Type: Phùng Hà Trang
Câu nói cuối cùng của Ôn Hành Viễn đã thuyết phục được Si Nhan. Vậy nên ngày hôm sau, cô đã quyết định đến trường đại học của Văn Tĩnh.
Không sai, gợi ý đầu tiên mà Ôn Hành Viễn dành cho cô chính là Văn Tĩnh.
Dùng lời của Si Nhan là, “Khúc tiến cứu quốc(1)”.
(1): Là một từ xuất hiện trong thời kì Trung Quốc chống Nhật, dùng chiến lược trực tiếp không đủ năng lực để giải quyết, nên đành phải áp dụng chiến lược gián tiếp.
Ôn Hành Viễn khen ngợi cô, “Anh biết mà, em thông minh nhất”.
Mà kiểu cơ trí này, Si Nhan không hề áp dụng với Văn Tĩnh, khi cô bé nhiệt tình mời cô cùng ăn tối, Si Nhan nói thẳng mục đích của mình, “Tiểu Tĩnh, không phải chị đến tìm em để ôn lại chuyện cũ, chị muốn xin anh trai em giúp đỡ”.
Văn Tĩnh cười nói, “Thế thì đơn giản ạ, em hẹn anh em ra nhà hàng rồi chị nói thẳng với anh ấy, vừa khéo có người thanh toán tiền luôn”.
Si Nhan nghe thấy thế liền nói, “Anh ấy sẽ từ chối”.
Quen biết nhau ở thành cổ, Si Nhan không hiểu rõ lắm về Văn Tĩnh, chỉ dựa vào trực giác, cô tưởng rằng khi mình nói ra những lời này Văn Tĩnh sẽ hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?”, hoặc là cô bé sẽ vỗ ngực bày tỏ như một đứa trẻ, “Em hiểu anh trai mình nhất, để em đối phó với anh ấy cho”.
Thế nhưng, sự thật là, “Nếu đã như vậy, chị Si, chị đừng nói nữa”.
Không ngờ Văn Tĩnh lại từ chối cô như vậy.
Si Nhan tỏ ra bất ngờ.
Có vẻ Văn Tĩnh cũng cảm thấy mình quá thẳng thắn, ngẫm nghĩ một lát, cô bổ sung một câu, “Ngoại trừ việc chung thân đại sự ra, việc của anh ấy, em đều không tham gia, bởi vì em không hiểu”.
Bởi vì không hiểu, sợ gây phiền phức cho đối phương. Bởi vì không hiểu, cho nên không nhúng tay vào.
Đạo lý này rất đơn giản, song không phải là ai cũng có thể làm được.
Si Nhan ý thức được, anh em họ trưởng thành trong một gia đình đặc biệt thế này, có cách hiểu và ăn ý ngầm mà người ngoài không thể biết được. Cô gần như muốn từ bỏ những lời đã định sẽ nói với Văn Tĩnh.
“Vì muốn bảo vệ em, có những chuyện Văn Thao không hề nói cho em biết. Mà những chuyện kia, cũng không thích hợp để chị kể với em”, bởi vì khó xử, một lúc sau Si Nhan nói tiếp, “Là chị ích kỷ nên mới quyết định đến gặp em. Chị rất hi vọng sau khi em có thể hiểu được đầu đuôi câu chuyện, có thể giúp anh trai em nối lại tình thân đã cắt đứt nhiều năm”.
Văn Tĩnh làm sao hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, “Tình thân của anh trai em?”, có thể là trong tiềm thức, cô bé đang trốn tránh điều gì đó.
Si Nhan nhắc nhở bản thân nên dừng ở đây, “Về hỏi anh trai em đi, đáp án ở chỗ anh ấy”.
Si Nhan cảm thấy mình rất tàn nhẫn, không ngờ cô lại bóc trần vết thương đã liền sẹo của người khác.
Đối với sự tự trách và áy náy của cô, Ôn Hành Viễn an ủi, “Anh em nhà họ Văn không thể không mảy may biết gì về thân thế của mình, đặc biệt là Văn Thao. Cảnh gia đình yên ấm chẳng qua là cách để họ hoài niệm người mẹ đã mất của mình. Nếu Hàn Thiên Khải và vợ ông còn sống, sự thật khi được vạch trần sẽ khiến rất nhiều người tổn thương. Hiện tại, đây là bí mật mà người đời đều biết, mọi người chẳng qua là đang diễn vở kịch Bộ quần áo mới của hoàng đế(*). Hàn Nặc tứ cố vô thân, Văn Thao không ra mặt thì ai ra mặt? Thân là anh lớn, anh ta không giúp đỡ Hàn Nặc thì bản thân tự khắc sẽ thấy hối hận”.
(*) Là một truyện của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy.
Sự thật chứng minh, lời phân tích của Ôn Hành Viễn là đúng. Những lời Si Nhan vốn định nói với Văn Tĩnh, có lẽ sẽ khiến vấn đề càng trở nên rắc rối. Thế nhưng khi nhắc đến thân thế của họ, anh em nhà họ Văn lại vô cùng bình tĩnh.
“Chị Nhan, đoán được anh sẽ từ chối, nên đã đến tìm em”. Văn Tĩnh nhìn vào mắt Văn Thao, “Người thực sự cần anh ấy giúp đỡ không phải là chị, mà là người anh trai khác của em phải không?”.
Từ khi chào đời, Văn Tĩnh chưa từng gặp cha mình, đến trước khi mẹ qua đời, bà mới nói cho cô biết, “Trong lòng người đàn ông chứa đựng rất nhiều thứ, chỉ đơn giản là dục vọng thôi đã đủ để họ hối hả bận rộn cả đời, nào có thời gian lãng phí vào chuyện tình yêu? Nó quá xa xỉ. Là mẹ quá tham lam quá ích kỷ, tưởng rằng có thể dùng các con để níu giữ ông ấy. Mẹ và ông ấy đã từng ước định sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau. Cho nên, con đừng bao giờ hỏi gì về cha nữa. Ông ấy là ai, hiện giờ đang ở đâu, những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả. Mẹ chỉ mong các con sống tốt, vậy là được rồi”.
Bà Văn vì tình yêu đã ích kỷ một đời, nghĩ đến gia đình Hàn Thiên Khải hạnh phúc nơi thành phố A xa xôi, bà không muốn hai đứa con mình phải mang tiếng là con riêng. Cho nên, lời trăn trối lúc lâm chung của bà là, “Vĩnh viễn đừng tìm hiểu cha các con là ai, cứ coi như ông ấy đã không còn trên đời này từ lâu rồi”.
Chỉ có phụ nữ mới coi tình yêu như một loại tín ngưỡng. Người vì tình yêu mà dốc hết tình cảm cũng chỉ có phụ nữ mà thôi. Người vì tình yêu mà mang thương tích đầy mình, vẫn là phụ nữ. Trong tình yêu, phụ nữ đã được định trước là kẻ yếu.
Trước khi mẹ qua đời, ngay cả Văn Thao cũng không biết rõ thân thế của mình, cho đến khi sắp xếp di vật của bà, anh mới phát hiện ra bức thư bà để lại. Trong thư, mẹ Văn kể chi tiết toàn bộ từ chuyện bà và Hàn Thiên Khải quen nhau đến khi bà tưởng rằng họ yêu nhau, cả chuyện bà lẳng lặng mang thai, cũng như chuyện hai người đoạn tuyệt sau này. Cuối cùng, mẹ Văn Thao nói, “Mẹ trước giờ chưa từng có ý định đến thành phố A tìm ông ấy, là không muốn làm tổn thương người phụ nữ mang danh vợ ông ấy kia. Ông ấy đã không còn yêu mẹ nữa, hà tất phải khiến ông ấy căm ghét thêm? Về năm phần trăm cổ phần kia, mẹ biết các con không cần, nếu đã như vậy, tùy các con xử lý. Tình yêu, vốn dĩ là do hai bên tình nguyện, mẹ không trách ông ấy”.
Bà thực sự không trách, còn nhân cơ hội này nói với Văn Thao đừng ôm lòng thù hận, đó là những lời chân thành từ trái tim bà.
Văn Thao không phủ nhận, chỉ hỏi lại, “Em muốn anh giúp sao?”.
Văn Tĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Tùy anh thôi ạ, chỉ cần không khiến anh phải khó xử”.
Vốn dĩ Văn Thao đã quen việc em gái hễ có chuyện gì đều coi anh là trung tâm, nhưng lần này, anh lại có phần cảm động, “Đó cũng là anh trai em, nếu như anh không giúp, cậu ta khó có thể vùng lên được”.
Văn Tĩnh nắm lấy tay của Văn Thao, “Em có người anh trai như anh, là đủ rồi”.
Văn Thao xoa đầu cô, “Nha đầu ngốc”.
Văn Tĩnh bật khóc.
Văn Thao ôm em gái vào lòng, “Để anh suy nghĩ đã”.
Không hiểu sao anh lại do dự.
Sau đó một ngày, Văn Thao hẹn gặp Si Nhan. Ôn Hành Viễn tỏ ý muốn đi cùng nhưng Si Nhan cảm thấy chủ đề lần này không phải chuyện của Hàn Nặc, mà liên quan đến Văn Tĩnh, để Ôn Hành Viễn ra mặt không ổn, thế nên cô quyết định đi một mình.
Văn Thao vẫn tao nhã, lịch sự như thường, đầu tiên là chúc mừng Si Nhan đã đính hôn, xong mới vào chủ đề, “Vốn dĩ anh không muốn để Tiểu Tĩnh biết quá nhiều, trước giờ, mẹ và anh đều cố gắng tạo cho con bé môi trường sống lành mạnh, giảm cảm giác thiếu thốn tình thương của cha với con bé đến mức thấp nhất. Đáng tiếc, sự phát triển của việc này lại vượt quá tầm kiểm soát của anh”.
Lời xin lỗi hiển nhiên đến mức cứng nhắc, cũng chưa chắc là thứ anh cần. Si Nhan rơi vào trạng thái trầm lặng.
Văn Thao lặng lẽ nhìn Si Nhan, mắt anh sâu thẳm, sâu đến độ khiến cô không cách nào phần biệt được cảm xúc ẩn trong đó, “Mẹ anh từ nhỏ đã sống ở thành cổ, chưa một lần rời khỏi tỉnh Y. Từ năm mười sáu tuổi, anh đã học cách làm ăn từ bà, năm tốt nghiệp đại học, anh chính thức tiếp quản công ty. Khi bà không nhắc một chữ nào liên quan đến người đàn ông kia, anh đã biết, mình là con riêng”, nói đến đây, anh cười tự giễu, “Anh ít nhiều có phần để tâm. Cho nên, anh không muốn rời khỏi thành cổ”.
“Mẹ anh và mẹ của Vương Hạo là bạn tốt, Vương Hạo và Tiểu Tĩnh có thể nói là thanh mai trúc mã, vì không muốn phải chia rẽ họ, anh mới đồng ý cho Tiểu Tĩnh thi vào trường đại học ở thành phố A. Tiểu Tĩnh rất hiểu chuyện, để tránh khiến mẹ và anh không vui, chuyện liên quan đến cha, trước giờ con bé đều không hỏi nhiều. Anh tưởng rằng nếu có thể che giấu chuyện này, cuộc đời con bé sẽ luôn yên bình”.
Thế nhưng, “Đây chính là số mệnh. Cái buộc phải đến, đều không thể tránh né”, khóe miệng Văn Thao thấp thoáng ý cười lạnh, “Ôn Hành Viễn quả nhiên lợi hại, thậm chí không cần ra mặt, vẫn có thể chỉ điểm giang sơn”.
Si Nhan thẳng thắn, “Anh ấy làm vậy là vì em”.
Văn Thao gật đầu vẻ nghiền ngẫm, “Cùng là đàn ông với nhau, anh rất khâm phục tấm lòng của anh ấy”.
Si Nhan hiểu ý của Văn Thao.
“Thế nhưng…”, Văn Thao ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt đã phủ một tầng băng lạnh, còn đôi mắt ôn hòa như ngọc của anh khiến Si Nhan từng ấn tượng bỗng trở nên sắc bén khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, “Tình thân giữa anh và Hàn Nặc mà nói, quả thực không hề quan trọng như thế”.
Si Nhan ý thức được rằng, mình không thể thuyết phục anh nên nói thẳng, “Lời này nghe có vẻ quá tuyệt tình, nhưng em có thể hiểu. Dù sao thì hai người ngoài quan hệ huyết thống ra, gần ba mươi năm chưa từng liên lạc với nhau. Tự dưng có thêm một người em trai, đối với người không thiếu thốn tình thân như anh mà nói, hiển nhiên là thừa thãi”, cô không có ý ở lại, đứng dậy muốn rời khỏi, “Chỉ là, nếu đổi lại là Hàn Nặc, lựa chọn của anh ấy nhất định không giống anh”.
Văn Thao tin rằng những lời này của cô không phải là tâng bốc Hàn Nặc, thế nhưng, “Nhân chi sơ, tính bản thiện, anh vốn không phải người tuyệt tình như thế”.
Si Nhan không còn lời nào để nói.
Lúc này, Hàn Nặc từ phía sau liền đứng dậy, tiến về phía họ, tiếng bước chân anh trầm ổn và rõ nét, “Không phải là tôi cố tình nghe trộm, chỉ là chiều nào cũng có thói quen ngồi ở đây uống cà phê”.
Si Nhan mới ý thức được quán cà phê mà Văn Thao hẹn gặp cô ở ngay cạnh Bất động sản Thiên Dụ.
Giọng nói của Hàn Nặc và ý cười trên khuôn mặt dịu dàng như nhau, anh nói với cô, “Thay anh cảm ơn Ôn Hành Viễn”, ánh mắt nhanh chóng chuyển về phía Văn Thao, “Khiến anh phải khó xử rồi, tôi xin lỗi”.
Nét mặt Văn Thao giống hệt giọng điệu lạnh lùng ban nãy, “Tâm ý của tôi trước giờ chưa từng thay đổi, không thể nói là khó xử”.
“Vậy thì tốt”, giọng nói của Hàn Nặc bình tĩnh không gợn sóng, “Tôi rất muốn gây dựng lại Bất động sản Thiên Khải, nhưng không có ý đảo lộn cuộc sống của bất cứ ai. Thiếu đi năm phần trăm cổ phần của anh, tôi không giành được phần thắng. Nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp hơn nhiều bởi vì trên đời này còn có anh và Văn Tĩnh”.
Chí ít không phải là tôi không có gì.
Hàn Nặc vẫn đang cười. Si Nhan quen anh đã bảy năm, cô quá hiểu tình cảm lẩn khuất sau nụ cười này. Đó là sự mừng vui thanh thản, sau khi mất cha mẹ, vẫn còn có người thân trên đời.
Sự nặng nề trong suy nghĩ của họ khiến người khác không đành lòng nhìn tiếp.
Si Nhan nắm lấy tay Hàn Nặc, bàn tay vốn dĩ ấm áp cả trong ngày đông lạnh giá của anh, giờ phút này lại trở nên lạnh lẽo.
Nếu như đó là nhiệt độ của con tim, vậy anh phải cảm thấy lạnh đến mức nào?
Lòng cô xót xa muốn khóc.
Cảm nhân được sự động viên và an ủi của Si Nhan, Hàn Nặc nắm lấy tay cô, sau đó buông ra, “Chuyện này kết thúc ở đây”.
Thế nhưng, kết thúc ở đây đã trở thành hy vọng xa vời.
Khi bức ảnh chụp chung của anh và Si Nhan cùng với Văn Thao lại một lần nữa trở thành tâm điểm trên Báo buổi chiều. Hàn Nặc chẳng cảm thấy phẫn nộ cho lắm. Nhưng vì liên lụy đến Văn Thao, sự tình trở nên phức tạp hơn lần trước nhiều.
Mọi người đều hiểu rõ, khi tin tức này được công bố, sẽ có người lén lút tìm hiểu thân thế của Văn Thao.
Cứ như vậy, bí mật vốn tưởng rằng chỉ trời biết đất biết, sẽ không thể che đậy được nữa.
Có lẽ là giữa anh em cùng huyết thống sẽ có chung sự thông minh sắc sảo, Hàn Nặc và Văn Thao đều cùng lúc tìm đến Hàn Thiên Dụ.
Hàn Nặc không thể tiếp tục chịu đựng người chú của mình thêm nữa. Anh trực tiếp đập tờ báo lên bàn làm việc của Tổng Giám đốc Hàn, giọng điệu kiêu ngạo thông báo với ông ta, “Kế hoạch Lam Thiên, cháu đã từ bỏ. Theo cháu thấy, Thiên Dụ bị Ôn thị thu mua là tốt nhất”.
Hàn Thiên Dụ không thể giả vờ thêm nữa, ông ta bỗng đứng bật dậy, “Đây là tâm huyết cả đời của cha cháu, nếu cháu đẩy nó vào tay người khác thế này, Hàn Nặc, cháu còn xứng mang họ Hàn không?”.
“Chú vẫn còn biết Thiên Dụ là tâm huyết của cha cháu cơ đấy”, Hàn Nặc cười lạnh, “Xem ra chú còn chưa quên người mang họ Hàn là chú đã từng làm những gì. Về phần cháu có xứng đáng với dòng họ hay không, không cần chú phải phán xét”.
Hàn Thiên Dụ tức giận không thể kiềm chế, “Ai cho cháu cái gan ấy, dám nói chuyện với chú như vậy. Hàn Nặc, chú là người thân của cháu!”.
Hàn Nặc đứng thẳng người, bộ âu phục được nhuộm bởi ánh chiều chạng vạng ngoài cửa sổ, càng tôn lên vẻ cao ngạo lạnh lùng, “Bày mưu hại người, soán quyền đoạt vị, cháu cảm thấy rất nhục nhã khi có một người thân như chú”.
Hàn Thiên Dụ đưa tay hất tập tài liệu trên bàn làm việc xuống đất, “Cút ra ngoài”.
Hàn Nặc chẳng thèm đấu võ mồm cùng ông ta, bèn im lặng nhìn ông ta một lát, sau đó quay người bước đi. Cánh cửa phòng làm việc từ từ khép lại, ánh sáng của ngọn đèn lơ lửng trong hành lang thấp thoáng bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh, cuối cùng khi cánh cửa gỗ từ từ khép lại thế giới đã phân tách thành hai.
Điện thoại bỗng reo lên, là Văn Thao gọi, anh chất vấn Hàn Thiên Dụ, “Ông đã hứa với tôi, sẽ không làm Tiểu Tĩnh tổn thương”.
Hàn Thiên Dụ đã mất đi lợi thế kế hoạch Lam Thiên, càng không muốn mất nốt Văn Thao, đồng minh mà ông ta cật lực tranh giành được này, nên ông ta đã cố tình phủ nhận chuyện bản tin là do mình ngấm ngầm giật dây, “Tôi không hiểu cậu đang nói gì”.
“Ông là người hiểu rõ nhất”, Hàn Thiên Dụ không nhìn thấy vẻ mặt của Văn Thao qua điện thoại, nhưng giọng nói trầm thấp lạnh lùng đã biểu lộ được cảm xúc của anh ta trong lúc này, “Hàn Thiên Dụ, ý của tôi thế nào ông là người hiểu rõ nhất, tôi khuyên ông đừng nên giẫm đạp lên sự đồng cảm không còn lại bao nhiêu của tôi”.
Huyệt thái dương của Hàn Thiên Dụ bỗng giật giật.
Văn Thao không nói thêm một câu thừa thãi nào, trực tiếp cúp điện thoại.
So với họ, phản ứng của Ôn Phi Văn còn kịch liệt hơn. Vì không biết nội tình, ông gọi điện tới mắng Ôn Hành Viễn xối xả, “Xem người phụ nữ mà anh kiên trì mười năm mới có được đã làm những gì rồi? Trong một tháng ngắn ngủi, hai lần cùng hai người đàn ông lạ mặt lên trang nhất của báo. Ôn Hành Viễn, anh có cảm nghĩ gì?”.
Si Nhan ở bên cạnh, giọng nói của Ôn Phi Văn lớn như thế, cô không thể giả vờ như không nghe thấy gì.
Ôn Hành Viễn kéo tay cô lại, “Lý do Tiểu Nhan và Văn Thao gặp nhau con biết rõ. Chuyện lên trang nhất của tờ báo đó không phải là vấn đề cần bận tâm. Về phần Hàn Nặc, chỉ là trùng hợp”.
“Trùng hợp? Anh phải vất vả lắm mới nói ra được từ đó đấy nhỉ?”, Ôn Phi Văn hiển nhiên không tin, “Quan hệ của nó và Hàn Nặc nhạy cảm nhường nào, giữa anh và Hàn Nặc lại có quan hệ thế nào, nó hoàn toàn biết rõ. Sao không thể chú ý đến lời nói và hành động của bản thân, để phong viên có cơ hội tung tin, giật tít “tam giác tình yêu”? Tôi trịnh trọng nhắc nhở anh, quá tam ba bận, còn gậy thêm tai tiếng, bất kể anh nói gì, tôi sẽ thay anh chủ động hủy bỏ hôn ước. Còn cả chức vụ Tổng Giám đốc của anh nữa, tôi cũng sẽ giúp anh từ chức luôn thể”.
Không cho Ôn Hành Viễn cơ hội thanh minh, Ôn Phi Văn dứt lời bèn cúp điện thoại.
“Hành Viễn…”, Si Nhan vừa lên tiếng, đã bị Ôn Hành Viễn cắt ngang, anh nói, “Anh không cần em phải giải thích”.
Sự tin tưởng này của anh, khiến Si Nhan phải cảm động.
Thế nhưng, cái Ôn Hành Viễn cần lại không phải là sự cảm động của Si Nhan.
Vào lúc Hàn Thiên Dụ năm lần bảy lượt tuyên chiến với anh, cuối cùng anh đã không khách sáo.
Sau khi Hàn Nặc từ bỏ kế hoạch Lam Thiên, Văn Thao lại không sẵn lòng giúp đỡ, Ôn Hành Viễn lệnh cho người tung tin Hàn Thiên Dụ lên kế hoạch cho Trần Minh, giám đốc hạng mục Kim Bích phá hoại công trình, dẫn đến sự cố công trường, làm ba công nhân tử vong, khiến cho giá của Bất động sản Thiên Dụ sụt giảm nghiêm trọng. Sau đó, Ôn Thị sẽ tiến hành thu mua cổ phiếu của Thiên Dụ.
Hàn Thiên Dụ không ngờ Ôn Hành viễn lại hành động nhanh như vậy. Ông ta định vay vốn để cứu vớt Thiên Dụ, nhưng thật đáng tiếc, giới làm ăn có mấy người không biết hiềm khích giữa anh và Ôn Thị, ai dám ra mặt giúp ông ta cơ chứ?
Tuy nhiên, đây chưa phải là điều tệ hại nhất.
Điều càng khiến Hàn Thiên Dụ không ngờ chính là, vào một buổi sáng sớm, Ôn Hành Dao đã đưa đến bản thỏa thuận chuyển nhượng trái quyền(*).
(*) Là quyền của một người, được phép yêu cầu một người khác thực hiện một nghĩa vụ tài sản đối với mình.
Khi nhìn thấy tên của Ôn Hành Viễn với danh nghĩa chủ nợ xuất hiện trên bản thỏa thuận, Hàn Thiên Dụ như bị điện giật.
Thân là chủ nợ, Ôn Thị chính thức bắt tay vào kế hoạch thu mua.
Thân là con nợ, Hàn Thiên Dụ cuối cùng đã vứt bỏ sự chống cự vô nghĩa.
Để xây dựng lên một vương quốc bất động sản có lẽ cần tâm huyết cả một đời, muốn hủy một tòa vương thành, chỉ là chuyện một sớm một chiều. Khi Hàn Thiên Dụ lần cuối cùng ngồi trong văn phòng làm việc của Tổng Giám đốc Công ty Bất động sản Thiên Dụ, ông ta đưa mắt nhìn thành phố này, đáy lòng là nỗi thê lương vô tận.
Thứ vốn dĩ không thuộc về ông ta, hiện tại bị tước đoạt, cũng không thể coi là đánh mất. Ngay đến Hàn Thiên Dụ cũng kết luận thế này, ai còn có thể lên tiếng bênh vực cho ông ta? Chỉ là, mất đi sao có thể chuộc được lỗi lầm ông ta đã gây ra? Vào lúc Hàn Thiên Dụ rời khỏi văn phòng Tổng Giám đốc, tổ điều tra sự cố Kim Bích và… cảnh sát đã chờ sẵn dưới sảnh. Bị tình nghi có dính líu đến vụ phá hoại công trường khiến ba người tử vong, ông ta đã chính thức bị bắt.
Sau khi Hàn Thiên Dụ bị tạm giam, Lý Mẫn – vợ ông ta đã quỳ lạy cầu xin Văn Thao, “Có Ôn Hành Viễn nhúng tay, không luật sư nào dám nhận vụ kiện này, , ngoài cậu ra, không ai có thể giúp được ông ấy nữa”.
Sự lạnh lùng của Văn Thao rất kiên quyết, “Tại sao tôi lại phải giúp ông ta?”.
“Ông ấy là…”
Văn Thao không cho bà ta cơ hội nói hết, gằn từng chữ phản bác, “Đừng làm bẩn danh xưng kia”.
Lý Mẫn khóc lóc gào thét, “Tôi đã không còn gì nữa cả, chỉ muốn cùng ông ấy trải qua quãng đời còn lại cũng không được sao?”.
Văn Thao cười châm chọc, “So sánh với tuổi già bình lặng của các người, cả cuộc đời của mẹ tôi thì coi là gì?”, anh dùng sự nhân từ cuối cùng đỡ Lý Mẫn dậy, “Người như Hàn Thiên Dụ, không xứng làm chồng, làm cha người khác”.
Vào ngày hôm ấy, phía cảnh sát nhận được một đoạn băng thu hình, hình ảnh và giọng nói vô cùng rõ nét, là Hàn Thiên Dụ ngồi trong quán trà mang phong vị cổ xưa, sắc mặt bình tĩnh nói, “Là tôi gây ra vụ tai nạn ấy. Hạ Ngọc Mai không chết, làm sao đả kích được Hàn Thiên Khải? Không đá được ông ta ra khỏi công ty, nguy cơ trước sau vẫn tồn tại”.
Khi đoạn video đủ để chứng minh tội ác của Hàn Thiên Dụ được công khai trên tòa án, sau khi tỏ ra khiếp sợ, ông ta cuối cùng đã thừa nhận, “Không sai, ban đầu tôi dùng tên Hàn Thiên Khải của anh trai tôi, sau đó chèn ép Si Nhàn Minh, khiến mối tình đầu của ông ta là Hạ Ngọc Mai tử vong trong vụ tai nạn”.
Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc đều tỏ ra trầm lặng, mọi người đều xôn xao, Si Nhan khóc xé lòng, duy chỉ có sắc mặt của Văn Thao là bình tĩnh.
Ngày Hàn Thiên Dụ nhận phán quyết của tòa án, Bất động sản Thiên Dụ mở cuộc họp hội đồng quản trị, khi Hàn Nặc rời khỏi phòng họp, anh đã trở thành tân Tổng Giám đốc của công ty. Một tuần sau, Bất Động sản Thiên Dụ chính thức được đổi tên thành Bất Động sản Thiên Khải. Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, đã có gần một phần ba nhân viên bị cắt giảm biên chế. Hàn Nặc – người trước giờ luôn ôn hòa cuối cùng đã đại khai sát giới, để những người thân đã vĩnh viễn rời xa anh và tình yêu đã mất của anh có thể yên lòng.
Văn Thao cuối cùng đã chuyển năm phần trăm cổ phẩn cho Hàn Nặc mà không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, “Mẹ tôi đến tận phút lâm chung, đều không muốn tôi coi ông ta là kẻ địch. Vì di nguyện của bà, tôi không thể giúp cậu. Nhưng ông ta lại không biết hối cải, lấy tôi và Tiểu Tĩnh ra đánh cược, tôi quả thực không thể dung túng thêm được nữa” .
Chuyện này khiến Hàn Nặc vô cùng bất ngờ, “Đừng để Tiểu Tĩnh biết”.
Có người cha quá quắt như thế, dù là ai cũng khó có thể chấp nhận được. Văn Thao cảm kích sự chu toàn của anh, thẳng thắn nói, “Con bé tưởng cậu là anh trai nó”.
Hàn Nặc cười, “Nếu như anh không bận tâm, thì cứ để cô bé nghĩ như vậy đi”.
Văn Thao hỏi ngược lại, “Tôi có thể từ chối sao?”.
Hàn Nặc đưa tay về phía Văn Thao.
Sau một giây trầm lặng, Văn Thao bắt tay Hàn Nặc, anh nghe thấy Văn Thao nói, “Cảm ơn”.
Không thể tưởng tượng được cảm xúc của Văn Thao khi biết chân tướng của sự tình. Anh hẳn phải cố gắng lắm mới có thể thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật này. Ngay lúc này đây, Hàn Nặc đã cảm nhận được một cách rõ ràng nội tâm mạnh mẽ của người đàn ông đang đứng trước mặt anh.
Ngón tay đan chặt, Hàn Nặc gọi một tiếng, “Anh trai”.
Giọng nói của Văn Thao trầm thấp, vững vàng, anh đáp lại một tiếng ngắn gọn có lực, “Ừ”.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi tới, Hàn Nặc nhìn thấy rõ những giọt nước trong đáy mắt Văn Thao.
Ngày Văn Thao quay về thành cổ, Hàn Nặc ra sân bay tiễn. Trong đại sảnh sân bay, anh và Văn Tĩnh lần đầu gặp nhau.
Hàn Nặc không biết Văn Thao nói với cô bé thế nào, tóm lại, cô nàng tỏ vẻ hoàn toàn chấp nhận anh, thân thiết gọi một tiếng, “Anh trai”.
Nhìn nụ cười ngọt ngào của cô gái, lòng Hàn Nặc mềm nhũn, anh dịu dàng bày tỏ, “Sau này ở thành phố A là có người thân rồi, chào đón em đến ‘bắt chẹt’ anh trai bất cứ lúc nào”.
Văn Tĩnh đáp bằng giọng điệu sảng khoái, “Được ạ”.
Văn Thao thấy vậy nói, “Nếu có chuyện gì cứ tìm anh Hàn Nặc của em, ở nơi xa xôi thế này, anh không thể đến bên em ngay được”.
Văn Tĩnh bĩu môi, “Anh đang quẳng gánh nặng đi đấy hả?”.
Văn Thao cốc đầu cô, “Vẫn còn biết mình là gánh nặng cơ đấy, không ngốc nghếch lắm”.
Cú đấm của Văn Tĩnh bay tới.
Trước khi đi, Văn Thao nói với Hàn Nặc, “Có chú, tôi yên tâm rồi. Đợi con bé về nghỉ đông, Bất động sản Thiên Khải hẳn đã đi vào quỹ đạo rồi. Khi ấy, chú và con bé cùng về thành cổ nhé, trà Phổ Nhĩ lâu năm, chưa có ai cùng tôi uống”.
Hàn Nặc cong môi cười, “Được ạ. Em nhất định sẽ đến thưởng thức”.
Lúc có mặt tại Bất động sản Thiên Khải, Ôn Hành Viễn đã không cần ngồi xe lăn nữa. Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, anh cười nói, “Với tư cách là chủ nợ, Ôn Thị sẽ thường xuyên quan sát quá trình hoạt động và phát triển của Bất động sản Thiên Khải. Hàn Nặc, áp lực của cậu rất lớn đấy”.
Lần đầu tiên họ trò chuyện với nhau vui vẻ thế này. Hàn Nặc không để tâm, cười nói, “Tôi vẫn nợ anh một lời cảm ơn”.
Đều là người có IQ cao, Ôn Hành Viễn đóng vai trò quan trọng trong cả quá trình, sao Hàn Nặc có thể không biết?
Hàng mày rậm của Ôn Hành Viễn khẽ nhướn, “Coi như quà cưới tôi tặng cậu đi”.
Hàn Nặc rất muốn đập thẳng tập tài liệu trên tay vào mặt Ôn Hành Viễn, “Đừng tưởng rằng như vậy thì tôi sẽ không tính sổ chuyện anh cướp người tôi yêu”.
Ôn Hành Viễn cười vang, “Hoan nghênh cậu đến cướp”, giọng điệu của anh tỏ ra rất kiêu ngạo.
Hàn Nặc quẳng tập văn kiện lên bên chân bị thương của Ôn Hành Viễn, “Sắp nhận giấy đăng kí kết hôn rồi, nắm chắc phần thắng rồi phải không?”.
Ôn Hành Viễn chưa hoàn toàn bình phục nên không né được, sau khi “dính đòn” của Hàn Nặc, anh nói, “Tôi sẽ kể với Tiểu Nhan, hình tượng hoàn mỹ của anh bạn trai cũ là cậu trong mắt cô ấy sẽ sớm đi tong ngay lập tức”.
Hàn Nặc thật lòng cảm thấy mình đã ra tay quá nhẹ.
Ngày Ôn Hành Viễn và Si Nhan đăng kí kết hôn cũng chính là ngày sinh nhật của Ôn Hành Viễn. Si Nhan chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến để chúc mừng anh. Ánh sáng rừ ngọn nến chiếu lên gương mặt cô, tựa như mặt nước lấp lánh sóng bạc dưới ánh trăng tĩnh lặng và đẹp đẽ.
Khi Si Nhan hát bài chúc mừng sinh nhật, bưng mì trường thọ đến, Ôn Hành Viễn cảm động không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên Si Nhan tổ chức sinh nhật cho anh, nói một cách chính xác, là lần đầu tiên cô nhớ ngày sinh nhật của anh. Mười năm qua, cô cũng từng chúc anh sinh nhật vui vẻ, nhưng khi đó cô hoàn toàn không để tâm, chỉ giống như một người bạn cùng anh ăn bữa cơm, thậm chí còn có phần miễn cưỡng.
Sự thay đổi trong tâm tình của anh, Si Nhan cảm nhận được. Chồm đến trước mặt anh, từ phía sau ôm lấy cổ anh, Si Nhan cọ chóp mũi mình vào má anh, như làm nũng nói, “Học nấu ăn rất lâu rồi, thất bại n+1 lần rồi, khó khăn lắm mới làm được từng đấy món, ngài Ôn nhất định phải nể mặt, đừng đả kích lòng nhiệt tình với cuộc sống của em”.
Dáng vẻ giả vờ đáng thương này của cô vô cùng đáng yêu, Ôn Hành Viễn nở nụ cười cưng chiều, “Không cần phải lấy lòng thế này, ngài Ôn cũng sẽ không đưa đơn ly hôn ra bắt em ký đâu”.
Si Nhan há miệng cắn vào cổ anh, “Sao ra thành nhiều bản đi, nếu không không đủ đâu”.
Ôn Hành Viễn cười vang.
Đến lúc ăn, Si Nhan có phần căng thẳng hỏi, “Thế nào anh, mùi vị có được không?”.
Mặt mày Ôn Hành Viễn không đổi sắc, “Không tồi!”.
Si Nhan lại không mấy tin tưởng vào khả năng bếp núc của bản thân, cô không đếm xỉa đến sự ngăn cản của Ôn Hành Viễn, đưa một miếng bít tết bỏ vào miệng, một giây sau, lại chau mày nhổ ra, “Như thế này anh còn nói là không tồi, không sợ bị mặn đến rụng răng à?”.
Ôn Hành Viễn chu đáo đưa nước cho cô, “Đồ em làm, vào đến miệng anh là hạnh phúc rồi”, giọng anh chân thành, không hề có ý qua loa lấy lệ.
Si Nhan thất vọng ôm lấy eo anh, “Sao em lại vụng về thế này chứ?”.
“Đây là hạnh phúc của anh”, Ôn Hành Viễn ghì gáy cô vào ngực mình, “Ông xã của em mười tám môn võ nghệ tinh thông, nếu truyền thụ cho em là đủ để em thành cao thủ võ lâm rồi, còn phải bận tâm vì một bữa ăn sao?”.
Trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc ấm áp, Si Nhan ngốc nghếch hỏi, “Anh mãi mãi dỗ dành em thế này, chiều chuộng em thế này không?”.
Ôn Hành Viễn nhéo mặt cô, “Vậy phải xem em có mãi mãi như bậy giờ, dễ dàng để anh dỗ dành không đã”.
Si Nhan “hừ” một tiếng, “Biết ngay là nhận được giấy đăng ký kết hôn rồi, anh sẽ không yêu thương em như trước nữa mà. Anh chẳng đáng yêu chút nào hết!”.
Ôn Hành Viễn phá lên cười, “Đã lừa cưới được về nhà rồi, anh còn phải giả vờ đáng yêu làm gì chứ, đồ ngốc!”.
Si Nhan không niệm tình nhéo cánh tay anh một cái.
Qùa sinh nhật chuẩn bị cho Ôn Hành Viễn là một chiếc đồng hồ nam cùng hiệu với chiếc trên cổ tay cô, Si Nhan dựa vào lòng anh, khẽ nói, “Hy vọng mỗi giây, mỗi phút chúng ta ở bên nhau, không có cãi vã, không có chiến tranh lạnh, và không có nuối tiếc”.
Một tháng sau, Ôn Hành Viễn dùng nghi thức long trọng nhất để cưới Si Nhan làm vợ.
Trước Thánh đường, chú rể anh tuấn vận bộ âu phục màu trắng đón lấy tay cô dâu từ Si Hạ, mặt hướng về cha xứ, “Mời bắt đầu!”.
Cha xứ mở kinh thánh ra, đọc lời cầu nguyện.
Cầu nguyện xong, cha xứ ngẩng đầu lên, “Ôn Hành Viễn, con có đồng ý để Si Nhan làm người bạn đồng hành cả đời của mình, dựa theo lời dạy của Chúa chung sống với cô ấy, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, bất luận bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo hèn, vẫn sẽ một lòng chung thủy với cô ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này không?”.
Giọng nói của Ôn Hành Viễn trầm thấp, giọng điều kiên định, “Con đồng ý”.
“Si Nhan, con có đồng ý làm vợ của Ôn Hành Viễn, dựa theo lời dạy của Chúa chung sống với anh ấy, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, bất luận bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo hèn, vẫn sẽ một lòng chung thủy với anh ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này không?”.
Như vậy vẫn chưa đủ để biểu đạt tình yêu của cô dành cho anh.
Si Nhan say đắm nhìn vào đôi mắt Ôn Hành Viễn, giọng nói của cô khe khẽ, “Từng tưởng rằng sánh cùng trời đất là hy vọng xa vời, tương nhu dĩ mạt chỉ là chuyện cổ tích, cho đến khi gặp anh, cuối cùng em đã biết thế nào là tình yêu đẹp nhất trên thế gian. Bởi vì được anh yêu thương, em không còn hoài niệm về quá khứ nữa. Bởi vì yêu anh, em ôm trong mình suy nghĩ phải bước đến cuối cùng để gả cho anh, đồng thời quyết định: Cả đời này không xa rời, không thay đổi”.
Cuối cùng đã đợi được em, không uổng công anh vượt mọi chông gai. Mắt Ôn Hành Viễn đã đỏ lên, cố nén hồi lâu mới không để nước mắt rơi xuống, sau đó, dưới sự ra hiệu của cha xứ, anh đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu trân quý nhất lên tay Si Nhan, “Trọn đời bên nhau, vĩnh viễn không xa rời”.
Dưới sự khích lệ từ ánh mắt chuyên chú của anh, Si Nhan đã giao trọn trái tim mình, dựa trên danh nghĩa chiếc nhẫn, trao gửi cho anh, “Bắt đầu từ giờ phút này, anh đi đâu, em sẽ theo đó. Hành Viễn, anh chính là cuộc đời của em!”.
Ôn Hành Viễn dịu dàng đưa tay lau đi giọt nước bên khóe mắt cô. Trong lời chúc phúc, anh nghiêng người về phía trước, hôn người con gái mà anh đã si mê suốt mười năm.
Cô dâu tung bó hoa cưới, bó hoa màu trắng quay vòng trên không, vững vàng rơi vào tay Trình Triệt. Cô gái trẻ ôm lấy bó hoa trong lòng, lúc ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt chất chứa ý cười của Hàn Nặc.
Thời khắc dịu dàng, hạnh phúc bắt đầu.