“Hợp đồng thiết kế tòa nhà Hải Lan? Anh đang muốn xây dựng một tòa nhà dành riêng cho Hải Lan sao? Nhưng Hải Lan mới gia nhập thị trường trong nước chưa tới nửa năm, căn cơ chưa ổn mà đã xây dựng tòa nhà riêng như vậy thì có phải quá mạo hiểm hay không?”
“Vấn đề này là của anh, em chỉ cần nhận hợp đồng này thôi. Hoàn thành cho thật tốt hạng mục này, Diệp thị có thể vang danh trong giới thiết kế hay không thì phải dựa vào lần này đấy.”
Thật ra thì việc xây dựng tòa nhà không trong kế hoạch của Lệ Dĩ Thần, nếu không thì anh cũng sẽ không trực tiếp thu mua tòa nhà của công ty kiến trúc Hoa Thiên nhưng chỉ cần có thể giúp Diệp Cẩn thì cho dù có phải nhận áp lực từ mọi người cũng không sao cả.
“A Thần, làm như vậy hội đồng quản trị Hải Lan có đồng ý không? Ông ngoại anh có đồng ý không?”
“Không đồng ý là bởi vì cảm thấy không cần thiết, anh sẽ khiến cho nó trở nên cần thiết, không phải là sẽ không có gì rồi sao.”
“Ý của anh là anh sẽ làm cho Hải Lan ăn sâu bám rễ ở thành phố A sao?”
Lệ Dĩ Thần thở dài, như có điều suy nghĩ. “A Cẩn, em có biết cái tên Hải Lan này xuất phát từ đâu không?”
Diệp Cẩn lắc đầu: “Anh chưa từng nói tới nhưng mà em lại cảm thấy có chút quen tai, tuy nhiên không nhớ rõ đã nghe nó ở nơi nào.”
“Xem ra em thật sự không nhớ rõ, mẹ của anh, anh nói là mẹ đẻ ấy, bà ấy tên là Hải Lan, là con gái của vợ trước ông ngoại anh. Bởi vì người vợ thứ hai không cho ông lui tới với đứa con gái của vợ trước cho nên bọn họ cắt đứt liên lạc, cho đến những năm gần đây, người vợ thứ hai của ông qua đời cho nên ông không nhẫn nại được nữa, muốn đi tìm kiếm con gái, bởi vì ngoại trừ mẹ anh ra thì ông ấy không còn bất kỳ đứa con nào có quan hệ máu mủ nữa, nhưng khi ông ấy tìm thấy mẹ anh thì chỉ còn là bia mộ, ông nói nếu biết trước thế này thì ông đã không làm vậy, ông hận mình không làm tròn trách nhiệm của một người ba cho nên chuyển toàn bộ tình thương yêu đó lên người anh, cho dù trên dưới công ty có phản đối thì ông ấy vẫn giao vị trí tổng giám đốc cho anh như cũ, thật ra thì công ty của ông ngoại anh không phải là Hải Lan, đó là vì ông muốn nhớ đến mẹ anh cho nên mới sửa lại. Dĩ nhiên ông làm như vậy cũng là để cho mọi người biết, ông rất coi trọng mẹ con anh, việc Hải Lan trở lại thành phố A không chỉ là suy nghĩ của anh mà còn là của ông ngoại nữa, mặc dù gốc rễ ở nước ngoài đã ổn định nhưng lá rụng về cội, luôn muốn có thể mang theo tâm nguyện trở về quê cũ.”
“Hoá ra là như vậy , nhưng cho dù như thế thì kế hoạch cắm rễ ở thành phố A cũng không phải là ngay bây giờ đúng không?”
“Không sai, vốn không nên là bây giờ nhưng mà anh lại không nghĩ được nhiều như vậy, Diệp thị cần cơ hội này, anh cũng có đủ lòng tin và kế hoạch có thể khiến Hải Lan đứng vững vàng trên đỉnh ở thị trường trong nước, cho nên đối với anh mà nói, đây chỉ là việc làm sớm hay muộn mà thôi.”
Mặc dù Lệ Dĩ Thần nói việc này không quan trọng nhưng Diệp Cẩn hiểu rõ Lệ Dĩ Thần đang dùng địa vị và danh dự của Hải Lan để giúp cô.
“A Thần. . . . . . Cám ơn.”
“Cô ngốc, nói cảm ơn với anh làm gì, em chỉ cần cho anh một phương án tốt, như vậy mới là cảm ơn anh.”
“Em biết rồi, tôi sẽ làm hết sức có thể, cho dù không đáng kể nhưng em cũng sẽ làm hết sức mình.”
Lệ Dĩ Thần vuốt tóc Diệp Cẩn, cười cưng chìu: “Cô ngốc.”
Sáng sớm, Diệp Cẩn nhận điện thoại của Lương Tuyết Ngưng đã lâu không liên lạc: “Đồ chết tiệt, gần đâu cậu đi chỗ quái quỷ nào mà gọi điện thoại cũng không nhận.”
Lương Tuyết Ngưng cười ha ha: “A Cẩn, mình muốn kết hôn.”
“Hả? Cậu biến mất lâu như vậy là đang chuẩn bị kết hôn?”
“Đúng vậy, thời gian trước thiếu chút nữa công xưởng của nhà Quý Thừa đã bị phá sản, cũng may là có Lệ. . . . . . Có. . . . . . Có quý nhân giúp một tay, phải rất vất vả mới vượt qua được giai đoạn khó khăn này cho nên bọn mình định kết hôn sớm một chút.”
“Mặc dù không biết giải thích như thế nào nhưng mà mình nghĩ cậu nên tìm hiểu Quý Thừa thêm một chút nữa, bây giờ cậu đã quyết định rồi, hơn nữa còn rất hạnh phúc nên mình sẽ chúc phúc cho cậu, như thế nào, định lúc nào thì tổ chức hôn lễ?”
“Ngày tám tháng sau, A Cẩn, cậu tới làm phụ dâu giúp mình đi.”
“Đương nhiên là không thành vấn đề, đúng rồi, bên ba mẹ Quý Thừa không có vấn đề gì sao?”
Nói đến đây, Lương Tuyết Ngưng hơi dừng lại một chút: “Đây là chuyện của mình và Quý Thừa, chỉ cần bọn mình vui vẻ là tốt rồi.”
Nghe vậy, Diệp Cẩn nhíu mày: “Tuy là như thế nhưng cũng không phải thế, A Ngưng, mình cảm thấy cậu không cần phải vội vàng kết hôn cho thỏa đáng như vậy, dù sao sự việc trước kia. . . . . .”
“Được rồi, A Cẩn, cậu đừng nói nữa, cả đời này, mình và Quý Thừa sẽ không tách ra, trừ khi anh ấy không quan tâm đến mình nữa, nếu không thì cho dù trời sập xuống, mình cũng sẽ không thay quyết định này.”
Diệp Cẩn không khỏi nhướn mày, im lặng một hồi rồi mới nói: “Cậu đã quyết định thì mình cũng không nói gì nữa, tháng sau mình sẽ có mặt đúng lúc để làm phụ dâu cho cậu, trong khoảng thời gian này có cần mình giúp gì thì cứ nói.”
“Ha ha, mình biết A Cẩn tốt nhất, chẳng qua đã chuẩn bị xong hết rồi, gần đây cậu mới tiếp quản công ty nên cũng rất bận, không cần lo lắng cho mình, cứ chờ làm phụ dâu cho mình là tốt rồi.”
“Cái này thì cậu cứ yên tâm, tuyệt đối không có bất kỳ sơ suất nào, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức đã sắp xếp.”
“A Cẩn, cậu là tốt nhất, là cô gái đáng yêu nhất xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
“Dừng lại, con gái thì không thể dùng lời ngon tiếng ngọt với con gái được, sau khi hôn lễ kết thúc thì cậu phải mời mình đi ăn một bữa thật lớn.”
“Không thành vấn đề, tất cả khách sạn lớn năm sao ở thành phố A đều chờ cậu lựa chọn đấy.”
“Yên tâm, mình sẽ chọn một cách công bằng, được rồi, mình phải gặp Lệ Dĩ Thần trước khi Hải Lan họp, không nói chuyện với cậu nữa.”
“Được, cậu đi nhanh lên.”
Dù đã nhanh chóng đuổi theo nhưng vẫn không thể nào đến trước cuộc họp để gặp Lệ Dĩ Thần, Tần Mục đưa một ly cà phê cho Diệp Cẩn: “Đột nhiên phải mở cuộc họp gấp cho nên đại ca bảo tôi dẫn cô đến phòng làm việc của anh ấy chờ một lát.”
“Là chuyện rất khó giải quyết sao?”
“Nghe nói nước Mĩ biết đại ca muốn rút một số tiền lớn để xây dựng phần cốt lõi ở thành phố A cho nên thắt chặt tài chính ở trong nước, vì vậy công trình quảng trường thị chính sắp thi công bị ảnh hưởng.”
“Đó cũng không phải là chuyện nhỏ, bên nước Mĩ vẫn luôn do ông ngoại A Thần trấn giữ, biết rõ A Thần ở bên này có một trận chiến ác liệt phải đánh, ông ấy không thể nào để cho Lệ Dĩ Thần bó tay bó chân được.”
“Cụ thể thì tôi không biết, chỉ nghe nói gần đây sức khỏe của ông Hải l không tốt lắm, đoán chừng tạm thời không rãnh để ý công ty, từ đó để cho người khác thừa cơ ngáng chân đại ca, nhưng mà cô cứ yên tâm đi, đại ca là người nào chứ, tôi chưa từng thấy có vấn đề nào mà đại ca không giải quyết được.”
Diệp Cẩn cười cười: “Xem ra anh ấy sùng bái A Thần.”
“Tất nhiên, đại ca giống như thần linh ở trong lòng tôi.”
Đang nghe Tần Mục nói thì có một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc từ xa truyền đến.
“Năm đó A Thần từng lấy một địch năm, cứu Tần Mục đang bị đánh bầm dập ở trong tay mấy tên côn đồ cắc ké, từ đó về sau, anh ta liền xem A Thần như thần mà cúng bái.”
Nhìn Lâm Mạn Thanh đẩy cửa vào, Diệp Cẩn hơi cau mày, Tần Mục càng thêm kinh ngạc: “Mạn Thanh, tại sao sớm như vậy mà đã tới rồi, không phải đại ca đã nói với em là tới vào buổi chiều sao?”
Thấy lông mày Diệp Cẩn nhíu chặt hơn, Tần Mục vỗ miệng mình một cái: “Xem cái miệng ngu ngốc của tôi này, Diệp tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, chuyện không phải như cô nghĩ đâu, đại ca bảo Mạn Thanh không phải là vì muốn tránh cô, không phải. . . . . . Là. . . . . .”
Nhìn Tần Mục càng giải thích thì càng tệ, Lâm Mạn Thanh không nhịn được cười lên: “Hay là để tôi nói đi, hôm nay tôi tới nơi này với thân phận là người phát ngôn của bất động sản Hải Lan, sau khi khu biệt thự mà cô thiết kệ hoàn thành thì sẽ phải tiến hành tiêu thụ, cho nên hôm nay tôi tới đây để ký hợp đồng, hi vọng cô không hiểu lầm.”
Sắc mặt Diệp Cẩn không thay đổi nhìn Lâm Mạn Thanh: “Tôi tò mò tại sao cô lại xuất hiện tại nơi này, nhưng mà tôi lại không có nói gì cả.”
Thái độ của Diệp Cẩn làm cho Lâm Mạn Thanh có chút không vui, nhưng mà cô ta vẫn cười : “Vậy thì tốt, đúng rồi A Mục, em có chút khát nước, có thể rót giúp em ly trà được không?”
Tần Mục hiểu Lâm Mạn Thanh muốn đuổi mình, hơi lúng túng một chút, anh sợ sau khi mình rời đi thì hai người phụ nữ này sẽ nói chuyện không hợp mà cãi vả nhau, như vậy nhất định đại ca sẽ lột da anh.
Diệp Cẩn nhìn Tần Mục đang lúng túng, không muốn khiến anh khó xử: “Anh đi đi, A Mục, từ trước đến giờ tôi và Lâm tiểu thư nói chuyện luôn dĩ hòa vi quý*.”
* Coi sự hoà thuận, yên ổn là quý hơn cả
Nghe được Diệp Cẩn bảo đảm, Tần Mục mới miễn cưỡng rời đi, sau khi cửa được Tần Mục đóng lại, nụ cười trên mặt Lâm Mạn Thanh cũng biến mất không thấy.
“Diệp Cẩn, tôi cực kì không thích cô.”
Diệp Cẩn hếch cằm, không sợ hãi chút nào đáp lại: “Tôi cũng trả lại những lời này cho cô.”
“Những năm gần đây tôi cứ nghĩ, nếu cô không có xuất thân tốt thì tôi có chỗ nào không bằng cô? Dung mạo, sáng tạo, thậm chí địa vị xã hội bây giờ, mọi thứ tôi đều không thua kém cô, nhưng vì sao cho dù ba năm trước đây hay ba năm sau này người đó vẫn cứ là cô.”
Diệp Cẩn cười khẽ: “Đã nhiều năm như vậy mà cô còn chưa hiểu sao? Nguyên nhân rất ngắn gọn, chỉ vì cô không phải là tôi, trên thế giới này chỉ có một Diệp Cẩn, mà người Lệ Dĩ Thần yêu cũng chỉ có một mình Diệp Cẩn, là độc nhất vô nhị.”
Lâm Mạn Thanh hít sâu một hơi, nhìn ra được là cô ta đang cố gắng đè nén sự không vui của mình: “Tại sao cô lại tư tin là Lệ Dĩ Thần yêu cô?”
“Tôi rất lười phải trả lời vấn đề này của cô, cô đang khiến cho mức độ nhẫn nại của tôi từ từ giảm xuống, Lâm Mạn Thanh, tại sao cô lại không hiểu, tình cảm giữa nam nữ không thể nói đạo lí, tôi tự biết mình không ưu tú hay thanh cao đến mức có thể tự phụ, nhưng nếu cô hỏi tôi tại sao lại tự tin như vậy thì có lẽ sau khi xem xong thứ này cô sẽ rõ.”
Diệp Cẩn đẩy bản hợp đồng mà Hải Lan đã ký với Diệp thị tới trước mặt Lâm Mạn Thanh: “Một người vì muốn giúp tôi mà không ngại việc chính mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì làm sao tôi có thể không tự tin nói rằng người đó yêu mình được? Tình cảm mà anh dành cho tôi quá mức sâu nặng, tôi không thể đáp trả lại ngang mức đó, chỉ có tin tưởng, tin tưởng không hoài nghi một chút nào.”
Lời nói của Diệp Cẩn vào tai Lâm Mạn Thanh giống như dao cắt làm cho cả người đau đớn nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ mình không sao cả, mỉm cười đáp lại, thật ra thì cô ta đã biết mình thua từ lâu rồi, hơn nữa còn thất bại rất thảm hại, nhưng mà tôn nghiêm khiến cô ta vùng vẫy giãy chết lần cuối cùng, nhưng Diệp Cẩn quá đáng ghét, nửa đường sống cũng không chừa lại có cô ta.
Lâm Mạn Thanh tao nhã đứng lên: “Đột nhiên nhớ tới hôm nay A Thần có một cuộc họp rất quan trong, nếu A Thần đang bận rộn thì hôm nào tôi sẽ trở lại.”
Diệp Cẩn giật giật khóe miệng, hơi mỉm cười: “Đi thong thả, không tiễn.”
Lâm Mạn Thanh hít một hơi thật sâu, khiến cho nụ cười của mình càng thêm rực rỡ: “Diệp Cẩn, trước khi đi, tôi có một câu muốn hỏi cô.”
“Cô nói đi.”
Lâm Mạn Thanh nhìn thẳng về phía Diệp Cẩn, đột nhiên vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, nghiêm túc: “Có phải dù bất kì chuyện gì xảy ra thì cô cũng sẽ không rời khỏi anh anh, không làm cho anh ấy thương tâm, khổ sở đúng không?”
Diệp Cẩn khẽ cau mày: “Sợ rằng cô nhớ lầm rồi, cho tới nay, người làm cho tôi thương tâm khổ sở đều là Lệ Dĩ Thần, tôi chưa hề tổn thương anh ấy.”
Lâm Mạn Thanh giật giật cánh môi, lời nói đã đến khóe miệng nhưng vẫn nuốt trở vào: “Được, xin hãy nhớ lời nói ngày hôm nay, đừng để cho anh ấy bị tổn thương, đúng rồi, còn có một việc tôi muốn nói cho cô biết, cô củaA Thần không thích cô, có thể nói vô cùng ghét cô, nếu như cô cứ muốn ở chung với A Thần thì phải chuẩn bị để đối mặt với bà ấy.“.
Diệp Cẩn im lặng trong chốc lát, lúc Lâm Mạn Thanh xoay người thì đột nhiên hỏi: “Có phải bí mật của Lệ Dĩ Thần có liên quan trực tiếp đến việc cô của anh ấy không thích tôi không? Có phải cô cũng biết chuyện đó?”
Lâm Mạn Thanh không quay đầu lại: “Tôi có biết hay không không quan trọng, quan trọng là cô có tin anh ấy hay không, nếu như cô thật sự yêu anh ấy như lời cô nói, vậy thì đừng nên tìm hiểu bí mật của anh ấy, nếu như cứ tự cho bản thân mình là thông minh thì không chỉ phá hủy chính cô mà còn phá hủy cả anh ấy, cuối cùng tôi cảnh cáo cô một câu, đừng làm trở ngại anh ấy.”
“Lâm Mạn Thanh, lời này cô dùng thân phận gì để nói với tôi? Tại sao cô lại nói với tôi những thứ này?”
Lâm Mạn Thanh vẫn không quay đầu lại: “Tôi. . . . . . lấy thân phận người thân của Lệ Dĩ Thần để nói với cô, cho nên cô yên tâm đi, mặc dù Lâm Mạn Thanh tôi yêu Lệ Dĩ Thần, nhưng mà tình yêu của tôi cũng có ranh giới cuối cùng, nếu như việc tôi thích một người mà trụ cột là sự khổ sở, vậy thì tôi tình nguyện đau đớn một mình.”
Nhìn bóng lưng Lâm Mạn Thanh biến mất ở trước mắt mình, đột nhiên Diệp Cẩn cảm thấy mình có chút thay đổi cách nhìn đối với Lâm Mạn Thanh. Cô từng cực kỳ ghét Lâm Mạn Thanh, cô cho rằng nếu không phải Lâm Mạn Thanh xuất hiện thì giữa cô và Lệ Dĩ Thần sẽ không xuất hiện nhiều đau khổ như vậy, nhưng hôm nay cô mới hiểu, Lệ Dĩ Thần nói rất đúng, cho tới bây giờ vấn đề giữa bọn họ không phải là Lâm Mạn Thanh, Lâm Mạn Thanh có kiêu ngạo của cô ta, nếu như cố gắng mà vẫn không được thì cô ta tuyệt đối không quấn chặt lấy, đột nhiên cô có chút kính nể với sự thoải mái, không cầu xin tình yêu của Lâm Mạn Thanh, nếu như hai người không có cùng một sự cố chấp thì có lẽ quan hệ giữa bọn họ sẽ không phải là nước với lửa.
Diệp Cẩn buồn chán ngồi ở trên ghế, thấy Lệ Dĩ Thần vẫn chưa về thì muốn mở máy vi tính của anh ra tìm trò chơi chơi một lúc, nhưng ngay khi cô vừa mới mở máy tính lên thì một video toàn là hình ảnh ngọn lửa đập vào mắt cô.
“ Lá bài tẩy của Chu Mẫn Quân? Đây là ý gì?”
Thấy tiêu đề có liên quan đến mẹ, bị lòng hiếu kỳ thúc giục, Diệp Cẩn do dự một hồi rồi mở đoạn video kia ra.
Khi cô nhìn thấy một người đang bị vây trong ngọn lửa, khổ sở vùng vẫy giãy chết thì bị dọa đến mức bật dậy, cô muốn tắt video đáng sợ kia đi, nhưng phát hiện trong clip đột nhiên xuất hiện tiếng nói của mẹ cô.
“Văn Khởi, cô ấy là vợ chưa cưới của anh, anh chắc chắn phải làm như vậy sao?”
Lúc này hình ảnh thay đổi, hình ảnh Mục Văn Khởi ngông cuồng đê hèn chợt xuất hiện: “Người phụ nữ chết tiệt đó giống như quỷ dạ xoa, anh luôn muốn cô ta biến mất từ lâu rồi, em không cần phải đồng tình với cô ta, chỉ cần cô ta chết thì em có thể bỏ thằng oắt con Diệp Cảnh Thụy bất lực đó mà làm phu nhân của Mục thị rồi. . . . . .”
Nghe đến đó, toàn thân Diệp Cẩn bắt đầu phát run, cô đã không thể tỉnh táo được nữa, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng làm việc của Lệ Dĩ Thần.
Tại sao mẹ cô lại đáng sợ như vậy, người bị thiêu chết đó là ai? Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào không?