Trên thế gian này, có một loại người thích bị bệnh vô cùng, không những vậy có khi còn muốn nằm viện cả đời, Trúc Đình chính là loại đó. Hắn vô cùng muốn nằm viện, được chiêu đãi một cách tận tình, được ăn đậu hủ mà không hề bị cự tuyệt, đã vậy còn được nhìn ngắm Thân Bích mỗi ngày, sung sướng vô cùng.
Từ lúc bị tai nạn đến giờ, ngày nào Thân Bích cũng mang đồ ăn đến cho hắn, uy cho hắn ăn, còn để hắn ôm nữa, chỉ có điều thỉnh thoảng y tá hay vào phòng để băng bó này nọ thì hơi sáng chói một chút, còn lại thì ổn vô cùng. Một tuần qua, hắn được chăm lo rất kĩ nên tay có thể nói hơi cử động lại được, nhưng vẫn là hắn mong lâu hết để cho thể được đút ăn, đồ ăn Thân Bích mang đến ăn ngon muốn tan não, có bữa thì mua nhưng có bữa thì lại tự làm, mặc dù tay nghề còn hơi non một chút nhưng chỉ cần là cậu làm thì đối với hắn cái gì cũng ngon, cậu cũng ngon luôn, mặc dù chỉ nhìn được.
Hôm nay cậu mang đến cho hắn cháo đậu đỏ tẩm bổ, hắn nhìn nồi cháo đậu đỏ mà dở khóc dở cười, cậu không biết cháo đậu đỏ có tác dụng như thế nào sao, giờ mình đã cố gắng kiềm chế, không biết chừng ăn tô cháo này xong chuyện gì xảy ra mình cũng không lường được. Thân Bích cũng không hề hay biết là Trúc Đình đang cố gắng tìm cách từ chối không ăn, nhưng hắn nhìn cậu vui vẻ múc cháo ra để nguội cho hắn thì dù không muốn hắn cũng phải ăn thôi, để cậu nổi giận thì có khi không thèm nhìn mặt hắn nữa. Cậu múc một miếng lên cho hắn ăn thử, hương vị không tệ nha, vị cháo mặn mặn hòa tan cùng vị béo béo hậu ngọt của đậu đỏ, hương vị vừa phải kích thích trong khoang miệng, hai miếng, ba miếng,... đến khi cháo nhìn thấy đáy, hắn vẫn còn muốn ăn thêm, nhưng tiếc là Thân Bích chỉ nấu một tô vừa phải, cứ nghĩ là đủ cho hắn ăn rồi, ai ngờ tên này ăn như heo. Nhìn hắn ăn xong vẻ mặt thích thú, cậu cũng cảm thấy trong lòng tim hồng bay phấp phới, có lẽ chừng nữa sẽ thay đổi cho hắn liên tục.
“Ăn xong mà nằm, cậu là heo hả?”
Hắn lôi cậu nằm xuống, ôm chặt lấy tay chân cậu, cọ cọ vào cổ cậu: “Heo thích ôm người, heo thích hôn người, ột ột”
Thân Bích thật chịu thua tên này, nhìn hắn như vậy mà lại không đứng đắn chút nào, suốt ngày ăn, nằm rồi hôn, à còn sờ nữa, mà tỉ lệ dạo này hắn sờ mó càng ngày càng tăng nha, lúc thì sờ cổ, sờ bụng, giờ lại sờ mông, thỉnh thoảng lại sờ tiểu đệ đệ nữa, thật muốn thúc một cái cho hắn liệt dương luôn, nhưng nghĩ lại thấy hắn còn bị thương nên không nỡ, nhưng cậu nào hay biết là hắn đã bình phục gần như hoàn toàn rồi, chỉ còn chờ thời gian để tháo băng ra thôi. Mà bản tính tên này lưu manh không có hạn, mà dâm đãng không có thiếu luôn, dù bị thương hay lành lặn gì cũng có thể sờ mó được, mà hắn sờ là không thể nào cự tuyệt được, khoái cảm vô cùng, Thân Bích cũng đâu có vô cảm đến mức mà không có xúc cảm, toàn bị sờ những chỗ gọi là yếu huyệt không thôi mà, hôm nay cũng không ngoại lệ, đầu tiên là hắn vuốt từ cổ, vuốt xuống ngực, đến khi hai nhũ tiêm thẳng đứng, hắn còn nhéo lấy hai bên, làm Thân Bích “ưm” một tiếng mới thỏa mãn vuốt xuống đường eo thon nhỏ, rồi dừng lại ở tiểu đệ đệ. Hắn cứ chà chà trên đũng quần, đến khi đã dựng thành lều hắn mới chịu ngưng lại, nhưng là ngưng lại để vói tay vào quần vuốt ve tiểu đệ đệ đang ngẩng đầu.
“Nhìn này, ngẩng đầu rồi, đã vậy còn ra nước rất nhiều nha” - Hắn chẳng ngại gì ở đây là bệnh viện mà vuốt lấy từ thân đến gốc ngọn tiểu đệ đệ.
“C... Cậu im ngay, đang ở bệnh v... a... a... ưm... ân “ - Cậu cựa quậy để thoát khỏi móng vuốt của hắn, nhưng khoái cảm hắn đang mang lại thì lại mãnh liệt vô cùng, cứ như dòng điện chạy toàn thân không ngừng kích thích những điểm chết người nhất, phải cố gắng giữ lấy một tia lí trí, cậu cọ cọ để tránh khỏi bàn tay đang không ngừng vuốt vuốt, nhưng bỗng dưng sau mông cảm nhận được có gì đó bất thường nên mới cứng người không dám cọ nữa.
“Để yên cho tôi làm chút, sẽ không đến bước cuối cùng, cậu mà còn cọ nữa có chuyện gì xảy ra là tôi không chịu trách nhiệm đấy” - Đây cũng xem như là lời hăm dọa, ai bảo cậu cứ cọ lấy tiểu gia hỏa nhà hắn, mà lúc này cậu mới nhớ đến đã từng đọc một bài viết trên mạng “Bạn muốn tăng cường sinh lực mà không cần dùng thuốc? Đừng lo hãy ăn cháo đậu đỏ, bảo đảm kéo dài thời gian, tăng tràn xúc cảm“. TMD, sao lại quên cái này chứ, đã vậy còn để hắn ăn sạch cái tô đó, có khác nào đưa hắn uống xuân dược đâu, sai lầm, quá sai lầm mà.
Hắn luật động tiểu đệ đệ đang căng trướng: “Lo suy nghĩ chuyện khác, không chú tâm, phải phạt mới được“. Hắn lưu manh càng ngày càng luật động nhanh hơn, đã vậy còn liêm liếm cái lỗ tai của cậu, hắn biết những điểm mẫn cảm của cậu là tai, cổ, ngực và eo. Vì vậy cứ nhằm vào những chỗ đó mà sờ soạng.
“Ân.. a... ha... “ - Cuối cùng xúc cảm đánh thắng lí trí, cậu cũng không còn cự tuyệt gì mà ôm lấy hắn, gương mặt đỏ ửng mà thở dốc, phía trước bị sờ soạng, phía sau bị xoa nắn, quá đỗi hưng phấn đi, cậu cũng mơ mơ hồ hồ mà bắt lấy tiểu gia hỏa đang sung sức của hắn, vuốt vuốt lấy vật đang dần dần trương to ra, ban đầu rất vừa tay, không hiểu sao càng ngày càng có xu hướng hai tay mới cầm đủ, nếu lỡ sau này bị hắn thao thì có khi nào bất tỉnh luôn không, kinh người, không dám nghĩ đến nhưng mà cũng có chút tò mò, chắc để lúc nào hắn muốn thì biết ngay. Có lẽ tên này đã nhịn cũng lâu, tiểu gia hỏa nhà hắn cứ rỉ dâm dịch, cậu thoa đều dâm dịch lên từ gốc đến linh khẩu, càng vuốt càng thấy đã tay, khẽ gãy gãy lên linh khẩu, tên này tội thật, không ngờ hắn không dám manh động với mình mà nhịn đến vậy, thôi thì giúp hắn vậy. Cậu cúi người xuống ngậm lấy vật đang căng đỏ.
“Thân Bích” - Trúc Đình hơi hoảng một chút, không ngờ cậu lại chủ động như vậy, nhưng thấy cậu nhiệt tình như vậy nên thôi cứ hưởng thụ, được lão bà của mình phục vụ thì chỉ có kẻ ngu mới không chịu tận hưởng. Nhưng kĩ thuật cũng không tồi nha, đầu lưỡi liếm lấy gốc tính cụ, liếm dài toàn thân rồi chà chà linh khẩu, dâm dịch chảy ra càng lúc càng nhiều, Trúc Đình hừ hừ rên rỉ, cảm giác quả thật mê người mà, hắn cũng không tự chủ mà đẩy đầu cậu vào sâu hơn, cậu ngậm hết cả tính cụ không thấy cán, mặc dù bên trong cổ họng có chút rát nhưng cũng cố gắng mà làm cho xong. Cậu hút ra nuốt vào càng lúc càng hăng, âm thanh dâm mỹ cũng “ba ba” mà không ngừng vang vọng khắp phòng, cảm giác vừa lo sợ có người khác vào vừa được ăn cục thịt heo siêu bự này thật quá đã. Cảm thấy hắn rên càng lúc cũng càng trầm hơn, biết hắn cũng sắp đến giới hạn nên cậu chà lên hai hòn, gãy gãy lên nó, hắn không thể chịu được nữa mà bắn thẳng vào trong miệng cậu, cậu ho khan vài tiếng.
“Không được thì đừng cố gắng” - Hắn thấy cậu sặc như vậy có một chút đau lòng mà vỗ vỗ lên lưng cậu.
“Tại vì ai hả?” - Cậu giận cái người này, nãy còn sung sướng hưởng thụ, bây giờ trở mặt, thật đáng ghét. Cậu không thèm nói chuyện với hắn mà quay mặt vào trong.
“Thôi mà, tiểu nương tử của tôi, đừng giận nữa, tiểu nương tử nhân từ độ lượng tha lỗi cho tiểu lang quân ngây thơ này được không?” - Hắn chân chó không mặt mũi mà cọ cọ lên lên cổ cậu, dán sát người xin lỗi.
Nhìn hắn cứ như một con chó to xác thích dán vào người chủ nhân, cậu cũng không nhịn được cười, xoa xoa lên đầu hắn, còn hôn lên môi hắn nữa.
“Lần sau còn như vậy, tôi không thèm nhìn mặt cậu nữa” - Cậu vờ như giận mà khoát tay. Hắn biết cậu hết giận nên ôm cậu nằm xuống giường, mũi cọ cọ vào sườn mặt cậu. Hai người ôm nhau một lúc, cảm nhận hơi ấm của đối phương. Hai y tá bên ngoài định vào băng bó nhưng thấy cảnh này xong cũng tự băng bó mình luôn, thật dụ hoặc mà. Chảy hết cả máu mũi, lưu manh, hết sức lưu manh, tiểu công đều lưu manh. Nhưng tỉ tỉ thích nha, cứ tiếp tục phát huy.
****************
“Cậu thi vào trường đại học nào vậy?” - Thân Bích nằm ở trong lòng hắn ngẩng mặt lên hỏi.
“Đại học L”
“A, vậy là học chung với tôi a, không ngờ nha, thì ra cậu cũng đam mê luật” - Thân Bích hớn hở mà cọ cọ vào cổ hắn, vậy cũng tốt, có nhiều thời gian ở bên nhau.
Thật ra thì tôi còn chả biết luật là cái gì, nhưng do cậu thi vào luật nên tôi cũng đã cố gắng mà cắm đầu vào học luật đó chứ, Trúc Đình trong lòng than thầm. Nhưng nếu vì tiểu nương tử mà học chung thì cũng cam lòng đó chứ, nếu mà chung phòng thì càng tốt, vừa mỗi ngày hôn chào buổi sáng, đút cho nhau ăn, sờ mó sau khi học bài và cọ cọ trước khi đi ngủ, thỉnh thoảng có thể tìm cách để tắm chung rồi chà chà cho nhau. Nghĩ đến đây lỗ mũi Trúc Đình không biết chảy máu từ lúc nào. Thân Bích hốt hoảng mà tìm giấy để cầm máu cho hắn, cứ độ này sẽ lại phải kiềm chế, để tiểu nương tử biết bộ mặt sắc lang này thì không hay, phải từ từ mà tận hưởng chứ.
Thân Bích trong lòng bĩu môi, làm như tôi không biết cậu đang suy nghĩ gì ấy, cậu cứ chờ đó đi, để coi tôi ăn cậu hay là cậu ăn tôi. Hai người chiến tranh tư tưởng dữ dội, bất phân thắng bại giữa việc người ăn và người bị ăn.
Bích đã trở lại rồi đây, phúc lợi nhỏ vậy xem như chào hàng đi =)))) mặc dù cũng muốn tới bước cuối cùng lắm nhưng nghĩ lại tội cho hoa cúc nhỏ nên từ từ rồi cho nở sau *bắn pháo bông trước giao thừa*