Editor: Mèo coki
Lúc nói chuyện, vẻ mặt Lệ Dĩ Thần hết sức nghiêm túc, điều này làm cho Diệp Cẩn chợt nhớ tới lúc còn ở đại học A nhiều năm trước, trong giờ học thực hành thao tác trên mô hình nhà gỗ, cô và Lệ Dĩ Thần bị phân vào hai nhóm khác nhau, đêm trước hôm đó bởi vì Lương Tuyết Ngưng và Quý Thừa đi chơi quốc khánh về khuya nên dáng vẻ hai người đều phờ phạc rũ rượi, lúc thực hành làm hại Diệp Cẩn cùng tổ thiếu chút nữa không hoàn thành được kiểm tra, nhận thấy thời gian sắp hết mà bài thực hành vẫn chưa làm xong, Diệp Cẩn quả thật rất muốn khóc, nhưng vào lúc này, Lệ Dĩ Thần vừa vội vàng làm chuyện của mình vừa cười nói với Diệp Cẩn: “Đồ ngốc, có anh ở đây rồi, đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ giúp em giải quyết.”
Thấy Diệp Cẩn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, khóe miệng Lệ Dĩ Thần nhếch lên: “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì theo anh đi xem xét đê biển này một chút.”
Diệp Cẩn lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng lên: “Ăn no rồi, bây giờ đi thôi.”
Thủy triều đã rút, rốt cuộc đê biển đang xây bước đầu cũng hiện ra trước mắt, mặc dù thiết kế của đê biển rất đẹp nhưng khi nhìn thấy sóng bạc đầu vỗ mạnh vào đê biển thì không ai có thể cười được.
Người phụ trách hạng mục đi tới bên cạnh Lệ Dĩ Thần, run rẩy báo cáo: “Lệ tổng, đây là số liệu báo cáo về mực nước biển những năm gần đây nhất, anh xem đi, số liệu không có vấn đề gì cả, tôi cảm thấy mấy ngày nay mực nước biển đột nhiên tăng lên là do liên quan với trận bão hiếm thấy trước đó.”
Lệ Dĩ Thần nhận lấy báo cáo: “Không sai, đây chính là một sơ sót, vùng biển này có rất nhiều sóng, nếu như gặp mưa nhiều hay bão thì khó tránh khỏi nước biển sẽ dâng cao, nếu như tăng thêm độ cao của đê biển thì sao?”
Người phụ trách không lạc quan, lắc đầu một cái: “Nhưng mục đích ban đầu của hạng mục này là ngắm biển, nếu như tăng thêm chiều cao của đê thì những tầng dưới của khu biệt thự hay chung cư sẽ không nhìn thấy biển được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch marketing mà chúng ta đã tính toán trước đó, từ đó mức tiêu thụ sẽ giảm xuống, đồng thời lợi nhuận cũng sẽ giảm theo.”
Lệ Dĩ Thần phiền muộn nhíu mày, sau đó nhìn về phía Diệp Cẩn: “Lấy số liệu mà em đã tính toán cẩn thận lại cho anh xem một chút.”
Diệp Cẩn lấy bản vẽ từ trong túi xách ra, có chút do dự không biết nên đưa cho Lệ Dĩ Thần hay không: “Dường như cách này cũng không quá lý tưởng.”
Quả nhiên sau khi Lệ Dĩ Thần xem xong thì thở dài liên tiếp, nói với người phụ trách đang đứng ở bên cạnh: “Tạm thời đình công những công trình của khu B, những khu vực khác cứ làm như bình thường, nhớ là tuyệt đối không được để lọt chuyện này ra ngoài.”
“Vâng.”
Diệp Cẩn có chút lo lắng nhìn Lệ Dĩ Thần: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Lệ Dĩ Thần nhíu mày: “Một mình em trong thời gian ngắn như vậy thì có thể nghĩ được cách gì, đi theo anh.”
“Đi đâu vậy?”
“Đi theo anh rồi biết.”
Hai người lại xe tới đại học A, Diệp Cẩn không hiểu, hỏi Lệ Dĩ Thần: “Trở về trường học làm cái gì?”
Lệ Dĩ Thần cười khẽ một tiếng: “Đã bao lâu chúng ta chưa tới thăm giáo sư rồi?”
Diệp Cẩn chợt hiểu ý tứ của Lệ Dĩ Thần: “A, tại sao tôi lại quên mất giáo sư Bạch nhỉ?”
“Cho nên cầm túi xách lên, chúng ta đi thăm ông ấy một chút.”
Lúc nhìn thấy một nam một nữ xuất hiện ở cửa thì ông lão tóc hoa râm không khỏi sửa lại mắt kiếng, sau khi xác định mình không có nhìn lầm người thì mới vui vẻ ra mặt .
“Nhìn thử một chút, xem ai tới đây này.”
Diệp Cẩn đưa quà tặng mà Lệ Dĩ Thần đã chuẩn bị cho ông: “Thầy Bạch, đã lâu không gặp, thầy có khỏe không?”
Giáo sư Bạch vui mừng cười to: “Khỏe, rất khỏe, tại sao hai em lại tới đây, quả thật là khách quý.”
Lệ Dĩ Thần đi tới, nói một cách kính trọng: “Tốt nghiệp lâu như vậy mà giờ mới đến thăm thầy, quả thật là lỗi của chúng em.”
“Xem em nói kìa, sau khi tốt nghiệp mọi người đều bận rộn, không thấy bóng dáng cũng là chuyện bình thường, nhưng mà thật sự thì thầy rất nhớ hai đứa học trò quậy phá bọn em, hai người các em là học sinh ưu tú nhất xuất sắc nhất mà thầy đã dạy. Tuy nhiên hôm nay tới đây tìm thầy chắc không phải chỉ là thăm hỏi đơn thuần chứ, ha ha, nói đi, đột nhiên tới tìm lão già này là có chuyện gì?”