Editor: Mèo coki
“Chồng cô rất quan tâm đến cô đấy, phải biết những người đàn ông có tiền kia
không có mấy người để vợ ở trong lòng đâu, nhưng anh ta vẫn vì cô mà
không chút do dự đồng ý yêu cầu của tôi, mười triệu đó, cũng không phải
là số tiền nhỏ đâu.”
Diệp Cẩn im lặng cúi thấp đầu, quả thật hành động của Lệ Dĩ Thần khiến cô không hiểu và có chút ngoài ý muốn, không
phải anh đã không còn thương cô sao, nhưng vì sao lại nhiều lần chìa tay ra giúp đỡ cô, chẳng lẽ anh hối hận vì quyết định rời đi của mình năm
đó rồi hả? Hay là chuyện này có bí mật gì?
“Này, tôi nói này cô gái, cô đang nghĩ cái gì vậy?”
Diệp Cẩn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn đang hoảng sợ từ từ bình tĩnh
lại, mà nguyên nhân chính là Lệ Dĩ Thần luôn nói lời lạnh nhạt.
“Nếu chồng tôi đã đồng ý chuẩn bị tiền chuộc tôi thì không phải anh không
cần mang tôi đến chỗ căn cứ của anh gặp mấy người còn lại sao?”
“Hừ, ai biết người chồng có tiền của cô có giở trò hay không, một mình tôi
yếu thế, đương nhiên phải nhờ anh em giúp một tay mới ổn thỏa.”
Diệp Cẩn cười lạnh một tiếng: “Tại sao anh lại ngu như vậy, anh nói một mình hưởng mười triệu sướng hơn hay là chia ra cho mười người sướng hơn? Nếu tôi là anh, thì sẽ cầm tiền bỏ chạy, quan tâm tới mấy người đó làm gì.”
“Làm sao con nhóc như cô có thể tốt bụng nghĩ kế cho tôi như vậy?”
“Tôi bày kế cho anh hoàn toàn không phải vì anh, tôi cũng đang suy nghĩ cho
chính mình, anh nghĩ thử xem, nếu chỉ có một mình anh thì mức độ nguy
hiểm của tôi sẽ giảm rất nhiều so với một đống người, như vậy đi, khẳng
định là chồng tôi còn gọi điện thoại tới nữa, anh cứ kề dao vào cổ tôi,
nếu như anh ấy giở trò thì anh cứ giết tôi đi.”
“A, ngược lại con nhóc như cô có chút can đảm đấy, được, anh đây cũng không phải là chỉ
biết ngồi không, nếu chồng cô dám giở trò quỷ với tôi thì tôi sẽ cho cô
một dao ngay lập tức.”
Trong lúc Diệp Cẩn không chắc chắn Lệ Dĩ
Thần có gọi điện thoại tới cứu cô hay không thì tài xế kia cũng đã có
chút mất kiên nhẫn: “Tại sao chồng cô còn chưa gọi điện thoại tới, không phải là bỏ rơi cô rồi đấy chứ?”
Diệp Cẩn ngồi ở ghế sau cũng hết sức lo lắng, lúc tài xế đổi ý muốn mang cô tới căn cứ để bán thì rốt
cuộc điện thoại im lặng đã lâu cũng đổ chuông.
“Tiền tôi đã chuẩn bị xong, anh nói địa điểm giao dịch đi.”
“Anh tìm cái đình bằng đá cách Ngô gia trang một km, tôi chờ anh ở nơi đó,
nói cho anh biết, nếu như anh dám đùa giỡn tôi, tôi sẽ cho vợ anh một
dao đấy.”
“Yên tâm, nhất định tôi sẽ đi một mình, chẳng qua tôi
có một yêu cầu, anh lái xe chậm một chút, tôi muốn bảo đảm vợ tôi an
toàn ở trên xe anh.”
“Quả thật anh rất quan tâm đến con nhóc kia, được, chỉ cần anh không giở trò để cho tôi thuận lợi lấy được tiền thì
tôi sẽ đối xử tốt với cô ta.”
Lúc Diệp Cẩn phát hiện tốc độ xe
chậm lại thì trái tim đang đập cuồng loạn bỗng bình tĩnh lại, cô lặng lẽ lấy tay vịn ở trên cửa xe, một khi tình huống bên ngoài tốt hơn một
chút thì cô sẽ mở cửa xe nhảy ra ngoài, mặc dù cô tin tưởng Lệ Dĩ Thần
sẽ đến cứu cô, nhưng tự nắm tính mệnh của mình ở trong tay mới là tốt
nhất.
Đang lúc cô muốn mở cửa xe nhảy ra ngoài thì có một chiếc xe Jeep việt dã chạy nhanh đến.
“A Cẩn. . . . . .” Trong xe Jeep truyền tới giọng nói, tài xế lái chiếc
Gaul ngồi trước không biết tên tuổi Diệp Cẩn cho nên cũng không quá để
ý.
Giọng nói của Lệ Dĩ Thần truyền tới khiến Diệp Cẩn sững sờ, cô mừng rỡ nhìn vào bên trong chiếc xe Jeep, quả thực là Lệ Dĩ Thần, Lệ Dĩ Thần đạp chân ga đuổi theo chiếc Gaul, sau đó làm động tác mở cửa xe,
Diệp Cẩn nhếch môi cười, mặc dù cách nhau ba năm, nhưng anh lại phối hợp rất nhịp nhàng và ăn ý với cô.
Trong lúc Diệp Cẩn mở cửa xe thì
Lệ Dĩ Thần cũng đã khống chế tốt tốc độ xe và mở cửa xe chỗ cạnh tài xế, tài xế luôn chuyên tâm lái xe bị tiếng động phía sau quấy rầy, sau đó
lập tức phát hiện ra tình huống nên đạp mạnh chân ga phóng đi.