Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 37: Chương 37: Đánh nhau




Lý Diễm hẹn Dương Mai đi dạo phố, sau một buổi trưa quét sạch phố xá, hai người phụ nữ xách theo túi lớn túi nhỏ ngồi ở một tiệm cà phê yên tĩnh.

Trong lúc thưởng thức chiến lợi phẩm, Lý Diễm phát hiện Dương Mai đang thất thần, nước trà trước mặt còn chưa uống đã bị gió điều hòa trên đỉnh đầu thổi xuống lạnh ngắt, chỉ lo cúi đầu xem di động.

Lý Diễm thò lại gần liếc mắt một cái, Dương Mai đam tìm kiếm Hô Luân Bối Nhĩ trên Baidu (Hô Luân Bối Nhĩ hay Hulunbuir là một thành phố tại đông bắc Khu tự trị Nội Mông Cổ).

“Sao vậy, muốn đi du lịch à?” Lý Diễm hỏi.

Dương Mai cũng không ngẩng đầu lên chỉ có lệ mà “ừ” một tiếng, qua một hồi lâu mới thêm một câu: “Dù sao nghỉ hè cũng phải tìm một chỗ đi chơi.”

Lý Diễm thở dài một hơi: “Cậu còn có nghỉ hè, giống tớ đây, từ khi tốt nghiệp đại học đã không còn nghỉ hè nữa rồi.”

Dương Mai cười: “Cậu có thể xin nghỉ mà.”

“Cũng đúng.” Lý Diễm hứng thú bừng bừng bò qua, “Hô Luân Bối Nhĩ, mang theo tớ nhé.”

Dương Mai yên lặng nhìn Lý Diễm: “Tớ nghĩ cậu sẽ không đi Hô Luân Bối Nhĩ để phá hỏng thế giới hai người của chúng tớ.”

Đã rõ, Hô Luân Bối Nhĩ là đi cùng Giang Thủy, không phải cùng cô ấy.

Lý Diễm xoa tóc dựa về phía sau, kêu rên một tiếng thật thấp: “Tớ muốn mùa xuân thứ hai!”

Kêu rên xong, cô ấy liếc mắt nhìn về phía đối diện, người bên kia mặt không đổi sắc tim không nhảy, chỉ lo xem tin tức, Lý Diễm lập tức thu hồi biểu tình như mưa rền gió dữ của mình, tình chân ý thành mà nói: “Hai người đi Hô Luân Bối Nhĩ chính là lần đầu tiên đi du lịch sau khi qua lại nhỉ, được đấy, tốt lắm. Tớ chúc phúc cho cậu.”

Dương Mai nhấp miệng không tiếng động cười cười, bốn chữ cuối cùng (“Tớ chúc phúc cho cậu” trong tiếng Trung chỉ có 4 chữ: 我祝福) kia Lý Diễm là nghiến răng nghiến lợi mà nói, cô nghe ra được.

Cũng mặc kệ Lý Diễm nghiến răng nghiến lợi như thế nào, Dương Mai nghĩ, lần du lịch này cô đi định rồi.

Cô thật sự rất muốn đi.

Hành trình đi Hàng Châu quá qua loa, trên đường lại xảy ra biến cố. Nơi đó lại quá gần bọn họ, một chút cảm giác ra ngoài du lịch cũng không có. Cô nghĩ, nếu đã quyết định đi chơi, không bằng chọn nơi xa một chút, sau đó tắt điện thoại đi, không để người khác quấy rầy.

Còn có việc ở cửa hàng, giao trắng cho Tiểu Hà cô cũng không quá yên tâm — trạng thái gần đây của Tiểu Hà không tốt lắm.

Dương Mai ngẩng đầu, nói với Lý Diễm: “Lý Diễm, nếu không cậu giúp tớ xem vừa hàng… mà thôi.”

Trạng thái Tiểu Hà không tốt có quan hệ tới Lý Diễm. Hai người này xui xẻo giống nhau, bị cùng một gã đàn ông lừa đảo.

“Làm sao vậy?” Lý Diễm hỏi.

“Không có gì.”

Lý Diễm nhún nhún vai, không tiếp tục hỏi. Đôi mắt nhìn về hướng ngoài cửa sổ, một lát sau ánh mắt lại không thể di chuyển nữa.

Các cô ngồi ở lầu hai của tiệm cà phê, vị trí sát cửa sổ. Hôm nay mây đen dày đặc, nhìn kiểu này không bao lâu nữa trời sẽ mưa.

Ánh sáng không tốt nhưng Lý Diễm mắt sắc, vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra người đứng dưới lầu kia.

Vai rộng eo thon, cao ráo da đen.

“Ai ai, Dương Mai cậu nhìn xem, phía dưới không phải là Giang Thủy sao?”

Thân hình cùng dáng vẻ của Giang Thủy đều có đặc điểm đặc biệt, rất dễ dàng phân biệt. Bên trên mặc áo phông chữ T màu đen, phía dưới là quần cao bồi, cách ăn mặc thường thấy nhất của anh.

Anh đứng bên một chiếc xe Mercedes màu đen, rất an tĩnh, đầu cúi xuống theo một góc độ nhất định, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lý Diễm hỏi: “Muốn đi xuống hay không?”

Mông cô ấy đã nhổm lên nhưng thấy Dương Mai chưa di chuyển nên lại ngồi trở về. Khi lại nhìn qua, dưới lầu đã không thấy Giang Thủy đâu nữa.

“Ấy, người đâu rồi?”

Dương Mai nhíu mày, nhìn chằm chằm xe Mercedes màu đen dưới lầu, không lâu sau, xe chạy đi.

“Lái xe đi rồi.”

“Không thấy xe mà…” Lý Diễm nhìn vài lần, bỗng nhiên hiểu ra, đôi mắt trừng thật lớn, “Cái gì cái gì? Cậu nói không phải là chiếc siêu xe mới vừa kia chứ!”

Lý Diễm kinh ngạc Dương Mai có thể lý giải. Bởi vì cô cũng vô cùng kinh ngạc — khi thấy Giang Thủy móc chìa khóa xe mở cửa ra rồi ngồi lên trên.

Đối với Dương Mai mà nói, loại cảm giác này rất không thoải mái. Nhưng cũng không xa lạ.

Loại cảm giác không thoải mái này trước kia cô cũng từng có — thời điểm ở cùng Tống Cường, Tống Cường cho cô cảm giác xa cách, thần bí. Này hết thảy đều bởi vì đã thay đổi tình cảm.

Nhưng Dương Mai có thể khẳng định, loại chuyển thay đổi tình cảm này, sẽ không phát sinh trên đầu cô và Giang Thủy.

Cô cảm thấy mình có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu người đàn ông này, bởi vì anh vô cùng đơn giản. Nhưng ở chung một thời gian cô lại phát hiện, anh đơn giản cũng không phải là đơn giản thuần túy.

Trong lòng Giang Thủy có bí mật.

Cho nên Dương Mai nhìn không thấu anh.

Một tuần kế tiếp, Dương Mai đều không nhìn thấy Giang Thủy. Giang Thủy gọi điện thoại cho cô đều chỉ là thăm hỏi đơn giản. Dương Mai rất thuận theo tâm ý anh, anh không đề cập tới, cô cũng không hỏi. Bởi vì cô cảm thấy theo đuổi người khác không thú vị.

Sáng sớm thứ hai, Dương Mai như thường ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, chỉnh trang xong, đang định đi đến cửa hàng xem sao thì nhận được điện báo xa lạ.

Thanh âm trong điện thoại rất không khách khí: “Cô Dương phải không? Mời cô nhanh chóng đến đồn công an Thành Tây một chuyến.”

Đồn công an Thành Tây và nhà Dương Mai ở hai đầu thành phố, một đông một tây. Dương Mai gọi xe qua, trên đường bị kẹt xe, một giờ sau mới đến nơi.

Người trong sở hẳn là đợi đã lâu, đến khi cô tới, cũng không ai liếc nhìn cô một cái — thời gian trôi qua đã lâu, bọn họ đang làm chuyện khác, có lẽ đã quên mất cô rồi.

Dương Mai chủ động đi qua, chào hỏi một người cách sát đang ngồi viết lách trên bàn. Cô rất khách khí, cố tỏ vẻ thân thiện.

Người cảnh sát lại tương phản, anh ta bị người đánh gãy suy nghĩ, ngẩng đầu nhíu mày tỏ ra không hài lòng, thấy phía trước là một gương mặt phụ nữ xa lạ, mày nhíu càng chặt hơn, sau đó mới giãn ra.

Người cảnh sát suy nghĩ cẩn thận: “Cô chính là cô Dương?”

Dương Mai nói: “Đúng vậy.”

“Cô đi theo tôi.”

Tiếng kẽo kẹt do chân ghế dựa bằng thép cọ lên nền đá hoa cương vang lên, vừa lúc chặn đường đi của Dương Mai. Dương Mai nhìn xuống một cái, lại ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, phát hiện người cảnh sát kia đã đi xa, cô không dám lại trì hoãn, đành vòng qua cái ghế kia bước nhanh theo sau.

“Có người tới bảo lãnh anh. Này.” Sau khi đi vào, người cảnh sát thuận tiện mở đèn.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, bởi vậy gian phòng kia rất tối, bức màn mở ra, không đến mức đen hoàn toàn, nhưng dưới ánh sáng như vậy, không thể nhìn thấy chữ, cũng không thấy rõ mặt người.

Dương Mai lại ở dưới ánh sáng tối tăm như vậy có thể thấy rõ mặt Giang Thủy.

Anh cô độc ngồi xổm ở một góc, sau lưng hơi nâng lên, hai cánh tay toàn bộ đều đè trên đầu gối, bàn tay rủ xuống tự nhiên. Gương mặt góc cạnh kia lạnh lùng, thời điểm tiếng giày cao gót của Dương Mai vang lên, gương mặt kia mới ngẩng lên.

Trong nháy mắt, ánh mắt Giang Thủy dại ra, trống rỗng, cái gì cũng không có.

Dần dần mới có lại sắc thái cùng độ ấm.

Dương Mai cũng ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt Giang Thủy, thanh âm thực nhẹ: “Lạnh không?”

Giang Thủy nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu, mới lắc lắc đầu.

“Cô cũng đừng hỏi anh ta lạnh hay không, hôm nay có lạnh cũng là mùa hè.” Người cảnh sát nói, “Cô xem bọn họ đi, bị anh ta đánh thành cái dạng gì rồi.”

Bên kia cũng có người, đó chính là “bọn họ” trọng miệng cảnh sát.

Dương Mai nhìn qua, đó là ba người đàn ông, vừa lùn vừa gầy như khỉ, không giống người địa phương, trên mặt có những mảng màu sắc thể hiện mức độ nặng nhẹ khác nhau, nghiêm trọng nhất là một người bị sưng cao một bên cạnh mắt, giống như lót thứ gì bên dưới da.

Người cảnh sát nói: “Đánh nhau. Nhìn xem nhìn xem, đánh người ta thành như vậy. Xuống tay quá độc ác.”

“Là bọn họ đánh tôi trước.”

“Anh còn nói lý?” Người cảnh sát rất không hài lòng với việc Giang Thủy nói chuyện ở thời điểm này, anh ta không quá muốn biết quá trình mà chỉ coi trọng kết quả. Kết quả chính là, Giang Thủy lấy một chọi ba, đánh ba người gầy gò trở thành mập mạp.

“Đánh nhau không cần phân đánh trước hay đánh sau, đánh nhau chính là không đúng.” Người cảnh sát nhân cơ hội giáo dục, “Mỗi ngày đã đủ bận còn gây ra nhiều chuyện như vậy …”

Dương Mai ai nói cũng không nghe chỉ lẳng lặng nhìn Giang Thủy: “Anh bị thương sao?”

Giang Thủy lắc đầu, Dương Mai gật gật đầu, chuyển qua nhìn người cảnh sát bên cạnh: “Tôi muốn biết nguyên nhân chuyện này.”

Người cảnh sát tìm chiếc ghế ngồi xuống: “Chỉ là một chút việc nhỏ.” Anh ta chỉ tay nói: “Anh ta cướp việc của người này, hai bên có xung đột lợi ích, không hài lòng, liền đánh nhau.”

Lúc này, một trong ba người bên kia nói: “Xe vốn là tôi lái, tôi chỉ dựa vào chút tiền lương này kiếm ăn. Nào nghĩ đến hắn nửa đường chạy ra…”

“Việc gì?” Dương Mai đánh gãy hắn.

Người kia tĩnh một chút mới nói: “Là… lái xe.”

Dương Mai: “Lái xe cho ai?”

“Tổng giám đốc Trần.”

“Tổng giám đốc Trần nào?”

“Hoàng…” Người kia bỗng nhiên phản ứng lại, “hừ” một tiếng nói, “Cô là ai chứ, hỏi nhiều như vậy.”

Dương Mai không phản ứng hắn, cô chuyển hướng sang cảnh sát: “Tiền thuốc men của ba người bọn họ chúng tôi sẽ trả.”

Người cảnh sát kia cười một chút, ngón tay giơ lên chỉ vào ba người bên kia: “Kia khẳng định là các người trả, ngoại trừ ba người kia, bệnh viện còn có một người.”

Dương Mai ngừng lại, người cảnh sát nói tiếp: “Cô Dương, tôi xem cô cũng không phải người không nói lý lẽ, sao lại có quan hệ với loại đàn ông như thế này? Người này khẳng định có khuynh hướng bạo lực, bằng không lấy một chọn bốn không rơi vào thế hạ phong, còn làm một người vào bệnh viện. Quá độc.”

Dương Mai hít hít mũi, nhìn về phía sau. Đầu Giang Thủy lại vừa chuyển, nhìn về một phía khác.

Cô cũng không nói gì, đi làm thủ tục bảo lãnh Giang Thủy ra khỏi đồn công an.

Bên ngoài trời mưa, không lớn, từng hạt mưa tí tách tí tách nhỏ xuống.

Dương Mai đứng ở cửa không nhúc nhích, theo bản năng nhìn lên bầu trời, người đàn ông bên cạnh cô cúi đầu nhìn bậc thanh rồi đi xuống từng bước một.

“Trời mưa.” Dương Mai từ phía sau kéo lấy tay áo trái của Giang Thủy.

Giang Thủy ngẩng đầu thấy, nhẹ nhàng “À.” Một tiếng

Anh không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ, một nửa dưới mái che, một nửa dầm mưa.

Dương Mai nhìn thẳng vào gáy anh: “Xe Mercedes anh chạy đâu?”

Bả vai Giang Thủy cứng đờ, vô ý thức nắm chặt tay đưa vào túi quần, ngừng trong chốc lát mới nói: “Anh ngồi xe cảnh sát tới đây.”

“Ừm, được rồi.” Dương Mai gật đầu, một lát sau lại nói, “Bây giờ thì sao, tính trở về thế nào?”

Giang Thủy quay đầu lại, trầm mặc nhìn cô.

Cô cũng nhìn anh chăm chú như thế, cười nói: “Đã lãng phí rất nhiều thời gian, ông chủ sẽ không trừ tiền công của anh chứ?”

Giang Thủy cắn chặt răng, Dương Mai đi vài bước xuống dưới, giống anh, một nửa ở trong mưa, một nửa dưới mái che. Cô nói: “Trên người anh có tiền không?”

“…” Anh sờ sờ túi, trống không. Ví của anh để ở trong xe.

“Không có.”

“Em có, dùng của em trước.” Dương Mai đưa tiền cho Giang Thủy, bên kia vừa muốn nhận, tay cô bỗng nhiên rụt trở về — cô phát hiện khóe miệng anh có vết thương.

Thì ra cũng không phải anh không tổn hao lông tóc gì. Cũng đúng, dù có thể đánh nhau cũng là đánh với bốn người đàn ông, sao có thể không bị thương.

Dương Mai nói: “Nơi khác thì sao, có hay không?”

Giang Thủy: “Không có.”

“Đừng gạt em.”

“Thật sự không có.”

Yên tĩnh trong chốc lát, Dương Mai dựa qua, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên dấu vết bên miệng anh.

“Nói cho em, công việc của anh có phải rất nguy hiểm không?”

Tiếng mưa rơi thưa thớt, giọng nói Dương Mai nghe có chút hư vô mờ mịt, mang theo chút linh hoạt kỳ ảo, giống như âm thanh từ bầu trời. Khi đó, cái gì Giang Thủy cũng không nghĩ liền nói: “Không phải.”

“Vậy sao các anh lại có thể đánh nhau thành như vậy vì nó.”

“… Là anh đoạt của hắn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì kỹ thuật lái xe của anh tốt hơn.”

Dương Mai nhíu nhíu mày. Kỳ thật cô hỏi chính là – vì sao anh muốn cướp công việc của người khác, nhưng anh lại trả lời khác.

“Thay người lái xe, anh có thể lấy bao nhiêu?”

“Hiện tại gấp ba.”

Dương Mai hít vào một hơi: “Vậy nghỉ ngơi thì sao, sắp xếp như thế nào?”

Giang Thủy giật giật môi, không nói gì.

Dương Mai nói: “24 giờ tùy kêu tùy đến, phải không?”

Giang Thủy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn gương mặt trầm tĩnh của Dương Mai, thấp giọng nói: “Em đừng giận.”

“Em không nổi giận.” Dương Mai nói, “Anh có tự do quyền lựa chọn, em sẽ không can thiệp. Em chỉ nghĩ nhắc nhở hữu nghị anh một chút, thân thể của anh không phải làm bằng sắt.”

“Anh có chừng mực.”

“Được, vậy là tốt rồi.”

Dương Mai gấp tiền lại, nhét vào túi quần Giang Thủy. Giọng nói cô nhẹ hơn, xoay người muốn đi.

“Dương Mai.”

Bước chân cô dừng lại. Bị người đàn ông phía sau xoay lại từng chút một.

Hai tay Giang Thủy nắm hai tay cô, dùng sức mạnh kéo cô trở lại nơi không cps mưa. Dưới bậc thang, cô đứng trên anh đứng dưới, anh phải ngửa đầu nhìn cô.

Tư thế này cũng không thích hợp, nhưng Giang Thủy vẫn muốn hôn cô. Dương Mai đã nhìn ra, rất phối hợp mà cong lưng xuống.

Nước mưa theo nơi bọn họ chạm vào nhau mà chảy vào khoang miệng, trong mơ hồ Dương Mai nghĩ nước mưa thật ấm áp. Nhưng rất nhanh, cô đã phủ định chính mình. Mưa là lạnh, ấm áp chính là khoang miệng anh.

Bọn họ kết thúc cái hôn ngắn ngủi lại hấp tấp kia trong tiếng còi ô tô thình lình vang lên.

Kia vừa vặn là một chiếc taxi, Giang Thủy thuận tay liền cản nó lại.

Anh đưa Dương Mai vào trong xe, lại chậm chạp không đóng cửa xe cho cô.

Tài xế quay đầu nhìn thoáng qua, vốn định thúc giục, sau lại đem lời nói nghẹn trở về. Ngoài miệng nói thầm một câu: “Chia tay khó khăn như vậy sao.”

Dương Mai biết, Giang Thủy dừng lại không phải bởi vì lưu luyến, có lẽ anh cũng có luyến tiếc, nhưng càng có rất nhiều nguyên nhân khác.

Ví như —

Thời điểm cuối cùng, Giang Thủy áp người xuống, nói bên tai Dương Mai: “Em chờ anh.”

Anh có lời quan trọng muốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.