Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 41: Chương 41: Chương 41: Thì ra là ở nơi đó.




Editor: Mèo coki

Cầm địa chỉ Cố Diễn cho cô, Diệp Cẩn lái xe đến khu biệt thự ven biển, bất luận như thế nào thì hôm nay cô phải gặp được Lệ Dĩ Thần, coi như khoảng thời gian ở thành phố J kia là ảo giác thì cô cũng muốn biết giờ phút này Lệ Dĩ Thần đang nghĩ gì, nếu như anh lại muốn đùa giỡn cô thì nhất định cô sẽ không bỏ qua anh.

Nghe tiếng sóng biển, Diệp Cẩn đỗ chiếc Carola cũ kỹ ở bên đường, cố gắng tìm kiếm biệt thự có phong cách riêng trong những biệt thự ở đây, biệt thự này có một cái sân, bên trong sân có hồ bơi, công viên và chỗ đậu xe, nhưng cửa lại đóng chặt, cô chỉ có thể đi bộ đi tới nhấn chuông cửa.

Đã qua một lúc lâu mà bên trong vẫn không có động tĩnh, lại càng không có người ra mở cửa, Diệp Cẩn ngẩng đầu lên, thử nhìn căn biệt thự ba tầng này, mặc dù sắc trời còn chưa tối lắm nhưng cũng đã đến lúc bật đèn vậy mà trong nhà vẫn tối đen như mực, điều này thể hiện rõ trong nhà không có ai.

Diệp Cẩn không cam lòng tiếp tục nhấn chuông cửa, nhưng vẫn không có ai mở cửa như cũ: “Trễ như thế này mà vẫn chưa về nhà sao?”

Diệp Cẩn thở dài, chuẩn bị ngồi ở cửa chờ Lệ Dĩ Thần trở lại thì lúc này có một chiếc xe sang trọng đột nhiên ngừng lại.

“Người đẹp, cô đang đợi người ở trong nhà này sao?”

Diệp Cẩn không hiểu, trả lời chủ nhân của chiếc xe sang trọng kia: “Đúng vậy, xin hỏi anh có chuyện gì không?”

“A không có việc gì, chẳng qua là muốn nói cho cô biết tôi ở đây hơn một năm rồi nhưng chưa từng thấy người nào đến đây cả chứ đừng nói là có người ở, cũng không biết chủ nhân của căn nhà này mua nó làm gì nữa.”

Diệp Cẩn nhíu mày, chợt nghĩ đến cái gì đó, địa chỉ này rất quen thuộc, rất giống địa chỉ bất động sản mà anh nhờ Tần Mục đưa cho cô. . . . . .

Diệp Cẩn chợt căng thẳng, vội vàng lấy thẻ chìa khóa từ trong túi xách ra, quả nhiên khi thẻ vừa mới chạm vào vùng cảm ứng thì cửa chính liền mở ra.

Chủ nhân chiếc xe sang trọng đó cười như không cười nhìn Diệp Cẩn: “Thì ra là chủ nhân căn nhà này mua nó cho người đẹp, xem ra tôi sắp có hàng xóm mới rồi.”

Diệp Cẩn cười lúng túng: “Tôi không định dọn tới đây ở.”

Người kia huýt sáo: “Thật đáng tiếc, chúc người đẹp may mắn.” Nói xong thì khởi động xe, sau đó chiếc xe phóng đi với tốc độ ánh sáng.

Diệp Cẩn nhìn cửa được mở ra, do dự một chút nhưng cuối cùng không có đi vào, trước khi chưa biết rõ ý định của Lệ Dĩ Thần thì cô không muốn nhận gì từ anh cả.

Diệp Cẩn dùng thẻ từ khóa cửa chính lại, sau đó đi về chiếc Carola của mình, lúc nổ máy thì phát hiện bánh xe xảy ra vấn đề, nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, bên ngoài chợt mưa xuống như trút nước, Diệp Cẩn phát điên đánh vào tay lái.

“Tại sao xui xẻo như vậy?”

Khi Diệp Cẩn thay bánh xe xong thì mưa to đã khiến cả người cô ướt đẫm: “Lệ Dĩ Thần, tên khốn kiếp này, chờ em tìm được anh nhất định sẽ lột da anh ra. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Diệp Cẩn vội vàng xoa lỗ mũi, sau đó đạp chân ga lái xe đi.

“Hắt xì. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Hôm sau, trời vừa sáng, Diệp Cẩn vừa nhảy mũi vừa hít mũi đi vào công ty , sau khi Cố Diễn thấy cô thì ân cần hỏi .

“Sao vậy? Bị cảm hả?”

“Không sao, ngày hôm qua bị dính mưa thôi, trước đừng nói việc này nữa, Cố tổng, em muốn hỏi anh, căn biệt thự ven biển thành Tây thật sự là nhà của Lệ Dĩ Thần sao? Nói một cách khác là anh chắc chắn bình thường anh ta ở đó hả?”

Cố Diễn sờ mũi một cái: “Việc này thì anh không rõ lắm, anh chỉ biết năm ngoái cậu ta nhờ Lăng Tiêu mua biệt thự này, anh vẫn cho rằng cậu ta mua để ở, chẳng lẽ cậu ta không có ở đó sao?”

“Hắt xì. . . . . .” Diệp Cẩn lại xoa lỗ mũi lần nữa: “Ngày hôm qua em có gặp một người hàng xóm ở đó, người kia nói căn biệt thự đó chưa từng có người ở.”

“A? Vậy thì kỳ lạ thật, theo anh được biết thì cậu ta không mua căn nhà nào nữa, chẳng lẽ cậu ta ở nơi đó?”

Thật ra thì nghi ngờ của Cố Diễn cũng chính là nghi ngờ của Diệp Cẩn, chẳng lẽ anh vẫn ở chỗ cô của anh? Nhưng Lâm Mạn Thanh cũng ở nơi đó, nghĩ tới đây, trong nháy mắt cảm xúc của Diệp Cẩn xuống rất thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.