Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 56: Chương 56: Chương 56: Không muốn cô ấy bị lợi dụng




Editor: Mèo coki

“Cố Diễn, em. . . . . . Em có chút không thoải mái, em muốn đi về trước.”

Cố Diễn vội vàng cúi đầu nhìn cô, đặt tay trên trán cô thử nhiệt độ một chút: “Lại nóng lên hả?”

Cách đó không xa, khi Lệ Dĩ Thần quay đầu nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Cố Diễn với Diệp Cẩn thì trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy phức tạp.

Lâm Mạn Thanh cũng nhìn theo tầm mắt của Lệ Dĩ Thần: “Xem ra không có anh ở bên cạnh thì Diệp Cẩn cũng không cảm thấy cô đơn.”

Lệ Dĩ Thần không vui nhướng mày: “Bây giờ cô ấy là người độc thân, được đàn ông khác theo đuổi cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Mạn Thanh vẫn kéo tay Lệ Dĩ Thần như cũ, vừa lộ ra nụ cười thân thiện của một ngôi sao lớn với mọi người, vừa nhỏ giọng nói với Lệ Dĩ Thần: “Đàn ông luôn nghĩ một đàng nói một nẻo, nhưng mà A Thần, hôm nay anh dẫn em tới đây có thích hợp không? Không sợ Diệp Cẩn hiểu lầm sao?”

Sắc mặt Lệ Dĩ Thần bình tĩnh nói: “Vậy cũng tốt hơn là để cho A Cẩn bị mẹ cô ấy và Mục Văn Khởi lợi dụng.”

Lâm Mạn Thanh bất đắc dĩ than nhẹ: “Vì cô ấy mà anh làm khó mình, nhưng cô ấy lại không biết gì cả.”

“Cô ấy không cần biết.”

Nói xong, Lệ Dĩ Thần không nhìn Diệp Cẩn nữa mà nói với Mục Văn Khởi: “Quan hệ của Mục tổng thật rộng, hôm nay mời tới nhiều doanh nghiệp số một số hai trong nước như vậy, bữa tiệc này đã trở thành một sự kiện lớn của giới bất động sản trong nước rồi.”

“Đâu có đâu có, Lệ tổng quá khen rồi, đúng rồi Lệ tổng, không biết có thể đến chỗ khác nói chuyện hay không?” Mục Văn Khởi nhìn sang Lâm Mạn Thanh bên cạnh Lệ Dĩ Thần.

Lâm Mạn Thanh thức thời buông tay Lệ Dĩ Thần ra: “Em đến bên kia lấy đồ uống đã.”

Lệ Dĩ Thần cưng chìu, cười với Lâm Mạn Thanh: “Đi đi, lát sẽ anh sẽ đi tìm em.”

Sau khi Lâm Mạn Thanh đi, Mục Văn Khởi cười có thâm ý: “Lệ tổng thật sự là rất hạnh phúc đấy, hiện tại Lâm tiểu thư là một diễn viên khá nổi tiếng nhưng chưa từng nghe thấy cô ấy qua lại với ai, chỉ có mình Lệ tổng cậu. . . . . . Ha ha, xem ra thanh niên tài tuấn vẫn có lực hấp dẫn hơn mấy lão già chúng tôi.”

“Mục tổng muốn nói gì?” Lệ Dĩ Thần cũng mỉm cười đáp lại, nhưng lại làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc.

Mục Văn Khởi nhướng mày, tầm mắt nhìn sang hướng Diệp Cẩn: “Lệ tổng, thật ra thì chúng ta hoàn toàn không cần phải xa lạ như vậy, nếu cậu và A Cẩn không có ly hôn thì bây giờ cậu còn phải gọi tôi một tiếng ba đấy.”

Lời nói của Mục Văn Khởi khiến Lệ Dĩ Thần cảm thấy buồn nôn tới cực điểm, nhưng anh vẫn không biến sắc, cười nói: “Nhưng chúng tôi đã ly hôn.”

Lời nói của Lệ Dĩ Thần khiến Mục Văn Khởi dần dần thu nụ cười lại, lúc trước ông năm lần bảy lượt mời Lệ Dĩ Thần thì đều bị cậu ta từ chối, nhưng Diệp Cẩn vừa ra mặt thì mọi chuyện đã được giải quyết, ông vẫn cho rằng Lệ Dĩ Thần vẫn là tình chưa dứt đối với Diệp Cẩn, thế nhưng khi nhìn thấy tình huống hôm nay thì hình như là ông nghĩ sai rồi.

Mục Văn Khởi do dự một chút, cuối cùng thử dò xét lần nữa: “Lệ tổng, cho dù thế nào thì cũng là một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, huống chi cậu và A Cẩn quen nhau từ thời đi học, tình cảm thời học sinh là thuần túy nhất, hơn nữa bây giờ A Cẩn vẫn chưa tái giá, hai người. . . . . .”

“Rốt cuộc là Mục tổng muốn nói cái gì?”

“Lệ tổng là người thông minh, chắc hẳn là biết tôi muốn nói cái gì, đàn ông mà, mặc dù hiện tại Lệ tổng đang quen với Lâm tiểu thư nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến người cũ gặp nhau đúng không, nếu như Lệ tổng thật sự không có một chút tình cảm nào với A Cẩn thì sao hôm nay có thể nể mặt mà đến đây.”

Lệ Dĩ Thần đột nhiên cười lên: “Mục tổng đừng nói lời này trước mặt Lâm tiểu thư, nếu để cho cô ấy biết thì coi chừng đổ bình dấm chua đấy, nếu Mục tổng đã nhắc tới, vậy tôi cũng không ngại nói cho ông biết, tôi và Diệp Cẩn đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, cho dù Diệp Cẩn không mời thì hôm nay tôi vẫn sẽ tới đây, không phải là Mục tổng cảm thấy rất hứng thú đối với hạng mục quảng trường thị chính đó sao, nhưng hôm nay tôi lại đột nhiên cảm thấy mình không hiểu suy nghĩ của Mục tổng, không biết Mục tổng cảm thấy hứng thú với hạng mục hay là cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng của tôi hơn.”

Nhất thời sắc mặt Mục Văn Khởi thay đổi, lúng túng cười làm lành: “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa với Lệ tổng thôi, ta đi vào trong nói chuyện tiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.