Editor: Mèo coki
Diệp Cẩn cười lạnh một tiếng: “Anh đột nhiên thay đổi là do nghi ngờ tôi là gián điệp mà Mục Văn Khởi phái đến đúng không?”
Lệ Dĩ Thần thở dài một tiếng: “Anh không thể không nghi ngờ, giống như ý đồ của Mục Văn Khởi khi tổ chức buổi tiệc này, em rõ hơn anh rất nhiều.”
Diệp Cẩn mím môi, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, quả thật lời nói của Lệ Dĩ Thần không có chỗ sơ hở, sự thật là như thế sao?
Diệp Cẩn nhắm mắt lại, lâm vào khổ sở rối rắm, sau một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra: “Tôi thật sự hi vọng khoảng thời gian ngắn ngủi ở thành phố J không phải là hư tình giả ý của anh, nhưng tôi vẫn không có cách nào tin tưởng anh được.”
“Anh hiểu, cục diện hôm nay đều là do một tay anh tự tạo nên, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc làm cho em lập tức tin tưởng anh, nhưng anh hi vọng em biết rõ, mỗi một phút mỗi một giây anh ở bên cạnh em đều là chân tình thực lòng, anh dùng tính mạng của mình thề với em, nếu như Lệ Dĩ Thần anh đùa giỡn với tình cảm của Diệp Cẩn, dù là một giây thì cũng sẽ chết không được tử tế được.”
Diệp Cẩn nhíu mày, vẻ mặt rối rắm nhìn Lệ Dĩ Thần: “Vậy thì sao? Anh xuất hiện ở đây có mục đích gì?”
“Anh không có bất kỳ mục đích nào cả, anh chỉ muốn người anh yêu hiểu rõ lòng anh.”
Diệp Cẩn cười lạnh: “Coi như hiểu thì thế nào? Tôi đã không cần tình yêu nữa.”
Diệp Cẩn thở dài một tiếng, nói tiếp: “Lúc ở thành phố J, tôi từng lấy hết dũng khí cho anh cơ hội, nhưng anh lại lựa chọn nghi ngờ tôi, trốn tránh tôi, Lệ Dĩ Thần, có lẽ duyên phận của chúng ta đến đây là chấm dứt rồi.”
“Chỉ bởi vì anh không tin tưởng em sao?”
Lệ Dĩ Thần sắc bén chất vấn, khiến Diệp Cẩn không khỏi né tránh: “Chỉ một cái này cũng đã đủ rồi, Lệ Dĩ Thần, anh đi đi, tôi cảm thấy chúng ta không còn gì để nói tiếp nữa.”
Lệ Dĩ Thần cố chấp đứng ở trước mặt Diệp Cẩn, chặn đường đi của cô, đôi mắt chim ưng lạnh lùng sắc bén nhìn Diệp Cẩn chăm chú.
“Em chắc chắn không phải là vì Lâm Mạn Thanh?”
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, không kiên nhẫn, cả giận nói: “Tôi không muốn cùng anh nhắc tới Lâm Mạn Thanh nữa.”
Ánh mắt Lệ Dĩ Thần vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Cẩn như cũ, ép cô không có chỗ né tránh: “Anh nói lại một lần cuối cùng, Lâm Mạn Thanh chưa bao giờ là vấn đề của chúng ta, cô ấy chỉ là em gái của anh, anh phải nói bao nhiêu lần thì em mới có thể hiểu được đây, còn nữa, hôm nay anh dẫn Lâm Mạn Thanh đến dạ tiệc của nhà họ Mục là bởi vì anh không muốn Mục Văn Khởi và mẹ em lợi dụng em để lấy lòng anh.”
Câu nói sau cùng của Lệ Dĩ Thần khiến trái tim Diệp Cẩn đập chậm lại, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy khiếp sợ và nước mắt.
“Anh. . . . . . Anh nói cái gì?”
Lệ Dĩ Thần cực kỳ mệt mỏi, đôi tay có lực đặt lên bả vai gầy yếu của Diệp Cẩn, giọng nói cũng mềm mại hơn: “A Cẩn, em hãy nhớ, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì thì Lệ Dĩ Thần anh cũng sẽ không phụ em, cho dù là ba năm trước đây hay là ba năm sau này, trong lòng anh đều chỉ có một người là em, dĩ nhiên anh biết rõ trong lòng em vẫn luôn nghi ngờ tại sao ba năm trước đây anh lại rời đi, cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ nói cho em biết.”
Diệp Cẩn nhìn Lệ Dĩ Thần, muốn nói lại thôi, cứ im lặng nhìn anh cho đến khi một cơn gió lạnh quất vào mặt khiến cô giật mình tỉnh lại.
“Tôi cảm thấy rất rối loạn. . . . . . Tôi cần yên tĩnh một chút.”
Lệ Dĩ Thần không ngăn cản nữa, tránh đường cho cô: “Được, anh sẽ cho em thời gian.”
Nhìn Lệ Dĩ Thần đứng không nhúc nhích giữa trời gió lạnh, Lâm Mạn Thanh siết thật chặt khăn quàng cổ lông thú, chậm rãi đi ra từ góc tối.
“Em không hiểu, hôm nay anh dẫn em đến dạ tiệc nhà họ Mục không phải là vì muốn bảo vệ Diệp Cẩn sao, nhưng tại sao anh lại cố ý nhắc tới thân phận của Cố Diễn, một khi Chu Mẫn Quân và Mục Văn Khởi phát hiện Cố Diễn có tình ý với Diệp Cẩn, như vậy Diệp Cẩn sẽ trở thành con cờ cho bọn họ tranh đoạt lợi ích một lần nữa, A Thần, đột nhiên em phát hiện em không thể hiểu được anh rồi, anh nói anh yêu cô ấy, nhưng chính anh cũng đang lợi dụng cô ấy.”