Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 98: Chương 98: Chương 98: Chân tướng




Editor: Mèo coki

Nhìn đồng hồ treo trên tường, Chu Mẫn Quân gần như tuyệt vọng: “Còn năm phút, A Cẩn, chúng ta gần chết rồi.”

Diệp Cẩn vỗ nhè nhẹ Chu Mẫn Quân.”Đừng sợ, có lẽ bà ta chỉ dọa chúng ta thôi.”

“Không, không đâu, con không hiểu rõ cô ta, cũng bởi vì tính nết cố chấp của cô ta mà Mục Văn Khởi không thích cô ta, thậm chí sau cùng còn muốn giết cô ta. Nếu cô ta cố ý lấy mạng chúng ta, chúng ta không có hy vọng sống đâu. A Cẩn, thật xin lỗi, là mẹ liên lụy tới con.”

Diệp Cẩn thở dài một tiếng, trong lòng ê ẩm thê lương: “Không phải là mẹ liên lụy đến con, là còn có mắt không tròng.”

Chu Mẫn Quân nhìn ánh mắt như tro tàn của Diệp Cẩn, ngực đau nhói: “Không được, chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.”

Chu Mẫn Quân bắt đầu đập cánh cửa một cách điên cuồng, Diệp Cẩn vội ngăn bà lại: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

“A Cẩn, chúng ta ohari thử một lần, coi như kết quả cuối vẫn vậy không thể cứ ngồi chờ chết được.”

Nhìn ánh mắt của Chu Mẫn Quân vô cùng kiên định, Diệp Cẩn gật đầu. Bắt đầu giúp Chu Mẫn Quân xô cửa.

“A. . . . . .” Chu Mẫn Quân hét lên một tiếng, Diệp Cẩn lập tức đỡ bà: “Mẹ, đừng làm nữa, cánh tay của mẹ bị thương rồi.”

Chu Mẫn Quân đẩy Diệp Cẩn ra: “Coi như hôm nay bị tàn phế thì mẹ cũng phải phá được cánh cửa này.”

Diệp Cẩn kìm nén không khóc, chỉ có thể mặc cho Chu Mẫn Quân đi xô cửa. Đột nhiên chiếc thuyền dừng lại, im lặng lắng nghe, hình như người lái thuyền đang rời khỏi du thuyền, Chu Mẫn Quân hoảng sợ: “Không thể để cho người đó đi, mẹ và con đều không biết bơi, nếu không thì có mở được cửa cũng không có cách nào rời khỏi.”

Diệp Cẩn đẩy Chu Mẫn Quân ra, sau đó lui về phía sau mấy bước, cô hít sâu một hơi rồi nhào tới cánh cửa.

“A. . . . . .”

Cùng lúc với tiếng kêu đau của Diệp Cẩn, rốt cuộc cánh cửa cũng bung ra, Chu Mẫn Quân đỡ Diệp Cẩn cũng đang bị thương đi ra ngoài. Nhưng lúc họ ra ngoài thì người lái thuyền đã dùng ca nô rời đi.

“Đừng đi. . . . . . mau quay lại. . . . . .”

Chu Mẫn Quân hô to, nhưng đã không thể làm được gì nữa, đúng lúc này, máy đếm thời gian bắt đầu báo động, nghe tiếng vang này, tim của Chu Mẫn Quân và Diệp Cẩn gần như dừng lại, trong thoáng chốc Diệp Cẩn chợt phát hiện phao cứu hộ ở trong một góc.

“Mẹ, mau nhảy xuống đi, mau lên.”

Chu Mẫn Quân lắc đầu: “Không, con đi đi.”

Trong lúc hai người đang giằng co thì nghe Chu Mẫn Quân kéo Diệp Cẩn, khóc nói: “Đừng để ý đến mẹ, A Cẩn, mẹ không phải mẹ ruột của con, vì mẹ mà mất mạng thì thật sự không đáng gia.”

Lời nói của Chu Mẫn Quân khiến Diệp Cẩn sững sờ: “Mẹ nói cái gì?”

“Con ngoan, con đừng hận mẹ, những năm này mẹ cũng rất đau khổ, năm đó mẹ mang thai đứa bé của ba con thì bị Mục Văn Khởi phá bỏ, mẹ không dám nói cho ba con biết, cho nên vẫn làm bộ như đang có thai, nhưng trong bụng của mẹ đã không còn đứa bé nữa, vạn bất đắc dĩ, mẹ chỉ có thể đến cô nhi viện ôm con về, những năm này, mỗi lần nhìn thấy con thì mẹ đều nhớ lại nhưng đau khổ và thù hận mà Mục Văn Khởi đã gây ra cho mẹ, nhưng con là đứa bé ngoan, mẹ cũng rất yêu con, nhưng mà mẹ luôn rối rắm, A Cẩn, con phải tiếp tục sống, con phải đi tìm cha mẹ ruột của mình, nhất định bọn họ sẽ đối xử tốt với con hơn mẹ.”

Hiển nhiên Diệp Cẩn không tiếp thu nổi những lời nói bất ngờ của Chu Mẫn Quân: “Không, con không tin, làm sao mẹ không phải là mẹ của con được.”

“Mẹ thật sự không phải là mẹ của con, A Cẩn, hiện tại mẹ rất hối hận, mẹ nên đối với con tốt hơn một chút, kiếp sau, hi vọng kiếp sau con có thể tiếp tục làm con gái của mẹ, để cho mẹ thương con, đi đi.”

Nói xong, đột nhiên Chu Mẫn Quân đẩy Diệp Cẩn xuống biển, Diệp Cẩn không biết bơi, Chu Mẫn Quân lại vứt cái phao cứu hộ đó cho cô.

“Con ngoan, con phải hạnh phúc.”

Nói xong, chỉ nghe tiếng ầm ầm, trong nháy mắt cả du thuyền bị nổ tung, Diệp Cẩn nắm chặt phao cấp cứu, gào lên tuyệt vọng .

“Không. . . . . .”

Đứng ở trên bờ, Lệ Tuệ Dĩnh khói lửa bốc lên, bắt đầu điên cuồng cười to: “Chết rồi, đều chết hết rồi, thật là tốt quá.”

Mục Thiếu Đường vội vàng lái xe tới, dừng lại bên cạnh Lệ Tuệ Dĩnh, điện thoại của Diệp Cẩn không gọi được, lại nhìn dáng vẻ điên cuồng của Lệ Tuệ Dĩnh lúc này, trong lòng Mục Thiếu Đường lo sợ, có một dự cảm xấu tràn vào trái tim.

“Chu Mẫn Quân, Diệp Cẩn, đều chết hết đi, ha ha.”

Khi nghe thấy tên người mà mình đang tìm kiếm, nhất thời ánh mắt rét lạnh của Mục Thiếu Đường khóa chặt trên người Lệ Tuệ Dĩnh, sau chợt bóp chặt cổ bà ta.

“Đám khói lửa đó là sao? Bà đã làm gì với Diệp Cẩn?”

Nhìn người đang bóp cổ mình, nụ cười điên cuồng của Lệ Tuệ Dĩnh cứng lại: “Thiếu . . . . . Thiếu Đường. . . . . .”

Mục Thiếu Đường sững sờ, ngay sau đó buông Lệ Tuệ Dĩnh ra: “Làm sao bà biết tôi là ai?”

Lệ Tuệ Dĩnh lập tức che khuôn mặt xấu xí của mình, cả người bắt đầu run rẩy: “Con không cần biết.”

Thấy Lệ Tuệ Dĩnh muốn chạy trốn, Mục Thiếu Đường nắm tóc bà, kéo trở lại: “Nói cho tôi biết, Diệp Cẩn ở đâu?”

Lệ Tuệ Dĩnh không thể tưởng tượng nổi, nhìn Mục Thiếu Đường, chợt rống lên: “Con tim con tiện nhân kia làm gì, mấy con tìm cô ta làm gì?”

Thấy không hỏi được gì cả, Mục Thiếu Đường có chút nóng nảy, anh bóp cổ Lệ Tuệ Dĩnh lần nữa: “Nói mau, Diệp Cẩn ở đâu, nếu không tôi sẽ giết bà.”

Lệ Tuệ Dĩnh bị bóp cổ, gần như không thở nổi, bà vừa điên cuồng đánh Mục Thiếu Đường, vừa nói một cách khó khăn: “Con. . . . . . Con không thể giết. . . . . . Con sẽ xuống địa ngục. . . . . .. . . . . . Mẹ là mẹ của con.”

Nghe vậy, Mục Thiếu Đường hoảng sợ, quả nhiên buông lỏng tay ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm: “Bà đang nói nhăng nói cuội gì đó, mẹ tôi đã qua đời từ hai mươi mấy năm trước rồi, làm sao bà có thể là mẹ tôi được, hơn nữa mẹ tôi cũng không có dáng vẻ như quỷ dữ này.”

Lời nói của Mục Thiếu Đường giống như một lưỡi dao sắc bén khiến tinh thần của Lệ Tuệ Dĩnh tan vỡ. Đúng vậy, dáng vẻ của bà như quỷ dữ, làm sao có thể tiếp tục làm mẹ của con trai, bà còn chưa kịp đau lòng thì câu nói tiếp theo của Mục Thiếu Đường giống như chặt đứt đường sống của bà.

Mục Thiếu Đường cực kỳ tức giận, quát mắng: “Tôi không cần biết là ai, chỉ cần để cho tôi biết Diệp Cẩn có gì ngoài ý muốn thì nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho bà, tôi sẽ róc thịt lọc xương bà.”

Lệ Tuệ Dĩnh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất: “Con muốn róc thịt lọc xương mẹ? Ha ha. . . . . . Con muốn róc thịt lọc xương mẹ, người không có tư cách nói câu này nhất chính là con, con biết không?”

Bởi vì Lệ Tuệ Dĩnh quá kích động mà vết phỏng trên mặt từ từ nứt ra, tia máu tứa ra đầy mặt, nhưng bà lại không cảm thấy đau đớn, ngửa mặt lên trời khóc lớn, ngay sau đó giống như người điên rời đi: “Tôi không có con trai, tôi không có gì cả, ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .”

Thấy Lệ Tuệ Dĩnh giống như người điên rời khỏi, Mục Thiếu Đường không có sức lực đuổi theo nữa, vội vàng tìm một chiếc ca nô chạy tới chỗ bốc lên khói lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.