Hôm sau, rốt cục Tô Tô có thể thấy lại ánh sáng mặt trời sau mấy tháng trời bị giam cầm.
Vì đã lâu chưa gặp ánh mặt trời, Tô Tô vừa mới ra khỏi Hiên Viên mộ chỉ
thấy trước mắt chói chang, nàng giơ tay lên che mắt, để cặp mắt dần dần
thích ứng cường quang sau mới buông tay ra, chăm chú nhìn kỹ phong cảnh
xung quanh.
"Đừng vội xem." Ngọc tỳ bà cắp eo nàng đằng vân,"Bây giờ chúng ta đến
nội thành Tô thị thăm dò địa thế, rồi mai tính toán cụ thể."
"Được, nhưng mà..." Tô Tô còn chưa có nói xong, đã bị một trận gió mạnh
nghênh diện đánh úp lại làm nàng sặc sụa, chỉ phải ngoan ngoãn bảo trì
trầm mặc như trước.
Mị Hỉ hôm nay thật khác thường, không có náo nàng, ba người xẹt nhanh
như điện trong biển mây cuồn cuộn, ước chừng một khắc, một tòa thành trì khí thế hoành tráng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Còn chưa kịp vui mừng, một loạt tiếng la đinh tai nhức óc cùng tiếng
trống trận tốc hành rền vang tận trời, một mảnh chiến trường đầy rẫy
thây người, máu nhuốm đỏ đất, khuấy động nhân tâm....
Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ khá hưng phấn nhìn xung quanh tìm phương hướng chủ soái, lập tức tìm được Tô thị cách đó vài bước.
Dưới chân là cuộc chiến dần dần tan rã, hai bên đang đứng tại chỗ chỉnh
đốn quân ngũ, thanh lý chiến trường. Các nô lệ nhập đội phía sau cuồn
cuộn đi ra khỏi, đem thi thể chết trận bên ta kéo trở về, một mảnh xơ
xác tiêu điều, chỉ còn lại kiếm, kích và mũ rải rác khắp nơi.
Đây là lần đầu tiên Tô Tô nhìn thấy một cảnh tượng thây phơi khắp đồng,
máu tươi nhuộm đỏ đất như vậy, nàng bắt buộc chính mình mở to hai mắt,
nhìn thấy những thi thể không lành lặn, đem một màn này ấn sâu trong
đầu.
Thời đại loạn lạc, bốn phía đều là huyết tinh dã man này chính là nơi
nàng phải sinh tồn. Tô Tô trong lòng nói với chính mình, trận chiến
tranh này chẳng qua chỉ là màn nhạc dạo trước khi Võ vương phạt Trụ,
nàng lúc này chỉ là một cái quần chúng. Mà ngày sau trong cuộc chiến
Phong Thần, nàng không cách nào tự đặt mình đứng ngoài lề nữa. Nàng phải trăm phương ngàn kế tìm kẽ sống trong cõi chết.
Ngọc tỳ bà tất nhiên là không biết ý nghĩ trong lòng Tô Tô, thấy cặp mắt Tô Tô thẳng vọng chiến trường không nói một lời thì cho rằng là nàng bị sợ hãi, "Đáng thương, bây giờ ta liền mang ngươi đi gặp nữ nhi Tô Hộ."
Một tay che lại mắt Tô Tô, Ngọc tỳ bà che tầm mắt mang nàng ly khai
chiến trường.
Nội thành cơ hồ chỉ còn lại thân ảnh của những nữ thân quyến, nam nhân
phần lớn đi đánh trận, Mị Hỉ từ trên cao nhìn xuống, cười nói, "Xem tới
nữ nhi của Tô Hộ chúng ta cũng không nên làm cái gì."
Tô Tô nổi hắc tuyến, "Các ngươi nguyên lai là nghĩ làm cái gì sao."
Mị Hỉ đội kim mạt ngạch, thắt bím tóc, ngón trỏ dựng thẳng tại trước môi nhẹ nhàng "Suỵt" một tiếng, không có hồi đáp lời nói của nàng.
Trong khuê phòng của nữ nhi Tô Hộ, tiếng ồn ã của vu sư chiêu hồn cùng
với tiếng kêu khóc bi thương của gia nhân mơ hồ truyền tới, Tô gia nữ
nhi thế nhưng hôm nay lại hương tan ngọc nát.
Tô Tô mông lung nghĩ tới nguyên bản của Phong Thần Diễn Nghĩa, Đát Kỷ
chiếm đoạt thân thể Tô Hộ nữ nhi, thiếu nữ này thế nhưng trong tình
huống không người biết được tự tử chết đi trước khi tiến Triều Ca. Nhược hôm nay thiếu nữ này không
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 13 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-13.html#ixzz2Ybut8EL2
chết, sợ rằng Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ cũng giết chết nàng ta, để nàng thay thế nàng ta nhập Triều Ca...
So sánh với yêu, thì tính mạng con người thật quá yếu ớt, mỏng manh.
Tô Tô cụp mắt xuống, lần này có nên hay không phải buông tay? Nhược
không tránh khỏi kết cục trốn không thoát, chí ít nàng đã từng thử qua
chuyện đổi thay vận mệnh này, nếu như vậy kết cục tối hậu vẫn là con
đường chết, nàng cũng có thể cam tâm nhắm mắt.
"Thực là trời cho cơ hội." Ngọc tỳ bà che miệng cười, nói. "Hiện tại
chúng ta chỉ cần hủy đi ký ức của bọn họ, tạo một ký ức khác về ngươi là được."
Tô Tô nói, "Lỡ bọn họ hỏi về chuyện lúc trước hoặc phong thổ, ta sợ sẽ lộ ra dấu vết."
"Không cần lo lắng." Mị Hỉ nói, "Chúng ta tự nhiên sẽ vì ngươi an bày
tốt. Hãy nói ngươi lần này đại nạn không chết, chuyện cũ trước khi đều
đã quên, như vậy có thể che lấp được.''
Mất trí nhớ a….
Tô Tô bất lực lắc đầu, thủ đoạn này nguyên lai đã sớm thịnh hành tại Thương triều.
Lúc trở về, như thường lệ, buổi tối Mị Hỉ bay tới dạy văn tự, trước khi
kết thúc khóa học nửa canh giờ, hắn cấp Tô Tô một bó to mai rùa, "Những
gì ta có thể dạy đều đã dạy cho ngươi, tối nay là đêm cuối giảng bài,
ngày mai ngươi tự học đi, ban ngày ta và Ngọc tỳ bà sẽ định kỳ kiểm
tra."
Tô Tô ngây ngốc tiếp nhận núi mai rùa cao ngất che chắn cả tầm mắt nàng.
Mị Hỉ đầu cũng không quay lại bỏ đi.
Thế là, một tháng thời gian nói ngắn nhưng không ngắn, nàng càng chặt chẽ tu luyện lặng yên không một tiếng động.
Sáng sớm ngày cuối cùng, Tô Tô bị Ngọc tỳ bà đưa đến nội thất, dưới ánh
sáng mông lung của dạ minh châu, nàng trông thấy một bộ cẩm y hoa lệ
treo ở vách tường.
Cẩm y tiên lộ chu sa, lộng lẫy nhưng thanh thoát, ở thắt lưng đơm một
đóa hoa lớn màu đen, nổi bật vòng eo, làm vòng eo có vẻ nhỏ xinh.
Ngọc tỳ bà sửa sang lại một đầu tóc dài đen nhánh mềm mại của Tô Tô, đội lên quan nón khảm mã nảo trân châu, cố định búi tóc. Tô Tô chú ý sau
quan nón có kèm theo trân châu liên khâu, đồng thời còn có một đôi bông
tai mã não cùng với vòng tay đồng bộ... Haiz., này hình như hơi bị xa
hoa a.
Gương mặt Tô Tô đang bị Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà nắm vẽ vẽ tô tô, nàng cẩn
thận dè dặt khống chế bắp thịt trên mặt mở miệng hỏi, "Như vậy gặp Trụ
vương có phải hơi quá khoa trương?" Thân là nữ thân quyến của thị tộc
chiến bại, tại chiến bại hôm đó lại mặc trang phục lộng lẫy xinh đẹp...
Này không phải hơi phô trương sao.
Mị Hỉ nói, "Sau khi chiến tranh kết thúc, bên chiến thắng có quyền lợi
đoạt hết tài tư của bên chiến bại, bao gồm nữ nhân của bộ tộc... Cho nên khi chiến cuộc đã định, biết được thắng thua, tất cả nữ thân quyến của
bên chiến bại đều mặc vào y phục hoa lệ nhất, chờ bên chiến thắng đến
chọn lựa"
Tô Tô nói, "Thì ra là thế."
Sau một hồi tinh tế tạo hình trang phục, làn da trắng nõn nà, làn mi rậm cong vút, đuôi mắt được phác hoa dài nhỏ dễ thương, nụ cười tươi sáng,
mặt phấn má đào, dung mạo sáng trong...
Ngọc tỳ bà có chút vừa lòng đánh giá nàng, "Tô Tô, hiện tại xưng ngươi tuyệt sắc cũng không đủ."
Đáng tiếc sắc mặt Tô Tô không chút vui mừng, giờ phút này nàng cũng
không dám thở mạnh. Sợ một cái tùy ý, vòng eo nhỏ nhắn kia một giây sau
lập tức nổ tung.
Mị Hỉ nói với Tô Tô, "Ngươi còn có vấn đề gì nữa không?"
Tô Tô gật đầu, một vấn đề quan trọng là — ngón trỏ chỉ chỉ lỗ tai, "Nhãn tình và lỗ tai của ta như thế nào thu hồi?" Cũng không thể đính lên
chúng nó đi dụ hoặc Trụ vương a.
"Chỉ vấn đề này thôi?" Mị Hỉ giương tay áo phất qua phất lại trước mặt
Tô Tô, "Ta dùng chút thủ thuật che mắt, ngoại trừ yêu quái cùng vài
người tu đạo pháp thuật tinh thâm, phàm nhân không có thể thấy được chân thân của ngươi, ngươi có thể yên tâm du tẩu tại nhân gian."
Tô Tô nghe xong mặt mày thoáng chốc giãn ra, còn chưa kịp nói cái gì
nữa, chỉ thấy bên hông căng thẳng, một giây sau đã bị Ngọc tỳ bà ôm vào
trong ngực.
"Ngươi hiện tại cũng chưa được ổn lắm." Ngọc tỳ bà bật cười lớn, nghiêng đầu hôn lên môi Tô Tô!
Tô Tô trừng lớn mắt, nháy mắt hóa đá—
"Mùi vị không tệ." Ngọc tỳ bà liếm liếm môi, buông ra Tô Tô đứng thẳng
lên, quạt lông vuốt nhẹ cằm nàng, "Nhìn gương đi, thích lễ vật này của
ta không?"
Thích... thích gì?
Tô Tô tỉnh hồn nhìn qua gương đồng, chỉ liếc mắt một cái, lại như bị
điện giật, hai tay ôm mặt trừng to mắt nhìn thiếu nữ mười sáu tuổi quen
thuộc trong kính—
Nàng...
Nàng cải lão hoàn đồng?!
Tô Tô không dám tin đánh giá lại một lần, trong kính khuôn mặt lờ mờ là
hình dạng thời thiếu nữ của nàng, nhưng bất đồng chính là, nàng bây giờ
quanh thân sớm đã cởi bỏ sự ngây ngô, kiều mỵ bức nhân uẩn uẩn hàm
quang.
Ngọc tỳ bà nói, "Ngươi sẽ không cho rằng ta để cho ngươi vác gương mặt
đại nương kia đi câu dẫn Trụ vương? Gương mặt trẻ trung hiện giờ mới đủ
chói lọi."
Tô Tô: "…"
Hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, quân đội của Trụ vương cùng thời khắc đó cũng đã giương cao cờ tiến vào nội thành.
Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ mang theo Tô Tô sớm đã chờ ở lộ tuyến mà Trụ vương
vi hành. Nơi phương xa tiếng gót sắt ầm ầm, bụi mù dày đặc cả mười dặm,
dẫn đầu đội quân là một thân ảnh to lớn, Đế Tân mái tóc dài búi cao mặt
không biểu tình một tay thủ sẵn một cây cự kích, kim tỏa giáp, huyền
chiến bào, ngọc đai lưng, một tay kia khống chế dây cương đạp bụi mà
tới...