Type: TTLạcNhi
Đang ngồi thơ thẩn trong phòng khách thì Ôn Phỉ Văn gọi điện thoại đến, “Bên Mỹ có người đang thu mua cổ phiếu Ôn Thị, con sắp xếp thời gian qua đó xem thế nào, anh con gần đây bận rộn không có thời gian“.
Ôn Hành Viễn không hề tỏ ra bất ngờ, lập tức nghiêm túc, “Lúc đọc báo cáo con đã phát hiện ra, con sẽ nhanh chóng qua đó, tìm hiểu tình hình cụ thể rồi cân nhắc giải quyết chuyện này“. Vốn dĩ lần này anh vội đến thành cổ là muốn trước khi ra nước ngoài qua thăm Si Nhan, không ngờ lại “chữa lợn lành thành lợn què”, quan hệ của hai người lại thành ra bế tắc thế này.
Xử lý xong chuyện công, Ôn Hành Viễn một mình đến quán bar.
Trương Tử Lương đang ngồi hút thuốc trước cửa sổ, thấy anh bước vào liền hỏi, “Sao tối qua cậu không đến?“.
Ôn Hành Viễn không lên tiếng, ngồi đối diện với Trương Tử Lương, châm thuốc hút.
“Sao vậy?”, Trương Tử Lương thấy anh đang có tâm trạng, “Nhan Nhan đâu? Đi làm rồi à?“.
Ôn Hành Viễn “ừm” một tiếng, thấy Đỗ Linh vẫy tay chào hỏi mình, anh gật đầu, xong quay mặt hỏi, “Bao giờ hai người kết hôn?“.
“Còn chưa nhọc lòng đủ à, quan tâm đến bản thân mình đi”, Trương Tử Lương nhìn Đỗ Linh, giữa hàng lông mày là ý cười, “Chuyện của tôi và Tiểu Linh chỉ còn là vấn đề thời gian thôi nhé!“.
Ôn Hành Viễn không phản bác, đáy mắt thoáng qua tia u sầu, có thể thấy tâm tình anh không tốt.
Trương Tử Lương thấy anh ngửa cổ uống ly rượu lớn, chau mày, “Có ai uống như cậu không? Mua say vào thân hả?“. Thấy anh lại muốn châm thuốc, Trương Tử Lương đưa tay cướp lấy, “Không phải là Nhan Nhan không cho cậu hút sao?“.
“Cô ấy chẳng buồn quản tôi đâu, còn đang giận tôi cơ.”
Nghe Ôn Hành Viễn tỉ mỉ kể lại ngọn nguồn, Trương Tử Lương cười, “Cậu cũng thật là, đưa người ta đi rồi, còn tức giận làm gì nữa? Nếu không thì giả bộ hồ đồ rồi khuyên cô ấy đừng đi, đã đến rồi thì nhịn đi, nghĩ gì vậy hả? Cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài“.
“Vớ vẩn”, Ôn Hành Viễn thở dài nói, “Cậu chưa nhìn thấy dáng vẻ cô ấy toan nói lại thôi đâu, tôi không đập vỡ cái ghế đã coi như rất kiềm chế rồi“.
Trương Tử Lương tỏ vẻ bỡn cợt giơ ngón cái về phía anh, “Đàn ông chân chính là người có thể kìm nén được cơn giận“.
Ôn Hành Viễn liếc Trương Tử Lương một cái, nghĩ về mười năm kiên trì của mình, tự cảm thấy lần này anh quả thực đã quá kích động, “Tôi đã xin lỗi rồi, cô ấy vẫn không chịu ngó ngàng đến tôi, buổi trưa cũng không cho tôi đến ăn cùng“.
Trương Tử Lương làm vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bạn gái là người thế nào? Chính là người bất luận đúng sai ta đều phải dỗ dành. Cậu là người thực tế hay là kẻ ngốc vậy? Trên thương trường bày mưu lập kế, sao yêu đương lại không có chút kỹ năng nào thế?“.
Ôn Hành Viễn đâu có thể chịu thừa nhận chỉ số EQ của bản thân thấp, anh lẩm bẩm, “Không biết cưới về làm vợ, hay là làm bà cố nữa“.
Trương Tử Lương ra giọng người từng trải, “Giai đoạn này, cậu chắc chắn phải dỗ dành như dỗ bà cố, về phần sau này, vì sự hòa hợp ấm êm của gia đình, cũng không thể thờ ơ“.
Ôn Hành Viễn chưa từng lờ đi ý kiến của Si Nhan, trước giờ anh đều để cô hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc của Phật Thích Ca Mâu Ni, huống hồ ở lại thành cổ chỉ được vài ngày nữa là phải ra nước ngoài, đương nhiên anh sẽ không tiếp tục cố chấp nữa, chủ động gọi điện thoại cho Si Nhan. Kết quả là cô đang ở Cổ Vận Hương Đình, bàn bạc phương án quảng cáo với Văn Thao nên vội vàng cúp máy.
Gần giờ tan ca, Ôn Hành Viễn nhắn tin đến, “Anh đến đón em nhé?“.
Si Nhan trả lời rằng cô đang ở bên ngoài.
Thế là, Ôn Hành Viễn kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến bảy giờ, “Còn chưa xong việc sao? Anh đến công ty đợi em“.
Si Nhan từ chối, “Không biết bao giờ mới xong, em sẽ tự về“.
Ôn Hành Viễn không quấy rầy công việc của cô. Đến chín giờ, anh nói, “Xong việc thì gọi điện cho anh, anh đến đón em“.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Ôn Hành Viễn đứng trên ban công nhìn chữ “Được” của cô, cảm thấy có chút bực dọc.
Thế nhưng, mãi đến mười rưỡi, điện thoại của Ôn Hành Viễn vẫn chưa đổ chuông, anh cầm chìa khóa xuống nhà, vừa ngồi vào xe, Si Nhan gửi tin nhắn đến, “Em mệt rồi, tối nay ở lại ký túc, chúc ngủ ngon“.
Ôn Hành Viễn hít một hơi sâu, anh xuống xe, lên tầng rồi lập tức đi ngủ, không trả lời lại nữa.
Ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn không nhắn tin, cũng không gọi điện, Si Nhan lặng lẽ như bốc hơi khỏi nhân gian.
Ngày thứ ba, hai người không ai ngó ngàng đến ai, tiếp tục chiến tranh lạnh. Chỉ là buổi tối Ôn Hành Viễn đã uống không ít rượu, được Trương Tử Lương vác về nhà.
Ngày thứ tư, sau khi tan làm, Si Nhan đến quán bar.
Ôn Hành Viễn tới sau, nhìn thấy Si Nhan, anh làm như người xa lạ.
Trương Tử Lương thấy vậy, cất giọng ôn hòa nhắc nhở, “Ngày mai không phải là cậu phải đi New York sao, không thừa dịp tối nay dỗ dành xong để có thể an tâm rời đi à?“.
Ôn Hành Viễn không cảm kích, “Có gì mà không an tâm chứ?“.
Kết hợp chuyện tối qua gọi điện cho Si Nhan, cô nói, “Anh ấy cũng đâu ngó ngàng gì đến em, sao em phải chủ động làm lành?”, Trương Tử Lương cũng bốc hỏa, “Là đàn ông thì cậu phải ra dáng đàn ông chứ!“. Thế nhưng, lúc thấy Si Nhan cầm rượu lên, coi Ôn Hành Viễn như không khí, Trương Tử Lương liền vui vẻ, nhìn về phía Đỗ Linh, “Bộ phim trước mắt này còn hay hơn cả phim Tết nữa!“.
Sắc mặt Ôn Hành Viễn không được tốt cho lắm.
Đỗ Linh không thảnh thơi như Trương Tử Lương, cô vờ như nhắc nhở, “Nhan Nhan chưa ăn tối đâu đấy!“.
Ôn Hành Viễn nhìn Đỗ Linh một cái, có vẻ như muốn xác nhận tính chân thực trong lời nói của cô, nhưng bất kể là thật hay giả, anh đều đứng dậy cất bước đi.
Nếu nhắc đến tình yêu dành cho Si Nhan, Ôn Hành Viễn mà đứng thứ hai thì không ai dám nhận mình đứng thứ nhất.
Trương Tử Lương giơ ngón cái về phía Đỗ Linh, Đỗ Linh chau mày, vẻ mặt “không có em là không làm được chuyện gì“.
Hai mươi phút sau, Ôn Hành Viễn đặt đồ ăn mua bên ngoài vào tay Đỗ Linh, tiếp tục diễn kịch câm.
Đỗ Linh nhận lấy toan bóc ra, “Mua đồ ăn khuya cho tôi à?“.
Ôn Hành Viễn không thể tỏ ra tức giận với cô, chỉ liếc mắt nhìn Trương Tử Lương, “Đi mua đồ ăn khuya cho người phụ nữ của cậu đi, đừng để cô ấy giành phần ăn với người phụ nữ của tôi!“.
Khóe mắt Đỗ Linh mang theo ý cười, “Đồ dành cho người phụ nữ của anh mà lại đưa cho tôi?”, dứt lời cô đẩy túi đồ ăn về phía anh.
Ôn Hành Viễn buộc lòng phải hạ mình đích thân đưa đến cho Si Nhan. Nhưng anh lại không chịu nhún nhường, ngoài mặt có chút gây khó dễ. Khi anh đặt đồ ăn trước mặt Si Nhan, không cẩn thận lại để canh nóng bắn tung tóe ra ngoài.
Si Nhan ngẩng đầu nhìn anh, “Làm gì vậy, muốn làm em bị bỏng à?“.
Ôn Hành Viễn giật mình, xác nhận canh không bắn tới cô, anh mới giở giọng điệu hờn dỗi, “Nếu như anh nỡ lòng làm vậy thì tốt rồi“.
Khẩu khí bất thiện và nét mặt oán trách hình thành tỷ lệ rõ ràng, khiến Si Nhan muốn cười, “Em chẳng cảm thấy vẻ không nỡ của anh chút nào!“.
“Thành ra thế này rồi, vẫn còn chưa đủ sao?”, Ôn Hành Viễn cảm thấy oan uổng, kéo ghế ngồi đối diện với cô, “Có thể nói thật lòng không?“.
Si Nhan cố nhịn cười, xụ mặt với anh, “Sao lại không nỡ? Nổi giận cộng thêm chiến tranh lạnh?“.
Thấy khuôn mặt cô bừng sáng, Ôn Hành Viễn tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Muốn anh xin lỗi thế nào? Có cần anh áp mặt xuống đất, cho em giẫm hai chân lên xả hận không?“.
Si Nhan phê bình anh, “Không có liêm sỉ gì hết“.
Ôn Hành Viễn dọn xong đồ ăn tối đã mua về, “Có liêm sỉ và có em, so ra thì, anh chỉ cần vế sau là được rồi”, sau đó đưa tay ra nhéo cằm cô, “Hết mưa trời chuyển nắng chưa thế? Cười một cái cho Tổng Giám đốc Ôn xem nào, rồi sẽ thưởng cho em một bữa ăn hoành tráng“.
Si Nhan muốn gạt tay anh ra, “Tưởng mang đồ ăn mua bên ngoài đến cho em là qua cửa trót lọt à? Tuyệt đối không tha thứ!“.
Ôn Hành Viễn thuận thế tóm lấy tay cô, nắm chặt, “Không phải chỉ là ăn một lần dấm chua* thôi sao? Anh đã nói xin lỗi rồi, lần sau anh không thế nữa, được không?“.
(*) Ý là ghen tuôn
Si Nhan rút tay ra, xong không thoát khỏi bàn tay anh, “Anh buông tay ra đi, có cho em ăn tối không hả, đói chết đi được!“.
Ôn Hành Viễn nghiêng người, hôn một cái thật nhanh vào má cô, khuôn mặt ngập tràn ý cười, “Ăn no rồi về nhà“.
Lời nói này thật mờ ám. Si Nhan đưa tay lên đánh anh một cái.
Ôn Hành Viễn xoa đầu cô, chỉ cười mà không nói gì thêm.
Trải qua ba ngày chiến tranh lạnh, hai người lại hòa thuận như xưa. Chuyện bên Mỹ không thể chậm trễ thêm. Ôn Hành Viễn phải ngồi chuyến bay sáng ngày hôm sau đi New York. Trương Tử Lương tỏ ra thông cảm bởi hai người lại phải xa cách nhau một thời gian, quyết định thả người sớm, để họ về nhà.
Si Nhan đến giờ mới biết anh phải đi, “Sao anh không nói sớm chứ? Sự tình rất nghiêm trọng sao? Còn cần anh đích thân qua đó nữa?“.
Ôn Hành Viễn không lái xe, nắm tay cô thả bước trên con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo ở cổ trấn, “Vấn đề không lớn, chủ yếu là do chị dâu sắp sinh, anh trai không chú ý đến chuyện công ty nhiều được”, anh nói, bản thân cũng cười, cúi xuống bên tai cô thầm thì, “Người ta đã có con trai đầu lòng rồi, anh đến vợ còn chưa có“.
Si Nhan quay khuôn mặt anh tuấn kề gần của anh lại, cơ thể áp vào lòng anh, “Sao anh lại gọi anh trai là người ta chứ, nếu vậy thì mọi chuyện người ta đi trước cũng là điều quá đỗi bình thường mà“.
Ánh mắt Ôn Hành Viễn có ý tứ khác, anh đổi chủ đề, “Em đã gửi đơn xin thôi việc chưa?“.
Chiến tranh lạnh hoàn chiến tranh lạnh, Si Nhan không có ý thay đổi quyết định, “Tổng Giám đốc Cảnh hy vọng em thuyên chuyển công tác, anh nói xem?“.
“Nếu thích công việc này, thuyên chuyển công tác không phải là không thể. Nếu không thích, thì chọn công việc khác. Nếu em tình nguyện, tốt nhất là vào Ôn Thị”, Ôn Hành Viễn tôn trọng sự lựa chọn của Si Nhan, không một mực yêu cầu cô sống dưới sự che chở của mình.
“Không phải là hứng thú, em chỉ coi đó như công cụ mưu sinh thôi, dù sao thì đã là người lớn rồi, phải tự dựa vào sức mình, chứ không phải gia đình”, Si Nhan thân mật khoác tay anh, “Em sẽ không cân nhắc việc vào Ôn Thị đâu. Có bao nhiêu người tài hoa hơn em xếp hàng đợi sự dìu dắt và trọng dụng của anh, em không muốn làm loạn thêm nữa. Với lại em cũng không muốn ngày ngày bị anh sai bảo, trong lòng sẽ thấy không thoải mái“.
“Em muốn thế nào cũng được”, Ôn Hành Viễn không hề bắt ép cô, “Chỉ cần em an phận làm bạn gái của anh là được“.
Si Nhan liếc anh một cái, “Tổng Giám đốc Cảnh đã đồng ý cho em nghỉ việc rồi, nhưng anh ta hy vọng em có thể xử lý xong dự án đang dang dở“.
“Nên là vậy.”
“Em sẽ nắm bắt thời gian, cố hoàn thành xong trước Tết, như vậy thì sau Tết có thể không cần phải qua đây nữa.”
Đây là cách sắp xếp tốt nhất. Ôn Hành Viễn gật đầu, sau đó dặn dò, “Lần này có thể anh phải đi một tháng, nếu khi quay về mà để anh nhìn thấy em gầy đi, xem anh xử lý em thế nào“.
“Một tháng, lâu như vậy sao?”, Si Nhan phớt lờ sự uy hiếp của anh, bắt đầu làm nũng, “Có thể ở lại thêm một ngày nữa hẵng đi không?“.
“Ngoan nào”, Ôn Hành Viễn khom cánh tay, ôm cô càng chặt hơn, “Có hợp đồng quan trọng anh buộc phải ký, anh trai anh không lo được“.
Si Nhan biết rõ Ôn Hành Viễn coi trọng gia đình và sự nghiệp, ngoan ngoãn không tiếp tục làm loạn. Hai người về nhà, ngồi trên sô pha nói chuyện, mãi đến nửa đêm, Si Nhan mới mơ màng ngủ. Ôn Hành Viễn muốn ôm cô về giường, Si Nhan lại ôm lấy cổ anh không buông, nũng nịu thấp giọng gọi tên của anh, đôi môi mềm mại dán lên môi anh.
…
Buổi sáng bị tiếng chuông báo thức đánh thức, Si Nhan nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn còn đang ngủ say, khẽ gỡ bàn tay đang đặt trên eo cô ra, rón rén xuống giường, định xuống nhà mua đồ ăn sáng trước khi anh thức dậy.
Vốn tưởng sẽ nhận được lời khen ngợi, ai ngờ người nào đó vừa thức dậy là mang theo nét mặt “đừng chọc anh, tâm trạng không tốt“. Si Nhan quan tâm hỏi, “Anh sao vậy? Không được khỏe à?“.
Ôn Hành Viễn ngước mắt nhìn cô, sau đó tiếp tục thưởng thức bữa sáng tình yêu.
Si Nhan không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, đoán rằng có lẽ anh ngái ngủ, nên không để ý lắm. Mãi đến khi hai người chuẩn bị ra khỏi nhà đến sân bay, Ôn Hành Viễn mới kéo giật cô vào lòng, hung hăng hôn cô.
Si Nhan không từ chối, cũng không vùng vẫy mà nép vào lòng anh, thuận theo anh, dịu dàng đáp trả. Mãi đến khi hai người thở dốc, Ôn Hành Viễn mới rời khỏi môi cô, cụng trán mình vào trán cô, “Buổi tối hôm qua em còn nhớ mình đã làm gì không?“.
“Hử?”, Si Nhan tỏ ra mờ mịt, nhìn thấy nét cười phảng phất trong đôi mắt anh, tựa hồ có pha lẫn vài tia tức giận khó hiểu, cô chớp chớp mắt, “Lẽ nào em quấy rối anh rồi?“.
Ôn Hành Viễn cười, cúi đầu thì thầm bên tai cô, “Một phút trước còn hôn nồng nhiệt như thế, quay người một cái đã ngủ luôn rồi, còn bắt anh phải tự mình dập lửa nữa chứ, không nhớ sao?“.
Thật vậy sao, là cô quấy rối anh? Si Nhan thẹn thùng muốn chui xuống đất, ngoài miệng ngượng ngùng không chịu thừa nhận, “Không thể nào, em, từ tốn, như thế”, nhưng ít nhiều vẫn có chút ấn tượng, tỉ mỉ nhớ lại, có vẻ là cô đã chủ động hôn anh. Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, ngoan ngoãn hệt như chú mèo con.
Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Đợi anh quay về, việc đầu tiên cần làm chính là giải quyết em!“.
Si Nhan cực kỳ thiếu bản lĩnh, không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi Ôn Hành Viễn đi, Si Nhan trở lại cuộc sống tẻ nhạt với hai tuyến, nhà, công ty - công ty, nhà. Cô tranh thủ từng phút từng giây tập trung làm việc còn đang dang dở. Để tránh Ôn Hành Viễn ở bên kia đại dương lo lắng , cô dứt khoát đem công việc chưa hoàn thành của ban ngày về nhà, như vậy cho dù bận rộn tới khuya, cũng sẽ không bị làm phiền bởi cuộc gọi vượt đại dương của ai đó.
Ôn Hành Viễn càng bận rộn hơn, không có nhiều thời gian quan tâm đến cô, lại bởi chênh lệch múi giờ, họ không gọi điện cho nhau nhiều. May mà trong lòng hai người đều có hình bóng của đối phương, vẫn liên tục hâm nóng tình yêu dành cho nhau.
Ví dụ như, Ôn Hành Viễn sẽ gửi tin nhắn cho cô sau khi tan làm, “Bảo bối, đến giờ dậy rồi, lái xe cẩn thận, đừng đâm ngang đâm dọc“.
Vào bữa ăn trưa, Si Nhan sẽ nhắc nhở anh nghỉ ngơi, “Đến giờ đi ngủ rồi, đừng coi mình là siêu nhân“.
Nếu như trái đất bằng phẳng, họ có thể nhìn thấy rõ ràng nỗi nhớ nhung trong đôi mắt nhau.
Bởi vì tình yêu.
Những ngày tháng bận lòng về nhau như thế này kéo dài đến cuối năm. Trong chớp mắt, Ôn Hành Viễn đã đi được hơn hai mươi ngày. Si Nhan bắt đầu bàn giao công việc, hai tuần liên tiếp không nghỉ ngơi, ngày hôm nay vừa thức dậy, bất ngờ nhận được điện thoại của Tạ Viễn Đằng.
Tạ Viễn Đằng nói, “Tôi nhìn thấy quyết định điều động nhân sự của công ty, cậu sắp nghỉ việc sao?“.
Từ khi Tạ Viễn Đằng chuyển ra ngoài, đây là cuộc điện thoại đầu tiên giữa Si Nhan và cô ấy. Từ kinh ngạc đến bình tĩnh, Si Nhan khôi phục tâm trạng rất nhanh, cô thẳng thắn, “Đúng thế, tôi quyết định về nhà rồi“.
Tạ Viễn Đằng trầm ngâm một lát, “Phòng thiết kế hiện tại đang thiếu người lắm, cậu có thể suy nghĩ chuyện chuyển công tác về đây“.
Si Nhan từ chối khéo, “Tôi quả thực không có tài năng thiên bẩm gì về phương diện thiết kế quảng cáo, lăn lộn ba năm nay là đã rất có lỗi với công ty rôi“.
“Nếu như là vì tôi...”
“Không liên quan đến cậu”, Si Nhan cắt ngang lời Tạ Viễn Đằng, giọng điệu thành khẩn, “Quả thực là vì tôi muốn đổi môi trường và nghề nghiệp“.
Tạ Viễn Đằng trầm lặng vài giây, tựa như đang cân nhắc chọn lọc từ ngữ, “Hàn Nặc quay về Bất động sản Thiên Dụ rồi“.
“Tôi biết”, giọng nói của Si Nhan rất khẽ, khiến người ta không nghe ra cảm xúc gì ẩn chứa trong đó, “Hàn Nặc muốn lấy lại cơ nghiệp mà cha anh ấy đã tạo dựng lên, anh ấy đã đợi rất lâu rồi“.
Tạ Viễn Đằng lấy làm kinh ngạc. Cô bất ngờ vì Si Nhan lại hiểu Hàn Nặc đến vậy. Cô tưởng rằng, tình cảm bốn năm của họ đủ để bị một trận biến cố và ba năm xa cách làm kiệt quệ. Trong suy nghĩ của cô, Hàn Nặc sẽ không bước chân vào giới bất động sản, dù sao thì trở thành một luật sư ưu tú mới là lý tưởng cả đời của anh. Chỉ là, cô đã xem nhẹ sự hiếu thảo của Hàn Nặc.
Tạ Viễn Đằng hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực để giọng nói của mình nghe không đến nỗi nghẹn ngào, “Thực ra, cậu có thể giúp anh ấy“.
Si Nhan tự biết dựa vào bản thân cô thì không thể giúp được Hàn Nặc. Người có thể trợ giúp chuyện của Hàn Nặc, ngoại trừ Si Hạ thân là phó Cục trưởng ra, chỉ còn lại Ôn Hành Viễn, người có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh. Mà hai người này, bất luận là ai, Hàn Nặc đều không muốn tiếp nhận. Nói một cách chính xác, người có liên quan đến cô, Hàn Nặc sẽ không nhờ giúp đỡ.
Nhưng có lẽ, Tạ Viễn Đằng lại khác.
Si Nhan muốn nói: Cậu cũng có thể giúp đỡ anh ấy. Cho dù hiện tại giữa hai người không có tình yêu, anh ấy hẳn đã quen với sự có mặt của cậu với tư cách một người bạn. Dù sao thì ngoài tôi ra, cậu là người phụ nữ ở bên anh ấy lâu nhất. Có lẽ chỉ thiếu một bước là có thể bước vào thế giới tình cảm của anh ấy. Buông bỏ, luôn là lúc gần kề thành công nhất.
Thế nhưng, không ai có quyền yêu cầu đối phương dùng tuổi thanh xuân của mình để chờ đợi một mối tình nhìn có vẻ sẽ không có kết quả.
Những chuyện thế này, vĩnh viễn đều là hai bên tự thu xếp ổn thỏa tâm tư của mình, chuyện ai người nấy biết.
Dù vậy, Si Nhan chỉ có thể trả lời, “Nhưng nhất định không phải là thứ anh ấy muốn“.
Tựa hồ bị nói trúng nỗi lòng, giọng của Tạ Viễn Đằng gần như vỡ vụn, “Thứ anh ấy muốn nhất, đã mất đi rồi“.
Tôi cũng mất đi thứ mà bản thân đã từng muốn có nhất. Thế nhưng, hiện thực chứng minh, không phải tất thảy mọi cuộc gặp gỡ, đều có thể khiến hai người yêu nhau cuối cùng sẽ được trở về bên nhau.
“Anh ấy sẽ có một khởi đầu mới. Có lẽ cậu là người mang đến cho anh ấy, cũng có thể là người khác”, bất luận là ai, tóm lại sẽ không phải là tôi.
“Tôi?”, Tạ Viễn Đằng cười có phần chua chát, “Si Nhan, từ nhỏ tôi đã ghét cậu. Bất luận là thứ cậu muốn hay không muốn, đều có người bưng đến trước mặt cậu, cha mẹ yêu thương cậu, Si Hạ cưng chiều cậu. Còn tôi, mọi mặt tôi đều không kém cậu, nhưng luôn bị bỏ quên“.
“Tôi cũng không thích cậu”, Si Nhan không giấu giếm, thẳng thắn nói, “Nhưng cái khiến tôi không thích cậu không phải là những lý do cậu nói, mà chỉ là bởi vì lúc tôi đánh mất anh ấy, người đứng bên anh ấy là cậu”, Si Nhan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời cao vời vợi đã bao dung với tất thảy nỗi lòng của cô, “Thế nhưng, mọi chuyện đều đã qua rồi“.
“Tôi không hề muốn tranh giành với cậu. Chỉ là, trước khi chúng ta gặp lại nhau, tôi đã thích anh ấy rồi”, Tạ Viễn Đằng lần đầu tiên thẳng thắn nói về tình yêu mà mình dành cho Hàn Nặc, “Tôi không ngờ rằng, hai người đã yêu nhau bốn năm. Ánh mắt anh ấy nhìn cô khiến tôi ý thức được rằng, tôi không có cơ hội. Sau đó, chuyện kia lại xảy ra. Rõ ràng là tôi biết anh ấy không thể nói ra lời chia tay, nên mới mượn tôi để khiến cậu buông tay. Ngày cậu đi, dì Hàn đã qua đời, anh ấy đứng trước mộ tròn một ngày. Trong cơn mưa xối xả, anh ấy đứng thẳng người, ánh mắt đờ đẫn, không lên tiếng. Mãi đến khi ngất xỉu, trong cơn mê man, anh ấy...“.
“Nhan Nhan, em đừng đi, đừng đi...”, từng tiếng nỉ non của Hàn Nặc tựa hồ đang vang vọng bên tai, nước mắt của Tạ Viễn Đằng như hạt ngọc đứt khỏi dây, cô khẽ đè tay mình vào bên ngực trái, khàn giọng, “Si Nhan, để có được tình yêu của anh ấy, tôi có thể vứt bỏ mọi thứ“.
Người không đạt được tâm nguyện, có lẽ đều mang trong mình suy nghĩ như vậy. Nhưng khi vai chính đổi lại là bạn, bạn sẽ hiểu rằng, bạn thích anh ấy, anh ấy cũng thích bạn, nhưng hai người lại không thể ở bên nhau, cảm giác đó đau đớn nhường nào.
Si Nhan ngẩng đầu lên, cố nén những giọt nước mắt trực trào. Lúc tiễn Hàn Nặc đi, cô đã tự nhủ với bản thân rằng, không thể tiếp tục rơi nước mắt vì đoạn tình yêu đã qua đi kia, cô và Hàn Nặc đã giao ước, phải dũng cảm bước tiếp, cả hai phải hạnh phúc. Cô cũng thầm hứa hẹn với Ôn Hành Viễn, trong tình huống không thể cho anh sự một lòng chỉ yêu một người trong đời, cô cũng sẽ cho anh sự toàn tâm toàn ý.
Cuối cùng ngày hôm ấy, Si Nhan nói, “Tôi không thể làm gì cho anh ấy nữa. Nếu như cậu có thể, Tạ Viễn Đằng, tôi chúc phúc cho hai người“.
Lời chúc phúc của Si Nhan là chân thành, song đối với Tạ Viễn Đằng, lại giống như lời châm chọc.
Ôn Hành Dao vì yêu vợ, gần đến kỳ sinh nở của bà xã, từ quyết sách của công ty đã thăng chức thành ông chồng nhị thập tứ hiếu*. Ôn Hành Viễn tạm thời bị bắt đi làm cu li, buộc phải tiếp quản công ty. Ngoài hôm sang Mỹ Ôn Hành Dao đích thân đến sân bay đón anh ra, sau đó gần như không lộ diện. Ôn Hành Viễn bận tối mắt tối mũi, chỉ có nỗi nhớ nhung Si Nhan trở thành chỗ dựa cho anh trong lúc này.
(*) Là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh) vào thời nhà Nguyên, ở đây ý chỉ ông xã chu đáo.
Hai giờ rưỡi sáng, Ôn Hành Viễn tắm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của Si Nhan, cô hỏi, “Anh ngủ chưa?“.
Nhạy cảm nhận ra cảm xúc bất thường của cô, Ôn Hành Viễn lập tức gọi điện cho bạn gái.
Đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi mà Si Nhan còn trách cứ, “Muộn thế này rồi mà còn chưa đi nghỉ, anh có cần sức khỏe nữa hay không vậy?“.
Rốt cuộc là hy vọng anh ngủ, hay là hy vọng anh không ngủ đây? Trái tim của Ôn Hành Viễn vì sự quan tâm của cô mà trở nên dịu dàng, “Anh sẽ chăm sóc bản thân, em đừng lo lắng”, thấy giọng cô có vẻ ngái ngủ, anh hỏi, “Em vừa ngủ dậy à?“.
“Ừm, đột nhiên nhàn rỗi thấy không quen, em vừa đánh một giấc ngủ trưa xong”, Si Nhan thấp giọng nói vào điện thoại, “Em mơ thấy anh bị ốm“.
“Cho nên nhớ anh rồi?”, Ôn Hành Viễn cười, “Anh khỏe lắm, đừng suy nghĩ linh tinh nữa“.
“Thật vậy sao?”, Si Nhan hỏi bằng giọng điệu không tin tưởng, mãi đến khi Ôn Hành Viễn năm lần bảy lượt cam đoan mình khỏe mạnh đến độ có thể ngay lập tức xuống tầng chạy vài vòng, cô mới lộ vẻ tủi thân trách móc, “Không phải là nói đi một tháng sao, hơn bốn mươi ngày rồi mà vẫn chưa về, anh gạt em“.
Quả thực là buộc phải lùi lại ngày về, Ôn Hành Viễn tự biết mình đuối lý, dịu giọng dỗ dành cô, “Nhiều nhất là mười ngày nữa anh sẽ vê, em phải ngoan nhé!“.
“Công việc của em đã bàn giao xong rồi, hay là em về nhà đợi anh nhé? Em nhớ cha rồi”, phiêu bạt bên ngoài ba năm, lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn. Cô suy xét thấy, thà quay về thành phố A trước, còn hơn là một mình khổ sở chờ đợi ở thành cổ, cũng tránh sau khi anh từ Mỹ về lại phải đến Đại Nghiên đón cô.
“Cũng được”, Ôn Hành Viễn căn dặn cô, “Hành lý em chỉ cần thu dọn đơn giản qua loa là được rồi, những đồ linh tinh đừng mang theo, dù sao cũng không phải là không quay trở lại nữa“.
“Em lười mang theo lắm”, Si Nhan cong miệng, đối với chuyện anh không đồng hành cùng cô, cô có cảm giác mất mát phần nào, “Đợi quay về rồi mua sau, để anh trai em thanh toán, mấy năm rồi không vơ vét tài sản của anh ấy, em lỗ to rồi!“.
“Giặc cướp”, Ôn Hành Viễn cười mắng, “Đợi anh về sẽ đưa em đi mua sắm thỏa thích“.
“Vậy trước khi anh quay về không phải là em đã biến thành bang chủ Cái Bang rồi sao?”, bởi vì cuộc điện thoại với Tạ Viễn Đằng trước đó, cộng thêm chuyện anh mãi không về, tâm tình của Si Nhan không được tốt lắm, có phần quấy rối, kéo dài âm điệu gọi anh, “Ôn, Hành, Viễn!“.
“Anh đây”, Ôn Hành Viễn tốt tính đáp lại, hôn cô qua điện thoại, “Một lát nữa xuống nhà ăn gì đi đấy, tối không có việc gì thì đến quán bar chơi. Nhưng mà đừng cứ bận rộn lên là quên hết mọi chuyện đấy nhé, phải về nhà nghỉ ngơi sớm, để Tử Lương đứa về, hoặc là lái xe. Em nghe rõ chưa?“.
Si Nhan bướng bỉnh như muốn chơi xấu anh, “Không nghe rõ, không nghe rõ“.
“Ngoan nào”, cho dù không nhìn thấy nhau, cự cưng chiều trong mắt Ôn Hành Viễn vẫn hiển hiện rõ rệt, anh dịu dàng dỗ dành cô, “Nếu em ngoan, khi quay vê anh sẽ mua quà cho em“.
Giọng điệu cô nũng nịu, “Em muốn căng-gu-ru“.
Giọng anh đong đầy ý cười, “Anh thấy em rất giống căng-gu-ru“.
Bên kia quyết không bỏ qua, “Em muốn căng-gu-ru“.
Đừng nói là căng-gu-ru nhồi bông, Si Nhan nói muốn sao trên trời, biết rõ là không hái xuống được, Ôn Hành Viễn cũng phải thử.
Anh dịu dàng đồng ý, “Được, mua căng-gu-ru“.
Si Nhan đặt vé máy bay quay về thành phố A, thu dọn xong hành lý, lại quét dọn nhà một lượt, sạch sẽ đến mức mà dùng lời của Trương Tử Lương đến tiễn biệt cô để miêu tả thì là, “Không nhuốm bụi trần, khiến người ta không nỡ giẫm chân lên“.
Đỗ Linh cũng trêu đùa, “Đâu phải là tiếp đón Ôn Hành Viễn, em dọn dẹp sạch sẽ như vậy để làm gì hả? Đợi bọn em có thời gian quay lại nghỉ ngơi, chẳng phải nhà sẽ lại đầy bụi sao?”
Si Nhan phản bác, “Hai người học cùng một cô giáo dạy Ngữ văn phải không, sử dụng thành ngữ dễ như trở bàn tay ấy nhỉ“.
“Dừng ngay, làm như chơi đô-mi-nô thành ngữ vậy”, Trương Tử Lương bước vào, chắp tay sau lưng như lãnh đạo đến thị sát công việc, “Tên Hành Viễn này cũng thật là, không nỡ mời người đến dọn dẹp sao? Còn phải để 'bà Ôn' đích thân động thủ nữa!“.
Cách xưng hô “bà Ôn” lập tức khiến Si Nhan bất mãn, “Sao em lại mời hai người đến nhi, em nên ăn mảnh một mình thì hơn“.
Đỗ Linh tiếp lời, nói, “Bọn chị sợ em ăn phải 'độc thực', nên có lòng đến đây giám sát“.
Si Nhan ôm gối ném về phía Đỗ Linh.
Trương Tử Lương vung tay ngăn cản, cười cảnh cáo, “Chú ý lời nói và việc làm của em“.
Si Nhan gọi họ vào phòng ăn ngồi, “Lại đây ăn đi, mau lấp đầy miệng đi“.
Để cảm ơn sự chăm sóc mấy năm nay của Trương Tử Lương, cô đặc biệt mời họ đến nhà dùng bữa. Đương nhiên rồi, người ngay đến nấu cháo cũng thành một mớ hỗn độn như Si đại tiểu thư đây, quả thực không giỏi nấu nướng. Hơn nữa, ngay cả Ôn Hành Viễn thân là bạn trai cũng còn chưa có phúc phận được ăn bữa “độc thực” do cô nấu, Trương Tử Lương và Đỗ Linh càng không thể có cơ hội thưởng thức trước. Cho nên, sơn nhân tự hữu diệu kế*, người thông minh như Si Nhan đã áp dụng sách lược đặt đồ ăn nhà hàng. Thế tại sao không trực tiếp ra ngoài ăn? Đối diện với câu chất vấn của Trương Tử Lương, Si Nhan cảm thấy, “Như thế này có thành ý hơn“.
(*) Kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay
Còn nhớ sau đó Trương Tử Lương có kể với Ôn Hành Viễn về bữa cơm tối này, Ôn Hành Viễn xoa mái tóc dài của Si Nhan, nói bằng giọng điệu bất đắc dĩ mà cưng chiều, “Vất vả cho em rồi“.
Một đêm trước khi rời khỏi thành cổ, với tư cách là hai người bạn thân nhất của Si Nhan ở đây, tâm tình của Trương Tử Lương và Đỗ Linh ít nhiều có chút buồn bã. Cô giống như là em gái của họ, ba năm qua, thấy cô kìm nén bản thân, đau khổ, rồi lại vực dậy từ nỗi đau, từng bước đều vô cùng khó khăn. Còn Ôn Hành Viễn, ngoại trừ thời gian, còn bỏ ra cả tấm chân tình đáng quý, chỉ để theo đuổi mối tình dài lâu.
Thế giới rộng lớn lắm, thành phố nhỏ bé lắm, người đánh mất duyên phận, suốt đời có thể không gặp lại nhau nữa.
Giữa họ, may mà có một người vẫn không chịu từ bỏ.
Đêm này, Trương Tử Lương uống rất nhiều, có lẽ là mượn rượu, có lẽ là vì Ôn Hành Viễn, anh thừa lúc còn tỉnh táo, tâm sự chân thành với Si Nhan, “Chúng ta quen biết nhau mặc dù mới có ba năm, nhưng vào mười năm trước, anh đã được nghe đến tên em từ chỗ Hành Viễn. Tâm ý của Hành Viễn, không cần anh phải nói, em là người có quyền phát biểu nhất, cũng có thể tự mình cảm nhận được. Hàn Nặc, người mà ngay cả Hành Viễn cũng kiêng dè không nhắc đến, bất kể trước kia bọn em thế nào, cũng nên quên cậu ta đi từ ngày em đồng ý ở bên Hành Viễn“.
Si Nhan im lặng lắng nghe, không lên tiếng.
“Không phải là ai cũng có tấm lòng như Hành Viễn, có thể đích thân đưa em đi gặp bạn trai cũ”, Trương Tử Lương nhìn cô, nói từng chữ rõ ràng, “Một người đàn ông, nếu như không phải vì vô cùng yêu một người phụ nữ, sẽ không thể chiều chuộng em như cậu ấy. Em hiểu chứ?“.
Sự nuông chiều của anh là bởi vì yêu, Si Nhan sao có thể không hiểu. Mắt cô đã nhoẻn nước, giọng nói nghẹn ngào, “Sau này em không thế nữa“.
“Nếu có lần sau, anh sẽ không thèm quan tâm em có phải là phụ nữ hay không mà đánh em như thường”, men rượu bốc lên, Trương Tử Lương nói không giữ miệng, nhưng đều là sự thật, “Nhan Nhan, đừng coi tuổi thanh xuân của đàn ông không là gì cả, cậu ấy không nhắc đến quãng thời gian mười năm, là sợ tạo áp lực cho em, nhưng trong lòng em phải hiểu, sự hy sinh của cậu ấy quý báu nhường nào“.
“Đừng thấy cậu ấy cả ngày hừng hực khí thế mà coi nhẹ, cậu ấy cũng biết mệt. Một Ôn Thị đã đủ để cậu ấy hao tâm tổn trí, còn phải chăm sóc em nữa. Đợt vừa rời khỏi thành cổ, một ngày cậu ấy gọi ba cuộc điện thoại, hỏi em có phải đã đi làm, hỏi em có đến quán bar hay không, có ăn cơm hay không, ngoài lúc em ngủ ra, chuyện gì cậu ấy cũng hỏi”, chỉ nói đến đây, Trương Tử Lương đã lảo đảo đứng dậy, để mặc Si Nhan và Đỗ Linh người bên trái người bên phải dìu anh vào phòng của Ôn Hành Viễn, “Coi như em vẫn có lương tâm, nước trong não cuối cùng đã đổ ra ngoài(*), đã quyết định về thành phố A. Cứ tiếp tục lăn đi lộn lại thế này, người anh em kia của anh quả thực đã bị em chơi đùa đến mức phải hy sinh thân mình đấy“.
(*) Ý là không bị não ủng thủy, đầu óc đã thông suốt.
Si Nhan khẽ giọng nói một câu chân thanh, “Cảm ơn anh“.
Cảm ơn Trương Tử Lương hơn ba năm qua đã chăm sóc cô như một người anh, cảm ơn anh đã nhắc nhở và căn dặn cô nên trân trọng sự hy sinh của Ôn Hành Viễn. Si Nhan cảm thấy biết ơn, trong những tháng ngày đau khổ của cô, lúc đau đớn tưởng rằng không thể bước đi được nữa, vẫn có những con người không bỏ mặc cô. Nói một cách chính xác, cô cảm ơn những điều mình có.
Cuối cùng buổi tối ấy, Si Nhan và Đỗ Linh đều bật khóc vì sự ly biệt sắp đến gần. Nhưng họ cũng giao hẹn, phải trân trọng người đàn ông bên cạnh mình, để mình trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Mưa gió ba năm, cô vốn nghĩ mình không thể bước ra khỏi màn mây mù nữa, không ngờ rằng, ánh nắng vẫn luôn ở phía sau lưng, chỉ cần ngoảnh đầu lại, là có thể cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp của nó. Si Nhan mỉm cười rời khỏi thành cổ, gửi lời tạm biệt đến quá khứ.
Cuối cùng cô đã có thể ngừng hoài niệm về quá khứ.