Không khí xung quanh như là quá độ đến vùng sông băng, cũng may các đại thần quen thuộc cách hành xử của Phong Đình, từ lâu đã đoán được tình huống.
Nhưng không có một ai dám to gan can thiệp trận đối đầu thực lực cách xa này.
Thứ nhất, quân vương bệ hạ muốn xử trí ai, bất kể họ can thiệp hay không, cũng sẽ không có kết quả nào khác.
Thứ hai, người mà quân vương bệ hạ muốn xử trí, họ không quen không biết, không cần thiết phải chịu mối nguy hiểm rơi đầu để cứu đối phương.
Thậm chí ngay cả đứng một bên xem trò vui đều rất nguy hiểm.
Nếu như có thể, bọn họ càng hi vọng có thể biến mất ngay lập tức, để tránh khỏi bị giận chó đánh mèo.
Quan chấp hành Lục mới vừa thoát khỏi đường ranh giới chết chóc, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đã yên lặng mà chuẩn bị cả một tủ nến cho anh chàng phong tao từng hầu hạ quân vương nào đó.
"..." Văn Thu Tỉnh tức đến đau gan, nếu không phải bởi vì có Will, cậu sẽ không muốn thừa nhận tên ngờ u đây là người đàn ông của mình.
Cậu nhìn nhìn, xung quanh xe còn có mấy quý tộc khí chất bất phàm, quần áo ngăn nắp, mặc dù họ không nhìn về bên này, nhưng động tĩnh hẳn là nghe được rõ ràng.
Trung Quốc có câu châm ngôn nói, ở bên ngoài giáo nhi tử, phía sau cánh cửa đóng kín giáo lão bà.
Cậu cũng không muốn làm vua một nước khó xử trước mặt người ngoài.
"Được thôi." Văn Thu Tỉnh nói: "Vậy anh tránh ra."
Quân vương bệ hạ đã nhường ra vị trí đủ lớn, do dự lui về sau vài bước nữa.
Đôi mắt liếc qua các vị nghị viên, phát hiện bọn họ đều thành thật nên quay lại nhìn Văn Thu Tỉnh.
Văn Thu Tỉnh bước xuống, đóng cửa xe rầm một tiếng rõ to.
Quân vương bệ hạ mắt trần có thể thấy mà giật giật mí mắt, cứ giống cánh cửa kia tuy ở trên xe, nhưng lại mạnh mẽ đập vào mặt hắn...
"Gọi tôi xuống làm chi?" Văn Thu Tỉnh cách hắn rất gần, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy hỏi.
"Cậu lên nhầm xe." Phong Đình nuốt nước miếng, đáp lời thanh niên.
"Ồ?" Văn Thu Tỉnh khoanh tay, nhìn khắp một vòng: "Vậy tôi phải ngồi chiếc nào?"
Nơi này ngoại trừ một chiếc xe màu đen và chiếc vừa nãy cậu ngồi, hình như không còn chiếc nào khác.
"Đi theo ta." Người đàn ông tóc vàng quần áo xốc xếch quay người đi về phía trước, đưa Văn Thu Tỉnh đi tìm chiếc xe dành riêng cho mình.
Văn Thu Tỉnh thưởng thức bóng lưng anh đẹp trai giây lát, quay đầu lại xem ba vị từ đầu tới cuối không nhúc nhích kia, chậm rãi theo sau.
Mãi đến khi bóng lưng họ biến mất, ba người vây xem mới thở ra một hơi.
"Cậu ta là ai?" Nghị viên Dương và nghị viên Edward trăm miệng một lời.
Quan chấp hành Lục biết chân tướng, trong lúc sợ hãi không thôi lỡ nói nói lộ hết: "Tình nhân của bệ hạ."
Hai vị nghị viên giật nảy mình: "Cái gì?"
Nghị viên Dương lập tức nghĩ tới điều gì đó: "Nhanh đi thăm dò thử xem, cậu ta là nam hay là giới tính thứ ba."
Edward gật đầu, hiển nhiên là hiểu ý nghị viên Dương: "Quan chấp hành Lục, chuyện này liền nhờ cậu."
Lục Li: "!!!"
Ông mới trở về từ cõi chết, mấy người chưa gì đã muốn đẩy ông xuống hố lửa!
Có còn là người không!
Nếu đề cập đến con nối dòng của quân vương, có một chuyện y y không thể không nói ra.
"Hai người đừng vui vẻ quá sớm." Lục Li ho nhẹ một tiếng: "Vị kia là nam tử phong trần, tôi vừa mới giúp bệ hạ thanh toán 500 điểm ngàn tín dụng đấy."
Hai vị nghị viên kinh ngạc, bệ hạ nhà họ còn gọi kỹ nam cơ á?
Vậy đây quả là một vấn đề.
Thái tử tương lai không thể có một người cha xuất thân phong nguyệt được.
"Thôi bỏ đi." Nghị viên Dương tiếc nuối thở dài, khó khăn lắm bệ hạ mới chịu chạm vào người khác.
"Tôi thấy cô cũng không cần lo lắng quá đâu." Edward bình chân như vại: "Thực tủy biết vị, sau này bệ hạ nhất định sẽ lâm hạnh càng nhiều người."
Cũng phải.
"Cậu đúng là lanh lợi đấy, Edward." Nghị viên Dương yên tâm.
"Trong lòng cậu có ứng cử viên cho vị trí vương hậu chưa?" Hai vị nghị viên vừa biết được bệ hạ cuối cùng cũng kết thúc cuộc đời xử nam, vô cùng vui vẻ vừa đi vừa thương thảo ý tưởng đối với thái tử tương lai.
Quan chấp hành Lục xoa xoa cổ, có hơi đau, có thể suy đoán một cách chắc chắn rằng trên cổ có máu bầm.
Trong xe thể thao năng lượng cực kỳ cá tính nào đó.
Một không gian hoàn toàn riêng tư, ngăn cách tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người.
Thanh niên tóc đen yên tĩnh, trên cổ có vài cết đỏ đáng chú ý, tôn lên màu da như tuyết, khí chất lang thang.
Phong Đình giật giật ngón tay, chọn lựa tuyến đường đi trên bảng điều khiển, giao quyền khống chế cho hệ thống thông minh.
Xong xuôi tất cả, hắn chẳng còn gì để làm cả.
Đầu không đau, thân thể thoải mái, muốn nổi giận lại không có chút tức giận nào.
Các nghị viên không có mặt, không người ngoài vây xem, muốn tinh tướng lại không có lý do.
Vậy thì kinh sợ đi.
Quân vương bệ hạ nhắm đôi mắt xám xanh, lãnh diễm cao quý khoanh tay lại.
Xe nhanh chóng chạy đến cửa chính tẩm điện.
Văn Thu Tỉnh nhìn cửa xe tự động mở ra, nhấc chân bước xuống.
"Đi theo tôi." Phong Đình đi trước dẫn đường.
Dáng người thẳng tắp kiên cường, khí chất lãnh lệ ngang ngược khiến đám người hầu và nhân viên công tác dọc theo đường đi phải nhượng bộ lui binh.
Nơi này thật sự là vương cung.
Xung quanh là bích họa to lớn, trên đỉnh đầu là mái chóp hình vòm, còn cả nhưng bức tượng được chạm trổ tỉ mỉ, người đi phía dưới chỉ cảm thấy nhỏ bé dị thường.
Đi qua một đoạn hành lang dài hoa lệ, lại qua một đại sảnh phục cổ có thể tổ chức vũ hội hơn ngàn người, hai thân ảnh cao lớn đẹp trai rốt cục đi vào tẩm điện của vua.
Rộng rãi đến không cách nào hình dung, trang hoàng là phong cách lãnh cảm, gây nên nỗi hoài nghi người ở đây có thể mất ngủ hay không.
"Đây là phòng ngủ." Ai đó đứng giữa căn phòng to lớn, gò má hơi tiều tụy, dưới ánh sáng chớp động của màn che có vẻ vô cùng cuốn hút.
Văn Thu Tỉnh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cậu đưa Will về phòng mình, không biết cảm giác lúc đó của Will thế nào?
Dù sao cảm nhận của cậu bây giờ là không môn đăng hộ đối.
"..." Phiền lòng.
"Anh hi vọng tôi ở đây?" Anh chàng trái đất nhìn một vòng, không tìm được cảm giác mình thuộc về.
"Không phải hi vọng." Quân vương bệ hạ nói: "Là mệnh lệnh."
Vẻ mặt Văn Thu Tỉnh trầm xuống: "Tôi cho anh một cơ hội nữa, nói chuyện đàng hoàng."
Quân vương bệ hạ: "..."
Quân vương bệ hạ quật cường bĩu môi. jpg
Ôi đậu xanh rau má.
"..." Người trái đất quả thực muốn mắng người, đây là trò hề ở đâu ra thế.
"Cậu cần gì?" Phong Đình hỏi chàng trai đang im lặng, có hiềm nghi nói sang chuyện khác.
Văn Thu Tỉnh sửng sốt: "Sai người chuẩn bị cho tôi một bộ đồ dùng hằng ngày, quần áo dày dép vân vân... Anh không có quản gia à? Bảo người đó đến gặp tôi là được."
Nói xong, tìm một ghế sa-lông ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn có giỏ hoa quả, cầm lấy một ăn lót bụng.
"Có." Phong Đình mở thiết bị đầu cuối liên hệ Lục Li.
"Lại đây ngồi." Văn Thu Tỉnh vỗ vỗ ghế sô pha bên người: "Chúng ta trò chuyện."
Vị quân vương ấy bị triệu hoán, lại hiển nhiên chẳng hề nghe chỉ huy.
"..." Văn Thu Tỉnh cũng không nói gì, chỉ là ném mạnh quả táo tây vừa cắn vào thùng rác, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Cậu còn chưa kịp chửi thầm táo tây thối nát đã thấy một bóng người ngồi xuống bên cạnh.
Tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh, có hình dáng Will.
"Nói." Đối phương ném ra một chữ.
"Anh ngủ không ngon ư?" Văn Thu Tỉnh một lần nữa cầm lấy táo tây, rốt cục phát hiện quả này không bị sâu.
"Ừm." Trong mắt Phong Đình loé ra chút ấm ức.
"Trên phi thuyền không phải ngủ say lắm à?" Văn Thu Tỉnh chép miệng, phát hiện quả táo đang ăn lại không ngọt bằng quả trước: "Có ăn không?"
Khoảng thời gian trước lúc cậu và Will ở bên nhau, thường xuyên chia sẻ món ngon cho nhau một cách buồn nôn như vậy đấy.
Văn Thu Tỉnh theo thói quen đưa táo lên, sau đó đột nhiên nhớ ra đây không phải Will, nhanh chóng bỏ táo xuống.
Phong Đình mới vừa làm đủ chuẩn bị tâm lý, há mồm cắn táo, sau đó trơ mắt nhìn táo tây bị người lấy đi, hắn có rướn cổ lên cũng không đuổi kịp: "..."
Bầu không khí trong phòng chẳng biết làm sao lại trở nên nặng nề.
Vừa rồi còn là ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chưa gì đã trở thành nhiệt độ vùng cực Bắc.
Người trái chợt sửng sốt.
Định mệnh... Cậu thật sự không cố ý đùa giỡn ai hết.
Chỉ là vô tình thôi.
"Ăn ăn ăn." Văn Thu Tỉnh một lần nữa đưa táo đến bên miệng Phong Đình, còn đưa phần thịt quả dày nhất ra.
"Không cần." Phong Đình lạnh lùng đẩy ra.
"Ngọt lắm luôn." Văn Thu Tỉnh kiên trì không ngừng: "Anh thử một miếng thôi."
"Không ăn." Quân vương bệ hạ từ chối.
"Ăn một miếng thì làm sao hả?" Sự quật cường của Văn Thu Tỉnh nổi lên, không ăn cũng phải ăn!
Người đàn ông không từ chối được bất đắc dĩ cắn một miếng, hương vị ngọt ngào lan toả nơi đầu lưỡi.
Chất lỏng có lượng đường cao và giàu vitamin đúng lúc làm dịu thân thể một ngày chưa ăn uống.
Bởi vì giờ nào khắc nào cũng đau đầu, khiến hắn dù ăn sơn trân hải vị cũng không có tâm tình.
Nhiều lúc, người đàn ông tôn quý nhất đế quốc ấy sẽ chọn trực tiếp dùng thuốc dinh dưỡng.
Bảo trì năng lượng cần thiết cho thân thể.
Thế nhưng thuốc dinh dưỡng không thể bổ sung nước.
Bờ môi xinh đẹp của quân vương bệ hạ một năm thì có chín tháng ở trong tình trạng nứt nẻ không thôi.
Đây chính là nguyên nhân dẫn đến nụ hôn không mợt mà mềm mại.
Quan chấp hành Lục nhận được mệnh lệnh chạy tới, dừng bước trước cửa, nhìn về phía cánh cửa không khép kín, mơ hồ nhìn thấy hai người trên ghế sa-lông, dựa sát vào nhau.
Lục Li hít một hơi sâu, đi vào.
"Thưa bệ hạ." Quan chấp hành trẻ tuổi biết vâng lời, không dám nhìn thanh niên đang quấn lấy bệ hạ nhiều, bởi vì đó là người của bệ hạ.
"Chào anh." Lúc này Văn Thu Tỉnh mới cùng Phong Đình chia sẻ xong một quả táo tây, kết quả càng ăn càng đói bụng: "Anh là quản gia ở đây à?"
"Tôi là quan chấp hành nội vụ nơi này." Lục Li trả lời.
Ồ?
Trong đầu người trái đất tự động phiên dịch danh hiệu thành tổng quản nội vụ.
"Thì ra là vậy." Văn Thu Tỉnh thấy y câu nệ quá mức, cũng mất đi hứng thú bắt chuyện, dù sao không phải mỗi người đều đối xử hòa ái với cậu: "Vậy làm phiền anh chuẩn bị một bàn cơm nước cho chúng tôi nhé."
"Bệ hạ?" Lục Li từng bị thanh niên hố một lần, lần này có chết cũng không dám trực tiếp gật đầu: "Ngài muốn dùng bữa chưa ạ?"
Văn Thu Tỉnh: "..."
Tư vị bị làm lơ một cách lộ liễu thật không dễ chịu.
"Cứ làm theo lời cậu ấy." Quân vương bệ hạ dựa vào lưng ghế, có vẻ thoải mái hiếm thấy.
"Vâng." Quan chấp hành Lục cung kính lui ra, âm thầm thả lỏng, xem ra tâm tình quân vương bệ hạ ghét ăn cơm nhà mình hôm nay không tệ.
"Quan chấp hành của anh hơi chảnh nhỉ." Giọng Văn Thu Tỉnh không nhỏ, không hề có ý muốn tránh tai mắt người khác.
Lục Li dừng bước, nghĩ thầm quả nhiên mi là cái loại hoạ thuỷ cậy sủng mà kiêu như ta tưởng tượng, phi, sau đó bỗng nghe thấy bệ hạ mở miệng: "Không hài lòng thì đổi."
Quan chấp hành Lục lảo đảo: "..."
Quan chấp hành rơi lệ đầy mặt, hoá ra tôi nhọc nhằn khổ sở hầu hạ ngài một năm còn không bằng người khác ưm ưm a a hầu hạ ngài mười phút.
Có lẽ đây chính là thứ gọi là đàn ông! Quan chấp hành Lục thầm mắng.