Editor: Mèo coki
Đầu Diệp Cẩn đau giống như muốn nứt ra trong khi cố gắng rời giường, lúc cô mở mắt ra thì chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, tối hôm qua cô say
rượu đập cho Trương Tổ Giang của công ty kiến trúc Hoa Thiên một trận,
sau đó thì. . . . . nhìn thấy Lệ Dĩ Thần. . . . . . Không sai, là anh,
đó không phải là mộng.
”Anh ta từ nước Mĩ về rồi. . . . . .” Tinh thần Diệp Cẩn hoảng hốt, lẩm bẩm nhớ tới chuyện này, ngay sau đó khổ
cười một tiếng: “Coi như anh ta trở lại thì thế nào, hôm nay bọn họ đã
là người xa lạ, mà anh. . . . . . Cũng đã cưới tình yêu Lâm Mạn Thanh
của anh rồi.
Diệp Cẩn thở dài nặng nề, không muốn suy nghĩ tiếp
câu chuyện thối nát mà cho dù đã qua ba năm vẫn có thể làm cho người ta
đau đến hít thở không thông, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu
giường, cô bị hù dọa đến mức lập tức nhảy dựng lên.
”Nguy rồi, ngủ quên.”
Vừa tới công ty thì nhìn thấy Lysa đang đứng ở đại sảnh dùng tay ra hiệu
cho cô biết ông chủ đang muốn giết người, Diệp Cẩn hiểu ý, cẩn thận âm
thầm vào phòng làm việc, khiêm tốn ngồi ở vị trí của mình.
Thẩm
Như Nguyệt cách vách dùng viết gõ gõ lên bàn của Diệp Cẩn , ngón tay chỉ về phía phòng làm việc của ông chủ: “Tối hôm qua cậu làm cái quái gì
vậy, ông chủ vừa đến công ty đã nói muốn giết cậu đấy.”
Diệp Cẩn
nhức đầu, xoa trán: “Xúc động là ma quỷ, ngày hôm qua mình uống quá
nhiều sau đó sử dụng bình rượu đập Trương Tổ Giang, thật ra thì sau khi
tỉnh rượu cũng có chút hối hận.”
Thẩm Như Nguyệt bày ra nét mặt
mặc niệm: “Khó trách Cố tổng muốn giết cậu, hiện tại là thời điểm mấu
chốt của công ty, không có hạng mục lớn này hoặc làm không được thì
chúng ta đều phải chết do hiệu ứng mắt xích của khủng hoảng tài chính
năm ngoái mang tới, ai, bản thân mình tự cầu nhiều phúc thôi.”
Thẩm Như Nguyệt vừa nói xong thì nghe thấy điện thoại bàn reo, Diệp Cẩn đấu
tranh một chút, vẫn là quyết định nhận, giọng nói phấn chấn ấm áp pha ý
cuời như gió xuân nói:
”Cố tổng, anh tìm em sao?”
“Rốt cuộc em cũng đến công ty, nhanh lên, lăn vào đây cho anh.”
Thẩm Như Nguyệt đồng tình cầm tay Diệp Cẩn: “Bảo trọng.”
Diệp Cẩn giống như cà tím bị ngập lụt, hoàn toàn ỉu xìu: “Tốt nhất cậu nên
giúp mình cầu nguyện mình có thể còn sống sót mà ra ngoài.”
Diệp
Cẩn vừa đi vào, Cố Diễn liền quăng tập văn kiện vào người cô, Diệp Cẩn
bị dọa sợ, vội vàng né tránh, Cố Diễn lại rống lên: “Em còn dám tránh
hả.”
Diệp Cẩn vừa chà xát tay vừa cầu xin tha thứ: “Cố tổng, em
sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi, anh tiểu nhân không so đo với đại
nhân. . . . . . A không, là anh đại nhân sẽ không so đo với tiểu nhân
như em mới đúng. . . . . . Có phải hay không, Cố tổng vừa vĩ đại vừa anh tuấn vừa ngọc thụ lâm phong của chúng ta.”
Cố Diễn nhìn thấy
Diệp Cẩn như vậy thì không tức giận nữa, buột miệng cười: “Em, cô nhóc
chết tiệt này, đừng có khua môi múa mép nữa, nói cho anh biết em làm như thế nào để bù vào tổn thất của công ty đây?”
Diệp Cẩn thở dài: “Cái này. . . . . . Cái này. . . . . .”
Lúc Cố Diễn chờ Diệp Cẩn đưa ra phương án thì một cú điện thoại cắt đứt sự chú ý của anh đối với Diệp Cẩn..
”A Thần. . . . . . Cậu từ nước Mĩ về rồi hả? Mấy ngày trước Lăng Tiêu còn
nói cậu ở nước Mĩ vui đến quên cả trời đất, không muốn trở về nước. . . . . . Hả? Cậu vừa về nước đã muốn thu mua Hoa Thiên sao? Quả nhiên rất
quyết đoán, chẳng qua đây quả thật là một tin tức tốt đối với mình, mình đang lo phải giải quyết lão già Trương Tổ Giang khốn kiếp kia như thế
nào, hiện tại thì khỏe rồi, anh em tốt, cậu vừa cứu mình một mạng đấy,
được rồi, đại ân của cậu không lời nào có thể nói cho xuể được, lúc nào
chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp.”
Để điện thoại xuống, nét mặt Cố
Diễn giống như muốn ăn thịt người, tức giận nhìn Diệp Cẩn, Diệp Cẩn lo
lắng, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Cố Diễn, sau khi Cố Diễn kìm nén
được một phút đồng hồ thì đột nhiên cười to.
”Diệp Cẩn, thật là trời không quên chúng ta, nhanh lên một chút, đến Hoa Thiên, ký hợp đồng hạng mục đó cho anh.”
Diệp Cẩn mờ mịt, nhìn Cố Diễn thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách,
chuyện xấu ván đã đóng thuyền rồi làm sao có thể cứu vãn được chứ?