Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất

Chương 8: Chương 8: Chương 5 (3): Thế giới nhỏ của chúng ta




Type: Trần Uyên

Thế giới của tình yêu chỉ thích hợp cho hai người sinh sống, thêm một người sẽ trở nên chật chội. Trong thế giới nhỏ chỉ thuộc về chúng ta này, anh không muốn có ngờ vực, không muốn có cãi vã, càng không muốn cho người ngoài bước chân vào.

Ôn Hành Viễn ở thành cổ mải yêu đương quên đường về, tiến độ công tác giải phóng mặt bằng ở thành phố A đang hừng hực khí thế, Đường Nghị Phàm thì bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Do lần đầu nhận công trình lớn thế này, để không xảy ra sai sót, có rất nhiều chuyện anh đều phải tự mình làm.

Đang ở công trường nghe Thạch Lỗi báo cáo tiến độ công việc thì Quý Nhã Ngưng gọi điện đến. Đường Nghị Phàm bắt máy nhưng người ở đầu dây bên kia lại là thư ký Lý, cô nói với anh, “Tổng Giám đốc Đường, anh mau vào bệnh viện đi, chị Quý bị ngất xỉu rồi”.

Đường Nghị Phàm chẳng kịp tháo mũ bảo hộ xuống, từ công trường chạy xe thẳng tới bệnh viện.

Cao Các đã tiến hành kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho Quý Nhã Ngưng, an ủi Đường Nghị Phàm, “Dạo gần đây chắc là cô ấy thức đêm nhiều nên bị thiếu máu, không có gì nguy hiểm cả, cần chú ý nghỉ ngơi hơn thôi”.

Từ lúc giành được hạng mục Kim Bích, Quý Nhã Ngưng và đội ngũ thiết kế cũng bận rộn ngày đêm, thậm chí có lúc ngủ đến nửa đêm còn phải dậy tăng ca. Đường Nghị Phàm cũng bận rộn, ít nhiều đã lơ là vấn đề sức khỏe của cô. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Quý Nhã Ngưng, anh lo lắng hỏi, “Có cần phải nằm viện theo dõi thêm vài hôm không?”.

Quý Nhã Ngưng kéo tay anh, làm nũng, “Em không chịu được mùi nước khử trùng của bệnh viện”.

Đường Nghị Phàm nắm lấy tay cô, “Chúng ta phải nghe lời bác sĩ”.

Cao Các vỗ vai anh, “Không cần ở lại bệnh viện, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được”.

Đường Nghị Phàm giờ mới yên tâm.

Về đến nhà, Quý Nhã Ngưng vừa uống thuốc vừa vỗ về Đường Nghị Phàm, “Cao Các là bác sĩ có chuyên môn cao, anh ấy đã nói không sao rồi, anh đừng lo lắng nữa mà”.

Đường Nghị Phàm vẫn đang tự trách mình vì đã không quan tâm đến cô, thở dài ôm Quý Nhã Ngưng vào lòng, lời nói mang theo ý trách cứ, “Lớn thế này rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân, Hành Viễn gọi điện không cần phải gấp rút như vậy, vẫn còn thời gian, em lại chẳng chịu nghe lời”.

Quý Nhã Ngưng nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp, “Người ta bị ốm rồi, anh còn lải nhải trách móc”.

Đâu nỡ lòng nào nặng lời với cô, Đường Nghị Phàm hôn lên trán Quý Nhã Ngưng, “Chỉ biết làm nũng thôi”, dứt lời anh đỡ cô nằm xuống, “Em ngủ một lát đi, khi nào tỉnh dậy, mình sẽ cùng ăn tối”.

Quý Nhã Ngưng chu miệng không làm theo, ôm lấy eo anh làm nũng, “Em muốn anh ôm em ngủ cơ”.

Đường Nghị Phàm nhìn đồng hồ, ngồi bên giường gọi điện cho Thạch Lỗi, dặn dò xong xuôi công việc, anh mới cởi áo khoác ra nằm xuống.

Quý Nhã Ngưng nhích người lên, nằm trong lòng anh, đầu dựa vào khuôn ngực anh, khóe miệng mỉm cười, nhắm mắt lại.

Cô thay áo ngủ, tấm lưng bóng mịn mềm mại lộ ra bên ngoài, Đường Nghị Phàm ôm cô, khẽ vuốt ve, không khỏi đau lòng, “Hình như em gầy đi rồi thì phải?”.

Quý Nhã Ngưng dựa đầu vào ngực anh, khẽ cười, “Đâu có, mẹ nói sau khi em kết hôn còn béo lên cơ!”.

Đường Nghị Phàm mỉm cười, cúi đầu ngắm nhìn đôi má phớt hồng của cô.

Quý Nhã Ngưng ngẩng đầu, ánh mắt vừa khéo chạm vào đôi mắt sáng rực của Đường Nghị Phàm. Cô biết gần đây vì mải lo việc thiết kế nên đã lạnh nhạt với anh, dù sao thì hai người vừa mới cưới. Hiểu được khát khao của anh, cô không quan tâm bản thân còn đang ốm, liền ôm lấy cổ anh, khẽ hôn lên. Môi hai người quấn quýt, triền miên không dứt.

Bị sự chủ động hiếm có của cô quyến rũ, Đường Nghị Phàm khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Quý Nhã Ngưng vào lòng.

Anh chần chừ một lát, thở hổn hển chống người dậy, xoa mặt cô vẻ cưng chiều, giọng nói càng thêm dịu dàng, “Em còn đang ốm đấy”.

Quý Nhã Ngưng chăm chú nhìn gương mặt anh, chồm người lên cắn nhẹ môi anh, giọng nỉ non gần như có như không, “Em nhớ anh rồi”, dứt lời, gương mặt cô đã đỏ lựng.

Trong lòng thoáng chốc được niềm vui sướng lấp đầy, Đường Nghị Phàm khàn giọng, “Anh cũng thế”, vừa dứt lời, anh đã trao cho cô một nụ hôn thật sâu.

Mặt trời gác núi, những giọt nắng xế chiều dài lớp vàng nhàn nhạt, làm nổi bật cảnh xuân kiều diễm trong phòng ngủ.

Sau khi triền miên, Quý Nhã Ngưng chìm sâu vào giấc ngủ, Đường Nghị Phàm khẽ chỉnh lại tư thế, ôm cô vào lòng, nhìn dáng vẻ của cô, anh mỉm cười. Điện thoại trên đầu giường bỗng rung lên, Đường Nghị Phàm ngồi dậy liếc nhìn, màn hình hiển thị “Trương Nghiên”.

Anh chần chừ một lát rồi ngắt máy. Rất nhanh sau đó, một tin nhắn được gửi đến, chỉ có hai chữ, “Chuyện công”.

Đường Nghị Phàm trả lời lại, “Tìm Thạch Lỗi đi. Bà xã tôi đang bị ốm, tôi đang ở nhà chăm cô ấy”.

Một hồi lâu sau, lâu đến độ anh tưởng rằng đối phương sẽ không trả lời nữa, thì bên kia chỉ nhắn đến một chữ, “Được”.

Đường Nghị Phàm im lặng một hồi, xóa tin nhắn.

Không biết đã ngủ bao lâu, Quý Nhã Ngưng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng gọi, “Nghị Phàm”.

Đường Nghị Phàm đang ở trong bếp bèn quay trở lại phòng ngủ, lật điện thoại trong túi cô, “Người chị em của em đấy, Si Nhan”.

Quý Nhã Ngưng đang nằm trong chăn chẳng buồn nhúc nhích, “Anh nghe máy đi”.

Đường Nghị Phàm kéo chăn cho cô, tựa vào đầu giường nhận điện thoại. Nghe thấy giọng của Đường Nghị Phàm, Si Nhan ngẩn người, “Đường Nghị Phàm? Nhã Ngưng đâu? Em Si Nhan đây”.

Đường Nghị Phàm cười nói, “Ồ, chị dâu à, cuối cùng đã nhớ đến Nhã Ngưng nhà em rồi cơ đấy?”.

Liếc nhìn Ôn Hành Viễn đang ngồi bên cạnh cúi đầu đọc thư, Si Nhan cự lại, “Ai là chị dâu của anh? Cẩn thận em kêu Nhã Ngưng bỏ anh đấy nhé!”.

“Em nghĩ Nhã Ngưng sẽ nghe lời của em mà viết đơn ly hôn gửi anh?”, Đường Nghị Phàm mím môi cười, khom người nói bên tai Quý Nhã Ngưng, “Mau hỏi người chị em của em, sao lại dày vò lão đại nhà anh đi”.

Quý Nhã Ngưng bọc người trong chăn liền ngồi dậy, “Nhan Nhan”.

Nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Quý Nhã Ngưng, Si Nhan nhìn đồng hồ, “Mới tám giờ mà cậu đã ngủ rồi sao?”.

Quý Nhã Ngưng dán mặt vào cổ Đường Nghị Phàm, giọng nói yếu ớt, “Tớ thấy người không thoải mái cho lắm, ngủ một giấc vừa tỉnh xong”.

“Cậu bị cảm à?”, Si Nhan cau mày, sực nhớ ra điều gì đó, bất giác rướn giọng, “Không phải là có rồi chứ?”.

Ôn Hành Viễn nghe thấy thế bèn ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Cậu nói linh tinh gì thế, điên rồi hả?”, Quý Nhã Ngưng khẽ sẵng giọng, “Thời gian này thức đêm nhiều, dễ mệt mỏi thôi, đầu óc cậu không trong sáng gì hết!”.

“Ngại gì chứ? Kết hôn rồi còn trong sáng gì nữa”, thấy Ôn Hành Viễn nhìn cô cười như không, Si Nhan đẩy anh ra.

Quý Nhã Ngưng ghì bàn tay không an phận của Đường Nghị Phàm, “Ôn Hành Viễn đối xử với cậu có tốt không? Ngọt ngào đến phát ngấy rồi chứ?”.

“Bọn mình vẫn vậy thôi”, Si Nhan hơi ngượng ngùng, đổi đề tài, “Không phải là cậu thích tranh da sao, tớ chọn được hai bức rồi, ngày mai sẽ bảo Ôn Hành Viễn mang về cho cậu. Nhớ phải đòi anh ấy đấy nhé, không anh ấy lại tham ô đấy”.

“Anh ấy quay về rồi cậu phải làm sao?”, nhìn Đường Nghị Phàm, Quý Nhã Ngưng hỏi đến cùng, “Cậu có quay về không?”.

“Tớ quay về làm gì chứ, tớ còn phải đi làm nữa mà”, Si Nhan cúi đầu, cố giấu đi sự không nỡ trong ánh mắt, “Một mình anh ấy về thôi”.

“Người ta thường nói xa mặt cách lòng. Tình cảm đương độ đẹp nhất, hai người sống riêng hai nơi, cậu không sợ người khác cướp đi anh ấy hả?”.

Si Nhan phá lên cười, “Cái gì mà sống riêng hai nơi, nói gì mờ ám vậy!”.

“Vốn dĩ là vậy mà, vừa mới yêu đương đã như vậy, không ổn lắm đâu. Hay là cậu cũng quay về đi, dù sao thì Hoa Đô cũng nhiều việc, cậu còn sợ nhàn rỗi à?”

Si Nhan nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Hành Viễn, đứng dậy đi đến ban công nói tiếp, “Tớ không cần, anh ấy quản Ôn thị của anh ấy, tớ làm việc của tớ. Hơn nữa, anh ấy cũng không bảo tớ về, ở đây rất tốt, tớ không nỡ rời đi!”.

“Vậy thì cậu nỡ để anh ấy đi hả? Cậu tưởng rằng Ôn Hành Viễn không muốn cậu quay về à? Chỉ là anh ấy không muốn thúc ép cậu thôi.”Quý Nhã Ngưng nghe được không ít chuyện của Ôn Hành Viễn từ Đường Nghị Phàm, có hiểu qua về tình yêu sâu đậm anh dành cho Si Nhan. Cô không nhịn được nói giúp anh vài câu, “Tớ nghe Nghị Phàm nói mẹ Ôn Hành Viễn hay gọi điện giục anh ấy đưa cậu về ra mắt”.

“Vậy sao?”, Si Nhan quay người nhìn Ôn Hành Viễn đang bận rộn trong phòng khách, lòng rối bời, “Anh ấy không nói gì với tớ cả”.

Sở dĩ Ôn Hành Viễn không kể với cô, đương nhiên không phải vì anh không nghĩ đến chuyện tương lai, ngược lại là vì sớm đã xác định người đến cuối cùng sẽ ở bên anh là cô, chuyện gì cũng suy nghĩ cho cô, sợ tiến triển nhanh quá khiến cô bị áp lực hoặc cảm thấy đường đột. Sự tinh tế, chu đáo này khiến cho Si Nhan cảm động vô cùng.

Kết thúc cuộc điện thoại, Si Nhan ngồi bên Ôn Hành Viễn, chủ động dựa vào vai anh.

Ôn Hành Viễn dừng công việc đang dở lại, đưa tay ra ôm lấy cô, “Sao vậy em?”.

Si Nhan không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Ôn Hành Viễn vỗ vỗ vai cô như dỗ dành một đứa trẻ.

Như nhận được sự khích lệ, Si Nhan vùi đầu vào lòng anh, giọng buồn bực, “Em không sao, chỉ là không nỡ để anh đi”.

Ôn Hành Viễn ôm cô càng chặt hơn, “Cứ làm việc của em cho tốt, không được nghĩ ngợi linh tinh, mấy ngày nữa anh sẽ quay lại”.

Si Nhan gật đầu rồi rúc vào lòng anh. Giây phút này, ánh trăng đẹp vô ngần, hai người nọ lẳng lặng ôm lấy nhau, không cần phải nuối tiếc về thời khắc bỏ lỡ thêm nữa.

Sáng hôm sau, Ôn Hành Viễn ngồi chuyến bay sớm nhất về thành phố G.

Đối với Si Nhan và Ôn Hành Viễn, có thể nói là gặp nhau đã khó, ly biệt lại càng khó. Trước kia, họ không cảm thấy vậy, sau khi hai người chính thức yêu nhau, Si Nhan không chịu nổi bầu không khí thinh lặng lúc phải xa anh. Loại cảm xúc bịn rịn này khiến cô cảm thấy đột ngột. Cho nên sáng nay, cô và Ôn Hành Viễn một người đến công ty, một người ra sân bay, người nào làm việc của người nấy.

Cho dù là vậy, trước khi cô ra khỏi nhà, Ôn Hành Viễn bèn kéo cô lại rồi hôn tạm biệt. Khi Ôn Hành Viễn đến sân bay, nhắn cho cô một tin “đợi anh”, cô không cầm nổi lòng mà rơm rớm nước mắt. Đặc biệt là sau khi tan làm, trở về ngôi nhà đầy ắp tiếng cười đùa trong những ngày đã qua, cảm giác trống rỗng ấy khiến lòng cô chua xót.

Sự quyến luyến của Ôn Hành Viễn được biểu đạt càng trực tiếp, máy bay vừa hạ cánh, anh đã gọi điện cho Si Nhan báo bình an. Sau đó trên đường trở về biệt thự nhà họ Ôn, anh không ngừng nhắn tin cho cô. Tài xế Vương đến đón Ôn Hành Viễn, thấy anh cứ vùi đầu vào điện thoại suốt dọc đường đi, khóe miệng ông liền nở nụ cười.

Xe mới dừng trước cửa, mẹ Ôn Hành Viễn đã chạy ra đón, vừa thân mật kéo tay con trai, vừa nhìn phía sau anh, như thể Ôn Hành Viễn đang che giấu gì đó sau lưng.

Ôn Hành Viễn nhìn thấu tâm tư của mẹ, tươi cười nói, “Một mình con quay về thôi ạ. Cha đâu rồi mẹ?”.

Vẻ thất vọng bộc lộ trong lời nói, mẹ Ôn Hành Viễn liếc mắt lên tầng, “Ông ấy đang ở trong phòng sách đợi con đấy!”.

Ôn Hành Viễn ôm mẹ, dỗ dành, “Lần sau con bảo đảm sẽ đưa con dâu mẹ trở về, được không ạ?”.

Mẹ Ôn làm nũng như một đứa trẻ, “Nói lời phải giữ lấy lời, không được lừa mẹ đâu đấy”.

Ôn Hành Viễn cười, thơm lên má mẹ, “Đã bao giờ con nuốt lời chưa ạ?”.

Mẹ Ôn nhéo khuôn mặt anh tuấn của cậu con trai, vẻ cưng chiều, “Lúc chưa theo đuổi được Nhan Nhan thì không dám nói như vậy phải không?”.

Ôn Hành Viễn cười gượng, “Mẹ đừng vạch điểm yếu của con trai mẹ nữa mà”.

Mẹ Ôn vỗ vai anh, “Mau lên nhà đi, cha con đang đợi con đó”.

Trong phòng sách trên lầu, Ôn Phi Văn đang đọc sách. Thấy cậu con trai bộ dạng tươi cười tủm tỉm, ông hỏi thẳng, “Không đưa Si Nhan về cho mẹ con xem?”.

Ôn Hành Viễn giải thích, “Tiểu Nhan còn đang bận công việc, tạm thời không bỏ đi được. Để lần sau ạ”.

“Đừng kéo dài quá lâu”, Ôn Phi Văn đẩy tài liệu trong tay đến trước mặt anh, “Đây là công trình mà Bất động sản Thiên Dụ giành được trong thời gian gần đây, con nghiên cứu qua đi, Hàn Nặc không đơn giản đâu, cũng có chút thủ đoạn đấy”.

Ôn Hành Viễn cúi đầu lật giở tài liệu, “Trước giờ con chưa từng xem thường cậu ta”.

“Mấy năm nay Hàn Nặc bí mật bảo vệ Hàn Thiên Dụ, chẳng qua là hy vọng Bất động sản Thiên Dụ trượt dốc chậm một chút. Đến nay có thể thấy, chủ nhân của Thiên Dụ sớm muộn là cậu ta. Ngày hôm qua, cậu ta đã giành được một mảnh đất khu phía Bắc thành phố A, xem ra là muốn gây dựng uy tín. Con chú ý một chút, dù sao thì dự đoán tiêu thụ của Kim Bích sắp bắt đầu, đừng để bị ảnh hưởng”, Ôn Phi Văn dừng lại một chút, mới nói tiếp, “Cha không cần biết con dùng cách gì, chỉ cần đừng để cha nhìn thấy Ôn Thị bởi một người con gái mà biến thành chiến trường. Nếu như con chắc chắn Si Nhan là con dâu tương lai của cha, vậy nên để nó biết, lúc nào nên đứng về phía con”.

Ôn Hành Viễn gập tài liệu lại, lấy thái độ bỡn cợt với lời đề nghị, “Ôn Thị mua lại Bất động sản Thiên Dụ, cha thấy thế nào ạ?”.

Mua lại? Ôn Phi Văn nhìn vẻ mặt hững hờ của cậu con trai, cảm thấy tức cười, “Con dùng một công ty con của Ôn Thị đã khiến Hàn Thiên Dụ sứt đầu mẻ trán rồi, lại muốn mang cả Ôn Thị ra, có phải là muốn nhấc bổng ông ta lên không?”.

Ôn Hành Viễn nhướng mày, “Đúng vậy, không thể quá nể mặt ông ta được, lão già đó sẽ càng quá đáng”.

Ôn Phi Văn trừng mắt với anh, “Cha thấy con gần đây mới quá đáng đó”.

Ôn Hành Viễn đương nhiên hiểu cha đang chỉ chuyện anh đương lúc bận rộn lại ăn bơ làm biếng chạy đến thành cổ, vội vàng giúp Si Nhan thanh minh, “Tiểu Nhan cứ giục con quay về, con thấy tiến triển bên giải phóng mặt bằng Hoa Thành vẫn thuận lợi, nên mới không vội”.

“Thuận lợi?”, Ôn Phi Văn không để anh qua cửa ải dễ dàng, “Những chủ ‘nhà đinh’ kia là sao? Con sẽ không nói với cha rằng không liên quan đến Bất động sản Thiên Dụ đấy chứ?”.

Ôn Hành Viễn giơ ngón cái về phía cha mình, “Gừng càng già càng cay”.

Ôn Phi Văn “hừ” một tiếng, “Ranh con có nhảy nhót đến đâu cũng vẫn là con trai của cha”.

Vài ngày sau đó, Ôn Hành Viễn xử lý công việc của Ôn Thị trước, sau đó trở về thành phố A, triệu tập cuộc họp ban ngành phụ trách hạng mục Kim Bích. Liên quan đến việc giải phóng mặt bằng, Thạch Lỗi báo cáo, “Chủ ‘nhà đinh’ là chướng ngại không thể thiếu trong mỗi lần giải phóng mặt bằng. Nhưng chủ ‘nhà đinh’ của lần này là thế nào, chúng ta đều rõ ràng. Tôi sẽ xử lý xong trong vòng một tuần, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ công trình”.

Ôn Hành Viễn lật giở báo cáo thiết kế trong tay, “Thiết kế khu nhà ở không có vấn đề gì, phòng thiết kế đã giao hóa đơn cho Trương Nghiên”, thấy Quý Nhã Ngưng gật đầu, anh quay về phía Trương Nghiên, “Cô phụ trách theo dõi tiến độ, trực tiếp báo cáo với tôi”.

Theo trình tự bình thường, việc này nên trực tiếp báo cáo với Đường Nghị Phàm. Ánh mắt Trương Nghiên xẹt qua người Đường Nghị Phàm, hướng về phía Ôn Hành Viễn, “Dạ vâng”.

Ôn Hành Viễn nhìn Đường Nghị Phàm, “Tình hình bên Hàn Nặc thế nào rồi?”.

“Chủ ‘nhà đinh’ đã nhận tiền của Hàn Thiên Dụ, hiện tại vẫn bày tỏ thái độ kiên quyết, nhưng Hàn Nặc không thiếu tiền, không phá đám ông ta mà giúp chúng ta khuyên bảo chủ ‘nhà đinh’ đã coi như nể mặt ông ta rồi. Hàn Thiên Dụ muốn nhân cơ hội này xóa bỏ chức vụ Tổng Giám đốc của Hàn Nặc, nghe nói đã triệu tập đại hội cổ đông hai lần rồi”, Đường Nghị Phàm báo cáo tài liệu của mình thu nhận được cho Ôn Hành Viễn.

Ôn Hành Viễn gõ ngón trỏ xuống bàn, cười nói, “Chức vụ Tổng Giám đốc của Hàn Nặc không phải là thứ mà ông ta muốn là có thể giành được. Chỉ dựa vào cậu ta cướp được ba công trình từ tay Hoa Đô trong vòng ba tháng ngắn ngủi thôi, Hàn Thiên Dụ đã không thể động vào cậu ta rồi. Dù sao thì các cổ đông đều đặt lợi ích của mình lên hàng đầu. Hơn nữa, đám người già mà Hàn Thiên Khải dẫn dắt kia, vào thời khắc quan trọng, chắc chắn sẽ hướng về phía Hàn Nặc”.

“Vị hôn thê bỏ đi của cậu kia hình như có chút giao tình với Hàn Nặc”, Đường Nghị Phàm nói dứt lời mới ý thức được mình đã lỡ lời, thấy Ôn Hành Viễn nhìn mình bằng ánh mắt không ổn, vội cười xòa, “Tôi đang nói Lý Hiểu Quân, mấy ngày trước tôi thấy họ dùng bữa tối dưới ánh nến đấy”.

Ôn Hành Viễn biết tính tình của Đường Nghị Phàm, không hề so đo, có phần suy tư, “Chẳng có gì lạ. Lý Hiểu Quân là thiên kim tiểu thư của chủ tịch ngân hàng, chắc chắn sẽ có trợ giúp rất lớn đối với Hàn Nặc”.

Đường Nghị Phàm còn muốn nói thêm, Ôn Hành Viễn đột nhiên chuyển chủ đề, “Nhã Ngưng, em sắp xếp cho phòng thiết kế nghỉ ngơi vài hôm, việc thiết kế tầng văn phòng cứ từ từ, còn về thiết kế khu thương mại, đợi bàn bạc xong xuôi với thiết kế nội thất xong bắt tay vào làm cũng không muộn”.

Quý Nhã Ngưng gật đầu đồng ý.

Ôn Hành Viễn lại hỏi công tác dự đoán tiêu thụ đã chuẩn bị đến đâu rồi. Trương Nghiên trả lời, “Đã sắp xếp xong rồi ạ. Ngày hai mươi cùng quảng cáo trên truyền hình và trên báo, tạp chí. Cuối tháng sẽ bắt đầu phiên giao dịch, chỉ đợi Tổng Giám đốc Ôn định đoạt giá cả lần cuối thôi ạ”.

“Thông báo với Cửu Duy thay đổi lời quảng cáo.”

Trương Nghiên nghe thấy vậy, đưa ra lời nhắc nhở một cách chuyên nghiệp, “Còn chưa đầy ba ngày nữa, biển quảng cáo hộp đèn in phun hẳn đã làm xong cả, giờ thay đổi chưa chắc đã làm kịp ạ”.

“Bảo Tạ Viễn Đằng giải quyết”, Ôn Hành Viễn kiên quyết, “Đổi thành ‘Vàng son lộng lẫy, tung hoành thiên hạ’ đi”, dứt lời, anh nở nụ cười ấm áp, giải thích, “Tôi phỏng theo cách gợi ý của Tiểu Nhan”.

Đường Nghị Phàm và Quý Nhã Ngưng nhìn nhau cười. Trương Nghiên đi theo Ôn Hành Viễn nhiều năm, bản lĩnh nhìn giọng nói nhìn sắc của cô không tệ, nghe đại Boss bổ sung câu này, còn điều gì chưa hiểu nữa? Cô lập tức bắt tay vào chuẩn bị, liên lạc với Tạ Viễn Đằng của Cửu Duy.

Sau khi tan họp, Ôn Hành Viễn đề nghị, “Tối có tụ tập không?”.

“Nhất định rồi”, Đường Nghị Phàm đưa tay ra ôm Quý Nhã Ngưng đang đứng dậy, “Chén rượu tỏ lòng biết ơn này, Nhã Ngưng nhà tôi hoàn toàn xứng đáng”.

Buổi tối, trong phòng riêng tại Thượng Du, Si Hạ theo hẹn tới.

Ôn Hành Viễn đích thân rót rượu, đặt vào tay Si Hạ, “Tôi có phải gọi cậu là đại ca không hả?”.

Đường Nghị Phàm trêu chọc Ôn Hành Viễn, “Ồ, rượu này là để kính anh vợ hả? Si Hạ, không thể uống tùy tiện được, Nhan Nhan không có đây, nói không chừng cậu ta chưa thuyết phục được cô ấy đâu, đừng nhận người thân bừa bãi đấy!”.

Ôn Hành Viễn không chút khách khí đá Đường Nghị Phàm một cước, “Nơi nào lạnh thì phắn đến nơi ấy đi. Ít nói đi một chút có lợi cho cậu đấy!”.

Si Hạ cảm thấy buồn cười, nhìn Ôn Hành Viễn, “Chén rượu này tôi đợi bao nhiêu năm rồi, không dễ dàng chút nào”, ngửa cổ uống cạn, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, “Anh em vẫn là anh em, nhưng nếu để Tiểu Nhan tìm tôi khóc lóc kể lể cậu ức hiếp con bé, tôi không tha cho cậu đâu đấy!”.

Ôn Hành Viễn có phần oan ức, “Nhiều năm rồi mới giành được danh phận, tôi nào dám ức hiếp cô ấy, cô ấy không đá tôi đã là cái phúc của tôi rồi!”.

Sau đó là anh nói vs Quý Nhã Ngưng, “Lời cảm ơn thì tôi không cần nói nữa, nguyện vọng của cô cũng là lời hứa của tôi đối với cô ấy. Yên tâm đi, tôi sẽ trân trọng cô ấy”.

Quý Nhã Ngưng cong môi, nụ cười tươi xinh nhẹ nhàng, “Tin là anh sẽ không hối hận vì đã đợi mười năm, Nhan Nhan xứng đáng”.

Cô ấy đương nhiên xứng đáng, nếu không sẽ không khiến anh chờ mười năm. Thế nhưng, cho dù cuối cùng không thể được như ước nguyện, Ôn Hành Viễn chưa chắc đã cảm thấy không xứng đáng. Dù sao thì, tình yêu, khi bạn thật lòng, sẽ không suy xét đến vấn đề có xứng hay không.

Trong tình yêu không có lý trí, có lý trí không phải là tình yêu.

Đêm nay, Ôn Hành Viễn uống hơi nhiều. Lúc Si Nhan gọi điện thoại đến, anh cố gắng để lưỡi mình bằng phẳng, “Tiểu Nhan”.

Kết quả, âm thanh truyền đến không phải là giọng nói dịu dàng của bạn gái, mà là một trận quở trách, giọng điệu Si Nhan rất kích động, cô chất vấn anh, “Đang yên đang lành anh tự giày vò mình làm gì hả? Ba ngày nữa quảng cáo đã trình làng, lúc này còn muốn thay lời quảng cáo? Có ai như anh không?”, cái gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, trong thời gian chưa đầy một ngày, chuyện kế hoạch do Tạ Viễn Đằng phụ trách phải sửa đổi lời quảng cáo đã truyền đến công ty con Vân Nam.

Đối với Tạ Viễn Đằng, mặc dù không nói là thích, xong ít nhiều Si Nhan vẫn có ý bảo vệ, cô hỏi anh, “Anh chĩa mũi nhọn vào cô ấy như vậy, có phải là vẫn để tâm đến chuyện của em và Hàn Nặc không?”.

“Em nghĩ đi đâu vậy?”, Ôn Hành Viễn bỗng chốc tỉnh táo lại, “Em đừng nổi cáu, nghe anh nói đã”, ý thức được chuyện có phần nghiêm trọng, anh muốn đứng dậy ra ngoài nói chuyện, kết quả đứng không vững, chân đập vào bàn, tạo ra một loạt âm thanh lạch cạch loảng xoảng.

Si Nhan đã nghe thấy, vội hỏi anh, “Anh sao thế, anh đang ở đâu vậy?”.

“Không sao, anh uống rượu, đang ở cùng anh trai em”, Ôn Hành Viễn không giấu giếm, vẫy tay tỏ ý với Si Hạ là anh không sao, đi ra khỏi phòng mới dỗ dành cô, “Tiểu Nhan, em đừng mắng anh nữa được không? Anh nhớ em”.

Một câu “Anh nhớ em” khiến cơn giận của Si Nhan thuyên giảm phân nửa.

Không nghe thấy câu trả lời, Ôn Hành Viễn tưởng cô đã cúp máy, “Tiểu Nhan?”.

“Cái gì?”, Si Nhan tức giận đáp lại một câu, lại đau lòng khuyên anh, “Anh uống ít thôi, uống nhiều sẽ khó chịu đấy. Lát đừng lái xe nữa, nguy hiểm lắm, biết không?”.

“Tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo!”, Ôn Hành Viễn giống như đứa trẻ, cười thỏa mãn, “Có nhớ anh không?”.

Si Nhan thành thật trả lời, “Ừm”.

Ôn Hành Viễn lại không hài lòng, cảm thấy cô trả lời qua loa lấy lệ, “Ừm là ý gì? Nhớ hay là không nhớ hả?”.

“Anh thông minh như thế thì tự nghĩ đi”, Si Nhan thẹn thùng trả lời, có ý trêu đùa anh.

“Vậy thì là nhớ rồi”, Ôn Hành Viễn cười cười. Nhớ đến cô cáu kỉnh mắng anh, trong lòng anh lại khó chịu, “Khó khăn lắm mới chủ động gọi cuộc điện đến, đã đổ úp xuống đầu người ta một tràng giáo huấn, không thể nói chuyện nghiêm túc à? Cái gì mà để tâm em với Hàn Nặc? Nếu như anh để tâm, có thể mặt dày quấn lấy em cầu xin được qua lại với em không?”.

“Nói bậy bạ gì thế hả?”, Si Nhan cảm thấy bất bình thay cho Tạ Viễn Đằng, “Anh làm như vậy có khác gì lâm trận thay tướng, khiến Tạ Viễn Đằng khó xử. Hiện giờ đổi lời quảng cáo, phải tăng thêm nhân lực và phí tổn. Cô ấy phải báo cáo thế nào?”.

Đẩy cửa sổ hành lang, gió thổi vào khiến Ôn Hành Viễn tỉnh táo hơn, anh bắt đầu thỏa thuận điều kiện với cô, “Anh có thể giúp cô ta báo cáo kết quả công tác, nhưng sau này em không được gọi cả họ lẫn tên của anh”.

Si Nhan cảm thấy anh ấu trĩ vô cùng, “Vậy gọi là gì?”.

Ôn Hành Viễn nhướng mày cười, “Hành Viễn, Viễn, anh yêu, tùy em chọn một trong ba, nếu không miễn bàn!”.

Si Nhan hết cách với anh, bắt đầu càn quấy, “Em với anh đang bàn chuyện làm ăn à, chúng ta là quan hệ khách hàng à?”.

Ôn Hành Viễn không mắc bẫy của cô, “Em cũng biết chúng ta không phải là quan hệ khách hàng, vẫn còn gọi anh xa lạ như thế? Nào, gọi một tiếng anh nghe trước đã?”.

“Đợi gặp nhau rồi gọi, gọi thế này không toát lên được tình cảm”, Si Nhan vừa sử dụng kế sách trì hoãn, vừa chuyển hướng đề tài, “Ảnh chụp ở sông Bạch Thủy lúc trước em rửa ra rồi, anh đẹp trai lắm”.

Nghe Si Nhan khen mình đẹp trai, Ôn Hành Viễn đều bỏ qua hết mấy thứ xưng hô, xa lạ gì đó. So với đặc tính giảm sút IQ khi đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, Đường Nghị Phàm nhạy cảm hơn nhiều. Sau khi biết hành trình gần đây của Hàn Nặc, sau khi cuộc tụ tập giải tán, Đường Nghị Phàm đã gọi điện cho Ôn Hành Viễn, “Chuyến bay sáng sớm ngày mai của Hàn Nặc, là bay đến Lệ Giang”.

Ôn Hành Viễn không tin Hàn Nặc đi Lệ Giang là vì níu kéo Si Nhan, im lặng một hồi, anh tắt điện thoại. Si Hạ tắm xong ra ngoài thấy anh giả chết trên sô pha, đá anh một cước, “Đừng ngủ ở đây nữa, phòng Tiểu Nhan hay là phòng khách tùy cậu chọn”.

Khuê phòng của bạn gái không ngủ, ai ngủ ở phòng khách chứ! Ôn Hành Viễn mở mắt, đã tỉnh táo hơn, tâm tình phấp phới niềm vui vào phòng của Si Nhan tắm rửa.

Một đêm ngủ ngon giấc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Si Hạ cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài, thò đầu hỏi người nào đó đang mặc áo khoác, “Tôi có cần tiễn cậu không?”.

“Tôi bảo tài xế qua đón, định đến Cửu Duy một chuyến”, Ôn Hành Viễn cầm điện thoại lên, cùng Si Hạ đi xuống tầng, “Có tiến triển gì với người kia không? Nghe nói cô ta và Hàn Nặc chia tay rồi”.

Si Hạ mặt không đổi sắc, trả lời kiểu lánh nặng tìm nhẹ, “Trước giờ họ chưa từng bên nhau”.

Không bỏ lỡ một tia thất vọng xẹt qua trong mắt Si Hạ, Ôn Hành Viễn nhắc nhở, “Tình hình của cô ta và Tiểu Nhan không giống nhau, tình cảm dành cho Hàn Nặc, cô ta chưa chắc đã có thể buông bỏ thực sự, cậu phải suy nghĩ cho kĩ”.

“Nếu như nói trước kia còn nhớ đến, thì giờ cũng bị thời gian xóa mờ rồi”, tiếng cười của Si Hạ có phần đắng chát, “Có lẽ là tôi ích kỷ, tôi vẫn thích tình cảm đơn giản hơn”.

Ôn Hành Viễn vỗ vai Si Hạ tỏ ý an ủi.

Trên đường đến Cửu Duy, anh vẫn lo lắng về Si Nhan, người cách đó nghìn dặm, gửi tin nhắn căn dặn, “Nhớ ăn sáng, đừng để bụng đói đi làm nhé”.

Si Nhan trả lời rất nhanh, “Tuân mệnh Tổng Giám đốc Ôn. Em đang ở dưới tầng ăn tiểu long bao, dì hỏi em, sao không thấy anh bạn đẹp trai đâu”.

Ôn Hành Viễn cười, “Em trả lời thế nào?”.

“Em nói thế nào ấy à, em nói là anh phải đi kiếm tiền, nếu không sẽ không nuôi nổi em.”

Ôn Hành Viễn chỉ cười mà không nói.

“Dì đang giáo huấn em đây”, thêm khuôn mặt tủi thân.

“Giáo huấn?”, Ôn Hành Viễn khó hiểu.

“Dì ấy nói anh đẹp trai như thế, không ngờ em lại yên tâm để anh ung dung tự tại bên ngoài, chẳng may bị đá thì lỗ to”, thêm khuôn mặt cười tinh nghịch.

Ý cười bên khóe môi tràn đến mắt, Ôn Hành Viễn cho cô uống “viên thuốc trấn an”, “Đừng suốt ngày nghĩ ngợi linh tinh. Mấy ngày nữa xong việc anh sẽ đến thăm em ngay, ngoan nhé”.

Đến Cửu Duy, Cảnh Thu Minh nghe thấy Tổng Giám đốc của Ôn thị giá lâm, đích thân nghênh đón, mặt mày tươi cười nói, “Sao có thể phiền Tổng Giám đốc Ôn đặc biệt đến một chuyến thế này”.

Ôn Hành Viễn bắt tay với anh ta, ánh mắt như lơ đãng quét qua phòng làm việc của Tạ Viễn Đằng, “Là vì chuyện gần đến giờ lại đổi ý muốn thay đổi lời quảng cáo, tôi đặc biệt đến đây để cảm ơn giám đốc Tạ”.

Cảnh Thu Minh là người thông minh, nghe thấy thế không chậm trễ một giây nào, lập tức để thư ký mời Tạ Viễn Đằng – người bị ông ta giáo huấn một buổi sáng đến văn phòng.

“Tuần trước giám đốc Tạ đến Hoa Thành, trong bản thảo mà tôi ký tên đã quên mất chuyện sửa lời quảng cáo”, Ôn Hành Viễn mỉm cười áy náy, “Quả thực là đã gây thêm phiền phức cho Tổng Giám đốc Cảnh rồi”.

“Tổng Giám đốc Ôn nói gì vậy ạ, mặc dù có phát sinh vấn đề đột xuất, xong tôi tin là Cửu Duy chúng tôi có năng lực ứng phó”, Cảnh Thu Minh đã có tính toán trong lòng, tràn đầy tự tin, so với dáng vẻ phê bình Tạ Viễn Đằng trước đó quả thực chẳng khác gì hai người, sau đó, anh ta hỏi dò, “Phương án quảng bá kỳ hai của Kim Bích có phải là cũng sẽ làm trước kế hoạch không ạ?”.

“Tổng Giám đốc Cảnh vẫn chưa biết?”, Ôn Hành Viễn tỏ vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Tạ Viễn Đằng đang im lặng không lên tiếng, “Tôi đã nói với giám đốc Tạ rồi, nếu cô ấy không chê tôi kén chọn, tôi đương nhiên vẫn hy vọng do cô ấy phụ trách”.

“Tổng Giám đốc Ôn chê cười rồi ạ”, Cảnh Thu Minh cười càng rạng rỡ, ánh mắt nhìn Tạ Viễn Đằng có phần khen ngợi, “Với tư cách là giám đốc phòng thiết kế, Tiểu Tạ là người tâm huyết nhất”.

Tạ Viễn Đằng gật đầu về phía Ôn Hành Viễn, nở nụ cười khiêm tốn, tỏ vẻ cảm kích.

Ôn Hành Viễn đến chớp nhoáng, ngồi không đến mười phút đã đứng dậy cáo từ. Thế nhưng, anh có thể đích thân đến, đã là cực kỳ nể mặt Cảnh Thu Minh, vừa giải vây cho Tạ Viễn Đằng, vừa khiến cho Cửu Duy thay đổi lời quảng cáo một cách vô điều kiện, thông báo cho các phòng ban liên quan trong ba ngày sửa đổi xong toàn bộ lời quảng cáo trên biển quảng cáo hộp đèn in phun, có thể nói là một công đôi việc.

Tạ Viễn Đằng tiễn Ôn Hành Viễn ra khỏi cửa, cô nói, “Cảm ơn anh”.

“Người nên nói cảm ơn là tôi, vất vả cho cô rồi”, Ôn Hành Viễn cười liếc Tạ Viễn Đằng một cái, “Hôm khác tôi mời giám đốc Tạ dùng cơm, coi như lời xin lỗi”.

“Tổng Giám đốc Ôn đúng là hài hước, lời xin lỗi này tôi không gánh nổi”, khóe mắt đuôi lông mày Tạ Viễn Đằng khẽ cong lên, “Chỉ cần anh đừng vào ngày cuối cùng lại cho ra đời lời quảng cáo mới, thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi”.

Ôn Hành Viễn cười vang, nhìn Tạ Viễn Đằng bằng ánh mắt chất chứa ý tứ sâu xa, “Nếu thay đổi thêm lần nữa, không chỉ Tiểu Nhan trách cứ tôi, đoán chừng là Si Hạ cũng không tha cho tôi”.

Nụ cười bên môi Tạ Viễn Đằng bỗng hóa thành gượng gạo, cô không nói thêm gì.

Do chuyến bay khởi hành muộn, lúc Hàn Nặc đến thành cổ, đêm đã sắp tàn. Đến khách sạn, sắp xếp xong xuôi mọi thứ, anh quyết định ra ngoài đi dạo. Vốn muốn gọi điện cho Si Nhan, sau phút do dự anh liền từ bỏ ý định. Chuyện Si Nhan và Ôn Hành Viễn yêu nhau, anh đã được biết từ chỗ Đường Nghị Phàm. Anh cảm thấy không nên quấy rầy sự yên tĩnh của cô thì hơn.

Đang là thời điểm náo nhiệt nhất buổi đêm, gần như mỗi quán bar đều chật kín khách, Hàn Nặc đi từ đầu phố đến cuối phố, cuối cùng tìm được chỗ ngồi ở Nhất Mễ Dương Quang náo nhiệt nhất.

Thấy du khách men say ngà ngà lảo đảo khiêu vũ, nghe họ âm ờ “hét” khúc ca, Hàn Nặc mím môi cười nhạt. Cuối cùng thì anh đã hiểu vì sao Si Nhan lại thích nơi này. Ở nơi xa lạ không ai quen biết này, có thể cởi bỏ lớp mặt nạ xuống để sống một cách chân thực.

Chân thực, thứ chẳng còn lại bao nhiêu trong thế giới của anh.

Hàn Nặc bỗng nhiên muốn uống rượu, nhưng cuối cùng lại không uống lấy một giọt.Trước lúc rời đi, Hàn Nặc tặng rượu cho cặp tình nhân bàn bên cạnh, anh nói, “Chúc hai người hạnh phúc”, cho dù đó là thứ tôi khát khao mà không được, cho dù nói không liên quan đến tôi.

Thời tiết đầu đông, cho dù là Lệ Giang thì cũng vẫn lạnh, huống hồ là đêm khuya. Hàn Nặc chỉ mặc chiếc áo gió. Bóng lưng cao lớn trở nên cô độc, bi thương trong màn đêm.

Anh thả chậm bước chân, nặng trĩu nỗi lòng, không chú ý đến lúc bản thân ngang qua quán bar Thời Khắc Dịu Dàng, có một người vô tình nhìn thấy anh, chăm chú nhìn anh cho đến khi anh bước ra khỏi tầm mắt.

Sự xuất hiện của Hàn Nặc, đối với Si Nhan mà nói, là chấn động không kịp đề phòng. Cuộc tương ngộ bất ngờ, cô có ảo giác tựa hồ đã trải qua mấy kiếp. Thế nhưng, đối với bóng hình dần bước dần xa của Hàn Nặc, Si Nhan lại khẽ kêu tên của Ôn Hành Viễn. Tựa hồ chỉ có như vậy, cô mới có thể xác định, trên thế giới này, chỉ có anh là không bao giờ rời xa cô. Chỉ có anh, mới có thể mang đến sức mạnh đủ để xoa dịu nỗi lòng. Khi cô quyết định dựa gần anh, trong cuộc sống của cô, không nên, và cũng không thể chứa thêm người khác.

Đêm hôm ấy ở trên núi, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tựa đại dương, cô hỏi, “Tại sao anh có thể đợi mười năm?”.

Vốn tưởng rằng sẽ là một đoạn bày tỏ tình cảm nồng nàn, thế nhưng, Ôn Hành Viễn chỉ trả lời, “Bởi vì anh thích em”.

Thời gian mười năm dài đằng đẵng, chỉ dùng vẻn vẹn năm chữ để khái quát.

Vào khoảnh khắc ấy, Si Nhan bất chợt có cảm giác bản thân đã sống sót sau vụ tai nạn

May thay không bỏ lỡ.

May thay.

Bỗng nhiên muốn được nghe giọng nói của anh, Si Nhan gần như dã chạy xuyên qua ngõ cổ, kịp về đến nhà trước mười hai giờ để dùng máy bàn gọi cho anh.

Không đợi cô mở lời, Ôn Hành Viễn đã trách móc, “Sao không để Tử Lương đưa em về? Có biết con gái đi về muộn một mình thế này rất nguy hiểm không hả?”.

Biết ngay, bên này có gió thổi cỏ lay, đều không thoát khỏi Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ (*) của Ôn Hành Viễn

(*). Hai vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.