Editor: Mèo coki
Ánh đèn mờ ảo nhưng âm nhạc trong phòng KTV thì lại rung động một góc trời, một người phụ nữ có vóc dáng gầy yếu nhưng tỷ lệ lại hoàn mỹ đang ngửa
cổ rót toàn bộ bình Whisky vào trong miệng.
Người phụ nữ này có
một cái cằm rất tinh xảo, đường cong hoàn mỹ, lại hơi ngửa đầu nên lộ ra cái cổ thiên nga xinh đẹp, chất lỏng bên trong chai rượu chảy xuống,
chậm rãi nhỏ giọt trên cần cổ trơn mịn trắng nõn nà của cô, điều này làm cho cô vốn đã quyến rũ lại thêm vài phần mê hoặc.
‘Cạch’. Một âm thanh vang lên, rốt cuộc người phụ nữ này cũng uống sạch chai rượu, đặt lên trên bàn kiếng, đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm lão già có cái
bụng béo tròn bên cạnh, sau đó đẩy hợp đồng đã chuẩn bị tới trước mặt
lão.
”Rượu tôi đã uống cạn rồi, bây giờ ngài có thể ký hợp đồng được chưa?”
Đôi mắt lão già đó hàm chứa ý cười, tầm mắt chưa từng rời khỏi cảnh xuân
như ẩn như hiện phía dưới lớp áo sơ mi của người phụ nữ: “Diệp Cẩn, em
gấp cái gì, nếu anh Trương đã nói sẽ dùng thiết kế của em thì nhất định
không nuốt lời, thời gian vẫn còn sớm, không bằng cùng anh Trương đi du
thuyền thưởng thức cảnh đêm đi, chỉ cần anh Trương vui vẻ, đừng nói là
một hạng mục này, coi như mười cái tám cái thì anh Trương cũng sẽ hợp
tác với em.”
Diệp Cẩn kìm nén lửa giận, cố gắng làm cho mình nở
nụ cười đối với lão già có ý đồ quấy rối này: “Trương tổng, hợp đồng này đã kéo dài ba tháng rồi, mỗi lần gặp mặt ngài đều nói như vậy, ngài
không có thành ý như thế thì làm sao tôi có thể đi du thuyền với ngài
đây.”
Lão già đó ngừng cười, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ cô em
đang nói đến thành ý sao, trước khi cô em muốn bán thiết kế, có phải nên nghĩ đến việc bán mình trước hay không, tôi cũng đã ám chỉ cô rất nhiều lần, nhưng mỗi lần cô đều giả ngu, nếu không phải coi trọng mấy phần
thùy mị của cô, cô tưởng rằng tôi sẽ phí thời gian nói chuyện với cô
sao? Đừng nói cả nước, chỉ nói trong thành phố A thôi thì kiến trúc sư
đã nhiều vô số kể, cô lại là người mới ra đời, dựa vào đâu bắt tôi mua
cái của nợ của cô? Nói cho cô biết, nếu cô muốn bàn chuyện làm ăn với
tôi thì lát nữa theo tôi đến khách sạn Hoàng Triều, nếu không đi thì cô
chết đi, ông đây cũng không có kiên nhẫn để hao phí trên người cô nữa.”
Nhìn lão già như một cục thịt bùng nhùng đang ngồi trên ghế sa lon, Diệp Cẩn siết chặt quả đấm, cuộc sống khó khăn, lão già này lại là khách hàng
lớn, cô không tiếc ở chung với lão ba tháng, nhưng quay đầu lại, con vịt đã đun sôi cứ như vậy mà bay đi, cô không cam lòng, cực kì không cam
lòng, được, nếu muốn chết, cô cũng không thể để cho lão già háo sắc này
tốt hơn mình được.
Có lẽ là do tác dụng của rượu mạnh, một bình
Whisky xuống bụng, Diệp Cẩn cảm thấy đầu óc không còn là của mình nữa,
liếc nhìn bình Whisky đã trống không, trong nháy mắt cô liền đẩy ngã lão già trước mặt, lão bị hành động bất ngờ của Diệp Cẩn làm cho sợ hết
hồn.
”Cô làm gì đấy?”
Mắt Diệp Cẩn đỏ kè, hận không thể
đánh lão già này nhừ tử: “Con mẹ nó, ông lãng phí ba tháng của bà, bây
giờ lại nói không ký là không ký hả? Không có cửa đâu.”
Lão già
đó hoàn toàn bị khí thế của Diệp Cẩn hù dọa, mở cửa bỏ chạy, Diệp Cẩn
còn chưa hết giận, cầm chai rượu lên, ném về phía cửa.
Tình cảnh
hỗn loạn lập tức hấp dẫn bảo vệ chạy đến, lão già đó núp ở sau lưng bảo
vệ, móc ra một xấp tiền: “Bắt người phụ nữ chết tiệt kia lại cho tôi, số tiền này chính là của các anh.”
Mấy người bảo vệ liếc nhìn nhau, thấy lão móc ra một xấp tiền, lần này không do dự nữa, đi lên bắt Diệp Cẩn lại.
”Mấy người buông tôi ra.”
Lão già đó hả hê đi tới, nắm cằm Diệp Cẩn, cười vang: “Con nhóc chết tiệt
này, dám đánh tôi hả, xem tôi có lột da của cô không, trói cô ta đưa vào trong phòng của tôi.”
”Trương Tổ Giang, tên chó má, ông dám đụng đến một cọng lông của tôi, tôi sẽ giết chết ông.”
Lão già tên là Trương Tổ Giang cười ngông cuồng: “Vậy cũng phải chờ tôi tính sổ với cô xong rồi hãy nói, mang vào đi.”
”Buông tôi ra. . . . . .”
Đang lúc Diệp Cẩn liều mạng giãy giụa thì một giọng nói hết sức quen thuộc
nhưng lại có chút xa lạ vang lên ở phía sau: “Tất cả dừng tay cho tôi.”