Mọi sự chú ý đều tập trung vào người đàn ông lịch lãm kia, phải nói rằng là vô cùng quyến rũ, gương mặt toát lên sự trưởng thành khó cưỡng, đôi mắt, cái mũi, cái miệng, đến cả khuôn mặt, chỉ cần nhìn là biết đó là phụ thân của Đông Dương Trúc Đình - Đông Dương Vũ Phong. Người đàn ông này hẳn còn trẻ là một tay trêu hoa ghẹo nguyệt không ít, cái khí chất đó khiến người khác phải gục ngã. Vì thế sau này một phiên bản của ông ta cũng không khác gì mấy, nhưng do được sự cai quản của Thân Bích nên bây giờ hắn đúng tiêu chuẩn người chồng mẫu mực, nấu cơm, lau nhà, rửa chén, tất linh tinh trong nhà đều do hắn đảm nhiệm.
Trúc Đình nhìn ông vài giây rồi lại cuống quýt lay người trong vòng tay mình:“Bích, Bích à, tỉnh dậy đi, đừng dọa anh mà“. Mọi người cũng nháo nhào lại xem tình hình như thế nào, giữa ngực cậu có một lỗ do đạn gây nên.
Một lúc sau, Thân Bích khụ khụ ho làm Trúc Đình mặt xanh đổi thành trắng. Thấy hắn như vậy, Thân Bích xoa xoa mặt trấn an hắn: “Ngoan, em đã bị gì đâu, viên đạn lúc nãy trúng mặt dây chuyền anh tặng em, bây giờ hư luôn rồi...“. Chưa nói xong đã bị hắn ôm vào lòng, giọng nói có vẻ như sắp khóc: “Không sao, anh sẽ tặng em một trăm, một nghìn, vô số sợi khác, chỉ cần một mình em còn ở đây là được rồi”
Mọi người được chứng kiến một màn lãng mạn như trong phim, mặc dù có vẻ sến súa nhưng lòng chân thành vẫn cảm nhận được rõ ràng, Trúc Đình thật sự yêu Thân Bích. Sau một hồi náo loạn thì mọi người lại tập trung vào Vũ Phong.
“Ba, ba mới về a?” - Trúc Đình vẫn ôm Thân Bích hỏi Vũ Phong.
“Ân, mới về, biết có náo loạn nên ba đến đây xem như thế nào, sẵn dịp xem mẹ con dạo này thế nào?” - Vũ Phong chậm rãi trả lời.
Ninh Mộc Kiều thất thần một hồi thì phản ứng với lời nói kia: “Anh nghĩ là anh tốt lắm chắc, đi hú hí ở nước ngoài biết bao lâu nay, có khi là có con hồ ly tinh nào ở bên kia không chừng. Đàn ông các người là cái loài không biết điểm dừng, trăng hoa bay bướm có gì là không có. Tôi hận, tôi hận nhất là lũ đàn ông“. Bà tức giận không ngừng xỉa xối vào mặt Vũ Phong, ông cũng không phản ứng gì cứ để cho bà xả giận vào mình, sau một hồi xả hết, ông ôm bà nói: “Chúng ta từ từ nói chuyện, bây giờ về nhà đã. Mọi người cũng theo đi, tôi sẽ giải thích mọi chuyện”
Mọi người ở đây ai cũng mơ hồ, mọi chuyện có vẻ có gì đó hơi sai. Thân Bích ngẫm ngẫm một chút thì mới hỏi: “Ba của cậu sao biết được mà đến đây vậy?”
Thư đại tỉ cười một chút rồi nhìn ra cổng: “Không ai khác ngoài cha của con, cái ông này, lúc nào cũng đóng vai quan trọng“. Niên đại ca ở ngoài tạo dáng pose, cha tới đúng lúc mà đúng không.
Mọi người sau khi ổn thỏa xong xuôi thì lên xe, Thân Bích vì lí do sức khỏe nên được Trúc Đình bế lên xe tận tình như công chúa. Lần này là Niên đại ca lái xe, Thư đại tỉ ở ghế phụ lái, hàng ghế ở giữa là Nhật Băng, Thiên Hàn, Diệp Kì cùng với Thạch Đăng. Hàng ghế sau thì Trúc Đình đang xuýt xoa cho Thân Bích, hắn nhìn những vết bầm tím trên mặt cậu thì không ngừng đau lòng, đã vậy trên cổ còn có dấu vết ửng ửng đỏ, nhìn qua là biết dấu hôn, hắn hơi tức giận một chút hỏi: “Em làm thế nào mà thoát khỏi tên đó?”
Thân Bích hơi đỏ mặt một chút, vậy mà cũng biết nữa a: “Là tên đó cố gắng cưỡng bức em, nhưng em cứ liên tục thúc vào hạ bộ của hắn, hắn đau quá hóa giận đánh em nhưng cũng không sao, chỉ cần giữ được sự thuần khiết cho anh là được rồi“. Nói rồi hôn lên khóe miệng hắn một cái, hắn cũng nhiệt tình hôn nhẹ lên trán cậu.
Mọi người ở đằng trước không ngừng biểu tình: “Nè nè, giữa chốn công khai mà ân ân ái ái thế này không sợ thiên hạ mù hết sao?” - Lời này là của Thiên Hàn.
Thân Bích làm đà điểu rúc vào lòng hắn, giả vờ ngoan hiền, giả vờ thuần khiết, giả vờ làm người vợ công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức, Trúc Đình thấy vậy cũng phối hợp diễn theo: “Là do nương tử tôi quá khả ái thôi”
Mọi người lập tức cảm nhận được làn gió lạnh thổi qua, vô vị quá.
Thân Bích lập tức nhớ tới sự có mặt của một người: “Thạch Đăng nè, cảm ơn anh lần này nha”
Khi được nhắc đến anh cũng không khách khí nói: “Có gì đâu, cũng là huynh đệ với nhau, khách sáo làm gì, thấy người bị nạn thì cứu thôi”
Thân Bích cũng cười cười cho giảm bớt không khí ngượng ngùng này, sau đó hỏi: “Anh đã tìm được ý trung nhân của mình chưa?”
Nhật Băng đối với chuyện lúc trước anh ta định cưỡng bức Thân Bích thì hơi có chút ác cảm hóng tai nghe chuyện.
“À, thật sự thì có thể nói là có mà cũng có thể nói là chưa” - Thạch Đăng xấu hổ đáp.
“Hả, là thế nào?” - Mọi người hớ người ra, vừa có vừa không là thể loại gì a.
“À, là tôi đang ở chung kí túc xá với một nam sinh, nhìn qua rất khả ái, tôi và cậu ta ở chung cũng được mấy tháng rồi. Hôm trước tôi với cậu ấy có dẫn nhau ra ngoài ăn, sẵn nhấm nháp một chút, ai ngờ tửu lượng của cậu ta kém quá nên lúc đó có một chút sự cố rồi thuận theo tự nhiên luôn, giờ cậu ta ngượng ngùng khi gặp tôi rồi có vẻ không chú ý đến tôi nên giờ thật sự rất khó nói” - Thạch Đăng trình tự kể lại câu chuyện.
Mọi người cảm xúc ba chấm, thể loại cẩu huyết gì thế này, hai người ở chung với nhau trong một lần say xỉn thì xảy ra bla bla bla rồi người kia giả vờ không chú ý người này, sau đó người này tìm cách bắt chuyện rồi cưa người kia, sau bao nhiêu thử thách chông gai cuối cùng hai người cũng hạnh phúc bên nhau. Rồi câu chuyện sẽ tiếp diễn với những thử thách gia đình đầy cam go, với tình yêu cháy bỏng nung nấu trong hai người mấy sông cũng lội mấy núi cũng trèo sẽ kết thúc với một khung cảnh màu hồng đầy hoa rơi tung tóe có pháo hoa bắn chói tai, hai người hôn nhau dưới khung trời đầy pháo và màn hình đen dần để lại dòng chữ “The End”, rồi đạo diễn, biên tập, biên kịch, âm thanh, ánh sáng bla bla sẽ hiện ra đến khi tên hãng phim dừng lại, sau đó là quảng cáo.
Thân Bích rút rút khóe miệng trả lời: “À, xem như tôi chưa hỏi gì đi, chuyện này anh nên tự giải quyết thì hơn”
Thạch Đăng rồi cũng an phận ngồi lại ngẫm ngẫm, lần thứ n khi kể cho người khác nghe chuyện này.
Cha mẹ Thân Bích ngồi trên cũng lắc lắc đầu, bọn trẻ thời nay cái gì cũng phát triển sớm hơn thời xưa nha, ngày xưa tuổi này còn chưa biết nắm tay là gì, mặc dù hai người lúc đó đã sinh Thân Bích ra rồi.
Mọi người nói chuyện sôi nổi trên xe, bàn từ chuyện ông địa đến thiên lôi, cái gì cũng không chừa. Khoảng mười lăm phút sau, xe có mặt tại nhà Trúc Đình, mọi người đều đã thấy nhà của hắn rồi nên không có gì bất ngờ, chỉ riêng Thạch Đăng đây là lần đầu tiên, có vẻ hơi ngỡ ngàng chút, tên này không hổ danh thiếu gia nha.
Họ đi vào nhà, Vũ Phong cùng Ninh Mộc Kiều đang ngồi ở phòng khách chờ mọi người, trên bàn đã đầy đủ trà. Họ ngồi xuống ghế sofa, cảm giác của Thân Bích lần này khác với lần trước bởi lần đó là thương lượng, còn lần này là đàm phán, tuy có giống nhưng lại khác.
Ninh Mộc Kiều ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ nhàn nhã uống trà, Vũ Phong thấy mọi người cũng đả ngồi xuống thì vào vấn đề luôn: “Mọi chuyện kể ra thì cũng một phần do lỗi của tôi”
“Mọi chuyện cũng khoảng 21 năm trước, lúc đó chúng tôi vẫn còn đang học đại học năm nhất như bọn nhỏ bây giờ. Lúc đó tôi là thiếu gia trong dòng họ Đông Dương, còn Mộc Kiều là con gái trong gia đình làm nghề may dệt, có thể nói là không giàu sang gì, lúc đó gia thế của tôi cũng như bây giờ, nắm quyền khắp cả thành phố. Khi tôi biết được cô ấy thì biết cô ấy là một người vô cùng chăm chỉ làm lụng, phải vừa đi học vừa đi làm để nuôi kiếm tiền phụ giúp cha mẹ và cho những đứa em ăn học. Cô ấy làm tôi xao xuyến bởi tâm hồn trong sáng và thuần khiết, tôi liền cố gắng chinh phục được cô ấy. Tôi tìm mọi cách để gây chú ý nhưng lại chẳng ngó ngàng gì đến tôi, lúc đó tôi có vẻ hụt hẫng vì mình chẳng có một trọng lượng gì trong mắt cô. Nhưng đến một ngày cô ấy gặp tôi, nói là cần tiền để mua thuốc cho cha mẹ cô ấy, tôi không nghĩ ngợi gì liền cung ứng. Sau lần đó chúng tôi trở thành bạn, chúng tôi làm bạn cũng khoảng nửa năm, tôi liền tỏ tình, cô ấy chỉ cười trừ nói chúng tôi chỉ nên làm bạn. Tôi cảm thấy mất mác, hỏi tại sao không thể tiến tới thì cô ấy nói rằng tôi là một thiếu gia, cô ấy lại là thường dân không xứng. Rồi trong một ngày giông bão, cô ấy nói rằng cha mẹ của cô ấy vì bị bệnh nặng không thể chữa trị nên tìm tôi, mượn tiền làm hậu sự, tôi cũng chẳng quan ngại gì mà giúp cô ấy”
Vũ Phong nhập tâm kể, mọi người cũng tập trung lắng nghe.
“Từ sau lần đó, chúng tôi tiến thêm được một bước thành tình nhân, tôi thật sự rất hạnh phúc. Thời gian êm đềm trôi qua, đến một ngày kia tôi nhận được tin cô ấy đang mang thai, tôi vừa mừng vừa lo sợ, nhưng dù sao cũng phải nói cho gia đình tôi biết. Khi tôi nói tin này, ba mẹ tôi lập tức tức giận mắng chửi cô ấy, nói cô ấy là vì nhìn vào gia sản của nhà này nên mới tìm mưu kế để leo lên, nhưng tôi biết không phải thế, họ kêu cô ấy đi phá thai. Nhưng cô ấy không làm, giữ lại đứa con trong bụng” - Vũ Phong giọng càng ngày càng trầm lặng.
“Đứa con càng ngày càng lớn, họ hàng cô ấy biết được liền mắng chửi cô ấy chửa hoang, gái không chồng mà có chửa, liền khinh bỉ thậm tệ. Cô ấy vì chịu không nổi nên đến tìm tôi, lúc đó, tôi biết trách nhiệm của mình nên mặc kệ ba mẹ ngăn cấm cỡ nào cũng đi theo cô ấy chăm lo cho đứa nhỏ. Rồi cũng đến ngày đứa nhỏ được sinh ra, tôi vừa mừng vừa lo lắng cho tương lai của đứa nhỏ này. Khi đứa nhỏ tròn một tháng, tôi bị bên gia đình gây áp lực nặng nề, nói rằng nếu tôi không chịu quay về nối nghiệp gia sản thì sẽ gây khó dễ cho họ, tôi cũng đành phải quay về. Tôi quản lí công ti khoảng một năm thì ra nước ngoài làm ăn, tôi giao công ti lại cho Mộc Kiều, mặc dù tổng giám đốc là một người khác nhưng theo giấy tờ cô ấy vẫn làm chủ. Khi cô ấy biết tin này thì không nhận, tôi thuyết phục dữ lắm cô ấy chỉ là nói giữ hộ tôi khi nào tôi về sẽ trả. Về sau, cô ấy làm lụng vất vả cũng kiếm được một số vốn nhỏ, lập kinh doanh, ban đầu cũng chỉ là một công ti nhỏ, nhưng về sau nhờ tài kinh doanh, công ti đó cũng lớn mạnh, mặc dù không bằng Đông Dương thị nhưng vẫn chiếm vị trí số hai”
Mọi người nể phục, người mẹ vì con thật vĩ đại.
“Khi cô ấy có sự nghiệp vững vàng, không bị người đời thị phi nữa, tôi liền cưới cô ấy về. Nghe như tôi là người sợ tai tiếng nhưng chỉ là nếu lúc đó, tôi cưới cô ấy về ngay thì cô ấy sẽ phải chịu khổ nhiều nên tôi không nỡ. Sau đó, chúng tôi nuôi đứa con dần dần lớn lên. Nhưng từ sau đó cô ấy cũng thay đổi, ngày đêm đều làm việc cật lực để duy trì quyền lực của công ti, tôi hỏi rằng tại sao cô ấy lại chỉ cố gắng vì công việc thì đáp án là vì để duy trì được hạnh phúc này. Tôi cũng có nhiều lần khuyên bảo cô ấy rằng những thứ này không quan trọng chỉ cần chúng tôi hạnh phúc là được nhưng cô ấy lại không nghe. Thời gian cô ấy về nhà ngày càng ít, sinh nhật, năm mới của thằng bé cũng chỉ là đem quà về hay là gửi tiền về. Tôi thấy vậy thì tội cho nó nên mới để lúc cô ấy có thời gian thì nói chuyện. Lúc đó công ti vì chịu áp lực từ nhiều phía nên cô ấy sinh ra căng thẳng, lại bị tôi nói chuyện này nên sinh ra cáu giận. Càng về sau tôi nói chuyện này bao nhiêu cô ấy liền rống giận bấy nhiêu, tôi quả thật chịu không nổi nên đã ra nước ngoài”
“Cô ấy cũng từ lúc đó mới ý thức được trách nhiệm của mình nên vừa chăm con vừa làm việc. Đến khi nó đến tuổi đi học thì lại gửi nó cho nhà trường chăm sóc, chỉ khi nào có dịp gì đó mới gặp mặt, phải nói càng ngày càng không có không khí ấm áp ngày xưa, chỉ có không khí lạnh lẽo của sự cô quạnh. Thằng bé càng lớn thì lại càng thiếu tình thương yêu gia đình, chỉ có tiền tài vật chất thay thế, nhưng như thế thì có đủ. Tôi được biết là càng lớn thì bản tính thiếu gia của nó ăn sâu vào máu. Đến khi gặp được Thân Bích”
Thân Bích chớp chớp mắt nghe tiếp.
Vũ Phong cười kể: “Thân Bích đã cảm hóa thằng bé kiềm chế bản tính thiếu gia của nó, để nó thay đổi thành một người chính chắn như bây giờ. Tôi thật sự rất biết ơn cậu nhóc đã giúp cho nó được như bây giờ“. Nói xong thì gật đầu một cái với cậu.
Thân Bích cũng lễ phép gật đáp lại.
Trúc Đình có chỗ thắc mắc hỏi: “Hai người làm thế nào biết nhau”
“À, là trong một lần làm ăn ở nước ngoài hắn cũng đang công tác, lúc đó ta với hắn làm đối tác, giúp nhau mấy lần ra kết giao đến tận bây giờ” - Vũ Phong kể.
Mọi người ồ tỏ vẻ đã hiểu.
“Mọi chuyện là như vậy đấy, mong mọi người hiểu cho cô ấy, vì lo cho tương lai của con mình sẽ phải như mình lúc trước, nên cô ấy mới làm vậy. Đông Dương thị thì cô ấy song song điều hành cùng với công ti hiện tại nên chỉ chờ ngày Trúc Đình nó lên nhận thôi”
Vũ Phong nói tiếp:“Còn về chuyện hai đứa ta đã được nghe kể lại, hai đứa cũng khó khăn lắm mới đến được với nhau, ta rất hiểu nên ta không có ý kiến gì?”
“Tôi phản đối” - Nói đến đây Ninh Mộc Kiều mới phản đối.
Mọi người ngạc nhiên nhìn bà, bà thẹn quá hóa giận đi ra khỏi phòng.
Trúc Đình thấy vậy đuổi theo, Thân Bích cũng theo sau. Mọi người cũng không làm gì ngồi tại chỗ nói chuyện với nhau.
Ninh Mộc Kiều lúc này ở trong phòng nằm trên giường tức giận, Trúc Đình gõ cửa hai cái rồi bước vào ngồi cạnh bà.
“Mẹ” - Hắn gọi nhưng bà không nói gì lưng đối diện hắn.
“Mẹ à”
Bà im lặng.
“Thì ra mẹ đã chịu khổ nhiều như vậy” - Hắn nói đến đây thì bà có chút phản ứng.
“Từ trước giờ mẹ vẫn không kể con nghe chuyện gì, vẫn kiên trì nuôi con đến bây giờ. Vậy mà sau những chuyện này lại là một sự thật đau buồn, mẹ hẳn là chịu nhiều ủy khuất” - Hắn ôm lấy vai mẹ hắn.
“Con biết mẹ làm những chuyện này là vì con, nhưng mong mẹ hiểu, thật sự là con yêu Thân Bích rất nhiều. Để con kể mẹ nghe chuyện này, lúc trước cậu ấy tỏ tình với con, con đã tuyệt tình vô cùng phũ phàng. Cậu ấy còn bị con làm nhiều điều cho ủy khuất, rồi sau đó lấy đó làm nghị lực vươn lên. Để con cảm thấy ăn năn với mình ngày xưa, sau đó con mới cố gắng níu lại cậu ấy, phải nói rất khó khăn để tìm lại được. Cậu ấy là một con người trông qua thì rất mạnh mẽ nhưng lại rất yếu đuối”
“Con mong mẹ hiểu rằng, cậu ấy dù không chịu tình cảnh của mẹ như xưa, nhưng cậu ấy vẫn chịu thiệt thòi rất nhiều. Chúng ta là mẹ con với nhau, nếu con yêu cậu ấy thì mẹ cũng sẽ yêu cậu ấy thôi. Mẹ cũng đã từng tiếp xúc với cậu ấy mẹ cũng biết, con người đó rất giống mẹ ngày xưa đúng không?” - Hắn ôm chặt lấy mẹ mà thủ thỉ.
Một lúc sau, Ninh Mộc Kiều quay lại chỉ tay vào trán hắn:“Tiểu tử, chỉ được cái dẻo miệng như ba con thôi, chẳng được cái gì cả”
Trúc Đình thấy vậy thì vui mừng ôm lấy mẹ mà cười như muốn khóc.
“Mẹ, con mong mẹ chấp nhận tình yêu của con, con hứa sẽ không làm mẹ thất vọng đâu” - Trúc Đình chân thành.
“Ừm, nhìn nó xả thân cứu con mẹ cũng chẳng biết nói gì, mặc dù mẹ không biết con làm được bao nhiêu nhưng mẹ biết nó thực sự yêu con, hãy cố gắng giữ nó” - Nói đến đây bà vuốt ve đầu hắn.
Thân Bích ở ngoài thấy một màn như vậy, thì nhẹ khép cửa lại để mẹ con hắn có không gian riêng. Cậu bước xuống nhìn mọi người kể lại, mọi người đồng thuận cười với nhau hiểu rằng mọi chuyện cuối cùng cũng đã đến hồi kết.
Mọi người nói chuyện tiếp một hồi thì mẹ con Trúc Đình bước vào phòng, Ninh Mộc Kiều cúi đầu xin lỗi mẹ Thân Bích nói rằng lần trước là do bà có quá đáng, xin lỗi Thân Bích là đã làm sóng gió, không biết đã tạo cho cậu bao nhiêu trắc trở, mong rằng cậu tha thứ. Thân Bích cũng biết đó là bản năng của người làm mẹ nên dễ dàng cho qua. Không khí trong phòng ngày càng hòa hợp, như một đại gia đình thật sự.
Một tháng sau, Vũ Phong và Ninh Mộc Kiều làm lành với nhau về sống chung mặn nồng như vợ chồng của nhiều năm trước. Riêng về phần Thân Bích và Trúc Đình, được sự đồng thuận của hai bên gia đình, hai người quyết định sẽ tổ chức đám cưới ở Ý.
Địa điểm là tại nhà thờ chính tòa Milano, thời gian là 10 giờ sáng. Khách mời đều là những người thân trong gia đình, ngoài ra còn có Nhật Băng, Thiên Hàn và Diệp Kì. Tòa giáo đường thật rộng với những ánh nến lung linh đầy huyền ảo.
Trúc Đình đứng ở trên bục của cha sứ, quay hướng về phía Thân Bích, được Mục Niên dẫn tay, phía sau là Nhật Băng làm phù “rể dâu” cầm một giỏ đầy hoa hồng rải lên. Thân Bích được dẫn lên bục sánh vai với hắn. Hôm nay hai người mặc đồ vest, Trúc Đình màu đen, Thân Bích màu trắng, toát lên tính cách của hai người.
Hai người đối diện nhau, chưa chờ cha sứ đọc lời thề đã bị Trúc Đình giành nói: “Em có đồng ý trọn đời này kiếp này cùng anh sống trọn đời, đến khi răng long đầu bạc, trọn hạnh phũc trăm năm hay không?”
Thân Bích cười đáp: “Em đồng ý? Còn anh, anh có đồng ý cùng em đi hết quãng đường này, đến khi răng long đầu bạc, trọn hạnh phúc trăm năm hay không?”
“Anh đồng ý” - Nói xong, hai người trao cho nhau nhẫn cưới, đôi nhẫn này được đặc biệt làm riêng, viên đá là đá Sapphire màu tím của sự chung thủy. Sau đó hôn một nụ hôn thật cháy bỏng, ở dưới hai bên cha mẹ vỗ tay chúc phúc cho con mình, ba cô gái huýt sáo huýt huýt phấn khích.
Sau đó hai người dẫn nhau lên chiếc xe BMWs đậu ở trước cổng, người thân cùng bạn bè thì ở trên chiếc xe sau đó. Bỏ lại cha nhà thờ đang vô cùng tội nghiệp vì bị cướp nhiệm vụ.
Trúc Đình ôm Thân Bích nhìn sâu vào đôi mắt kia, hôn lên đôi môi đó, nhẹ nhàng nói: “Trọn đời này, hãy cho anh được là người đàn ông của em, trao em hạnh phúc, cho anh được nhìn thấy gương mặt của em trong nụ cười tươi nhất và quan trọng nhất cho anh được yêu em”
* HOÀN CHÍNH VĂN *