Liên tục tới chạng vạng, yến hội rốt cục sắp kết thúc.
"Tô phi." Hoàng phi đột nhiên thân mật lôi kéo tay Tô Tô, "Hồi trước có
nghe ca ca nhắc qua, nữ nhi của Tô Hộ ở Ký châu quốc sắc thiên hương hát hay múa giỏi. Hôm nay sẵn dịp, muội muội hãy nhảy một khúc trợ hứng
đi."
Tô Tô dịu ngoan đáp, "Chỉ là lời tán thưởng, khó đăng nơi thanh nhã."
Khương hậu bưng chén rượu trước mặt lên hớp một ngụm, nói, "Tô phi quá
khiêm tốn. Những năm qua toàn là Dương phi hiến vũ, bản cung còn chưa
gặp qua điệu vũ của Tô Phi. Tại Ký châu thanh danh truyền xa, chắc hẳn
cũng có chỗ hơn người."
Hai người không hẹn mà cùng điểm trúng Ký châu...
Thấy bọn họ chưa hề dừng lại dò hỏi hoài nghi, thiếu nữ cụp mắt, xấu hổ
nói. "Tô Tô vũ kỹ thô sơ, vẫn là không nên làm trò cười cho người trong
nghề."
Nội tâm phát điên, nàng trừ bỏ học vài khóa vũ đạo vô tri thời sơ cấp
trung học, một chút điệu múa bụng Ấn Độ, đã mười mấy năm chưa nhảy lại.
Không kể vũ bộ đã quên toàn bộ... Khụ, eo cũng đã cứng ngắc, ngay cả căn bản nhất là bẹt chân ra xa cũng không thể làm được, quan trọng hơn là
nàng cũng không biết Thương lưu hành cái dạng nhảy nhót gì, chả lẽ nàng
cứ tự do phát huy điệu nhảy Hiphop, luyện Thái cực, múa yoga?
Vậy suy đoán Đế Tân sẽ được cơ hội hỏng hết mặt mũi trước toàn bộ quân thần đi = =!
Khương hậu trên mặt ôn hòa, ngũ điệu cường thế, "Thế nào, Tô phi chính là không nguyện múa vì bản cung?"
Hậu cung đứng đầu ra oai, chính là "Dạ", cũng phải nói "Không phải".
Cặp mắt Tô Tô lướt đi tìm kiếm bóng dáng Đế Tân trong đám triều thần, hy vọng có thể đúng lúc tìm được cứu binh. Không nghĩ, tầm mắt mơ hồ, tiếp theo nháy mát liền thấy Khương Thượng đứng sau lưng đám người.
Cặp mắt hắn xa xăm, đối diện với ánh nhìn của nàng cũng chỉ là bình tĩnh nhìn lại, không có tránh đi.
Tô Tô không dấu vết thu hồi mắt, kiên trì nói vói Khương hậu, "Hoàng hậu và Hoàng phi tỷ tỷ đã kiên trì như thế, Tô Tô cùng đành phải bêu xấu.
Nhưng.... nhưng mà... cũng nên mời bệ hạ……" m cuối lộ ra vẻ e lệ rụt rè
không thôi.
Hoàng phi lại do dự.
Hôm nay chủ động khơi mào ca múa, là bởi vì lời đồn, nữ nhi Tô Hộ trước
khi tiến Triều Ca trên đường bị yêu nghiệt hãm hại, thay xà đổi cột.
Nhưng lại gặp nàng chủ động đề cập muốn nhượng Đế Tân một đạo quan vũ,
mượn hoa hiến Phật...
Khương hậu cũng lập tức lệnh cung nhân thỉnh Đế Tân, rồi nói "Tô phi nên vì bệ hạ hiến vũ."
Tô Tô biết rõ hôm nay gặp xui, nàng liếc mắt oán hận về phía Khương
Thượng, cũng biết rõ vận khí nàng không hề tốt, không dễ dàng đi một cái Văn Trọng, hiện tại lại tới nữa một cái Khương Thượng, số phận đen đủi
không dứt.
Hoàng phi hỏi, "Muội muội, ngươi có cần chuẩn bị vũ y?"
Tô Tô trả lời, "Cám ơn Hoàng phi tỷ tỷ, không dám làm phiền." Chính là
có muốn làm phiền cũng không tác dụng, nơi này hoang vu dân dã, từ chỗ
nào nhảy ra mội kiện vũ y, nàng dĩ nhiên sẽ không đem lời khách sáo của
Hoàng phi nghĩ là thật.
"Vậy Tô phi còn có cái gì cần chuẩn bị?" Khương hậu thật thanh tao lịch sự hào phóng hỏi.
Tô Tô lắc đầu, âm thầm đút tay vào ống tay trái thăm dò túi gấm nhỏ giấu trong đó, tìm đến linh vũ, may mắn hôm nay nàng có đề phòng...
~~o~~
Hiên Viên mộ.
"Thế nào?"
Ngọc tỳ bà kỳ quái nhìn Mị Hỉ đột nhiên xoay người nhảy dựng lên, vội vàng muốn vào hiện thế.
Mị Hỉ đầu cùng không quay lại, trả lời, "Cái gia hỏa phiền toái Tô Tô đã xảy ra chuyện."
Ngọc tỳ bà lấy tay áo che miệng, "Đã lâu không nhìn thấy nàng, đi, đi, chúng ta đi xem thành quả chúng ta huấn luyện cũng tốt."
~~o~~
Lúc Đế Tân có mặt, nhìn thấy thiếu nữ cúi đầu đứng ở chính giữa, mỗi lần hắn gặp nàng, nàng cơ hồ đều là cúi đầu, lấy một loại tư thái dị thường thuận theo và ngượng ngùng đối mặt mọi người.
Cho dù là thỉnh thoảng tùy hứng phát cáu, nhưng đây vẫn là tư thái của kẻ yếu, trìu mến hướng hắn khẩn cầu.
Cũng có lẽ, kẻ yếu là màu sắc tự vệ của nàng, là phương thức ngụy trang
để sinh tồn của nàng. Nữ nhân cam nguyện sắm vai kẻ yếu, nàng là người
duy nhất trong số các nữ nhân cường thế lĩnh binh tham gia những cuộc
chinh chiến tranh đoạt lại các triều đại.
Không thể trái ngôn, thân là đế vương, Đế Tân trong lòng đồng dạng chôn
sâu chủ nghĩa đại nam tử, hắn hiếu chiến, dĩ nhiên chẳng hề mặn mà với
những nữ tử tính tình cương ngạnh tương đương hắn, một cái nữ tính một
lòng chịu phụ thuộc vào hắn, xem hắn là chúa tể, cộng thêm mỹ mạo ngoan
ngoãn hồn nhiên không hề có tính uy hiếp như Tô Tô, đối với hắn mà nói
là cực kỳ mới mẻ cũng không thể nghi ngờ là đầy lực hấp dẫn.
"Bệ hạ..." Thiếu nữ biết rõ Đế Tân tới, hướng hắn cúi đầu, "Bệ hạ, có muốn xem Tô Tô múa?"
Đế Tân trả lời, "Trẫm cũng là lần đầu tiên biết Tô Tô thiện vũ, trước đây sao lại giấu?"
"Kỹ nghệ Tô Tô thô thiển, nào dám làm trò cười trước mặt Dương phi tỷ tỷ."
Hoàng phi hào sàng cười nói, "Muội muội đã quá khiêm nhường, hiện tại bệ hạ đã đến, muội muội sẽ múa chứ?"
Tô Tô đáp, "Có thể đợi thêm một chút nữa được không, lúc mặt trời lặn thì mới múa?"
Hoàng hôn, là thời khắc ma quỷ lộng hành.
Tô Tô âm thầm chà nhẹ linh vũ giấu trong tay áo, cuồng đánh SOS: Mau tới cứu người, không đúng, mau tới cứu hồ ly a ~ chậm thêm vài bước sẽ trở
lại thu xác hồ ly a.
Đột nhiên, đầu ngón tay chạm vào linh vũ như bị phỏng, tiếng tim đập của Ngọc tỳ bà truyền tới, "Tới tới, ta và Mị Hỉ cùng đến."
Tô Tô nhìn sắc trời, một mặt trời tròn đỏ đang dần dần chìm xuống sau đỉnh núi... Đã đến giờ.
Tô Tô dùng tất cả khả năng chậm bước chân chuyển đến một nơi bằng phẳng, đồng thời trong lòng dùng hết khả năng tốc độ siêu nhanh miêu tả tình
huống trước mặt. Bên kia trầm mặc một chút, lần này là âm thanh của Mị
Hỉ truyền tới, "Hôm nay vừa vặn Ngọc tỳ bà ở đây, nàng sẽ giúp ngươi."
"Thế nào giúp?" Tô Tô nỗ lực bảo trì tốc độ con kiến đi kéo dài thời gian.
"An tâm một chút chớ vội nóng nảy, ta liền tới" Ngọc tỳ bà tự tin trả
lời, đột nhiên nàng kinh ngạc "A" một tiếng, "Bên ngươi có thuật sĩ!"
Hai mắt Tô Tô xẹt qua đám quần thần, phút chốc khóa lại trên gương mặt Khương Thượng.
Nàng nhìn thấy hắn, khuôn mặt của hắn trở nên ngưng trọng sau khi Ngọc
tỳ bà và Mị Hỉ có mặt, chắc hẳn cũng phát giác có yêu tà xâm nhập hội
trường.
Tô Tô do dự, hay là... để Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ trở về đi, Khương Thượng
này đạo pháp cao thâm, không biết hai người bọn họ liên thủ có thể đối
phó được hắn hay không.
"Tới cũng đã tới, đừng quá lo lắng, không chừng hắn còn không phải là
đối thủ của chúng ta." Ngọc tỳ bà trấn an, "Càng huống chi, ta chỉ là ám ảnh, sẽ không mạo hiểm tới gần."
"Ám ảnh?"
"Ngươi buông lỏng thân thể, không cần khẩn trương." Ngọc tỳ bà thấp
giọng nói, "Tạm ngừng hô hấp, mũi miệng khẽ nhếch, bảo trì tâm cảnh bình thản, sau đó tiếp nhận nguyên linh của ta..."
Tô Tô hơi chần chờ, rồi mặc cho Ngọc tỳ bà muốn làm gì thì làm…Bất quá
chốc lát, một cỗ âm hàn khí đột nhiên rót vào miệng mũi, quyền khống chế thân thể trong nháy mát đã bị cướp lấy, Tô Tô giờ phút này phảng phất
như là kẻ thứ ba, có thể suy nghĩ lại không thể nói cùng không thể động.
Nơi này ở gần vách núi, gió núi mạnh mẽ, Đế Tân chỉ thấy nàng hơi run
rẩy trong cơn gió mạnh, sau đó lại tái hướng hắn cúi đầu, phút chốc phất lên tay áo, nghê thường đong đưa, thắt lưng tung bay.
Hai cánh tay nàng theo thân thể vận luật tiết tấu chậm rãi giãn ra, cẩm
tú khoe eo nhỏ, uyển chuyển mềm mại, từng cử động câu chân, khom lưng...
Theo vũ động, ngay từ lúc mất cảm giác khống chế thân thể, Tô Tô chỉ
thấy tứ chi của mình phảng phất như có ý thức tự chủ vậy, dần dần dâng
lên hình như có hình như không cảm giác quen thuộc. Ngọc tỳ bà hơi hơi
kinh ngạc,
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 34 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-34.html#ixzz2YbzTthty
thả lỏng quyền khống chế thân thể nàng ra một chút, Tô Tô và Ngọc tỳ bà
trang nghiêm ăn ý nhau mười phần, đem ngôn ngữ tứ chi phát huy đến tận
cùng...
Một cái nhăn mày, một nụ cười của thiếu nữ gian lãm tận phong hoa, váy
nhẹ nhàng không dính bụi, vòng eo nhỏ nhắn đong đưa. Như mẫu đơn sơ nứt
nhụy, trong phút chốc thổ lộ Phương Hoa...
"Quả thật không phụ thịnh danh!" Trong một mảnh kinh diễm yên tĩnh, Đế
Tân vỗ tay mà cười, "Hoàng hậu, kỹ thuật nhảy uyển chuyển nhân gian hiếm thấy như thế, là chi bảo của Triều Ca ta a."
Khương hậu từ lúc Tô Tô bắt đầu nhảy múa, tầm mắt chưa từng rời khỏi
người nàng, nghe đến lời ấy của Đế Tân, Khương hậu hiền lương đáp, "Tô
phi thiện vũ danh không giả, bất quá cũng không đủ để gọi chi bảo. Hiên
nhân nhiều như mâu, vặt mọn mà quý. Nhược cái gọi là thiên có bảo, nhật
nguyệt tinh thần; địa có bảo, ngũ cốc lâm viên; quốc hữu bảo, trung thần lương tướng; gia có bảo, hiếu tử hiền tôn. Bốn thứ kia, mới nên gọi là
chi bảo thiên địa ban cho quốc gia chúng ta."
Khương hậu vừa mới nói xong, lập tức có triều thần bợ đít, "Hoàng hậu quả thật hiền thục đại tài"
Tô Tô trợn trắng mắt, Đế Tân bất quá một câu nói đùa, các ngươi thay
nhau tích cực như vậy làm chi, không phải cấp nhân gia ngột ngạt sao.
Ai ngờ hiện thế báo tới được như vậy mau, ngay sau đó liền có ba vị
triều thần đồng thời bước ra khỏi hàng, đem nàng liệt vào đối tượng công kích trọng điểm.
"Thần nắm giữ hơn mười chi cùa Tư Thiên quán, vì bảo quốc an dân, tĩnh
mị trừ yêu, lây long quốc gia sự, thần nghe thấy quốc gia tương hưng,
trinh tường tất hiện; quốc gia tương vong, yêu nghiệt tất sinh. Đêm qua
thần xem thiên tượng, trông thấy sương mù quái dị chứng tỏ có điềm xấu,
yêu quang nhiễu nội điện, thảm khí bao phủ thâm cung."
"Yêu mỵ hoặc nhân, bệ hạ cung lâm đại điện, trước có Văn thái sư, hậu có Chung Nam sơn Vân Trung Tử phát giác yêu xâm nhập cung đình, đặc tiên
kiếm Cự Khuyết, trấn áp yêu mỵ. Thần và Tư Thiên quan thương thảo mấy
ngày, thấy việc này không thể không hiểm ác, từ sau khi Tô phi vào cung, dị sự liên tục xuất hiện trong cung điện. Chúng thần không tránh búa
rìu, liều chết thưởng ngôn, hơi tận thần tiết. Nếu như thần ngôn không
sai, hi vọng bệ hạ sớm hạ ngự âm, tốc tử thi hành. Chúng thần vô cùng
chịu không nổi khủng hoàng! Cẩn xin bệ hạ lắng nghe."
Thi hành... Thi hành cái gỉ?
Bộ mặt Tô Tô run rẩy một chút, cái gì nàng cũng không kịp làm a!
Đế Tân mắt thấy thiếu nữ lo sợ không yên vô thố nhìn hắn, đạm đạm nói,
"Khanh ngôn thậm thiện. Vân Trung Tử đã từng tiến kiếm trừ yêu, đã chứng thật Tô phi không phải yêu tà, hôm nay tại sao lời đồn yêu quỷ lại xuất hiện nơi cung đình?"
"Bệ hạ." Khương Thượng hai mắt khóa lại Tô Tô, bình tình nói, "Đang ngồi đang có yêu tà, thần nguyện vì bệ hạ phân ưu."