình hình hiện giờ của tôi đã đủ
phức tạp rồi, biết rõ thua còn nhận, không phải là chuốc thêm rắc rối cho mình
sao?”. Anh vừa nói vừa vờ như thở dài, “Với tư vấn là cố vấn pháp luật của Hoa
Thành, hại Nghị pHàm suýt chút nữa không có được giấy phép, nếu lúc này lại tạo
cho mình vết nhơ, văn phòng của tôi chắc phải đóng của cho êm chuyện mất, anh
cho rằng tôi không tôn trọng nghề nghiệp của mình như vậy sao?”.
Ôn Hành Viễn nhìn Hàn Nặc bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Ban đầu quả thực tôi không
hiểu, chuyện mười phần chắc chín rồi tại sao không qua, không ngờ vấn đề lại từ
cậu mà ra”.
Phớt lờ ý tứ mỉa mai trong lời nói của Ôn Hành Viễn, Hàn Nặc xác nhận, “Trước
đó anh không biết sao?”.
“Nguồn đầu tư trị giá vài tỷ, cậu cho rằng tôi đang đùa sao?”, Ôn Hành Viễn rõ
ràng đang cười, nhưng nụ cười kia, bất kể nhìn thế nào cũng đều lộ ra vẻ sắc
lạnh, “Nếu như không phải chuyện xin giấy phép vô cùng cấp bách, thì tôi cũng
không dùng đến quan hệ với Si Hạ. Hàn Nặc, sĩ diện của cậu lớn thật đấy”. Ôn
Hành Viễn lấy thuốc ra, ngẫm nghĩ thế nào lại không châm, “So với sự thẳng thắn
của cậu, Hàn Thiên Dụ, chú hai của cậu thật không quang minh chính đại. Muốn
mượn vụ kiện Chính Đại để ngăn cản tôi, ông ta đánh giá quá thấp Ôn Thị rồi
đấy. Hãy chuyển lời đến ông ta, lần này vẫn chưa thấm vào đâu, lần sao đổi
chiêu thức nào cao minh hơn một chút ấy!”.
Ôn Hành Viễn nói dứt lời bèn bước lên xe, sau đó hạ cửa kính xuống, “Ông ta nên
cảm ơn cậu vì đã chịu nhận vụ này, thà phải đập bảng hiệu cũng bất chấp khó
khăn nghênh đón. Thế nhưng, tôi khuyên cậu đừng dùng chiêu thức này nữa, quá
tam ba bận”.
Khi chiếc xe Bentley màu đen lao vụt đi, khóe môi Hàn Nặc nhấc lên một nụ cười
khổ.
Trên đời này, ngoài Ôn Hành Viễn ra, ai còn có thể ba năm như một ngày, duy trì
được khí phách “chỉ điểm giang sơn”?
Hàn Nặc không quên, ba năm trước,sau khi vụ kiện của hai nhà Si,
Hàn được tuyên án, Ôn Hành Viễn cũng đứng ở vị trí này đợi anh.
“Giám đốc Hàn hát bài gì vậy, vì đại nghĩa diệt thân?”, ánh mắt Ôn Hành Viễn
thâm trầm sắc bén, trong giọng nói có ẩn chứa tức giận rõ rệt, “Hàn Nặc, cậu
hãy nhớ cho rõ, món nợ mà ông ta thiếu không phải thứ mà cậu có thể trả, tốt
nhất là cậu đừng có nhúng tay vào nữa!”.
So với Ôn Hành Viễn - người đã tiếp nhận toàn bộ Ôn Thị, trở thành Tổng Giám
đốc, Hàn nặc lúc bấy giờ có phần thế cô sức yếu, “Ông ta đã nhận được sự trừng
phạt thích đáng rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”.
“Tôi muốn thế nào?”, Ôn Hành Viễn dụi tắt điếu thuốc trên tay, “Hàn gia đẩy Si
gia vào bước đường cùng, tôi đẩy Hàn gia các người vào chỗ chết. Đáp án này cậu
đã hài lòng chưa?”. Trong khi nói, sắc mặt của Ôn Hành Viễn đã trở nên lạnh
lùng, như tảng băng nghìn năm có thể đóng băng một người tới chết chỉ trong
thoáng chốc, “Công trình mà bác Si xây dựng tại sao lại xảy ra sự cố, vụ tai
nạn của bác gái có phải sự cố ngoài ý muốn hay không? Người thân của người gặp
nạn luôn muốn đòi lại công lý, là ai giật dây? Trong lòng cậu và tôi đều hiểu
rõ. Hiện giờ cậu nói với tôi cái gọi là sự trừng phạt thích đáng. Hàn Nặc, dựa
vào câu nói này của cậu, cậu hãy nhớ cho rõ đây, Ôn Hành Viễn tôi còn ở trong
giới bất động sản một ngày, thì sẽ không có ngày cho tập đoàn Thiên Khải của
cậu ngóc đầu lên”.
Lúc bấy giờ, Hàn Nặc thấy Ôn Hành Viễn quá mức kiêu ngạo, ức hiếp người quá
đáng, cho nên anh nói, “Đừng quá tự tin như thế!”.
“Tự tin?”, Ôn Hành Viễn cười, gần như là gằn từng chữ, “Người ta nói, tự tin ít
thì có thể, nhiều lại thành họa. Để tôi thử xem sao!”.
Hàn Nặc nhìn chằm chặm vào mắt Ôn Hành Viễn, ngực phập phòng mãnh liệt.
“Cái gọi là vì đại nghĩa diệt thân của cậu, đối với Si Nhan, chính là vứt bỏ.
Tôi không trách cứ cậu lựa chọn người nhà, nhưng Hadn Nặc, đừng mơ ước chuyện
vẹn cả đôi đường. Khi câu đứng ở chỗ cao nhìn Tiểu Nhan bị dồn vào đường cùng
bí lối, cậu đã đánh mất tư cách yêu cô ấy. Về phần những việc làm của cha cậu,
cậu dám vỗ ngực nói với tôi, ngồi tù năm năm là có thể xong chuyện sao?”.
Ôn Hành Viễn sầm mặt, anh ngước mắt lên, ngay cả khí chất cũng toát lên áp lực,
“còn cả chú hai cậu nữa, ông đưa cả Si gia vào chỗ chết như thế nào, tôi nhất
định phải bắt ông ta trả lại gấp bội. Nhớ nhắc ông ta rằng, hãy đề phong tôi,
đừng có để một ngày nào đó bị vu tội lại không biết nên tìm ai”.
Ngày hôm ấy không phải là lần đầu tiên Hàn Nặc gặp Ôn Hành Viễn. Khi gia đình
Si Nhan vừa xảy ra chuyện, lúc Hàn Nặc đưa Si Nhan về nhà, đã thấy Ôn Hành Viễn
và Si Hạ đứng dưới nhà nói chuyện. Lúc sắp rời đi, Ôn Hành Viễn vỗ vai Si Hạ,
Si Hạ thoạt tiên chau mày, sau đó nở nụ cười uể oải, đấm một cái lên vai phải
của Ôn Hành Viễn. Sau đó, Hàn Nặc nhìn thấy họ bắt tay nhau.
Đó là sự khích lệ và ăn ý của cánh đàn ông.
Hàn Nặc hiểu ra ngay tức thì, giao tình giữa Ôn Hành Viễn và Si hạ không phải
trong một sớm một chiều.
Trong tang lễ của mẹ Si Nhan, Hàn Nặc và Ôn Hành Viễn gặp nhau lần thứ hai.
Ngày hôm ấy, Ôn Hành Viễn mặc bộ âu phục màu sẫm, hai tay đút quần, ánh mắt nán
lại hồi lâu trên bóng lưng Si Nhan. Khi Si Nhan khóc đến rã rời, là Ôn Hành
Viễn đã sải bước lớn về phía trước đỡ lấy cơ thể đang trượt xuống của cô, ôm cô
vào lòng.
Ánh mắt Hàn Nặc hiểu rõ, là biểu cảm khi người đàn ông nhìn người phụ nữ mà anh
ta yêu sâu sắc.
Về sau Hàn nặc không gặp lại Ôn Hành Viễn nữa, cho đến ngày hôm ấy…
Hàn Nặc đứng trước giường bệnh của mẹ, nghe giọng nói quen thuộc từ trong điện
thoại truyền đến, “Chuyến bay lúc ba rưỡi”.
Tiếng lo phát thanh truyền qua điện thoại, Hàn Nặc biết đó là cơ hội cuối của
anh và Si Nhan, cũng là hành động quân tử cuối cùng của Ôn Hành Viễn - người
được coi là tình địch của Hàn Nặc. Thế nhưng Hàn nặc lựa chọn ngắt máy, dùng sự
im lặng để kết thúc tình yêu bốn năm giữa anh và Si Nhan.
Lúc Hàn Nặc trở về khu chung cư, đã là đêm khuya. Anh nằm trên giường, cứ thế
ngủ mà không thay quần áo. Lúc tỉnh lại, bên ngoài vẫn tối đen. Anh không bật,
đèn, cứ mở mắt như thế, mãi đến khi đường chân trời hửng sáng , mới đứng dậy
vào nhà tắm.
Bây giờ, Hàn nặc đứng trước cửa sổ, một lần nữa lẩm bẩm số điện thoại đã thuộc
lòng.
Tiếng nhắc nhở vang lên: Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Anh
như không để tâm, bấm hết lần này đến lần khác, vừa kiên nhẫn vừa bất đắc dĩ,
mãi đến khi chuông cửa vang lên.
Hàn Nặc mở cửa, thấy Tạ Viễn Đằng đứng bên ngoài, mặt đỏ bừng, chóp mũi túa mồ
hôi, anh theo bản năng chau mày, hỏi cô làm sao. Tạ Viễn Đằng thở hổn hển, bắt
lấy cánh tay anh , kéo anh xuống tầng, song bị Hàn Nặc kéo trở lại “Viễn Đằng”,
hiển nhiên là anh cần một lời giải thích hợp lý mới chịu phối hợp.
Tạ Viễn Đằng không buông tay, “Nhà giam gọi điện đến, bệnh tim của chú Hàn tái
phát…”
Cô còn chưa dứt lời, Hàn Nặc đã buông tay cô ra, xông vào thang máy.
Hàn Nặc đã quên anh đã lái xe như thế nào để đến bệnh viện, chỉ khi anh đứng
ngoài phòng bệnh, cách tấm cửa kính nhìn người cha toàn thân cắm dây
nhợ, tựa hồ nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt trong
máy theo dõi nhịp tim, toàn thân anh như bị trút hết sức lực.
Phòng bệnh trắng xám đầy máy móc, và đầy cảm giác băng lạnh.
Anh đờ đẫn đứng đó hồi lâu, mới có dũng khí đẩy cửa vào.
Hàn Thiên Khải nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Trên
người ông là thiết bị duy trì hơi thơ cuối cùng, khóe miềng lờ mờ có vết máu
chảy ra.
Vành mắt cay xè, hàn nặc suýt chút nữa chảy nước mắt. Bác sĩ nhìn thấy anh, lắc
đầu thở dài, “cha cậu cứ đợi cậu mãi, tôi lo ông ấy không chống cự được đến khi
cậu tới, may mà…”, sau đó vỗ lên vai anh, “Từ biệt ông ấy đi”.
Bên ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, sấm rền vang, mưa như trút nước, tự như để
ăn khớp với câu “từ biệt” lạ lẫm và tàn khốc kia. Hàn Nặc bước từng bước đến
trước giường bệnh, chậm chạp đến khốn khổ.
Hàn Thiên Khải già hơn trong tưởng tượng của Hàn Nặc, tóc bạc, nếp nhăn hằn
sâu, viền mắt trĩu xuống. Thấy người cha sinh thành ra mình, nuôi mình không
lớn thành ra như vậy trái tim anh như bị ngàn mũi kim đâm.
Ba năm trước, khi Hàn Thiên Khải vào tù, ông đã bị bệnh. Hàn Nặc tuy có gọi
điện đến bệnh viện hỏi về bệnh tình của ông, nhưng trước giờ chưa từng đến thăm
ông, chỉ có Tạ Viễn Đằng thường xuyên đến, sau đó vờ như lơ đãng nói cho anh
biết tình hình của cha anh. Anh biết bệnh tình của cha ngày một nặng, anh biết
cha luôn muốn gặp anh, song khó mở miệng nói ra.
Hàn Nặc hận Hàn Thiên Khải. Hận ông có vợ có con nhưng không biết trân trọng,
lại quyến luyến mãi mối tình đầu không có kết quả, cuối cùng phạm phải sai lầm
không thể cứu vãn, khiến mẹ của Si Nhan chết oan, khiến mẹ anh bệnh tidnh thêm
trầm trọng không thể chữa được mà qua đời.
Hạnh phúc của hai gia đình đã bị phá hủy trong chốc lát bởi cách suy nghĩ sai
lầm của ông. Thế nhưng, họ là cha con huyết mạch nối liền, Hàn Nặc tuy trong
lòng hận ông, nhưng lại không nhẫn tâm mặc kệ.
Giờ phút này, đối mặt với sinh tử, Hàn nặc ngay đến hận cũng không nỡ, anh ngồi
tước giường bệnh, đặt tay lên bàn tay Hàn Thiên Khải. “Cha”, giọng anh run rẩy.
Hàn Thiên Khải lặng lẽ nằm đó, không còn chút sức sống.
“Cha, con là Hàn Nặc đây”, khẽ nắm lấy bàn tay vô lực khô gầy kia, Hàn Nặc
nghẹn ngào, “Mẹ không trách cha, mẹ nói, mẹ tin rằng tình cảm vợ chồng hơn hai
mươi năm không phải giả, chỉ cần cha bằng lòng, mẹ muốn chôn cùng với cha”.
Hàn Thiên Khải vẫn bất động, nhưng khóe mắt đã ươn ướt nước.
Hàn Nặc phát hiện ra chi tiết này, biết ông nghe thấy, mới tiếp tục, “Mẹ đi
không phải chịu quá nhiều khổ sở, điều mẹ tiếc nuối nhất là không thể nhìn thấy
cha lần cuối, cho nên, đợi khi cha nhìn thấy mẹ, nhớ xin lỗi mẹ”.
Nói tới đây, Hàn Nặc không nói thêm gì nữa.
Mọi người đều nghĩ rằng anh hận ông nên mới không muốn đến thăm ông, mà không
biết rằng anh sợ phải bước chân đến bệnh viện đến thế nào. Ba năm trước, ngày
Si Nhan bỏ đi, anh đã tiễn đưa mẹ anh. Mảng ký ức lạnh lẽo, u ám trong bệnh
viện kia quá ư đậm sâu, hệt như ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn yếu ớt cuối
hành lang, khiến anh cảm thấy ớn lạnh.
Có người từng nói, bệnh viện là “cửa sinh, ngục tử”, một sinh mệnh giáng xuống
đây, cũng từ đây mà ra đi. Đối với Hàn Nặc mà nói, cánh cửa tử ngục kia đã mở
ra lần thứ ba với anh. Đầu tiên là mẹ của Si Nhan, sau đó là mẹ anh, hiện giờ
là cha anh.
Lần đầu tiên trong đời Hàn Nặc cảm thấy không thể chịu đựng nổi sự thật rằng
bản thân sắp sửa chỉ còn lại một mình.
Nhưng anh lại không thể níu giữ ai.
Dường như cảm nhận được nổi đau của anh, bàn tay khô gầy khẽ động đạy, sau đó
như một kỳ tích nắm lấy bàn tay anh.
Hàn Nặc bỗng ngẩng đầu lên, cất tiếng gọi khàn khàn, “Cha”.
Nghe tiếng gọi chan chứa tình cảm này, Hàn Thiên Khải từ từ mở mắt, dùng ánh
maqst vởn đục mà đượm đầy áy náy nhìn người con trai đã ba năm không gặp trước
mặt, cố sức nắm lấy thật chặt.
Khóe mắt Hàn Nặc đã đẫm nước, “Con đến muộn rồi, xin lỗi cha”. Anh nắm chặt bàn
tay cha, như muốn níu kéo cha đừng đi.
Không biết vì câu xin lỗi này, hay bởi cái nắm tay thật chặt của Hàn Nặc, ánh
mắt của Hàn Thiên Khải dường như có phần sáng lên, ông nói bằng hơi thở mong
manh, “Cha có một thỉnh cầu…”.
“Cha nói đi ạ”.
“Để cha gặp Si Nhan.”
Hàn Nặc có một giây chần chừ, cuối cùng vẫn cất giọng khó khăn, “Vâng”.
Thế nhưng, điện thoại của Si Nhan vẫn đang nhắc nhở: Số máy quý khách vừa gọi
hiện không liên lạ được.
Hàn Nặc cảm thấy ngực mình như bị ai đánh trúng. Bí bách. Đau đớn. Anh dựa vào
kí ức, bấm một số điện thoại khac. Điện thoại đổ ba hồi chuông thì có người bắt
máy, trong ống nghe truyền đến một giọng nói xa lạ, “Xin chào, xin hỏi là ai
vậy ạ?”.
Hàn Nặc không trả lời mà hỏi lại, “Nhan Nhan có ở đó không ạ?”.
“Cô si đã đưa ông nhà ra ngoài rồi, buổi tối mới về, nếu anh có việc gấp, xin
để lại… “
Buổi tối? Không thể đợi được nữa rồi, Hàn Nặc nói câu “Cảm ơn” rồi ngắt điện
thoại.
Lúc này, giọng nói của Tạ Viến Đằng từ cuối hành lang truyền đến, “Xin chào,
xin hỏi phó Cục trưởng Si có đó không? Đang họp ạ? Được tôi sẽ gọi lại sau”.
Cuộc gọi kết thúc cô đi đến trước mặt Hàn Nặc, “Si Hạ nhất định có cách liên
lạc với cô ấy, giờ em đến cục tìm anh ấy”, song lúc quay người, cô lại bị Hàn
Nặc ngăn cản, anh nói, “Không cần đâu, đừng làm bất cứ chuyện gì cho anh nữa”.
Nhưng Tạ Viễn Đằng lại có sự kiên định của mình, cho nên một giờ đồng hồ sau,
khi Si Hạ ra khỏi phòng họp, đã nhìn thấy cô.
Cô đứng trong hành lang, tóc trên trán ướt sượt.
Si hạ mặt không đổi sắc, bước đến, tiếng bước chân vang trong hành lang yên
tĩnh, trầm ổn và rõ nét, “Tìm tôi?”.
Câu hỏi nhẹ nhàng, nhẹ đến độ khiến người ta không nghe ra cảm xúc ẩn chứa
trong đó, như muốn khiến Tạ Viễn Đằng biết khó mà lùi, nhưng cô vẫn nổ lực ép
nước mắt trở về, “Có thể phiền anh giúp tôi một chuyện được không?”.
“Phó Cục trưởng Si, Cục trưởng Trương muốn anh đến văn phòng ông ta”, thư ký
Tiểu Lý từ trên tầng đi xuống, thấy Si Hạ và cô gái kia đứng đối mặt, nói vắn
tắt chỉ thị của Cục trưởng đại nhân.
Si Hạ không ngoảnh đầu lại nói, “Tôi biết rồi. Năm phút nữa tôi qua”.
Ý là cho cô năm phút.
Tạ Viễn Đằng không có nhiều thời gian để lãng phí, tỉnh lược lời chào hỏi vòng
vo, nói thẳng mục đích đến, “Chú Hàn sáp gắng gượng không nổi nữa rồi, chú ấy
muốn gặp Si Nhan nhưng Hàn nặc lại không gọi được cho cô ấy, anh có thể…”.
Cô còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang, Si Hạn nhìn vào mắt cô, giọng nói lạnh
lùng tới cực điểm, “Không thể”.
Về phần tại sao không thể, Si Hạ chẳng buốn tốn nhiều thời gian giải thích.
Tạ Viễn Đằng đương nhiên không chịu dễ dàng bỏ cuộc như vậy, “Đây là ước nguyện
cuối cùng của chú ấy, Si Hạ, xin anh hãy giúp đỡ”.
“Giúp đỡ?”, sắc mặt Si Hạ bỗng nhiên trầm xuống, gằn từng chữ, “Tôi sự vào cái
gì để giúp đỡ người đã hại chết mẹ tôi?”.
Lời lẽ sắc bén đến độ khiến người ta không thể nào đáp trả.
Ngoài trời vẫn đang mưa, nước mưa rơi xuống tạt vào cửa kính, phát ra tiếng kêu
khẽ, lách tác, lách tách…
Tạ Viễn Đằng cảm thấy trái tim mình cũng theo đó mà ướt sũng, bởi vì hờ hững
của Si Hạ trong lúc này, cho dù cô quá rõ ràng sự hờ hững này là nên có, song
vẫn không thể kìm nén được nổi lòng mà thấy buồn cho Hàn Nặc, cô nói bằng giọng
nhúng nhường, “Xin anh giúp đỡ cho tấm lòng của một người làm con trai”.
“Hờ”, tiếng cười khe khẽ, song ý tứ mỉa mai trong đó đã quá rõ ràng.
Tạ Viễn Đằng đợi lơi tiếp theo của Si Hạ, kết quả là sau tiếng “hờ”, anh không
nói thêm gì, chỉ im lặng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ góc độ cô nhìn ra, khuôn mặt nghiêng của Si Hạ có đường nét rắn rỏi, mặt mày
sáng sửa rõ ràng. Nếu như không phải đôi mắt đen láy viết đầy sự lạnh lùng và
cự tuyệt, nếu khí chất không tàn nhẫn đến bức người thế kia, có thể nói là hoàn
mỹ.
Tạ Viễn Đằng tranh thủ thử, “Đây là tâm nguyện cuối cùng của ông ấy, anh không
thể quyết định thay Si Nhan”.
“Vậy còn cô có quyền gì mà quyết định thay Hàn Nặc? Có thể cậu ta không thật
lòng mong muốn Si Nhan đối diện với cha mình”, lời chất vấn của Si Hạ quá sắc
bén, khiến cho người trước giờ có khả năng ăn nói như Tạ Viễn Đằng phải sững
người.
Cô không lên tiếng, Si hạ cũng không nhiều lời, anh bước đi lướt qua ngời cô.
Vào lúc Tạ Viễn Đằng tưởng rằng anh đã đi khỏi, giọng nói trầm thấp từ phía sau
vang lên, “Đây không phải là sự giúp dỡ đơn thuần, tôi không thể giúp. Những
thứ có thể làm cô đã làm rồi, quay về đi”.
Chuyện có liên quan đến Hàn Nặc, đối với Si Hạ mà nói đều không phải là sự giúp
đỡ đơn thuần nữa. Gặp cô, chỉ vì tâm ý của cô mà thôi. Tạ Viễn Đằng tự cho rằng
hiểu được tâm ý của anh, bất chấp đây la nơi công sở, quay người trầm giọng hét
lên với anh, “Hàn Thiên Khải có lỗi, nếu như không phải chú ấy sắp đặt hết tất
cả , dì Hạ sẽ không chết oan. Nhưng tại sao anh không thể nghĩ cho Hàn Nặc, anh
ấy có lỗi gì, anh ấy dựa vào đâu mà phải gánh vác việc sai trái do cha mình gây
ra, lẽ nào bởi vì anh ấy là con trai của Hàn Thiên Khải?”.
Si Hạ dừng bước, sự nhẫn nhịn chất trong đáy mắt đã tới cực hạn.
Tạ Viễn Đằng bất chấp , giọng điệu sắc bén không kiềm chế được trào ra, “Anh ấy
không có quyền lựa chọn cha mẹ cho mình. Khi anh ấy có thể lựa chọn, cái anh ấy
chọn là nhà họ Si các anh. Bát luạn là khi nào, ở đâu, trong lòng anh ấy đều
đông đầy hình ảnh của Si Nhan. Đó la lỗi do cha anh ấy phạm phải, có liên quan
gì đến anh ấy? Anh không thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho anh ấy hay sao?”
Đôi con ngươi đen sáng rỡ lạnh lùng, Si Hạ dằn cơn giận xuống, quay người,
khuôn mặt nhìn nghiêng lạnh lùng, rắn roti, “Họ là cha con, có những thứ vốn dĩ
không thể phân tách. Không ai bắt cậu ta gánh vác, đáy là sự lựa chọn của bản
thân cậu ta. Sự khác biệt giữa vận may và vận mệnh nằm ở chỗ, vận may mong manh
không địch nổi vận mệnh bất đắc dĩ. Hàn Nặc và Tiểu Nhan quen nhau, lại là vận
mệnh không ai có thể thay đổi được. Giờ Hàn Thiên Khải yêu cầu gặp Tiểu Nhan,
mục đích chắc chắn chỉ có một, là muốn con bé tha thứ. Viễn Đằng, cô không cảm
thấy điều này đối với Tiểu Nhan mà nói, là quá cay nghiệt hay sao?”.
Cuối cùng anh lại nói, “Nên là ai giơ cao đánh khẽ?”.
Tạ Viễn Đằng không còn lời nào để nói. Trước khi nước mắt tràn mi, cô quay
người đi.
Si Hạ nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt sắc bén thu lại nét ngờ vực khó hiểu,
“Viễn Đằng, tại sao?”.
Tạ Viễn Đằng thấp giọng cười,”Anh biết mà”.
Đúng vậy, tôi biết. Si Hạ cười, đắng cay đến tột cùng
Ngày Si Nhan xuất viện, Ôn Hành Viễn và Hàn nặc đều không đến. trong khi lý do
của Hàn Nặc là rút lui, còn Ôn Hành Viễn lại là giận dỗi, “Dù sao thì có người
họ Hàn kia rồi, khôngcần tôi phải lo lắng nữa”.
Si Hạ biết nói thế nào đây?
Thân là chiến hữu của Ôn Hành Viễn, có lẽ Si Hạ nên có chung một kẻ thù với
anh, “Dưới vòm trời này nơi nào không có cỏ lạ, muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu,
chúng ta đừng ngược đời như vậy nữa”.
Thânlà anh trai của Si Nhan, lời nói của Si Hạ khó tránh mang theo
vài phần tức giận, “Tổng Giám đốc Ôn bận trăm công ngàn việc không - dám - làm
- phiền!”
Là nữ chính của sự việc, Si Nhan tỏ ra bình tĩnh hơn ngày thường. lúc ở viện, cô
phối hợp điều trị. Sau khi xuất viện, cô đặt vé máy bay chuẩn bị quay về thành
cổ. cô không nhắc gì đến Hàn Nặc, về phần Ôn Hành Viễn, càng là như vậy.
Bầu trời âm u, rõ ràng là mùa hè nóng nực, cơn gió lại mang theo cái lạnh lạ
thường, mơ hồ mang đến cảm giác gió thổi mưa giông. Song Si Nhan không cảm thấy
lạnh, cứ lười biếng như thế, duy trì tư thế chống cằm nhìn ra ngoài của sổ.
Si Hạ đẩy cửa bước vào, vén mái tóc đang xoã tung của cô qua tai, giọng nói
trầm thấp, “em thực sự không định nói với Hành Viễn một tiếng sao?”.
Dù sao thì Trương Tử Lương chắc chắn sẽ báo tin cô quay về thành cổ cho Ôn Hành
Viễn, cho nên, Si Nhan dừng lại một lát mới trả lời, “Khi em đến nơi, anh ấy đã
biết rồi”.
“Về chuyện kia anh và Hành Viễn bàn bạc với nhau mới không nói cho em biết”, Si
Hạ muốn giải thích chuyện ba năm trước Hàn Nặc tự tay trình chứng cứ lên toà án
khiến Hàn Thiên Khải bị định tội.
Si Nhan có vẻ không hề để tâm, cô nói, “Không sao đâu”.
Hiện giờ quả thực là không sao cả. Nhưng nếu là ba năm trước, cô có thể ở bên
Hàn Nặc như chưa từng xảy ra chuyện gì không.
Si Hạ vốn còn chuyện liên quan đến Ôn Hành Viễn muốn nói với Si Nhan. Nhưng giờ
thấy nét mặt không vui của em gái, anh không muốn tạo thêm cho em gái bất cứ áp
lực nào nữa, liền xoa đầu cô, nói, “Anh nói trước, em quay về đó làm việc không
vấn đề gì, nhưng không thể ở lâu như vậy mà không về thăm nhà đâu đấy nhé!”.
Si Nhan ngoan ngoãn đồng ý, “Đến kỳ nghĩ em sẽ quay lại”.
Si Hạ nhìn đồng hồ, “Vậy anh đi trước đây, phải đi đến buổi đấu thầu, buổi trưa
có cùng nhau ăn cơm không?”.
SiNhan lắc đầu, “Em không qua đó đâu, em còn chưa thu dọn hành lý
cho chuyến bay ngày mai”.
Si Hạ vỗ vỗ đầu cô, “Lái xe của anh mà đi”.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Si Nhan lại ngẩn ngơ, sau đó sửa sang bản thân rồi ra
ngoài.
Một mình đứng bên bờ sông gió lạnh thổi, Si Nhan lẳng lặng nhìn về phía xa, đắm
chìm trong dòngsuy nghĩ, bóng lưng hao gầy của cô để lộ nỗi ưu
thương, từ xa nhìn lại, giống như con thuyền nhỏ cô độc lênh đênh trong mưa
gió.
Tại sao mình vẫn muốn đến đây? Si Nhan tự trả lời bản thân: Từ biệt.
Bảy năm trước, có một nam sinh đứng trước mặt cô, nắm lấy tay cô, dáng vẻ trân
trọng giống như đang ôm trọn trái tim cô, “Làm chân em bị thương, ban đầu là
xin lỗi, giờ là yêu thương. Thế nhưng, anh tin rằng, đây là cuộc gặp gỡ mà vận
mệnh an bài, có lẽ thời gian và địa điểm không được như ý nguyện, may mà đúng
người. Nhan Nhan, anh thích em”.
Vết thương ở chân không có gì nghiêm trọng, song anh lại chăm sóc cô chu đáo,
cẩn thận. Si Nhan không phải hoàn toàn không có cảm giác, nói một cách chính
xác, nếu như không phải cô không có thiện cảm, cô đâu để anh đến nhà ăn xếp hàg
mua cơm, rồi lại lấy nước nóng, thậm chí còn lấy lý do là chân bị thương nên đi
lại không thuận tiện, bắt anh đưa đón cô đi buổi sáng và tự học buổi tối?
Thế nhưng, khi anh tỏ tình thẳng thắn và trịnh trọng như thế, gương mặt Si Nhan
bỗng chốc đỏ bừng, căng thẳn đến độ nhịp tim đập rộn ràng. Hàn Nặc lại không có
kinh nghiệm, khuôn mặt anh tuấn đỏ rần, thấy cô cúi đầu không nói, anh tỏ ra
sốt sắng, “Anh thật lòng thích em, không phải trêu đùa. Những lời này, nói ra
rất ngượng ngùng, nhưng anh buộc phải để em biết, bởi vì, anh không thể để
người khác cướp mất em. Nếu như anh đã làm chân em bị thương, thì cũng nên chịu
trách nhiệm với em”.
Si Nhan cúi thấp đầu xuống đất, thấp giọng hỏi, “Chịu trách nhiệm thế nào cơ?”.
Anh chẳng suy nghĩ, buột miệng nói ra, “Làm bạn trai của em, đối xử tốt với em
cả đời”.
Anh dễ dàng hứa hẹn như thế.
Si Nhan ngẩng đầu, ánh mắt phảng phất nét ngờ vực, “Cả đời?”.
“Đúng vậy, cả đời!”, anh trả lời bằng giọng điệu kiên định, không cho phép cô
nghi ngờ.
Ánh mặt trời xế chiều toả ra sắng vàng nhàn nhạt, ấm áp chiếu xuống đôi bàn tay
đang siết chặt của họ. Si Nhan nở nụ cười dịu dàng, sau đó, cô rủ tay về, ôm
lấy cổ anh, kiễng chân lên ghé vào tai anh thì thầm, “Là anh nói đấy nhé, cả
đpừi không được phép thay đổi!”.
Đôi mắt đen láy ánh lên những tia sáng rạng rỡ, lồng ngực của Hàn nặc được thứ
cảm giác “thoả mãn “ lấp đầy, tựa hồ chỉ một giây sau thôi là tràn ra ngoài.
Anh không chút do dự ôm lấy eo Si Nhan, ôm cô thật chặt.
Ngày ấy, họ chỉ mới mười tám tuổi, ngây thơ cho rằng tình yêu chỉ là chuyện của
hai người.
Ngày ấy, họ đã quên, một đời quá dài, biến cố quá nhiều.
Kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học, hàn Nặc dẫn Si Nhan đi ra biển.
Si Nhan chạy băng băng đuổi theo những con sóng, tiếng gió biển không át được
tiếng cười giòn tan của cô. Hàn Nặc nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt đắm đuối và
dịu dàng, anh hét lớn, “Chậm thôi, cẩn thận ngã đấy em”.
Si Nhan quay người chạy lại, dốc hết sức lao vào lòng anh, hét lớn về phía biển
rộng, “Hàn Nặc, em yêu anh!”.
Họ tuỳ ý ngông cuồng như thế, một lòng một dạ như thế, tưởng rằng có thể sống
cả đời như thế.
Một mùa đông nữa lại đến, mùa mà thế giới được bao phủ bởi tuyết dày.
Si Nhan đang ở trong phòng tán gẫu cùng Quý Nhã Ngưng thì nhận được điện thoại
của Hàn Nặc, “Mẹ anh đến rồi, nửa tiếng nữa anh đến đón em”.
Nhanh vậy sao? Tắt điện thoại, Si Nhan nhảy lên từ đống đồ ăn vặt, lục tìm quần
áo, “Lần này thì thảm rồi, chẳng may bị trả hàng, thử hỏi còn mặt mũi nào gặp
các bậc Giang Đông phụ lão nữa!”.
Quý Nhã Ngưng chặn đứng dáng điệu tay chân luống cuống của cô, vừa giúp cô chọn
quần áo, vừa an ủi, “Cậu đừng căng thẳng như thế, Hàn Nặc tốt tính như vậy, mẹ
anh ấy chắc chắn không khó gần đâu”.
Si Nhan hiển nhiên không nghe lọt tai, lý luận của cô là, “Cậu chưa nghe chỉ
ssố thông minh của con trai thường tỉ lệ nghịch vớichỉ số thông
minh của mẹ à? Cậu nhìn Hàn Nặc như khúc gỗ thế kia, mẹ anh ấy chắc chắn cực kỳ
lợi hại”.
Quý Nhã Ngưng không nhịnđược mà cảm thấy bất bình thay cho Hàn Nặc,
“Coi sự dịu dàng của người khác là khúc gỗ, cả thế giới này không tìm thấy
người thứ hai ngoài cậu”.
Si Nhan tiếp tực luống cuống, “Cậu nói tớ thường ngày hung dữ với anh ấy như
thế, nếu như mẹ anh ấy biết, có thể yên tâm giao anh ấy cho tớ không?”
“Không thể.”
“Hả?”
Quý Nhã Ngưng tỏ vẻ hết sức nghiêm túc, “Người không có khả năng lo liệu cuộc
sống như cậu ấy à, không ai dám giao con trai cho cậu cả”.
Si Nhan trưng ra bộ mặt rầu rĩ, có người bạn thân nào như cậu không?”.
Quý Nhã Ngưng cười, giơ tay đánh cô, “Nhanh chân nhanh tay lên, lần đầu tiên
gặp mẹ chồng mà đến muộn, cậu còn muốn sống nữa hay không hả?”.
Si Nhan ôm lấycánh tay Quý NhãNgưng, “Tìm một người bạn trai dễ
dàng mà, sớm biết thế này tớ đã không cần anh ấy nữa rồi”.
“Bớt nghĩ một đường nói một nẻo đi, giờ bảo cậu buông tay cậu nỡ không?”.
“Sự hy sinh cho cái không nỡ này là cực kỳ to lớn đấy, có cơ hội cậu phải nói
với anh ấy nỗi vất vả của tớ đấy nhé!”.
“Hay là đổi cho tớ vất vả một chút đi?”.
“Đừng hòng!”.
Đợi Si Nhan hùng hùng hổ hổ đi xuống lầu, Hàn Nặc đã ở đó đợi, “Vội vàng gì
chứ, có ai thức giục em đâu!”.
Si Nhan quay một vòng, “Anh chấm em mấy điểm?”.
Hàn Nặc giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, “Điểm tuyệt đối!”.
Si Nhan chu miệng, “Anh còn chưa nhìn kỹ mà!”.
Hàn Nặc cúi người hôn lên môi co, “Ai nói chứ, mỗi ngày anh đều nhìn một trăm
lần, không có lần nào nhìn không kỹ hết!”.
Si Nhan làm nũng đẩy anh ra, “Dỗ ngon dỗ ngọt, miệng lưỡi trơn tru!”.
Đến nhà hàng, Hàn Nặc vẫn năm tay Si Nhan , “Mẹ, đây là Nhan Nhan. Còn đây là
mẹ anh, em chào mẹ đi”.
Hàn Nặc thực ra đã đánh tiếng từ sớm, Si Nhan cũng chuẩn bị tâm lý từ lâu,
nhưng vừa mở miệng cô đã trở thành trò cười cho mọi người. Vừa nghe Hàn Nặc nói
đây là mẹ của anh, , không ngờ cô lại gọi theo anh một tiếng “mẹ”. Sau đó,
khuôn mặt của cô bỗng chốc đỏ rần, “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu gọi nhầm
rồi ạ, ý cháu là, cháu chào bác”, giọng cô càng lúc càng nhỏ. “Cháu chào bác”,
cô nói ra ba chữ nhanh đến độ không ai nghe thấy, cúi đầu giống như đứa trẻ mắc
lỗi.
Hàn Nặc phá lên cười, nắm chặt lấy tay cô.
Mẹ anh cũng không nhịn được cười, sau đó kéo tay Si Nhan thân thiết, “Mặc ít
thế này có lạnh không, qua đây ngồi cạnh bác”.
Đó là lần đầu tiên Si Nhan gặp người nhà của Hàn Nặc, cũng là lần duy nhất.
Ngày đó, mẹ của Hàn Nặc thật lòng thích cô. Lúc chuẩn bị rời đi bà còn kéo tay
cô, bịn rịn không nỡ, dặn dò cô khi nào được nghỉ phải cùng Hàn Nặc về chơi.
Hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời Hàn Nặc hợp ý nhau như thế, tâm
tình cuả Hàn Nặc không cần nói cũng tỏ. Cho nên anh tưởng rằng ngày họ tốt
nghiệp chính là ngày hai người có thể kết hôn.
Đáng tiếc, biến cố bao giờ cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Khi họ đang đắm chìm trong nổi thương cảm phải xa cách khi tốt nghiệp, thì
chuyện đầu tiên là công trình kiến trúc của Si Minh Nhàn xảy ra sự cố nghiêm
trọng. Hàn Nặc tưởng rằng dựa vào năng lực củ Hàn gia, chuyện có thể giải quyết
dễ dàng như trở bàn tay. Thế nên anh an ủi Si Nhan rằg, “Em đừng lo lắng, cha
anh chắc chắn có thể giúp được, để anh quay về tìm ông”.
Nhìn nét mặt kiên định của anh, Si Nhan rưng rưng gật đầu. Sau đó, khi cô phát
hiện ra sự tình dường như có liên quan tới Hàn gia, thế giới gần như sụp đổ.
Nhưng nhìn thấy Hàn Nặc cũng khốn khổ như cô, cô lại không dám hỏi.
Thế nhưng, đây vẫn chưa phải là chuyện tồi tệnhất.
Khi mẹ cô bị tai nạn giao thông, được đưa vào phòng cấp cứu, Si Nhan hoàn toàn
suy sụp. Hàn Nặc biết chuyện liền chạy đến, thấy cô đang tựa vào lòng Si Hạ,
ánh mắt vô hồn, vẻ mặt đờ đẫn.
“Nhan Nhan”, Hàn Nặc nghẹn ngào ôm cô vào lòng, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh,
lạnh băng của cô, giọng nói vỡ vụn, “Sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định không
thể có chuyện gì được”.
Dù yêu nhau đến đâu, sức nặng của sinh mệnh thế này, không phải là chàng trai
cô gái hai mươi hai tuổi có thể chịu đựng. Lúc bấy giờ, Hàn Nặc và Si Nhan thực
sự lờ mờ dự đoán được rằng, điểm cuối của tình yêu đã ở ngay dưới chân họ.
Một đời quả thực rất dài, một trận phong ba, một cơn biến cố chính là bước
ngoặt khiến họ mất nhau, dù dốc hết thảy cũng không thể cứu vãn.
Thế giới vẫn nguyên vẹn nhưxưa, còn chúng ta , đã quá xa xôi.
Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì tốt biết bao.
(Đọc chương này phải nói
là hơi bị bức xúc Si Nhan, rõ ràng là yêu nhưng không dám bước đến, nhu nhược
quá nhu nhược. Thực ra, Tâm còn muốn Ôn Hành Viễn ngược Si Nhan *cười xấu xa*
đọc thế mới thích, tình cảm mà, cứ muốn nhận hoài thì sao công bằng với người
còn lại.)
“Si Hạ?”, giọng nói quen thuộc truyền đến, Si Hạ dừng bước quay người lại, “Cục
trưởng Trương”.
“Buổi đấu thầu hôm nay cậu thay tôi đi xem như thế nào, tôi có chút chuyện đột
xuất không đi được, tôi đã gọi điện cho thư ký Lý gọi điện qua bên kia sắp xếp
rồi.”
“Hạng mục quan trọng thế này, cục trưởng vẫn nên đích thân đi thì tốt hơn ạ”,
Si Hạ khẽ chau mày, thái độ thành khẩn.
“Cậu đi thì tôi mới yên tâm. Lần này Hoa Đô và Thiên Dụ có vẻ ở thế thắng, hồ
sơ của họ cũng đã được thông qua xét duyệt, chỉ là cần phải xem lại phương án
gần với dự toán của chúng ta hơn thôi. Mảnh đất này có liên quan đến sự phát
triển tổng thể của thành phố A, giá thành là một yếu tố quan trọng. Mặc dù lần
này cậu cố ý tránh né, nhưng tôi hiểu rõ, thực ra cậu hài lòng với Hoa Đô, nói
cách khác, cậu tin tưởng Ôn Hành Viễn hơn.”
Si Hạ chỉ cười mà không lên tiếng.
“Nghe nói hai năm qua chỉ cần là hạng mục mà Thiên Dụ có ý nhắm đến, đa phần
đều bị Hoa Đô cướp mất, không biết lần này giành được cơ hội bơm vốn, Thiên Dụ
có thoát khỏi tình cảnh khó khăn hay không?”, Cục trưởng Trương cười nhạt, ý
gửi ngoài lời, “Ôn Hành tuổi còn trẻ, quả thực có chút mánh khoé”.
Nguy cơ tiềm ẩn bên trongngành bất động sản vô cùng lớn, thế nên có
rất nhiều doanh nghiệp để giành được hạng mục đã phá hoại nguyên tắc cạnh tranh
công bằng. điểm khác biệt lớn nhất của Ôn Hành Viễn chính là không phá hoại
nguyên tắc trò chơi, mà là làm đâu ra đấy”.
“Xét trên mọi phương diện, Hoa Đô đều tốt hơn, nếu không có điều gì bất ngờ xảy
ra, cậu cứ xem xét rồi lo liệu đi”.
Lúc Si Hạ tới buổi đấu thầu, người phụ tráchcủa cac công ty lớn đã
có mặt, duy chỉ có Hoa Đô là không thây người đâu. Anh nâng tay nhìn đồng hồ,
khẽ cau mày, bấm số gọi cho Ôn Hành Viễn, “Tình hình thế nào?”
Ôn Hành Viễn trả lời, “Tôi đến ngay đây”.
Nghe thấy tiếng còi ô tô không ngừng vang lên,Si Hạ trầm giọng,
“cậu đừng vội, tôi đang ở đây rồi”, đâu dây bên kia “ừm” một tiếng, Si Hạ tắt
máy ra khỏi hội trường.
Căn chuẩn thời gian, chỉ còn hai phút nữa là tròn mười giờ, khi tiếng phanh xe
vang lên, bóng dáng Ôn Hành Viễn đã xuất hiện tại đại sảnh tầng một. Thấy Si Hạ
đứng ở đại sảnh, hiển nhiên là đang đợi mình, Ôn Hành Viễn khó hiểu, “Sao cậu
lại đến đây, lần này không phải Cục trưởng Trương phụ trách à?”.
“Đúng vậy, tôi chỉ đại diện thôi”, không có thời gian chào hỏi những người
khác, anh vừa nói vừa sải bước lớn về phía thang máy.
“Hàn Thiên Dụ sốt sắng thật rồi, cho người đến giở trò với xe tôi”, Ôn Hành
Viễn cười mỉa mai, nhận lấy tài liệu từ trợ lý, đưa cho Si Hạ, “Như này có khoa
trương quá không?”
“Đã đến nước này rồi ,nếu không có gì thay đổi, đại cục đã định, chúng ta có
mặt ở đây chẳng qua là để đối phương được chết một cách rõ ràng mà thôi”, Si Hạ
nhướng mày cười, khẽ vỗ vai Ôn Hành Viễn, “Phương án thiết kế không chê vào đâu
được, dự toán sai lệch là con số không, tôi đang nghi ngờ là tôi có để lộ nội
tình gì cho cậu hay không đây?”.
Ôn Hành Viễn nhìn về nhân viên đi theo mình , cười vừa tự tin vừa cao ngạo,
“Nhóm của tôi, há có chỗ cho sự khinh thường?”.
Lần này công ty Bất động sản Hoa Đô không chỉ liên thủ với công ty xay dựng Hoa
Thành- công ty gianh được năng lực đặc biệt, mà còn kí hợp đồng với viện nghiên
cứu thiết kế hạng nhất Hoàn Vũ. Với vai trò là nhân viên thiết kế của Hoàn Vũ,
phương án thiết kế của mảnh đất này do Quý Nhã Ngưng toàn quyền phụ trách. Về
phần thông cáo đấu thầu có sai số bằng không, là một tay của Trương Nghiên, trợ
lý của Ôn Hành Viễn thực hiện. Vị trợ lý họ Trương được gọi là “băng sơn mỹ
nhân” này là do một tay anh đào tạo.
Bỗng sực nhớ đến điều gì đó, Ôn Hành Viễn nhìn Si Hạ, “Hàn Thiên Dụ chắc chắn
lần này cũng hao tâm tổn sức không ít chỗ Cục trưởng Trương đâu”.
“Ông ta đã đi sai nước cờ rồi, Cục trưởng Trương là người thế nào? Nếu như ông
ta thành thật, cơ hội chắc cũng lớn, đằng này lại thích giở mánh khoé”, trong
lúc nói chuyện, thang máy đã dừng, Si Hạ nghiêng người, Ôn Hành Viễn dẫn đầu
tiến vào hội trường.
Chỉ một lát sau, Si Hạ cầm phương án quy hoạch doanh nghiệp Hoa Đô bước vào.
Theo như quy định, chỉ cần đại diện của Ban tổ chức chưa đến, thì không coi là
muộn. Có Si Hạ là chỗ dựa, Ôn Hành Viễn vẫn không có nguy hiểm gì.
Vào thời khắc nhìn thấy Ôn Hành Viễn, ánh mắt Hàn Thiên Dụ sắp rơi ra ngoài,
chẳng bao lâu sau thấy Si Hạ bước vào. Lúc đi ngang qua Ôn Hành Viễn, Si Hạ bèn
tiện tay đạt một bản tài liệu dự thầu trên bàn Ôn Hành Viễn, bình thản ung dung
ngồi xuống ghế người phụ trách bên tổ chức. Trong nháy mắt ông ta đã nhụt chí.
Thế nhưng trận chiến vẫn phải đánh tiếp. Hàn Thiên Dụ nheo mắt, ánh mắt thâm
trầm tựa hồ lờ đãng xẹt qua Ôn Hành Viễn, nhướng lên nụ cười không hề yếu đuối,
cho dù nụ cười có phần gượng ép, thế nhưng vẫn giúp ông ta lấy lại mấy phần khí
thế.
Mười doanh nghiệp thông qua vòng sáng lọc đầu tiên, Hoa Đô và Thiên Dụ đương
nhiên trở thành hai doanh nghiệp có sức cạnh tranh lớn nhất. Buổi trưa, Si Hạ
và nhân viên công tác phòng ban liên quan đến nhà hàng dùng cơm,Ôn
Hành Viễn cùng Đường Nghị Phàm và Quý Nhã Ngưng một bàn, Trương Nghiên đi lấy
một bản hợp đồng quan trọng.
Trong phòng nghỉ, Đường Nghị Phàm hỏi, “Hành Viễn, phương án quảng bá của Cửu
Duy cậu duyệt được mấy bản rồi? Không có bản nào hài lòng sao?”.
Quý Nhã Ngưng vốn đang lật giở tài liệu trong tay, nghe thấy thế cũng ngẩng đầu
nhìn Ôn Hành Viễn.
Nghe ra ý tứ trong lời của Đường Nghị Phàm, Ôn Hành Viễn thong dong nhấp ngụm
trà, “Trước giờ toii luôn nhằm vào việc, không nhằm vào người”.
“Phương án quảng bá giai đoạn đầu của Hoa Đô luôn do Cửu Duy phụ trách, trước
đó điều rất thuận lợi, lần này…”, Đương Nghị Phàm chỉ nói đến đây.
Khuôn mặt anh tuấn của Ôn Hành Viễn bao phủ một tầng âu sầu, “Hạng mục lần này
giống như trước kia sao? Cái chúng ta cần xây dựng ở mảnh đất này là một trung
tâm thương mại, bao gồm nhà ở, văn phòng, khu mua sắm giải trí, dẫn dắt sự phát
triển của toàn thành phố A, cái tôi cần là một kiệt tác vĩnh hằng”.
Quý Nhã Ngưng nghe thấy không khỏi nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Si Nhan
tối qua.
…
“Tạ Viễn Đằng lần này gặp phiền phức rồi, làm không tốt, Cửu Duy có khả năng sẽ
để mất khách hàng lớn Ôn Thị”.
Si Nhan vốn có phần đãng trí, nghe thấy tên của Tạ Viễn Đằng, không khỏi quan
tâm một chút, “Là ý gì vậy?”.
“Cậu quá đáng rồi đấy, mặc dù cậu là nhân viên của công ty con ở thành cổ xa
xôi hẻo lánh, nhưng dù gì cũng là người của Cửu Duy, đến thông tin trên trang
nhất báo thế này cũng không biết?”, thấy vẻ mặt mờ mịt của Si Nhan, Quý Nhã
Ngưng bất đắc dĩ, “Vì hạng mục Kim Bách Thiên Hạ, Ôn Hành Viễn đã đích thân
trấn thủ Hoa Thành, còn Tạ Viễn Đằng vì phương án dự toán tiêu thụ, tính đến
ngày hôm nay đã đến Hoa Thành lần thứ tám rồi”.
Căn cứ vào yêu cầu của hợp đồng, Quý Nhã Ngưng đã dẫn đầu đoàn thiết kế của cô
chuyển đến văn phòng Hoa Thành, mục đích đương nhiên là để thuận tiện cho việc
kịp thời sửa chữa phương án, cho nên động thái có liên quan đến Tạ Viễn Đằng,
cô mới nắm rõ như thế.
Thì ra là vậy, Si Nhan không để tâm, Kim Bích là một công trình lớn, phương án
dự toán tiêu thụ đương nhiên phải có tiêu chuẩn cao, sửa chữa một số chi tiết
đương nhiên là một điều khó tránh khỏi”.
Quý Nhã Ngưng thở dài, “Nếu như cái cậu nóichỉ là sử chữa một vài chi tiết thì
đơn giản rồi. Mấu chốt là ý kiến của Tạ Viễn Đằng đã bị thẳng thừng bác bỏ tám
lần. Cô ta là tài năng sáng giá của Cửu Duy, chưa từng vấp phải trở ngại nào
thế này. Nếu phươg án lần tới vẫn bị phủ quyết, cậu nói xem cô ta có nhảy lầu
từ văn phòng Ôn Hành Viễn không?”.
Si Nhan trừng mắt với Quý Nhã Ngưng, “Có lẽ là Cửu Duy không hoàn toàn hiểu
được yêu cầu của khách hàng. Với tư cách là đại diện toà nhà ở thành phố A,
hiệu quả mà Ôn Hành Viễn muốn đạt được là kiệt tác vĩnh hằng”.
“Kiệt tác vĩnh hằng?”
Si Nhan gật đầu, “Cậu chắc phát hiện ra rằng, phong cách của mỗi toà nhà của
Hoa Đô là khác nhau, mỗi một toà nhà mới, bất luận là bê ngoài, hay là thiết kế
căn hộ đều có phương diện độc đáo. Nhưng các phương án thiết kế trước đó của họ
đều có một điểm chung, đó chính là đơn giản”, Si Nhan vừa nói vùa mở máy tính
cầm tay, đặt một bản thiết kế trước mặt Quý Nhã Ngưng, “Nhìn ra được điểm tương
đồng chưa?”.
“Cách sử dụng không gian rất hợp lý”, Quy Nhã Ngưng di chuyển chuột, nhìn chăm
chú vào bản vẻ của căn hộ.
“Đây là đều mà một căn hộ nhỏ cần có, cậu nhìn căn hộ loại lớn xem, dù việc lắp
đặt không liên quan đến kinh doanh bất động sản, nhưng toà nhà do Hoa Đô xây
dựng đều cân nhắc đến việc lắp đạt thiết bị hậu kỳ, ngay đến của vách ngăn
cnũng đã trù tính trước. thứ phúc tạp dễ lỗi thời, ngươkc lại, phong cách đơn
giản không chạy theo trào lưu càng dễ trở thành kiệt tác. Tớ nghĩ, lần này hạng
mục lớn như vậy, cái Ôn Hành Viễn cần là kiệt tác tạo nên sự vĩnh hằng”.
Kiệt tác tạo nên sự vĩnh hằng. Quý Nhã Ngưng cười lớn.
Đường Nghị Phàm bên cạnh không hiểu chuyện gì, đưa tay ôm lấy vai cô, “Nghĩ đến
cái gì mà vui vẻ đến như vậy, em nói ra giải sầu chút xem nào”.
Quý Nhã Ngưng nhìn về phía Ôn Hành Viễn, “Em đang nghĩ đến những lời Si Nhan
nói”.
Sự chú ý của Ôn Hành Viễn quả nhiên đã thay đổi, anh ngẩng đầu nhìn về phía Quý
Nhã Ngưng.
“Tối hôm qua em và Si Nhan có nói đến phương án quảng bá của Cửu Duy, cô ấy
nói, hạng mục Kim Bích hẳn là một kiệt tác vĩnh hằng”, Quý Nhã Ngưng vừa nói
xong, nhìn Đường Nghị Phàm cười.
Ôn Hành Viễn không lên tiếng, nghe xong tiếp tục lật giở tạp chí trong tay, chỉ
có độ cong bên khoé môi tiết lộ sự vui vẻ trong lòng anh.
Có nhiều khi, hiểu được nhau còn khó hơn yêu.
Buổi chiều vẫn phải tiếp tục dự thầu. Trong phòng hội nghị, vẻ mặt Ôn Hành Viễn
tựa hồ không khác gì ngày thường, chỉ có đôi môi khẽ mín, lộ ra tâm trạng bất
mãn. Ánh mắt hờ hừng quét qua Hàn Thiên Dụ- người đang trung ra vẻ mặt đắc ý,
đôi con ngươi đen nhánh của anh khẽ biến đổi, đó là sự phẫn nỗ âm thầm khi bị
người ta mưu tính.
Đường Nghị Phàm là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, đè thấp giọng hỏi,
“Trương Nghiên sao vẫn chưa quay về? Có cần tôi đi xem thế nào không?”.
Trương Nghiên đi lấy một hợp đồng rất quan trọng, theo lý mà nói nửa tiếng
trước đã phải có mặt.
Quý Nhã Ngưng nhìn thời gian, cũng có phần sốt sắng.
Ôn Hành Viễn không trả lời.
Đường Nghị Phàm liên tục nhìn đồng hồ, mãi đến năm giờ năm mươi phút.
Cửa phòng hội nghị bị đẩy mạnh, Ôn Hành Viễn ngước lên nhìn, là Si Nhan đang
đứng đó. Sắc mặt phớt hồng, hơi thở có phần gấp gáp, rảo nhanh đến đưa túi tài
liệu trong tay cho Ôn Hành Viễn.
Lúc Ôn Hành Viễn đứng dậy nhận lấy túi tài liệu đã cúi đầu khẽ nói bên tai cô,
“Vất vả cho em rồi”.
Si Nhan muốn phớt lờ cảm giác tê dại khi cánh môi anh khẽ lướt qua vành tai cô
nhưng điều đó quá khó khăn. Cơ thể không kìm nổi lòng được mà run lên một chập,
cô khẽ lắc đầu.
Ôn Hành Viễn đưa tay xoa xoa đầu cô, “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đợi
anh một lát”.
Đợi Si Nhan ra khỏi phòng hội nghị, một hàng người của Ban tổ chức đúng lúc
bước vào. Lúc cô lướt qua Si Hạ, hai anh em nhìn nhau cười.
“Xin hỏi Tổng giám Ôn, trong ba doanh nghiệp thì dự trù của Hoa Đô là thấp
nhất, giá thành thấp như vậy, quý công ty làm thế nào đảm bảo được đứng đầu?”
buổi dự thầu đã tiến hành đến vòng biện luận theo thông lệ, người hỏi là đồng
nghiệp ở ban địa chất, Si Hạ mặt không đổi sắc, ngồi trên ghế da rộng rãi, dáng
vẻ thoải mái.
Ôn Hành Viễn bình thản, ung dung trả lời, “Trước khi lập ra bản kế hoạch này,
Hoa Đô đã tiến hành điều ra toàn diện đối với thị trường vật liệu thép. Mặt
khác theo phân tích do tổ đánh giá tiến hành, thì hiện tại trong cùng loại sản
phẩm, chất lượng của Nhiên Thăng là vượt trội nhất”, đẩy hợp đồng mà Si Nhan
đưa tới kịp thời đến giữa bàn hội nghị, anh nói tiếp, “Đây là hợp đồng hợp tác
cung ứng hàng hoá độc quyền mà Hoa Đô và Nhiên Thăng đã ký”.
Lời vừa nói ra, mọi người đều rộ lên. Sắc mặt Hàn Thiên Dụ bỗng chốc biến đổi,
ánh mắt thâm trầm đến cực điểm.
“Trong ba năm tới, Nhiên Thăng sẽ toàn lực phối hợp với Hoa Đô để hoàn thành dự
án Kim bích Thiên Hạ. Tôi tin rằng có sự trợ giúp hùng hậu của Nhiên Thăng, hạ
giá thành thấp tới con số trong bản phương án đấu thầu không hề khó khăn.
Hoa Đô không chỉ không lỗ vốn, mà ngược lại lợi nhuận sẽ không nhỏ”, giọng điệu
Ôn Hành Viễn bình thường, nhưng từng chữ nhả ra điều có lực, kết thúc còn không
quên chêm thêm một câu hài hước.
Một người khác tiếp tục hỏi, “Vậy thì đội ngũ thiết kế của Hoa Đô sẽ làm thế
nào để hoàn thành công tác thiết kế của cả công trình?”.
“Lần này, song hành với việc duy trì phong cách thiết kế đơn giản như thường
lệ, thì Hoa Đô sẽ thêm vào lý thuyết thiết kế mới, chính là “Kiệt tác vĩnh
hằng”, do nhà thiết kế có thâm niên trong nghề của viện thiết kế Hoàn Vũ dẫn
đầu đội ngũ thiết kế đến đơn vị thi công công ty xây dựng Hoa Thành hoàn
thành”, Ôn Hành Viễn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Quý
Nhã Ngưng.
Quý Nhã Ngưng dáng vẻ thanh nhã đứng dậy, nét mặt trấn tĩnh, âm lượng nhẹ nhàng
thích hợp, giải thích tỉ mỉ câu hỏi thiết kế mà Ban tổ chức đưa ra, biện luận
trôi chảy.
Kết quả đã rõ ràng, cuộc chiến không tiếng động đã được định đoạt, Hoa Đô toàn
thắng. khi Ôn Hành Viễn và Si Hạ, đại diện Ban tổ chức bắt tay nhau, Hàn Thiên
Dụ mang theo vẻ mặt mất phong độ, sầm sì dẫn đầu đội ngũ thiết kế của ông ta
rời khỏi hội trường.
Si Hạ và Ôn Hành Viễn đi sau cùng, Si Hạ nói, “Nghe nói Tổng Giám đốc Trình ở
Nhiên Thăng rất khó gần, xem ra thì cậu phải bỏ ra không ít công sức”.
“Đâu chỉ là bỏ công sức, ngang ngửa một đề án phải nghiên cứu ấy. Thêm việc Hàn
Thiên Dụ gây trở ngại, độ khó lại cao thêm một bậc”, Ôn Hành Viễn nới lỏng cà
vạt, đáy mắt mang nét bình tĩnh, song nhìn kỹ lại ẩn chứa sự lo lắng, “Sao cậu
lại bảo Tiểu Nhan đi thế? Nếu như Hàn Thiên Dụ …”
Si Hạ nghe thấy vậy ánh mắt lộ ra tia sắc sảo, “Ông ta không dám đụng vào xe
của tôi”.
Sự tình là như vầy: Sau bữa ăn trưa, Si Hạ đang thảo luận chuyện dự thầu cùng
đồng nghiệp của Cục tài nguyên và đoàn cố vấn, thì Ôn Hành Viễn gọi điện tới,
nói phải đích thân đến Nhiên Thăng lấy hợp đồng. không cần nói nhiều, Si Hạ đã
hiểu ngay. Hẳn là trợ lý của Ôn Hành Viễn đi lấy hợp đồng đã bị Hàn Thiên Dụ
gây trở ngại, nhưng Si Hạ lại nghĩ lại: “Thời gian gấp gáp, giờ cậu đi cũng
không thể về kịp, buổi biện luận chiều nay rất quan trọng, cậu không thể vắng
mặt, đến muộn cũng không ổn”.
Thế nhưng, “Đường Nghị Phàm đột nhiên rời khỏi cũng ảnh hưởng đến tâm tình biện
hộ của Quý Nhã Ngưng, đay là lần đầu tiên cô ấy phải đối diện với trường hợp
như thế này”.
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, Si Hạ khẽ nheo mắt, “Để tôi xủa lý”, sau đó anh gọi
điện cho Si Nhan.
Lúc ấy, Si Nhan vừa mới về đến khu chung cư nơi cô ở. Cho dù Si Hạ không nói rõ
ngọn nguồn, nhưng chuyện có liên quan đến Ôn Hành Viễn, cô không chậm trễ dù
chỉ một giây, quay vô lăng, chặy thẳng đến Nhiên Thăng. Lấy được hợp đồng, lại
vượt ba trạm đèn đỏ liên tiếp, vào thời khắc cuối cùng đã đưa bản hợp đồng đến
tay Ôn Hành Viễn.
Bên này thành phố, Ôn Hành Viễn thuận lợi giành được dự án, bên kia, Si Nhan
trở về khu chung cư thu dọn hành lý.
Mãi đến khi thu dọn xong xui mọi thứ, hơi thở Ôn Hành Viễn dường như vẫn chờn
vờn bên tai, Si Nhan ngồi xuống sô pha, tay bóp trán, chầm chậm thở ra một hơi,
không rõ là mệt mỏi hay khiếp đảm hơn. Tựa hồ là chuyện có liên quan đến Ôn
Hành Viễn, cô không thể bình tĩnh đối phó.
Si Nhan đương nhiên hiểu nguyên nhân của chuyện này, Ôn Hành Viễn không tiếp
tục che đậy tình cảm của mình đối với cô nữa. Còn cô bắt đầu lo lắng, rằng
không thể chịu đựng nổi tình yêu được cất giữ một cách thoả đáng tận nơi sâu
thẳm trong lòng thêm nữa, dường như chỉ cần một chút lơ đễnh là muôn kiếp không
thể lấy lại được, cho dù người kia là người Si Hạ toàn tâm tin tưởng, là người
duy nhất dốc hết thảy giúp gia đình cô vượt qua cửa ải khó khăn khi xảy ra biến
cố lớn.
Có lẽ, tình yêu trước giờ không liên quan đến sự tin tưởng, mà chỉ là vạch dấu
“=” với trái tim rung động.
Hoặc là, điều cô thực sự sợ hãi thực ra là phải phụ lòng anh.
Sợ phụ tấm chân tình của Ôn Hành Viễn.
Sợ một lần nữa … tình thâm bất thọ (1)
(1)Người có tình cảm sâu đậm thì không sống thọ
được.
Thế nhưng , nghĩ đến người kia, tình cảm kia, Si Nhan muốn cự tuyệt, nhưng lại
quá khó khăn.