Editor: Mèo coki
Khu Bắc, đối với Lệ Dĩ Thần mà nói thì cũng không xa lạ, anh và cô đã từng
sống cùng nhau ở chỗ này hơn hai mươi năm, cho đến khi được ông ngoại
của anh tìm thấy và đưa đến nước Mĩ, nhưng dù thế nào thì anh cũng không thể ngờ một đại tiểu thư sống trong nhung lụa nhiều năm lại ở tại khu
Bắc mà trước đó chưa từng ngó ngàng tới.
Lệ Dĩ Thần cau mày, chỉ vào nóc nhà đá đỏ cũ kỹ nói: “Em. . . . . . Ở nơi này sao?”
Sắc mặt Diệp Cẩn bình tĩnh cười cười: “Không sai, tôi ở nơi này, thế nào, anh có ý kiến gì không?”
”Tại sao lại ở nơi này? Tôi cho rằng em sẽ trở về. . . . . .”
”Trở về nhà họ Mục sao?” Diệp Cẩn chợt cười lạnh: “Tôi là cái gì mà phải trở về nhà họ Mục? Nơi đó cũng không phải là nhà tôi, kể từ khi mẹ tôi bán
nhà cửa của nhà họ Diệp thì tôi đã không có nhà nữa, không đúng, vào ba
năm trước, tôi vốn có cơ hội lấy được ngôi nhà thuộc về tôi, nhưng đã bị anh tịch biên rồi.”
Diệp Cẩn cũng không muốn kể chuyện quá khứ với Lệ Dĩ Thần, đẩy cửa xe ra: “Cám ơn anh đã đưa tôi về, tôi đi trước.”
”A Cẩn. . . . . .” Lúc Diệp Cẩn đóng cửa xe thì Lệ Dĩ Thần gọi cô lại.
Diệp Cẩn dừng bước nhưng không có quay đầu lại: “Nếu như không có việc gì
thì về sau chúng ta không cần gặp lại nhau nữa, nếu lúc đầu anh đã lựa
chọn người kia thì xin anh vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi
nữa, coi như. . . . . . tôi van xin anh.” Câu nói sau cùng, Diệp Cẩn vô
cùng gian nan, kiềm nén nước mắt nói ra.
Trong nháy mắt lòng của
Lệ Dĩ Thần theo lời Diệp Cẩn nói ngã vào hầm băng sâu không thấy đáy,
làm sao anh không biết, Diệp Cẩn bởi vì tang ba nên là một cô gái thiếu
hụt cảm giác an toàn đến cỡ nào, nhưng anh vẫn vì người thân mà chối bỏ
Diệp Cẩn nhìn thì kiên cường nhưng nội tâm lại yếu ớt, cô nói không sai, anh thật sự không nên xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa nếu một ngày nào
đó cô anh vì báo thù mà làm ra hành động gì xấu với cô thì anh sẽ càng
là nguyên nhân khiến cô thêm khổ sở, nhưng mà Cố Diễn thích hợp với cô
sao? Anh hiểu rất rõ Diệp Cẩn, cũng quá hiểu Cố Diễn, cậu ta tuyệt đối
không phải là người chồng tốt thích hợp với cô.
”Không nên ở cùng với Cố Diễn, cậu ta không thích hợp với em.”
Diệp Cẩn cười lạnh một tiếng: “Người nào thích hợp với tôi, anh không có tư
cách tới chấm điểm, Lệ Dĩ Thần, từ nay về sau, chúng ta thật sự đã là
người dưng rồi, coi như cần gặp mặt nhau trong những trường hợp cần
thiết thì tôi hi vọng anh sẽ làm như không quen biết tôi.”
Lệ Dĩ
Thần nhíu mày, ngay sau đó lạnh nhạt nói: “Đây cũng chính là điều mà tôi muốn nói, chẳng qua là chồng cũ của em, tôi chân thành khuyên em một
câu, Cố Diễn rất tốt, nhưng lại không phải là một người chồng tốt, em
quen anh ta, nhất định sẽ bị tổn thương.”
Diệp Cẩn siết quả đấm,
giọng nói chợt trở nên lạnh lùng: “Lệ Dĩ Thần, anh đang lo lắng tôi rời
khỏi anh thì sẽ không thể hạnh phúc hay sao? Không cần phải như thế,
ngược lại tôi lại cảm thấy khổ sở thay anh, bởi vì anh đã bỏ lỡ tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, có bản lãnh thì anh cứ sống hạnh
phúc hơn tôi đi, nếu không thì đừng có ra vẻ lo nghĩ thay tôi, đi đi,
không có chuyện gì thì sau này không nên gặp lại nữa.”
Diệp Cẩn
bước nhanh hơn, hận không thể lập tức biến mất ở trước mặt của Lệ Dĩ
Thần, bước đi đã biến thành chạy, cô không muốn chạy trối chết, nhưng cô thật sự không có cách nào ở lại đó, hít chung một bầu không khí với Lệ
Dĩ Thần.
Nhanh chóng mở cửa phòng ra, Diệp Cẩn dán người vào cửa, chậm rãi trượt xuống, nước mắt cũng khống chế được nữa mà tuôn ra như
đê vỡ.
Cô không thể nào quên được ngày đầu tiên bọn họ gặp gỡ, đó cũng là ngày cô rời khỏi nhà họ Mục, nhưng ngay khi cô sắp xếp hành lí
chuẩn bị rời đi thì tên Mục Văn Khởi bỉ ổi đáng ghét đó có ý đồ đè cô ở
trên ghế sofa, nếu như không phải cô dùng bình hoa đập vào đầu ông ta
thì cô thật sự không dám tưởng tượng mình còn có thể giữ gìn thể xác và
tinh thần toàn vẹn để bước vào trường đại học tốt đẹp được nữa hay
không.
Có lẽ là bởi vì lúc rời khỏi nhà họ Mục cực kì hoảng sợ,
lại lạc đường ở trong đại học A to như vậy, thấy mặt trời sắp xuống núi
mà cô còn chưa có tìm được túc xá của mình, cô vẫn sợ hãi giao tiếp với
người lạ, sau một hồi giãy dụa thì rốt cuộc cô cũng lấy dũng khí hỏi
người đi đường, mà người đầu tiên cô trò chuyện ở đại học A, cả người
nhẹ nhàng khoan khoái, đầy ánh mặt trời chính là Lệ Dĩ Thần.
Cô
vĩnh viễn không thể quên được nụ cười ấm áp, tinh thần phấn chấn của anh lúc đó, chính là nụ cười mỉm tràn đầy ánh mặt trời đó đã chậm rãi kéo
cô từ trong bóng tối ra ngoài.