Editor: Mèo coki
Lệ Dĩ Thần dẫn Diệp Cẩn tới nhà hàng bên trong khách sạn, thấy Diệp Cẩn
không có khẩu vị thì giúp cô kêu một phần canh trứng, nhưng ngay lúc
nhân viên phục vụ xoay người đi thì anh gọi nhân viên phục vụ lại.
“Đổi thành canh xương hầm ốc hoa giao đi.”
Ánh mắt Diệp Cẩn có chút đờ đẫn xuyên qua cửa sổ khách sạn nhìn những dãy
nhà cao tầng san sát nhau, thật không hổ là đế đô, mỗi một tòa nhà đều
chọc trời, mỗi một tòa nhà đều có đặc sắc riêng.
Lệ Dĩ Thần cũng
nhìn Diệp Cẩn không nháy mắt, cô quá gầy, so với ba năm trước đây thì cô gầy đi rất nhiều, tại sao cô nhóc này lại không chịu chăm sóc chính
mình, cứ nhất định phải hành hạ mình như vậy.
Lệ Dĩ Thần vươn tay cầm lấy bàn tay mảnh khảnh mềm mại của Diệp Cẩn: “Vì sao ba năm nay lại sống một mình, tại sao không ở cùng với mẹ em?”
Rốt cuộc Diệp
Cẩn cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào Lệ Dĩ Thần, sau đó bỗng dưng rút
tay về, phòng bị nhìn Lệ Dĩ Thần, thật sự ba năm trước đây Lệ Dĩ Thần đã mang lại cho cô tổn thương và khổ sở quá sâu, cho dù Lệ Dĩ Thần ăn nói
nhỏ nhẹ dịu dàng thì vẫn không thể khiến cô trút bỏ phòng bị được, nói
một cách khác, cô đã tăng cường củng cố lớp vỏ bảo vệ tim mình, sẽ không dễ dàng để cho người khác tổn thương cô nữa.
“Không vì cái gì cả, chỉ là không muốn mà thôi.”
Đối với sự xa cách đề phòng của Diệp Cẩn, Lệ Dĩ Thần thở dài một tiếng,
cũng không làm khó cô: “A Cẩn, ba năm này. . . . . . Em có khỏe không?”
Diệp Cẩn cúi đầu: “Anh muốn nghe lời nói thật không?”
“Ừ.”
Diệp Cẩn cười khẽ một tiếng: “Tốt, cực kì tốt, thật đấy.”
Lệ Dĩ Thần thở dài lần nữa, lời này của cô không phải là thật, cô không
muốn mở rộng cánh cửa lòng với anh, cô chỉ muốn cho anh nhìn thấy sự
kiên cường của cô, vậy còn thời điểm yếu ớt thì sao? Cô sẽ núp ở trong
ngực người nào mà khóc? Cố Diễn sao? Nghĩ đến khả năng trong ba năm nay
cô đã từng có người đàn ông khác, tim anh như bị hàng vạn con kiến cắn
xé, ngứa ngáy khó chịu, nhưng anh lại không thể trách cô.
“A Cẩn, ngày mai chúng ta đi Trường Thành đi.”
Diệp Cẩn cau mày: “Em muốn trở về thành phố A.”
“Thăm quan Trường Thành xong thì anh và em sẽ cùng nhau trở về thành phố A,
thật ra thì bây giờ em muốn đi cũng không được, bởi vì tình huống của em không tốt, không có cách nào phối hợp với cảnh sát để điều tra, nhưng
bên cảnh sát lại có công hàm, hai chúng đều phải ở lại đây mấy ngày, lúc nào cũng phải phối hợp với cảnh sát, chẳng qua chỉ cần không rời khỏi
thành phố J thì sẽ không bị hạn chế tự do.”
Diệp Cẩn gật đầu một cái: “Biết rồi.”
“Vậy lát nữa nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai anh dẫn em đi ra ngoài dạo một chút.”
“Ngày mai rồi hãy nói, bây giờ em hơi mệt.”
Diệp Cẩn từ chối khiến lòng của Lệ Dĩ Thần rơi xuống đáy cốc, cô không thèm
để ý tới sự lấy lòng của anh, chẳng lẽ anh đã hoàn toàn bị loại ra khỏi
tim cô sao?
Trong lúc Lệ Dĩ Thần vô cùng mất mát thì lại nghe Diệp Cẩn nói: “Chuyện này có gây phiền toái cho anh hay không?”
Lệ Dĩ Thần cười khẽ: “Anh có một luật sư vô cùng chuyên nghiệp, anh ấy sẽ
lập tức bay từ Mỹ về giúp anh, cho nên không cần lo lắng.”
“Thật
sự không có chuyện gì sao? Nghe Cố tổng nói hiện tại chính là thời kì
mấu chốt nhất của tập đoàn Hải Lan, nếu như mới vừa tiến vào thị trường
trong nước đã bị khơi ra bê bối, tai tiếng ... thì không thể nào không
bị ảnh hưởng được.”
Sự sáng suốt của Diệp Cẩn không khỏi khiến Lệ Dĩ Thần bội phục, Đúng vậy, mạng người là chuyện lớn, ngay cả đây không phải là cố ý đả thương người nhưng cũng không thể thoát khỏi liên quan, nếu như chuyện này xử lý không tốt thì đừng nói đến việc Hải Lan đánh
vào thị trường trong nước mà thậm chí danh tiếng trên thế giới cũng phải chịu ảnh hướng, nhưng anh nhưng không muốn để Diệp Cẩn phải gánh chịu
áp lực này.
“Canh của em tới rồi, ăn nhanh lên một chút, nguyên một ngày chưa có ăn cơm đâu đấy.”
“Nhưng. . . . . .”
“Không nhưng gì cả, ăn nhanh lên một chút.”