Ngày chủ nhật hôm đó là một ngày đẹp trời, mây trắng nhẹ nhàng trôi trên bầu trời xanh thẳm, lướt qua ánh nắng vàng tươi đang ban phát cho trần gian yên bình. Cây xanh ươm toả bóng trên vỉa hè, con chó đi ngang cũng muốn đứng lên nhảy múa.
Thân Bích tâm tình vui sướng đang tung tăng nhảy nhót trên đường, miệng thì không ngừng hát:
“Mùa hè nắng xuyên qua cành lá...
Ánh nắng chiếu nhẹ vào trái tim em
Em vui cười đi trên con đường phố
Khẽ vu vơ câu hát tặng cho anh...”
Cậu đang trên đường đến nhà của Trúc Đình, chả là mấy hôm trước hắn đã rủ cậu đến nhà hắn để dự tiệc. Sáng nay cậu đã thức dậy từ sớm để chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình, miệng luôn miệng treo nụ cười như một con khỉ há miệng mắc quai.
Hôm nay cậu mới để ý mọi thứ thật đẹp. Mặt trời thật đẹp. Mây thật đẹp. Gió thật đẹp. Cây thật đẹp. Ô! Ngay cả đống đằng kia cũng thật đẹp. Cậu chỉ chỉ ngay đống phân trong góc.
*Tác giả: Gớm chết được!!! =.=”
Đúng ra mà nói tâm trạng con người vui vẻ, hưng phấn thì nhìn cái gì cũng thấy lạ. Thân Bích chính là vậy, con người này chỉ cần đi dự tiệc là tâm tình sẽ hào hứng, dù bây giờ trời có sập xuống cậu vẫn vui vẻ mà đón nhận.
Thân Bích dừng chân trước cổng nhà Trúc Đình, cậu bị sửng sốt bởi vẻ uy nga tráng lệ của nó. Ngôi nhà được thiết kế theo kiểu Pháp cổ, dù là nhìn như thuộc về những thập kỉ tám mươi nhưng vẫn mang theo sự hiện đại vốn có của nó.
Cậu vẫn còn ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà, gọi lâu đài có vẻ đúng hơn, thì từ trong nhà, một người con trai anh tuấn, dáng vẻ không giống người phàm trần bước ra làm cậu lại phải dời ánh mắt đó nhìn người con trai đó. Không ai khác chính là Trúc Đình, hắn đang vận một chiếc áo sơ mi đen cùng với quần jean toát lên vẻ đẹp thiên phú của hắn.
“Còn không mau vào nhà còn đứng đó làm gì?” - Trúc Đình nhíu mày.
“Nga.” - Thân Bích cũng kịp hoàng hồn, lủi thủi đi theo sau Trúc Đình.
Cửa mở ra, không gian trong ngôi nhà đó lại đem cho Thân Bích một bất ngờ khác, hành lang kéo dài như không có điểm đến, sạch sẽ bóng loáng không một hạt bụi. Cậu thắc mắc, hành lang như vậy dọn bao lâu mới sạch a.
Đi một hồi thì cũng đến được phòng bày tiệc, căn phòng một màu lam hoà nhã trải dài ở mọi ngóc ngách. Ở giữa là một tấm thảm vàng thổ, trên đó, một cái bàn bày đầy thức ăn đồ uống. Xung quanh là những bạn chung lớp. Nhật Băng thấy Thân Bích liền vẫy tay ra hiệu: “Bích, ở đây.”
“Các cậu đến sớm nhỉ?”
“Ân, cũng vừa mới đến thôi.” - Nhật Băng trên tay cầm ly nước cười nói.
“Thật đông vui a.”
“Ân.” - Nhật Băng gật đầu đồng tình.
Mọi người sắc mặt ai cũng vui vẻ, nhìn kĩ có chút luyến tiếc, sau bữa tiệc này có lẽ thời gian gặp mặt sau này sẽ hạn chế. Không còn được tái ngộ nhiều. Nghĩ đến đây thôi ai cũng chỉ muốn thoả hết mình cho một ngày như thế này, quẩy hết mình.
“Bữa tiệc này là tiệc họp mặt, mọi người cứ ăn uống tự nhiên, quyết không say không về.” - Trúc Đình hắng giọng mở lời khai tiệc.
Đồng loạt nhận được sự hưởng ứng của mọi người, ai nấy cao hứng nâng cao ly đồng thanh: “Hảo a.”
Mọi người bắt đầu thể hiện khả năng “sát thực” của mình, dùng hết sức chen vào bàn để lấy thức ăn. Bữa tiệc từ một không khí hoà nhã bây giờ lại là một cuộc chiến, cuộc chiến giành thức ăn. Ai mạnh hơn, ai nhanh hơn sẽ giành chiến thắng. Phần thưởng dành cho người thắng là một cái bụng no căng như cóc chửa, còn người thua thì phải chịu đựng sự dính chặt của lưng với bụng.
Không ai muốn chịu thua, cứ dùng sức chen vào mà gắp, bất quá thì đầu bù tóc rối thôi. Thân Bích hít thở một hơi. A một tiếng chạy vào đám đông nổi loạn
“Đùi của tôi.”
“Bánh quế của tôi.”
“Tôi ăn thịt.”
“Cá đâu? Cá đâu?”
Không khí giằng co càng ngày càng hỗn độn, không thể tin được đây là bạn bè cùng lớp, nói là quân đội đế chế La Mã thì chắc chắn tin ngay. Thật sự làm người đời không khỏi oán hận đồ ăn sao lại có mị lực như vậy.
Thân Bích thu nhập cũng khá nhiều, miệng nhoẻn lên chậm rãi bước ra khỏi đám đông, nghênh ngang khoe với Trúc Đình: “Ngưỡng mộ tớ đi.”
“Con nít.”
“Hây da, cái này là lo cho cái bụng nhỏ bé của tớ, phải biết chăm chút cho nó, bất quá nó phản chủ, cào cấu lung tung, đau lắm đi”
“Tôi thấy cậu là chết đói đến nơi”
“Cậu là nhục mạ tớ”
Trúc Đình nhún vai, tỏ vẻ cứ cho là vậy đi. Thân Bích khói bóc nghi ngút ở đỉnh đầu, giậm chân đi đến một góc xử lí hết đống thức ăn trên dĩa, hung hăng đưa vào miệng. Trúc Đình bất giác cong khoé miệng, nở ra nụ cười âm hiểm.
Đã đến phần chính của buổi tiệc, uống bia. Mọi người cũng đã vơi đi hơn một nửa, chỉ còn lại vài gương mặt thân thuộc. Họ vây quanh ngồi ở dưới sàn nhà, tiếng mở lon bia xì xì. Rọt rọt đổ vào li.
“Vì một đêm đáng nhớ của chúng ta” - Thiên Hàn cao hứng quên trời trăng khơi mào.
“Hảo a” - Mọi người cũng đồng thanh uống.
“Vì tuổi trẻ của chúng ta” - Lần nữa lại cao hứng tung hô.
Mọi người cũng đồng tình hưởng ứng. Thân Bích có vẻ hơi trầm tĩnh hơn không uống nhiều.
“Bích uống đi, lâu lâu mới có dịp mà” - Nhật Băng ngồi đối diện vỗ vỗ cậu.
“Tớ không uống nhiều được” - Thân Bích uỷ khuất nói.
“Cứ uống đi, không say không về mà” - Trúc Đình bên cạnh ôn nhu nói.
Thân Bích có vẻ hơi miễn cưỡng, nắm chặt li bia, nhắm mắt ực hết một li.
“Aaaaaz, bia ngon quá” - Cậu hí hửng.
“Vậy thì uống đi” - Trúc Đình mời cậu một li.
“Không say không về” - Thân Bích nâng cao li tung hô.
Mấy lon bia cứ hết lon này đến lon kia rơi khắp nơi, lăn lóc đầy sàn. Thân Bích khoái chí mở bia mà tu.
Nhiệt tình uống, cậu không ngừng nốc hết mấy lon,đây là lần đầu tiên Trúc Đình thấy cậu uống nhiều vậy.
“Uống nữa đi... Ực.... Nữa đi..... Không say không.... Ực... Về mà...” - Thân Bích đã lên hơi men, cứ thế mà uống nữa. Trúc Đình không an tâm mà ngăn: “Đừng uống nữa, cậu say lắm rồi”
“Aizzzzz, tôi không có say, đang vui mà” - Thân Bích đã bị men rượu làm mất tự chủ ngã lên người Trúc Đình.
“Thôi, cũng đã khuya rồi, mấy cậu về đi không người nhà trông” - Trúc Đình thở dài một tiếng rồi từ tốn nói.
“Ân, vậy bọn tớ về trước đây, cậu ngủ ngon a” - Mọi người đứng lên ra về.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Trúc Đình và con ma men say xỉn thôi. Hắn nhíu mày thống khổ với người đang say xỉn ồn ào kia.
“Bích, tỉnh lại. Sao mà say quá vậy nè?”
“Ực... Không có say... Hahaha....” - Thân Bích vẫn còn đang lảo đảo.
“Cậu tỉnh lại cho tôi, cậu mà còn say như vậy tôi sẽ tống cậu vào nhà vệ sinh đấy” - Trúc Đình hết cách đành phải ra chiêu hăm dọa người say.
“Cầu còn không được... Hahaha...”
Trúc Đình đành phải chịu thua, hắn luồn hai tay qua nách cậu nâng lên, vác nhẹ trên lưng, cõng cậu lên lầu. Thân Bích dường như cảm nhận được hơi ấm từ lưng đối phương, cậu im lặng ở đó mà hưởng thụ, lâu lâu bất giác mà gọi tên người kia “Trúc Đình a...”
Trúc Đình cong lên một nụ cười, cõng người đã chịu nằm im lên lầu. Hắn nhẹ nhàng để Thân Bích nằm trên giường, thở ra một hơi. Cậu ăn cái gì mà nặng như heo vậy.
Thấy cậu đã say mê ngủ, hắn đặt bàn tay lên gương mặt cậu. Vuốt nhẹ chiếc mũi đang thở đều từng nhịp. Ngắm nhìn gương mặt của cậu lúc ngủ, thật khó để diễn tả, dễ thương lắm đi.
“Ngủ ngon, Bích” - Hắn ôn nhu, cười nhẹ vuốt tóc cậu rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Thân Bích cảm thấy thiếu đi hơi ấm, bất giác nắm lấy bàn tay hắn: “Đừng đi a“. Chỉ là nói mớ.
“Tôi sẽ quay lại ngay mà” - Trúc Đình nhẹ nhàng hôn lên trán của cậu.
Lúc này Thân Bích mới chịu ngoan ngoãn thả tay hắn ra mà thầm thì: “Trúc Đình a”
Trúc Đình tắm rửa sạch sẽ, thấy quần áo của Thân Bích đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn định thay đồ cho cậu, vừa mới cởi được nút thứ nhất, Thân Bích đã nắm chặt lấy nơi đang cởi: “Đừng a”
“Ngoan, tôi thay đồ cho cậu” - Trúc Đình cười nhẹ rồi xoa đầu cậu thủ thỉ.
Lúc này Thân Bích mới chịu buông ra cho Trúc Đình cởi ra hết. Một thân thể trắng nõn hiện ra trước mặt Trúc Đình, hắn khẽ nuốt xuống, lo chú tâm vào công việc đại sự.
Hắn lấy ra một chiếc áo sơ mi của mình mặc lên người cậu. Chiếc áo có lẽ hơi lớn hơn so với ngoại hình của Thân Bích nên thùng thình ra. Hắn mò tay đến khoá quần của cậu, kéo xuống. Lấy tà áo sơ mi phủ lên chiếc quần sịp.
Hắn thở nhẹ ra một cái xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Cởi áo choàng tắm ra rồi nằm cạnh Thân Bích ngủ.