Phút chốc, trong đầu Văn Thu Tỉnh chợt lóe lên một vấn đề, có phải dạo gần đây cậu đối xử quá tốt với người ngoài hành tinh rồi không?
Điều này không quá giống phong cách của cậu...
Bằng không những người quen biết cậu trước đây cũng sẽ không nói mãi, rằng anh Văn cái gì cũng tốt, chỉ là không dịu dàng.
Nói đơn giản, chính là không có khía cạnh nào mềm mại, sống như một phún tử.
(Phún tử – từ ngữ mạng: chỉ người dùng ngôn ngữ chọc giận, tổn thương người khác, khơi mào tranh chấp,...)
Còn rất chính xác.
Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, Will đúng là chó ngáp phải ruồi, gặp nhau lúc cậu đã bước qua thời kỳ phún tử.
Là một kẻ có thể động tay thì sẽ cố gắng không động não, Văn Thu Tỉnh chỉ cảm thán về một mặt mà mình không muốn để người khác biết, sau đó ném hết tất cả ra sau đầu.
"Này!" Thanh niên vỗ vỗ cánh tay Phong Đình: "Anh nói xem bây giờ tôi đã có chưa? Có cần đi kiểm tra không?"
Đã mấy ngày rồi, cậu nghĩ.
Vấn đề này thành công kéo người đàn ông đang thẹn thùng trở về hiện thực, nghiêm túc nhìn cậu lắc đầu: "Thiết bị đầu cuối sẽ có nhắc nhở, không cần kiểm tra."
Văn Thu Tỉnh ngẩn người, sau đó ngẫm lại thấy cũng đúng, cái thiết bị đầu cuối giống như sản phẩm khoa học kĩ thuật đen tối này, ngay cả sinh hoạt tình dục hữu hiệu giữa vợ chồng còn có thể đo lường được, chắc chắn chuyện kiểm tra mang thai chỉ là chuyện nhỏ.
"Ồ..." Thanh niên quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, bỗng thấy được tháp đèn phía xa, cao vút trong mây, hoành tráng cực kì, giống hệt cảnh tượng trong phim điện ảnh.
"Em có muốn vào đó chơi không?" Bên tai truyền đến giọng nói ôn hoà đến chảy nước của Will.
"Vào được ư?" Văn Thu Tỉnh tất nhiên là muốn, cậu có niềm hứng thú khó giải thích được đối với kiến trúc.
Còn nhớ, hồi nhỏ cậu từng mơ được làm kiến trúc sư, nhưng đáng tiếc tư chất có hạn, cuối cùng đậu vào một trường đại học hạng ba như cức.
Học chuyên ngành ngoại ngữ, dựa vào cố gắng thành tích học tập cũng ổn, giảng viên cũng nói cuộc sống tương lai của cậu sẽ không tệ.
Văn Thu Tỉnh trước đây còn thật sự cảm thấy mình không phải hạng tầm thường, nhan sắc cao, đầu óc linh hoạt, lại đủ dũng cảm.
Dù thế nào, bước chân ra xã hội cũng sẽ làm nên chuyện.
Sau này mới biết cậu quả nhiên cốt cách thanh kỳ, tuổi còn trẻ đã gặp được loại chuyện thàn kỳ như xuyên không, còn miễn phí nhặt được hơn trăm năm tuổi thọ.
Chậc, ngẫm lại như vậy, không quý trọng cái mạng chó này thì thật có lỗi với cơ duyên ông trời ban cho.
"Ừm." Phong Đình gật đầu.
"Vậy để ban ngày rồi đi." Người thanh niên đột nhiên cảm thấy sinh mệnh thật đáng quý nọ, nhìn tiên sinh người ngoài hành tinh nhếch miệng: "Có hứng thú bàn bạc một vụ làm ăn trăm triệu cùng tôi không?"
Phong Đình ngạc nhiên: "Gì... cơ?"
Trong tay bạn đời có bao nhiêu điểm tín dụng hắn là người rõ nhất, tổng cộng gộp lại cũng không đủ trăm triệu...
Phong Đình không kìm lòng được suy nghĩ nhiều hơn, chẳng lẽ là bạn đời chê năng lực kiếm tiền của hắn không đủ?
Người nào đó mím mím môi.
Thế nhưng hắn đang bàn với Allyall, nếu như thuận lợi có được quyền khai thác hầm mỏ, hắn sẽ tranh thủ giành lấy 30% cổ phần cho bạn đời.
30% cổ phần đủ để bạn đời trải qua cuộc sống giàu sang.
"Anh không biết à?" Văn Thu Tỉnh dựa vào cột nhà, cà lơ phất phơ mở miệng: "Trong một phát đạn của đàn ông... có tới một trăm triệu t*ng trùng đấy."
Phong Đình trợn to mắt, sau đó cúi đầu, dùng nắm đấm để lên môi, trầm thấp nở nụ cười.
Dưới tấm mành vàng nhạt sạch sẽ tươi mát, người nọ đẹp như một bức tranh sơn dầu.
"Được thôi." Phong Đình nói.
"Anh xấu hổ cái gì?" Nội tâm Văn Thu Tỉnh nôn ra máu.
"Không." Phong Đình đứng lên từ tay vịn sô pha, áo ngủ mềm mại vì hành động của mà hơi di động.
Văn Thu Tỉnh đầu tiên là cảm nhận được đối phương hôn lên trán, sau đó dễ dàng bị bế lên...
"Anh rất vui." Phong Đình vui sướng đi về phía phòng ngủ.
"Tôi..." Văn Thu Tỉnh không biết nghĩ tới điều gì, mạnh mẽ nuốt điều định nói xuống bụng.
Có lẽ là cảm thấy người thô tháo như mình và nơi này hoàn toàn không hợp!
Tiếp đó phát hiện mình và Will cũng có cách biệt cực lớn!
Văn Thu Tỉnh không dựa theo ý của đối phương, mà theo bản năng cậu vẫn lựa chọn nhập gia tùy tục.
Dù sao cũng không khó...
Không phải cậu không tao nhã lịch sự được, nếu cậu đã giả bộ, đám người ngoài hành tinh này phải trợn mắt há mồm cho xem.
"Không sao." Trong phòng vốn không bật đèn, trong bóng tối truyền đến giọng nam tính trầm thấp, tiếp theo là cảm xúc ướt át hạ xuống đôi môi Văn Thu Tỉnh.
Trải qua nhiều lần tiếp xúc khoảng cách âm như vậy, Văn Thu Tỉnh đã có thể vứt bỏ gánh nặng trong lòng, thậm chí quen tay hay việc mà đáp lại, lập tức cướp lấy quyền chủ động trong trận khẩu chiến này.
"Không sao cái gì?" Người trái đất dựa vào sự hào phóng to gan của mình, trêu chọc người đàn ông ngoài hành tinh đến nỗi mâu thuẫn.
"Anh không để ý, cách em nói chuyện." Phong Đình nói.
"Há, thế nhưng tôi để ý." Văn Thu Tỉnh đáp lời: "Để trẻ con học theo không tốt đâu."
Hơi thở Phong Đình bất ổn, kế đó vẫn luôn không tìm được thời cơ nói chuyện.
Trẻ con ư?
Người nào đó bị mấy chữ này kích thích không nhẹ, ánh mắt tối lại, hắn cũng rất muốn, muốn đến mức nổi điên.
Nhưng quá khó khăn, thân là vương thất bị nguyền rủa, đàn ông nhà họ Phong muốn có con đã khó càng thêm khó.
Thời gian một tháng, vốn là chuyện không thể nào.
Phong Đình từ lúc bắt đầu đã biết, thế nhưng hắn lựa chọn tự lừa dối bản thân.
Như một con đà điểu, vùi đầu vào trong cát, xem như mình đã trốn tránh được.
Lừa dối bản thân đồng thời còn phải chịu cảm giác áy náy vì che giấu chân tướng.
Cho nên hắn thật sự rất khó chịu.
Cảm giác như những khoảnh khắc vui vẻ cùng bạn đời đều là trộm được.
Nhưng mà thời gian vẫn trôi qua thật nhanh.
Nhanh đến mức Phong Đình không bắt được.
Lại một đêm điên cuồng.
Trong lúc cao trào, Phong Đình cảm thấy rằng, hắn và bạn đời đã hòa làm một, không thể tách rời.
Mà trên thực tế, cậu bạn đời được thỏa mãn rồi sẽ bởi vì hắn nặng mà đá văng hắn, không hề nể tình.
Cho dù là vậy, tâm tình Phong Đình vẫn rất tốt.
Tốt đến kỳ cục.
"Em khát không?" Hắn cọ cọ thanh niên đang nằm chỏng vó: "Thu Thu, em muốn uống nước ấm hay là sữa bò?"
Văn Thu Tỉnh mệt đến không mức không muốn nghĩ ngợi, nhưng vẫn còn tâm tình trêu chọc người nọ: "Chỉ có học sinh tiểu học mới lựa chọn."
Phong Đình suy tư: "Được rồi, để anh đi lấy cho em."
Một lát sau, Phong Đình quả nhiên bưng tới một ly sữa bò và một ly nước ấm.
Thanh niên cầm lấy ly nước ấm: "Anh uống sữa tươi."
Phong Đình nâng ly sữa, ánh sao nơi đáy mắt đầy rạng rỡ.
Sáng hôm sau, ánh nắng cạnh biển rất xán lạn, xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào toà nhà nhỏ.
Văn Thu Tỉnh còn ngái ngủ đứng trước gương, lơ đãng nhìn vào đấy, thân hình người nọ cao lớn, y sam xốc xếch mặc quần áo cho cậu.
Bởi vì đây là một bộ chính trang.
Âu phục rất vừa người, phác hoạ ra eo thân nhỏ gầy mượt mà của thanh niên, từ vai đến mắt cá chân, đường nét tràn ngập cảm giác thiếu niên ngây ngô.
Nhưng trên khuôn mặt thanh niên lại mơ hồ lộ ra vẻ quyến rũ mâu thuẫn với sự ngây ngô ấy.
Bộc lộ một cách tự nhiên khi cậu trầm tĩnh.
Thế nhưng cả khuôn mặt sinh động, cũng chỉ còn sót lại sự phấn chấn hoạt bát của người trẻ tuổi.
"Chậc, ăn mặc lẳng lơ thế làm gì?" Văn Thu Tỉnh nhìn mình trong gương, chân kia đủ dài, mông đủ xuất sắc, lẳng lơ đến đến nỗi chính cậu cũng sắp không nhận ra.
Phong Đình thay bạn đời cài chiếc cúc cuối cùng, liếc mắt nhìn trong gương, cũng hơi ngây người, sau đó liền sinh ra kích động muốn bạn đời thay ngay bộ đồ này ra.
Hắn đã sớm biết tướng mạo thanh niên không tầm thường, nhưng không ngờ sau khi tỉ mỉ sửa soạn lại đẹp tới vậy.
"Đẹp lắm." Phong Đình đè xuống nỗi ghen tị trong nội tâm, cúi đầu hôn lên tai bạn đời.
"Cũng được." Văn Thu Tỉnh nhấc chân, phát hiện quần tuy rằng bó chặt vào người, thế nhưng hành động không hè bất tiện.
Có điều Will còn không nói cho cậu biết mặc chính thức như vậy là để làm gì.
"Đi chào hỏi công chúa." Phong Đình nói.
"Công chúa?" Văn Thu Tỉnh nhíu mày.
"Ừm." Người nọ vén áo lên, hiện ra vóc người tinh tráng: "Bà cố của bá tước Allyall, xuất thân vương thất, năm nay 140 tuổi."
Tên gọi Khấu Nhân, một vị phu nhân truyền kỳ.
Vị công chúa đế quốc này khi còn trẻ từng nổi tiếng khắp toàn đế quốc, vô số đàn ông vì bà mà tranh đấu.
Chỉ là bản thân bà là một cô gái cứng rắn kiên cường, từng thay cha xuất chinh, lập được chiến công hiển hách.
Vị công chúa lợi hại ấy, sau này đã dẫn dắt gia tộc Allyall rời xa trung tâm chính trị, cơ hồ không bước vào vương thành lần nào nữa.
E rằng trong đó có chuyện không muốn để người đời biết đến, dẫn đến việc bà và vương thất nảy sinh khoảng cách.
Mà bất kể thế nào, quan hệ vi diệu như thế trong mắt Phong Đình xem ra cực kỳ có lợi
So với việc giao bạn đời cho Allyall, Phong Đình càng hi vọng bạn đời của hắn có thể có được sự che chở của công chúa Khấu Nhân.
"Ồ?" 140 tuổi, Văn Thu Tỉnh cứng lưỡi: "Vậy tôi nên gọi bà ấy là gì?"
"Công chúa điện hạ..." Phong Đình nói.
Dựa theo thân phận thực sự, bạn đời cần phải gọi công chúa Khấu Nhân là cô, nhưng mà dựa theo thân phận Will, cũng chỉ có thể cung kính gọi một tiếng công chúa điện hạ.
"... Thật huyền ảo." Văn Thu Tỉnh vuốt cằm.
Nhìn trên lưng Will che kín vết cào của mình, mắt cậu nhất thời lóe sáng, ôm bụng khom lưng cười to.
Lúc đầu Phong Đình cũng không biết thanh niên đang cười cái gì, mãi đến khi quay đầu nhìn theo tầm mắt đối phương, một vòng dấu răng in trên eo đập vào mi mắt, hết sức bừa bãi.
Người đàn ông quý tộc tao nhã căng chặt yết hầu, sau đó nhanh chóng mặc áo sơ mi, áo khoác vào.
"Để tôi giúp anh thắt cà vạt." Thanh niên đột nhiên ghé sát vào hắn.
"Cảm ơn." Phong Đình nuốt nước miếng.
"Anh thích màu nào?" Văn Thu Tỉnh nhìn hắn.
"Anh..." Phong Đình nhếch miệng, chậm chạp không đưa ra đáp án.
"Màu xanh lam?" Văn Thu Tỉnh chọn ra một cái trong đống cà vạt, cầm lên ướm thẻ trước ngực Will, tự nhủ: "Có đẹp như đôi mắt anh không nhỉ?"
Phong Đình rất hưởng thụ lời âu yếm như này, ánh mắt nhìn về phía bạn đời nhu hòa nỗi có thể khiến người ta chìm đắm trong đó: "Em quyết định đi."
Người nọ nghĩ thầm, cho dù là thanh niên trước mắt muốn dùng cà vạt siết chết hắn, hắn cũng khó mà từ chối.
"Há, tôi thấy cái này ổn đấy." Văn Thu Tỉnh nói: "Tôi thắt cho anh."
Nhưng mà phương pháp cậu thắt cà vạt một chút cũng không tinh tế, trái lại có chút phóng khoáng, nói đơn giản chính là cẩu thả.
Phong Đình đời nào sẽ chú ý mấy chuyện như vậy, cả quá trình tầm mắt hắn đều tập trung trên gương mặt chăm chú của bạn đời.
Cùng với đôi tay có thể nói là có chút vụng về kia, cứ luôn không cẩn thận đụng tới hầu kết hắn...
"Ầy, được rồi." Văn Thu Tỉnh nhìn tới nhìn lui, thắt không đẹp bằng Will.
Thế nhưng đã không có kiên trì sửa sang lại, vỗ vỗ ngực Will.
"Được." Phong Đình nhìn nút kết cà vạt không chút đẹp đẽ, rất vui vẻ, cứ thế đi ra ngoài.
"Chào buổi sáng, Will tiên sinh, Văn tiên sinh." Bruce xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện ở cửa tiểu lâu: "Bá tước đang uống trà trong hoa viên, hai vị có muốn qua chỗ bá tước không?"
"Bruce, cháo buổi sáng." Văn Thu Tỉnh nói.
Về phần bây giờ là mấy giờ, cậu mặc kệ.
"Ừm." Phong Đình gật đầu: "Làm phiền dẫn đường."
"Ngài khách khí quá." Bruce hơi nghiêng mình, sau đó lơ đãng thấy được cà vạt của hai vị tiên sinh, một vị thắt trông tinh tế vô cùng, một vị khác ở mức tạm chấp nhận được.
Hơi hơi cân nhắc, Bruce như biết được điều gì, tiếp đó cười hết mực ôn hòa.
Đồng thời cảm khái trong lòng, bá tước tiên sinh nhà mình lúc nào mới có thể có một vị bạn đời ân ái như vậy?
"Hai người muốn đi chào hỏi bà cố ư?"
Chạm mặt Allyall dưới ô che nắng trong hoa viên, Allyall nghe nói bọn họ muốn đi chào bà cố mình, vẫn lạnh lùng từ chối: "Không cần thiết."
Bầu không khí lập tức ngưng trệ.
Bruce đứng mỉm cười bên cạnh đúng lúc giải thích: "Ý bá tước là, hai vị không cần khách khí, công chúa điện hạ thích yên tĩnh."
Hoặc là nói bà rất không thích xã giao với người ngoài.
Tính tình của bà cố bá tước ai cũng biết, lạnh lùng cứng rắn, không hổ là công chúa vương thất cùng một mạch với vị kia bạo quân nào đó.
"Thôi vậy." Phong Đình không ép buộc, dù sao cũng sẽ gặp được: "Allyall, chúng ta bàn lại vấn đề hôm qua đi."
Thanh niên đi theo bên cạnh hắn nghe vậy, lập tức bày tỏ: "Vậy hai người trò chuyện đi, tôi tự đi dạo."
Phải ở trong nhà nửa tháng, Văn Thu Tỉnh đã sắp phiền muộn muốn chết, bây giờ tới một trang viên rộng lớn thế này, trong lòng đã nổi lên ý nghĩ thăm dò từ lâu.
Muốn cậu tiếp tục ngồi bên người Will nghe bọn họ nói những điều cậu nghe không hiểu, quả thực là không thể.
Có điều phải có được sự đồng ý của chủ trang viên: "Bá tước Allyall, được không?"
Allyall bị điểm danh hơi run lên, liếc nhìn cặp mắt đào hoa xán lạn của thanh niên tóc đen, lạnh lùng gật đầu.
"Cảm ơn." Văn Thu Tỉnh ra dáng mà chào một cái, vẻ mặt tràn đầy tự tin, không có bất kỳ ý tứ khiêm tốn nào.
"Thu Thu." Phong Đình có chút không nỡ nắm chặt tay Văn Thu Tỉnh.
"Hai người nói chuyện công việc, nói xong tới tìm tôi." Văn Thu Tỉnh bóc mở tay Will, nhưng rất nhanh lại bị người nắm chặt.
Mẹ.
Đối diện với ánh mắt vô cùng đáng thương của người ngoài hành tinh, Văn Thu Tỉnh thinh lặng hai giây đồng hồ, sau đó ngẩng đầu thơm lên gò má đối phương.
"Phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho anh." Phong Đình cũng thơm lại một cái.
"Ừm." Văn Thu Tỉnh đáp lời, sau đó tiêu sái quay người đi mất.
Bóng lưng và bước chân nhẹ nhàng, như chú chim nhỏ sổ lồng.
Căng tràn sức sống.
"Văn tiên sinh đúng là một người đặc biệt." Câu cảm thán của Bruce kéo sự chú ý của mọi người trở về.
"Lên lầu bàn bạc." Allyall nói.
"Được." Phong Đình nhìn theo hướng bạn đời rời đi, nói với Bruce: "Giúp tôi chăm sóc em ấy."
"Cẩn tuân mệnh lệnh của ngài." Bruce cúi đầu, chờ hai người rời đi rồi tự mình đi tìm vị Văn tiên sinh đặc biệt kia.
Nhưng lạ lùng là, chỉ mới nháy mắt mà Văn tiên sinh đã không biết chạy đến nơi nào...
Bruce tìm sứt đầu mẻ trán.
Trong khi Bruce phát động mấy người hầu đi tìm người cùng ông, Văn Thu Tỉnh đang bước đi như bay chợt nghe thấy động tĩnh từ sâu trong trang viên.
Không thể không nói, trang viên thật sự rất lớn, người bình thường đi vào, phỏng chừng sẽ bị vẻ rộng lớn nơi đây doạ sợ.
Thê nhưng Văn Thu Tỉnh, chàng trai lớn lên trên thảo nguyên Nội Mông: "..."
Muốn so bao la!
Muốn so yên tĩnh!
Có chỗ nào so được với Nội Mông!
Nơi đó quả thực vô biên vô hạn!
Phạm vi mấy chục dặm, một cái bóng quỷ cũng không có!
Ngoại trừ thảo nguyên vẫn là thảo nguyên!
Wechat tìm tín hiệu, ở chốn ấy cũng tìm không thấy người!
Muốn tìm hàng xóm cùng chơi đùa, cũng chỉ có thể tìm được thân thích!
Cho nên những gì trước mắt chỉ là chuyện nhỏ.
Cũng chỉ đến thế.
Hấp dẫn Văn Thu Tỉnh không phải động tĩnh bình thường, mà là âm thanh cậu đã nghe nhiều đến nỗi trở nên quen thuộc từ thuở còn thơ.
Cậu nghe thấy có người đang cưỡi ngựa.
Đến gần mới thấy, trên trường đua ngựa rộng lớn, một vị mỹ nhân tóc nâu da trắng chân dài, tư thế oai hùng hiên ngang cưỡi trên lưng ngựa, phi nhanh như gió.
Trông ngoài bốn mươi, vóc dáng được bảo dưỡng rất hoàn hảo, trang phục sang trọng, ủng cưỡi ngựa, cực có khí thế, hình như không chỉ là quý phu nhân được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng.
Vị công chúa đã từng dẫn quân đế quốc xuất chinh, ngũ giác nhạy bén, từ lúc ngồi trên lưng ngựa đã phát hiện có người lạ xông vào, nhưng bà chỉ nhìn lướt qua, không nhấc lên được bất kỳ hứng thú đề phòng nào.
Trong trang viên diễn ra chuyện gì công chúa Khấu Nhân rất rõ ràng.
Bà biết hôm qua có hai vị khách xa lạ tới trang viên, người trẻ tuổi đi loạn vào đây đại khái chính là một trong số đó.
Huống hồ bước chân người này đi về trường nuôi ngựa cũng không ổn thoả, vừa nghe là biết người bình thường không có sức chiến đấu.
... Bạn học Văn bị xem là gà giò dựa vào lan can, huýt sáo với con ngựa màu đỏ tươi vừa phi qua.
Tiện tay móc ra một bao đồ ăn vặt mình giấu trong túi, cười xấu xa mà xé ra.
"Đến đây nào Tiểu Hồng."
Ccon ngựa màu đỏ tươi càng ngày càng gần, vui vẻ phì mũi ra một hơi.
Đợi khi công chúa Khấu Nhân phát hiện, chú ngựa dưới chân mình có phản ứng với thanh niên huýt sáo, đồng thời chạy nhanh về phía thanh niên, sắc mặt bà rất khó nhìn.
"Đây là bánh đậu xanh không đường, ngựa ăn được." Văn Thu Tỉnh vừa giải thích vừa nhìn vị phu nhân lãnh diễm trên lưng ngựa: "Chào ngài, kĩ thuật cưỡi ngựa của ngài khá lắm."
Vừa nãy cách xa, công chúa Khấu Nhân không nhìn rõ dáng vẻ thanh niên, bây giờ thoáng nhìn từ trên cao xuống, phát hiện là một cậu nhóc dáng vẻ phong lưu.
Da trắng tóc đen, sống mũi cao, cánh môi mỏng màu hoa tường vi, còn có một đôi mắt đào hoa xán lạn vô cùng.
Phối hợp với khí chất tùy ý làm bậy, kiêu căng khó thuần, khắp người đều tỏ vẻ rằng đây không phải là cậu chàng đứng đắn gì.
"Cậu có biết ta là ai không?" Công chúa Khấu Nhân nhìn cậu.
"Người nhà của bá tước Allyall?" Văn Thu Tỉnh nói, lại đút cho Tiểu Hồng một khối bánh đậu xanh, cũng là khối cuối cùng còn sót lại trong túi.
Công chúa Khấu Nhân hàm súc không rõ mà hừ lạnh, còn nhớ rất nhiều năm trước tiếng tăm của gia tộc Allyall còn cách xa bà, mà hiện tại bất kể là danh hào của bà hay gia tộc Allyall đều đã trở thành lịch sử.
"Lần sau đừng tùy ý làm bậy như thế, chàng trai trẻ." Khấu Nhân nói xong, vung lên sợi roi ngựa dữ tợn đánh vào không khí, phát ra tiếng vang khiến người tê cả da đầu.
Văn Thu Tỉnh nhún vai, trong lòng không chút gợn sóng.
Thế nhưng đây là một thế giới phân chia giai cấp rõ ràng, cậu không thể không khom lưng hành lễ nói xin lỗi: "Mạo phạm ngài, rất xin lỗi."
Chẳng vui gì hết, người trái đất hành lễ xong bĩu môi định bỏ đi.
"Thoạt nhìn hình như cậu có ý kiến với ta nhỉ." Khấu Nhân không bỏ qua vẻ không phục trong mắt thanh niên, bà cất lời: "Nếu cậu thích con ngựa này đến vậy, không bằng đua với ta một lần."
Văn Thu Tỉnh lười biếng dừng bước: "Ngài nói gì cơ?"
"Đua ngựa, thế nào? Không biết à?" Khấu Nhân thấy cậu chàng cả người toàn gai này không vừa mắt, đang chuẩn bị đả kích đối phương vài câu, lại nghe thấy đối phương cười hỏi ngược lại: "Đua ngựa?"
"Nếu như cậu biết." Khấu Nhân cong khóe môi tinh xảo.
Khí thế cao cao tại thượng hùng hổ dọa người như thế, không thể không nói, thật sự khiến người trái đất nổi giận.
"Tôi biết." Văn Thu Tỉnh ném cho bà cô già hai chữ.
"Vậy thì tốt." Khấu Nhân hừ một tiếng.
Dù sao đua ngựa là hoạt động khá là cổ xưa, người trẻ bây giờ phỏng chừng đã hoàn toàn quên mất kỹ năng cưỡi ngựa.
"Paul." Khấu Nhân nói một câu với người đàn ông trẻ tuổi đang đi tới đợi mệnh lệnh: "Cậu dẫn người này đến chuồng ngựa chọn ngựa."
"Vâng." Paul gật đầu, sau đó tràn ngập đề phòng mà đánh giá cậu trai đột nhiên hiện ra đây.
Bởi vì y là nhân tình công chúa điện hạ sủng ái nhất gần đây, rất sợ có người cướp đi sự chú ý của công chúa điện hạ.
Mà cậu trai này thoạt nhìn điều kiện không tệ, dường như đã khiến công chúa điện hạ hứng thú.
Y rất phiền muộn.
Tại sao người trẻ bây giờ ai cũng lười biếng ham hư vinh, cứ lao đầu xuất hiện trước mặt công chúa điện hạ.
"Cậu hối hận rồi sao, cậu bé?" Khấu Nhân cong đôi môi đỏ cười cười, đáy mắt lại không hề có ý cười: "Vậy thì chui qua ngựa của ta, ta sẽ tha thứ cho sự vô lễ của cậu."
"Sao thế được?" Văn Thu Tỉnh ngẩng đầu nhìn bà cô già nọ, hai tay trong túi nắm chặt lại, cắn răng nghĩ thầm: Đua ngựa với người Nội Mông, được lắm! Văn Thu Tỉnh tôi đây kính bà là một anh hùng!