Editor: Mèo coki
Bên trong phòng họp Diệp thị, không khí lâm vào căng thẳng, mấy nguyên lão cấp cao cau mày, thỉnh thoảng oán trách mấy tiếng.
“Diệp tổng, cơ cấu tổ chức công ty là do Diệp tổng trước quyết định. Hơn nữa mọi người cũng đã quen ở cương vị của mình, nếu như cô cố gắng muốn điều động, sợ rằng có chút không thích hợp rồi.”
Diệp Cẩn liếc nhìn người nói chuyện một cái: “Chú quản lí Lưu ở bộ phận tuyên truyền đúng không? Nghe nói chú đã ở vị trí đó hơn mười năm rồi, năm đó ba tôi còn ở đây thì chú đã ngồi vào vị trí này. Theo lý thuyết thì chú nên có đầy đủ kinh nghiệm ở vị trí này nhưng tại sao các building mà Diệp thị bán hoặc cho thuê vào trong tay bộ phận tuyên truyền của chú lãnh đạo lại ảm đạm không chút ánh sáng như vậy?”
“Đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì kinh phí thực sự có hạn, trước kia lúc Diệp thị thành công thì kinh tế lại lâm vào khủng hoảng. Tuy nói sau đó có Mục thị đầu tư nhưng cũng chỉ hơi khá hơn một chút mà thôi, nếu chi phí tuyên truyền không hợp lí thì cho dù kế hoạch mà bộ phận tuyên truyền viết tốt hơn nữa thì có ích lợi gì?”
“Nói như vậy là do công ty có vấn đề? Là công ty không thể tạo một hoàn cảnh kinh tế tốt cho bộ phận tuyên truyền của chú đúng không, được, vậy tạm thời chúng ta bỏ qua những bất lợi của bộ phận tuyên truyền, bây giờ nên nói một chút tại sao tiền bạc lại không đủ. Một công ty có lợi nhuận hay không thì tính mấu chốt, quyết định nằm ở bộ phận nào?”
Diệp Cẩn hỏi xong, các ngành lập tức nhìn về phía quản lí bộ phận tiêu thụ, quản lí bộ phận tiêu thụ chợt đứng ngồi không yên .
“Mấy người nhìn tôi làm gì, những năm gần đây tình hình công ty không tốt, cũng không thể đều đổ hết cho bộ phận tiêu thụ được, mấy người không xem thử những năm này công ty đầu tư cái gì, không phải là vùng ngoại ô giao thông bất tiện thì cũng là mấy tòa nhà mục nát, còn có những công ty thiết kế kia nữa, quả thật là qua loa đến mức không thể qua loa hơn, thời gian trước nhận làm ký túc xá nhân viên của một tập đoàn lớn, bởi vì hạ giá thành xuống nên tiền lời không được bao nhiêu, lại còn nhận vô số chỉ trích, nói chúng ta xây nhà còn khó coi hơn cả nhà vệ sinh công cộng, những tòa nhà không bán hoặc cho thuê được cũng giống như vậy, đều bị lên án khắp nơi. Cho dù bộ phận tiêu thụ của tôi nói khéo như rót thì có thể dùng vào chỗ nào, hiện tại giá phòng mắc như vậy, người mua phòng ốc hận không thể tính toán đến tận xương, phàm là có một chút không vừa lòng thì đã xoay người rời đi rồi.”
Diệp Cẩn nhíu mày: “Ý chú là người của tầng sách lược cũng không trốn được trách nhiệm đúng không?”
Quản lí bộ phận tiêu thụ dậm chân, tức giận nói: “Tôi không có nói như vậy, cũng không có lá gan đó.”
“Mấy người oán trách xong chưa? Còn có ai bổ sung hay không?”
Thấy không ai nói nữa, vẻ mặt Diệp Cẩn nghiêm túc quét qua mỗi người một vòng, sau đó lạnh lùng nói: “Các vị đang ngồi ở đây cũng xem như là cùng ba tôi giành lấy giang sơn, đều là nhân viên kỳ cựu, nhưng các chú thử nhìn đi, hôm nay công ty lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì các chú đã làm những gì? Ngoại trừ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau thì các chú có từng suy nghĩ lại không? Dĩ nhiên những lời các chú nói không hẳn là không có lý, vấn đề hiện nay của công ty không phải dựa vào sức của một người là có thể giải quyết được nhưng mà mấy chú lại không hành động, cứ ôm tư tưởng hôm nay có rượu hôm nay say sống qua ngày thì tuyết đối không thể chấp nhận được, các chú đều một hai cho rằng mình không sai lầm, như vậy thì xin mời rời khỏi cái nơi làm ảnh hưởng đến tiền đồ tốt đẹp của mấy chú thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt của mấy quản lí lóe lên, chỉ thiếu đập bàn nữa thôi: “Lời này của Diệp tổng là có ý gì?”
Diệp Cẩn bình tĩnh nhìn đám người: “Nếu các chú đã chê bai Diệp thị không đáng giá một đồng, vậy tại sao còn muốn ở cái nơi mà trong mắt các chú là không có tiền đồ này?”
Sau khi Diệp Cẩn nói xong thì đám người vốn đang giận dữ đột nhiên chùn bước, im lặng không dám nhiều lời, Diệp Cẩn thì lại cảm thấy vui vẻ khi lời nói của mình có hiệu quả.
“Mấy chú không nói lời nào là có ý gì? Không muốn rời khỏi Diệp thị?”
Quản lí bộ phận tuyên truyền dẫn đầu nở nụ cười nói: “Diệp tổng, dầu gì chúng tôi cũng đã làm việc ở công ty vài chục năm rồi, làm tốt không bằng làm quen, mặc dù công ty đang ở trong thời kỳ khó khăn nhưng chúng tôi vẫn nguyện ý sống chế cùng với công ty.”
“Hay cho câu nguyện ý sống chết, các vị đang ngồi ở đây cũng nghĩ như vậy sao?”
Những người khác liếc nhìn nhau, sau đó vội vàng gật đầu, Diệp Cẩn mỉm cười hài lòng : “Mấy vị đã đồng ý ở lại thì làm sao tôi lại tuyển người mới đây, chẳng qua vì sự phát triển sau này thì bây giờ, ở đây tôi cần phải cảnh cáo trước, mấy vị muốn tiếp tục ở lại công ty không phải là không thể được nhưng nếu cứ giống như trước kia, ngu ngốc sống qua ngày thì tuyệt đối không thể nào, thật ra thì tôi rất hiểu năng lực của các vị, các vị đều là nhân tài được ba tôi tuyển chọn, nếu các vị không có bản lĩnh thật sự thì cũng sẽ không ngồi lên được vị trí hiện tại nhưng mà ngồi lâu rồi thì lòng người tan rã, hi vọng các vị có thể nhớ cam kết của các vị hôm nay, làm nên thành tích cho tôi xem, nhưng nếu một quý sau mà vẫn không có khởi sắc, vậy thì đừng trách tôi ra tay không khách khí.”
“Vâng, chúng tôi nhất định sẽ không để cho Diệp tổng thất vọng.”
Diệp Cẩn thoả mãn gật đầu: “Nếu tất cả mọi người đều muốn ở lại công ty thì tôi muốn là tiếp theo công ty chúng ta sẽ tiến hành một kế hoạch, chú Cung, làm phiền chú chia tài liệu những người khác.”
Cung Đức Bồi cung kính gật đầu với Diệp Cẩn, sau đó phát tài liệu, mỗi người một phần, mọi người nhận được tài liệu thì vẻ mặt giống như nuốt phải ruồi.
“Diệp tổng, cô không có lầm chứ, cô muốn chuyển đổi Diệp thị thành công ty kiến trúc? Việc này không phải là đùa chứ?”
“Đây không phải là chuyện đùa, đây là kế hoạch đã được suy nghĩ cặn kẽ, bắt đầu từ bây giờ, Diệp thị được chia làm hai phần, thiết kế là chính, bất động sản là phụ, tạm thời các vị giám đốc vẫn giữ lại làm bên bất động sản, cũng giữ chức vụ ban đầu.”
Trong nháy mắt, bên trong phòng họp vang lên tiếng bàn luận xôn xao, quản lí bộ phận tiêu thụ không vui nói: “Diệp tổng, cô làm như vậy thì khác gì chúng tôi bị xuống chức, chúng tôi có quyền nói không đồng ý.”
Diệp Cẩn nhíu mày: “Không sai, các vị là những nhân viên kì cựu của công ty, quả thực có quyền lợi bàn điều kiện với công ty nhưng trong lòng các vị tự hỏi xem, những năm gần đây các vị có đưa ra quyết định gì gọi là có cống hiến với công ty không? Nếu không có thành tích gì cả, vậy thì tôi, tổng giám đốc công ty cũng có quyền bác bỏ ý kiến không đồng ý của các vị, không sai, các vị từ người của bộ phận chính biến thành bộ phận phụ, nhưng mà tôi bảo đảm với các vị, sau thời gian ngắn, quản lí bên thiết kế cũng sẽ cùng cấp bậc với các vị, không cao hơn cũng không thấp hơn, ở công ty được hưởng đãi ngộ và có quyền quyết định giống nhau, nhưng mà hiện nay còn có một trở ngại là trong tay Diệp thị còn những hạng mục liên quan đến bất động sản, cho nên, tạm thời công ty sẽ không dời trọng tâm sang thiết kế ngay, nhưng cũng không có nghĩa là hai bên sẽ ngang nhau vĩnh viễn không đổi, nếu như trong thời gian tôi quy định mà bên bất động sản không có thành tựu thì cũng chỉ có thể dùng cách cạnh tranh, tôi nghĩ lời tôi nói đã rất rõ ràng rồi, nếu các vị còn có gì không hiểu thì có thể nói ra, nếu không có những vấn đề khác thì các vị có thể đi làm việc của mình.”
Diệp Cẩn nói chuyện không có kẽ hở, cho dù mấy quản lí không phục, không thoải mái thì bọn họ cũng không thể phản bác lại bất kỳ lời nào của Diệp Cẩn, cũng chỉ có thể đen mặt, rối rít rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Cung Đức Bồi không khỏi có chút lo lắng nói với Diệp Cẩn: “Diệp tổng, làm như vậy hình như có chút nóng vội thì phải? Ngộ nhỡ lòng quân không yên. . . . . .”
“Sẽ không đâu, chú Cung, mặc dù cháu không hiểu rõ bọn họ, nhưng mà cháu lại hiểu ba của cháu, nếu ba cháu đã sử dụng bọn họ thì chứng minh bọn họ đều là người yên phận, chẳng qua những năm này không có ai quản lí nên mới buông thả, mặc dù mẹ cháu muốn giải quyết, nhưng lại vướng bận Mục Văn Khởi, mọi việc đều phải nghe theo Mục Văn Khởi, Mục Văn Khởi muốn khống chế Diệp thị, hiển nhiên là không muốn Diệp thị phát triển quá tốt, nếu không thì làm sao ông ta có thể tìm thời cơ để nuốt trọn toàn bộ Diệp thị được, còn cháu thì khác, cháu không cần phải nể mặt Mục Văn Khởi một phân một hào nào, coi như ông ta là cổ đông lớn nhất của Diệp thị đi nữa thì cũng không thể bỏ qua, không chú ý đến Mục thị để tới quản lí Diệp thị được, cháu muốn thừa dịp Mục Văn Khởi không rảnh để chú ý đến, nhanh chóng giải quyết vấn đề của Diệp thị, nếu không khi ông ta rãnh rỗi để ý Diệp thị thì lúc đó không còn kịp nữa.”
Cung Đức Bồi gật đầu một cái: “Ba cháu luôn khen cháu là một đứa bé nhạy cảm giỏi giang, đợi thêm một thời gian nhất định có thể giúp được ông ấy, đáng tiếc ông ấy không có ở đây, không thể nhìn thấy cháu xuất sắc lão luyện như thế, nhưng mà ông ấy trên trời có linh thiêng chắc cũng sẽ vui mừng.”
“Đúng vậy, cháu sẽ không để cho ba thất vọng, huống chi có Chú Cung ở bên cạnh giúp cháu, cháu nhất định sẽ giải quyết được hoàn cảnh khó khăn của Diệp thị.”
“Yên tâm đi, chú sẽ cố gắng hết sức.”
“Đúng rồi Chú Cung, cháu hy vọng ngoài chức vụ quản lí tài vụ thì chú có thể đảm nhận thêm chức vụ phó tổng giám đốc, không biết chú có thể làm được hay không?”
“Cái này. . . . . . Cảm ơn Diệp tổng đã cân nhắc, chú nhất định sẽ cố gắng hết sức vì cháu và công ty.”
“Được, Chú Cung, cháu tin tưởng chỉ cần chúng ta cố gắng thì nhất định có thể gây dựng lại huy hoàng cho Diệp thị.”
Màn đêm phủ xuống, ánh đèn rực rỡ, bên trong công ty đã dần dần không còn bóng người.
“Cốc cốc cốc. . . . . .”
“Không phải tôi đã nói là không cần đưa cà phê vào nữa sao?”
Lệ Dĩ Thần đang cầm thức ăn đi vào, nhíu mày: “Có thể không uống cà phê nhưng không thể không ăn cơm được.”
Đột nhiên Diệp Cẩn ngẩng mặt lên: “Sao anh lại tới đây?”
Lệ Dĩ Thần bất đắc dĩ lắc đầu, vừa lấy đồ ăn từ túi nhựa ra vừa nói: “Em không nhớ buổi sáng đã nói gì với anh hả?”
“Em đã nói gì?” Diệp Cẩn liếc nhìn bầu trời tối đen, mông lung nhìn Lệ Dĩ Thần.
“Em nói muốn đi Dạ Sắc thăm Tô Mạt đó.”
“A. . . . . . Trời ạ, em hoàn toàn vứt nó đến chỗ nào rồi, nhanh nhanh nhanh, bây giờ chúng ta đi thôi.”
Lệ Dĩ Thần ngăn Diệp Cẩn đang mặc áo khoác lại: “Đừng nóng vội, bây giờ Dạ Sắc mới mở cửa, chậm một chút cũng không sao, ăn trước đã, thư kí của em nói buổi trưa em không ăn, cứ như thế này thì dạ dày của em sẽ không chịu nổi đâu.”
“Thơm quá, là cái gì vậy?”
Lệ Dĩ Thần mở nắp ra: “Gà và thịt kho rượu, thế nào, thơm không, cầm đũa ăn nhanh lên.”
Diệp Cẩn có chút do dự: “Quả là có chút đói bụng, nhưng em vẫn còn tài liệu cần phê duyệt, em phải làm xong nó đã.”
Lệ Dĩ Thần đoạt lấy tài liệu trong tay của cô: “Anh xem giúp em, ăn đi, ngoan.”
Diệp Cẩn đang muốn nói gì đó thì chợt nhớ tới Lệ Dĩ Thần thành thạo nhất việc này nên không từ chối nữa: “Vậy anh xem đi, nhớ cho những đề nghị có tính chuyên môn, nếu không thì phải phạt anh.”
Lệ Dĩ Thần nhìn Diệp Cẩn, khóe miệng giật giật: “Cô nhóc này, thật là được lợi mà còn ra vẻ.”
Nhìn Diệp Cẩn vui sướng ăn ngấu ăn nghiến, rốt cuộc Lệ Dĩ Thần cũng yên lòng xem tài liệu: “Đang êm đẹp tại sao lại muốn đổi nhà cung cấp hàng?”
Diệp Cẩn nhét một miếng thịt gà vào trong miệng, vừa thưởng thức mỹ vị vừa nói: “Công ty vật liệu xây dựng trước kia tăng giá quá mức, vì vậy chú Cung giới thiệu cho em công ty này, nghe nói mặc dù công ty vật liệu xây dựng này mới thành lập chưa được bao lâu nhưng ông chủ là một người đàng hoàng, giá cả cũng hợp lý, em nghĩ nếu là công ty mới thành lập, muốn tạo uy tín thì chắc sẽ không quá kém cỏi.”
“Em nói cũng có lý, nhưng mà em đã điều tra kĩ chưa, ông chủ kia thật sự là một người đàng hoàng giống như lời em nói không?”
“Việc này không phải do em tự mình đi điều tra, nhưng chú Cung nói không thành vấn đề nên chắc không có chuyện gì lớn.”
Lệ Dĩ Thần nhíu mày: “A Cẩn, anh biết em đối xử với Cung Đức Bồi như ba của mình nhưng sự thật ông ta không phải là ba em, mọi việc đều phải để ý mới được.”
Diệp Cẩn nhíu mày, nhìn Lệ Dĩ Thần hồi lâu mà không nói gì, mãi cho đến khi cơm trong miệng không còn mùi vị: “A Thần, anh không tin tưởng ai cả sao? Như vậy hẳn sẽ rất mệt mỏi.”
“Không tin người khác chính là không cho bất kì kẻ nào có cơ hội phản bội mình, A Cẩn, anh biết em không thể trở thành người máu lạnh vô tình nhưng muốn làm một người kinh doanh thành công thì nhất định phải học được sự cô độc và cảnh giác.”
“Một người đứng ở nơi cao thì không tránh được gió lạnh, cho dù có thành công thì cũng thật đáng buồn .”
Lệ Dĩ Thần định phản bác nhưng cuối cùng lại không nói gì cả, chưa một lần trải qua cảnh hiểm cảnh chém giết thì vĩnh viễn không thể hiểu được cuộc đời rất đáng sợ, anh không muốn để cho cô đối mặt với xã hội tàn khốc nhanh như vậy, nếu như có thể, anh muốn bảo vệ cô, làm cho cả đời này của cô không biết thế nào là xấu xa hiểm ác.
“Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa, ăn nhanh lên một chút, ăn xong chúng ta đi Dạ Sắc.”
Mặc dù Diệp Cẩn vẫn cảm thấy buồn bực vì thế giới quan hơi trái ngược của Lệ Dĩ Thần nhưng cũng không tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt này nữa, dù sao thì mỗi người đều có phương pháp làm việc của mình, mặc dù cô không đồng ý nhưng cũng không thể phủ nhận nhưng mà bảo cô nghi ngờ Cung Đức Bồi thì thật sự là làm khó cô, người đó giống như ba cô, nhìn cô lớn lên, lúc ba qua đời thì tất cả mọi người đều cách xa mẹ con cô, chỉ có Cung Đức Bồi cách một đoạn thời gian sẽ tới thăm cô một chút, đối với trưởng bối luôn quan tâm nhìn cô lớn lên này, cô thật sự không có cách nào nghi ngờ cả.
Không khí ở Dạ Sắc khiến cho Diệp Cẩn không thoải mái, nếu không phải đến thăm Tô Mạt thì cô nghĩ cô sẽ không quay lại đây, hơn nữa sau khi ở thấy khuôn mặt thật của Lăng Tiêu thì lại càng không có hăng hái đi tới đây nữa.
“A Thần, Tiểu Diệp Cẩn, hai người đã đến rồi.” Lăng Tiêu mặc một bộ đồ vest, đầu tóc rối bời được sửa sang lại gọn gàng nhưng không mất đi tính thời thượng, nếu không biết rõ con người của anh ta thì còn tưởng rằng đó là người đàng hoàng ở nơi nào đến.
Diệp Cẩn có chút không tự nhiên, vẫn duy trì một khoảng cách với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bĩu môi một cái: “Này, vẫn còn giận anh đấy hả? Cô gái này cũng quá hẹp hòi rồi.”
Lệ Dĩ Thần khẽ cười đi qua: “Không phải cô ấy giận cậu mà là ghét cậu đấy.”
Khóe mắt Lăng Tiêu giật giật: “Không ngờ mình chỉ đòi nửa giá của Tô Mạt mà còn phải tiếp tục bị người ta xem thường? Ai nha, không có thiên lý, bây giờ người tốt rất khó làm.”
Lệ Dĩ Thần lười nghe Lăng Tiêu kêu la: “Bảo người của cậu mang chút trái cây cho A Cẩn, cô ấy bận bịu cả ngày rồi, cần bổ sung Vitamin.”
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Lệ Dĩ Thần, cười vô lại: “Thật đúng là ông xã nhị thập tứ hiếu, chậc, chậc, chậc, đánh chết mình thì mình cũng không làm được, phụ nữ là dùng để chơi, không phải dùng để cưng chìu, cậu quá cưng chiều cô ấy như vậy thì sẽ làm hư cô ấy đó nha.” Câu nói sau cùng Lăng Tiêu dán vào tai Lệ Dĩ Thần.
Lệ Dĩ Thần nhíu mày, khinh thường hừ một tiếng với Lăng Tiêu: “Chờ đến ngày cậu thích một cô gái nào đó thì tự nhiên sẽ hiểu hành động của mình hôm nay.”
“Thôi đi, đối với mình mà nói thì phụ nữ cũng chỉ là một thứ đồ vật phụ thuộc, vĩnh viễn sẽ không có tình yêu.”
“A Tiêu, ngày còn dài, cho nên đừng nói lời từ biệt quá sớm.”
Đang nói chuyện thì phục vụ gõ cửa phòng, Lăng Tiêu vỗ tay một cái thì thấy Tô Mạt bưng một mâm đựng trái cây đi vào.
“Lăng tiên sinh, trái cây chuẩn bị xong. . . . . . chị Diệp Cẩn, chị đã đến rồi.” Sau khi Tô Mạt thấy Diệp Cẩn thì rất vui vẻ, lập tức đi tới.
Lăng Tiêu nhếch môi cười khẽ: “Như thế nào, Tiểu Diệp Cẩn, người phục vụ này của anh có chu đáo không, không chỉ có trái cây, mà người cũng đã chuẩn bị cho em từ sớm rồi.”
Diệp Cẩn thấy Tô Mạt vui mừng thật sự cho nên cũng không chán ghét Lăng Tiêu như lúc trước nữa: “Đúng, anh rất tốt, em cảm ơn anh.”
“A, cảm ơn thì không cần, chỉ cần Diệp đại tiểu thư em vui vẻ là được rồi, A Thần, để cho các cô gái nói chuyện đi, cậu theo mình đến quầy bar uống hai ly.”
Lệ Dĩ Thần nói với Diệp Cẩn: “Em và Tô Mạt trò chuyện đi, anh và A Tiêu đi uống mấy ly.”
“Được, uống ít một chút.”
Lệ Dĩ Thần nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Cẩn: “Ăn nhiều trái cây một chút.”
Lăng Tiêu ở bên cạnh rùng mình một cái: “Con mẹ nó, thật đúng là buồn nôn mà.”
Diệp Cẩn hếch cằm liếc nhìn Lăng Tiêu: “A Thần nói không sai, ngày còn dài, em sẽ chờ xem anh biến thành nô lệ của vợ như thế nào.”
“Ha ha, em sẽ không có cơ hội này đâu.”
Sau khi cánh đàn ông rời đi, Tô Mạt cũng không cần phải cẩn thận nữa: “ Chị Diệp Cẩn, sao lại tới thăm em, nghe Lăng tiên sinh nói gần đây chị tiếp nhận công ty, rất bận rộn.”
Nhìn nụ cười hồn nhiên đáng yêu của Tô Mạt, Diệp Cẩn yên tâm, kéo tay của cô qua: “Thật xin lỗi, bây giờ mới đến thăm em được, còn nữa, cuối cùng vẫn phải để em trở lại nơi này, vốn là nói tất cả đều đã kết thúc, nhưng. . . . . .”
Tô Mạt lắc đầu một cái: “Diệp Cẩn, chị đừng nói như vậy, chị đã giúp em rất nhiều, ngày đó Lệ tiên sinh đến khách sạn tìm em cũng đã có nói, nếu như em không muốn trở lại Dạ Sắc thì anh ấy có thể giúp em nhưng cuối cùng là tự em quyết định trở về, em đã nghĩ thông suốt, thật ra thì chuyện này cũng không có gì, chỉ cần không ép buộc em làm những chuyện kia thì làm phục vụ cũng không sao, như vậy trong lòng em cũng sẽ thoải mái hơn một chút, nếu bởi vì em mà khiến chị và Lệ tiên sinh khó xử thì em sẽ cảm thấy băn khoăn.”
“Khó có được em hiểu chuyện như vậy, Tô Mạt, ở bên này mấy ngày thấy như thế nào, bọn họ có gây khó dễ cho em hay không?”
“Không có, không nói tới việc họ đối xử với em rất tốt, bọn họ thật sự không làm khó em, mặc dù thoạt nhìn Lăng tiên sinh rất hung dữ, nhưng mà. . . . . . Sau mấy ngày quan sát thì em cảm thấy anh ta cũng không có hung ác giống như lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí thỉnh thoảng anh ấy sẽ đùa giỡn cùng với mọi người, anh ta còn nói, em ở nơi này làm việc thì anh ta sẽ phát tiền công cho em, chị Diệp Cẩn, chờ em dành đủ tiền rồi, mà Lăng tiên sinh cũng đồng ý cho em rời đi thì em muốn trở về nước Mỹ.”
“Tại sao? Bởi vì người đó sao?”
Tô Mạt thở dài: “Dạ, nhưng mà không muốn có bất kì liên quan gì đến anh ta nữa, em muốn tự mình kết thúc, sau khi kết thúc quá khứ của mình thì em sẽ bắt đầu cuộc đời lại lần nữa.”
“Đúng vậy, em mới mười tám tuổi, không cần thiết cứ mãi chui rúc vào sừng trâu, như vậy là em có kế hoạch đối với tương lai của mình rồi đúng không?”
“Tạm thời còn chưa có, sau này rồi nói tiếp, trước mắt em chỉ muốn làm tốt công việc này.”
“Cũng tốt, ai cũng không dám chắc ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, Tô Mạt, ở đây có một chút tiền, em cầm trước đi, nếu không muốn làm nữa thì cầm tiền rời đi, không cần băn khoăn, chị sẽ giải quyết giúp em.”
Tô Mạt nhìn Diệp Cẩn, mắt ẩm ướt: “Chị Diệp Cẩn, tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?”
Diệp Cẩn cười khẽ một tiếng: “Mỗi lần gặp em đều khiến chị nhớ tới cuộc sống đen tối mà chị đã phải trải qua năm chị mười tám tuổi, chị hiểu rõ mùi vị của những ngày gian nan đó, cứ xem như chị và em có duyên đi.”
“Chị Diệp Cẩn, em cảm thấy chị là thiên sứ mà ông trời cho em, làm cho cuộc sống bất hạnh của em không tồi tệ hơn nữa, thật sự cám ơn chị, chẳng qua tiền này em không thể nhận, ân tình của chị tạm thời em không có cách nào báo đáp, em không thể lấy thêm tiền của chị được.”
Thấy Tô Mạt kiên trì, Diệp Cẩn cũng không làm khó cô nữa: “Được rồi, em đã kiên trì không cần thì chị sẽ không ép em, nhưng mà nếu có khó khăn gì thì nhất định phải nói cho chị biết.”
“Dạ, chị Diệp Cẩn, em. . . . . . em. . . . . . Thật ra thì em có việc muốn nhờ chị giúp.”
“Em nói đi, chỉ cần chị có thể làm được.”
Tô Mạt có chút sợ hãi nói: “Chị có thể đến thăm mẹ em giúp em không? Em đã rời khỏi bà ấy mấy ngày rồi, cũng không biết bà ấy sống như thế nào.”
“Đã đến tình trạng này rồi mà em còn suy nghĩ cho bà ấy.”
“Ai, không có cách nào, bà ấy là mẹ em, thật ra thì bà ấy không phải là người ác độc, chẳng qua là do việc ba qua đời và người nhà họ Tô tuyệt tình khiến bà bị kích thích, cả đời này, cho đến năm trước bà vẫn là người sống trong lọ mật nhưng kể từ khi ông bà ngoại qua đời, cậu cắt đứt liên lạc với em và mẹ thì mẹ không còn núi dựa nữa, đả kích liên tiếp khiến bà vò đã sứt lại mẻ thêm, chẳng qua em tin rằng bà ấy không thật sự muốn bán em, chỉ là nhất thời không tỉnh táo mà thôi.”
“Khó có được em suy nghĩ thay bà ấy như vậy, so ra chị không bằng em rồi. Đúng vậy, chị vẫn luôn nghĩ cuộc sống của mình không dễ dàng nhưng chưa bao giờ đứng ở góc độ của mẹ chị để suy nghĩ vấn đề.”
“Bây giờ muốn cũng không muộn đâu, chị Diệp Cẩn.”
“Ừ, em nói đúng, không bao giờ là không muộn, cũng đã lâu chị không gặp mẹ rồi, Tô Mạt, hôm nào chị sẽ đến thăm em, còn nữa, bên mẹ em chị sẽ qua xem một chút, em yên tâm.”
“Vậy thì cám ơn chị Diệp Cẩn.”
Rời khỏi Dạ Sắc, Diệp Cẩn không để cho Lệ Dĩ Thần khởi động xe: “A Thần, đã lâu rồi em không gặp mẹ, chúng ta đến biệt thự đi.”
“Đêm đã khuya thế này rồi, hay là ngày mai hãy đi.”
“Nhưng em thật sự nhớ mẹ, bây giờ em muốn nhìn thấy bà ấy, có được không?”
Lệ Dĩ Thần cười khẽ: “Dĩ nhiên là được.”
Thời điểm Lệ Dĩ Thần xe lái đến biệt thự thì chợt phát hiện có một chiếc xe lạ dừng ở trong sân biệt thự, Diệp Cẩn nghi ngờ nhìn sang, đúng lúc này có một người đàn ông nhìn rất quen đang ôm eo Chu Mẫn Quân từ trong nhà đi ra.
“Bảo bối, đã lâu không gặp anh rồi, có phải rất muốn anh hay không? Hay là anh ở lại với em mấy ngày đi.”
“Em rất nhớ anh nhưng chính sự quan trọng hơn, bây giờ là lúc Mục Văn Khởi yếu ớt nhất, em sẽ thừa dịp ông ta bệnh lấy mạng ông ta, anh nhanh chóng chuẩn bị đi, chờ ông ta vào tròng thì em sẽ khiến ông ta sống không được mà chết cũng không xong, còn có có thằng con trai ngu xuẩn kia nữa, lại muốn đấu với em, em sẽ khiến hai ba con bọn họ trắng tay.”
“Ha ha, còn không phải vậy sao, Mục Thiếu Đường bị bắt cóc một lần mà còn chưa học được cách nghe lời, lại muốn đấu với em, thật đúng là không tự lượng sức.”
Nghe thế, trái tim Diệp Cẩn chợt căng thẳng: “Việc Mục Thiếu Đường bị bắt cóc thật sự có liên quan đến mẹ em. . . . . .”
Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Diệp Cẩn, Lệ Dĩ Thần cau mày nhưng lại không nói gì.
“A Thần, em nhớ ra rồi, người đàn ông này chính là người đàn ông mà em đã thấy ở thành phố J lần trước, ông ta tên là Cố Tần, là người Mục Văn Khởi tin tưởng nhất, em thật sự không có nghĩ đến, mẹ em. . . . . .” Diệp Cẩn cắn môi nhìn hai người kia thân mật.
“Đi thôi, hiện tại em không muốn gặp bà ấy.”
“A Cẩn, em không sao chứ?”
Diệp Cẩn tái mặt: “Em. . . . . . Thật ra thì em không tốt lắm, em vẫn cho rằng mẹ em chỉ yêu tiền thôi nhưng nhìn dáng vẻ hôm nay của bà ấy, em thật sự không có cách nào tiếp nhận, thì ra là Mục Thiếu Đường nói sự thật, tại sao bà ấy có thể như vậy được?”
Lệ Dĩ Thần vỗ nhè nhẹ lên vai của cô: “Từ giờ trở đi em nên thử tiếp thu xã hội tàn khốc này, còn có những người có thể ảnh hưởng đến em, em cũng nên đi tìm hiểu đi.”