Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 31: Chương 31: Gặp bạn trai cũ




Ngày hôm sau Dương Mai thức dậy từ sớm, khi đẩy cửa ra ngoài đã thấy Vạn Thục Phân đang ngồi xổm dưới lán trong sân, tay nâng chậu hoa ngó trái ngó phải, có vẻ thực sự trân trọng. Nghe thấy tiếng động nhưng một hồi lâu mới nhìn về phía sau: “Dậy rồi à.”

“Vâng.” Dương Mai không thấy Giang Thủy, liền hỏi, “Giang Thủy đâu?”

Vạn Thục Phân cũng không quay đầu lại: “Đi mua bánh quẩy với sữa đậu nành rồi.”

Dương Mai không nói nữa, lui lại hai bước đứng ở giữa sân, sau lưng là nắng sớm, còn mang theo hơi lạnh cùng ẩm ướt từ tối qua.

Đệm lưng giường Giang Thủy hơi mỏng, không giống nệm cao su ở nhà, khi ngủ ở mặt trên vẫn có thể cảm giác được tấm ván gỗ tồn tại, hơi cộm người khó chịu. Dương Mai không ngủ được, cảm thấy lưng đau nhức, buổi sáng tỉnh dậy còn phải xua xua cánh tay mấy lần để thả lỏng gân cốt.

Khi Giang Thủy mang bánh quẩy và sữa đậu nành về, vài người vây quanh bàn, chỉ một lát đã ăn sạch.

Lúc Vạn Thục Phân đứng lên, Giang Thủy nói: “Lát nữa bọn em sẽ đi.”

“… Ừ.” Vạn Thục Phân một lần nữa ngồi xuống rồi nói, “Có rảnh thì đi xem mộ đi. Ông bà sinh thời đối với cậu tốt như vậy, cậu có lương tâm phải chọn chỗ tốt một chút, đừng quá keo kiệt.”

Thời điểm ngồi trên xe, Dương Mai hỏi Giang Thủy: “Anh chọn nghĩa trang nào?”

Giang Thủy nói: “Còn chưa chọn được.”

“Có muốn đi xem không?”

Giang Thủy dừng một chút, nói: “Chốc lát không xem được, từ từ đã.”

Dương Mai trầm mặc, xe đi không bao lâu đã về tới trong thành phố.

Trước khi xuống xe, Dương Mai nói: “Trường dạy lái xe có việc gì không? Không có việc gì thì đi lên ngồi một lát.”

“Không có việc gì.”

Giang Thủy cùng Dương Mai lên lầu.

Giang Thủy ngồi ở phòng khách, Dương Mai giúp anh rót một ly nước sôi để nguội rồi sau đó đứng ở trước điều hòa mân mê, một lúc lâu sau, cô quay đầu lại nói: “Điều hòa hỏng rồi.”

Giang Thủy vừa muốn nói không nóng, Dương Mai liền đi tới dắt anh đứng lên, ngón tay chỉ về một hướng: “Đi vào phòng ngủ của em đi.” Nói một nửa lại đi về phía trước hai bước: “Em đi trước mở điều hòa ra.”

Đi được nửa đường thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười. Dương Mai quay đầu lại hỏi: “Anh cười cái gì?”

Giang Thủy ngồi thoải mái, cười cười, dựa vào sô pha ngả lưng nằm xuống, hai cánh tay giãn ra, giống như cánh chin ưng dang rộng. Anh nói: “Lần đầu tiên đến, em đã cho anh vào phòng ngủ của em?”

Ánh mắt anh rạng rỡ, bình tĩnh nhìn Dương Mai, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt nhưng nồng đậm.

Dương Mai tự hỏi một chút, nói: “Anh không phải tới lần đầu tiên.”

Giang Thủy hơi giật mình, Dương Mai lại nói: “Lần trước anh tới, em còn giúp anh khử trùng.”

Giang Thủy nhìn biểu cảm nghiêm túc của Dương Mai đột nhiên lại sinh ra một cảm giác kỳ diệu. Anh nói: “Đây không phải trọng điểm…”

Dương Mai nói: “Rốt cuộc có vào hay không, không vào em sẽ không mở điều hòa.”

Giang Thủy nghẹn lời, không bao lâu lại đứng lên: “Đi thôi.”

Phòng ngủ Dương Mai cũng không lớn, nhưng so với Giang Thủy thì lớn hơn. Trong phòng bày biện sạch sẽ ngăn nắp, liếc mắt một cái liền biết chủ nhân ngôi nhà này rất thích sạch sẽ.

Điều hòa làm lạnh rất tốt, trong nháy mắt mở ra gió lạnh đã thổi xuống, từng tấc vuông phía dưới điều hòa đều lập tức trở lên mát mẻ.

“Được rồi.” Dương Mai đặt điều khiển từ xa của điều hòa lại trên bàn, thấy Giang Thủy còn đứng ở cửa, liền mời anh, “Vào đi.”

Giang Thủy đi được hai bước liền dựa vào ven tường, Dương Mai thở dài: “Còn phải chờ em tới mời anh ngồi xuống sao.”

Giang Thủy nghe xong nặng nề cười, đôi mắt quét qua rồi nâng lên, lại nhìn Dương Mai: “Em mời anh ngồi chỗ nào?”

Trong phòng chỉ có một cái ghế dựa, Dương Mai đang dựa vào bên cạnh nó sắp sửa ngồi xuống. Trên giường có một khối chăn lớn được gấp vuông vức, cơ hồ chiếm mất nửa cái giường, bên kia trống không nhưng lại có mấy món đồ nội y ở trên.

Dương Mai nhìn qua: “Đồ sạch, vừa lấy vào từ dây phơi, chưa kịp cất đi.”

Nói rôi cô gấp gọn chúng lại đâu vào đấy, đặt ở trong tay, nói với Giang Thủy: “Có thể ngồi rồi.”

Giang Thủy lúc này mới đi tới ngồi xuống, anh nhìn Dương Mai vẫn không nhúc nhích liền ngửa đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh chặn ngăn kéo của em.” Dương Mai chỉ chỉ, hai chân Giang Thủy đang mở rộng, hào phóng mà ngồi, hai cái chân dài vừa lúc một trái một phải ngăn dưới hai cái ngăn kéo. Ngăn kéo kia là Dương Mai chuyên dùng để đặt nội y.

“À.” Không hề hoảng không loạn khép chân lại.

Dương Mai mở ngăn kéo, cất từng món nội y vào.

Giang Thủy cũng không kiêng kỵ chút nào, thoải mái nhìn. Xanh sẫm, đỏ rượu, phấn hồng, ren đen. Các loại kiểu dáng, cái gì cần có đều có. Không giống anh, chỉ có tứ giác màu đen.

Thời điểm Dương Mai đứng lên, anh lại chuyển đầu sang bên kia. Chờ Dương Mai ngồi ở trên ghế, anh mới nhìn lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào, thời gian dài lâu cứ lặng lẽ trôi.

Thật lâu sau, Giang Thủy vỗ vỗ giường bên cạnh, nói: “Ngồi xuống đây.”

Dương Mai vừa đi tới Giang Thủy liền ôm lấy cô, ấn ngồi trên đùi mình, cũng không nói nhiều lập tức hôn môi cô.

Đàn ông ở thời điểm hôn phụ nữ tay chân đều không an phận, Giang Thủy cũng không ngoại lệ. Dương Mai chỉ cảm thấy nửa người mình như cục bột, bị xoa nắm đến thay đổi hình dạng.

Anh khống chế lực độ vừa vặn, không quá nặng, không đến mức làm đau cô nhưng cũng không quá nhẹ, sẽ không khiến cô không có cảm giác gì.

Cô rất có cảm giác, trái tim nhảy loạn, rất nhanh đã động tình.

Xét trên tổng thể, Dương Mai là một người phụ nữ mẫn cảm, đồng thời cô cũng cực thông minh. Loại tình thế nghiêng về một phía này cô bản năng muốn thay đổi nó, cô cũng không phải một cố gái còn non nớt cái gì cũng không hiểu, ngược lại cô rất rõ ràng phải làm thế nào mới có thể khiến đàn ông cảm thấy vui sướng.

Sau một hồi ứớt át, tay cô liền đi xuống. Cái quần kia tối hôm qua bị hỏng khóa kéo, lúc này hiện ra một miệng hình thoi mở rộng, Dương Mai duỗi ba đầu ngón tay đi vào, sờ đến một bên. Cách vải dệt, thứ đồ bên trong nhẹ nhàng giật giật.

“Ở đây em có không?” Anh thở hổn hển, tay từ dưới sờ lên trên, vòng đến sau lưng mở dây áo lót rồi lại trở về phía trước.

“Không có.” Dương Mai nói, “Dưới tiểu khu có máy bán hàng tự động, anh có thể đi mua.”

“Ừ.”

Anh lên tiếng nhưng lại hoàn toàn không có ý định bứt ra. Tiếng nói vừa dứt, anh nghiêng người, đè Dương Mai dưới thân.

Vài phút sau, khi Giang Thủy bắt đầu gặm cắn xương quai xanh của cô, Dương Mai mới như có như không nói chuyện: “Anh đi mua đi.”

Cô xô đẩy anh nhưng không thúc giục.

“Lát nữa đi…” Anh có lệ nói.

“Lát nữa càng không đi được.” Dương Mai nói.

“…” Bây giờ cũng không đi được, anh đã đợi rất nhiều lần và đều bỏ lỡ.

Giang Thủy chống một tay bên tai Dương Mai, một tay kia nắm tay cô sờ xuống phía dưới anh xoa xoa, giọng nói anh ám ách: “Đi không được. Như vậy làm sao đi ra ngoài.”

Dương Mai nhìn chằm chằm mặt Giang Thủy, từ cái trán sạch sẽ đến sống mũi cao thẳng như ngọn núi, đến đôi môi đang mím chặt, tuần hoàn lặp lại mà nhìn, cuối cùng dừng ở cặp mắt đen thui kia.

Mặt Giang Thủy vào lúc này có vẻ đặc biệt an tĩnh, kỳ thật anh cùng trước kia cũng không có gì khác nhau, vẫn yên lặng như thế này, lẳng lặng ở một chỗ, giống một cái đầu gỗ cố chấp, không hiểu được uyển chuyển một chút.

Nhưng Dương Mai lại cảm thấy lúc này anh không giống trước kia. Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không giống, cô cũng không nói rõ được.

“Anh dọn tới đây ở đi.” Dương Mai nói.

Giang Thủy dừng lại, dùng ánh mắt hỏi Dương Mai. Dương Mai nói: “Nhà em cách trường dạy lái xe gần hơn, anh càng thuận tiện.” Cô dừng lại rồi bổ sung một câu: “Em cũng thuận tiện.”

Giang Thủy không cho cô đáp án rõ ràng, trầm mặc lặp lại cùng một động tác.

Dương Mai nhanh chóng quên mất đề nghị này của chính mình, đắm chìm trong thế giới mà anh tạo ra. Nơi đó có Giang Thủy cường tráng, có sức mạnh, ngoại trừ mồ hôi, tiếng ngâm nga, cùng với tất cả cảm giác vui thích mà nó mang đến, trong thế giới của Dương Mai chỉ còn lại một mình anh.

Chỉ có anh.

Toàn bộ đều là anh.

Thật lâu sau, thế giới kỳ diệu này sụp đổ. Giống như lớp da bị bong tróc, bong ra từng mảng, mỗi một mảng bong ra đều mang đi một tia rung động. Sau khi rung động hoàn toàn bị trừ khử, sự bình tĩnh quét đến.

Dương Mai nghỉ đủ rồi, lòng bàn tay xoa xoa rốn Giang Thủy: “Em hỏi anh, anh từng có mấy người phụ nữ?”

Giang Thủy nói: “Vì sao hỏi cái này?”

Dương Mai: “Em muốn biết.”

Giang Thủy xoa xoa mày, thanh âm rất nhẹ: “Một hai người.”

Dương Mai nói: “Em thấy không giống.”

“… Vậy em nói giống mấy người.”

“Em không biết.” Dương Mai nói, “Nhưng em biết, khẳng định không ít.”

“Vì sao?”

“Kỹ thuật của anh rất tốt, làm em rất thoải mái.”

Giang Thủy vui sướng cười cười, cánh tay dài ôm cô vào lòng, để Dương Mai gối lên hõm vai mình. Anh hôn lên đỉnh đầu cô, thanh âm tiến vào tóc cô: “Dương Mai, anh rất vui.”

“Vì sao?”

“Không biết… Là em, em khiến anh rất vui.”

Giang Thủy nghĩ, đây không phải người phụ nữ đầu tiên khen anh như vậy, nhưng lại là người đầu tiên khiến anh vui vẻ đến vậy.

Đó là một loại cao hứng khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nếu nhất định phải nói thì đó chính là một loại vui sướng có cảm giác tồn tại, là một loại vui sướng vì chứng minh được sự tồn tại của chính mình.

Hai người ngủ được nửa tiếng lại bị tiếng chuông đánh thức.

Dương Mai rầm rì, Giang Thủy lất tay che lại lỗ tai cô, khẽ nói: “Là di động của anh, em đừng động, tiếp tục ngủ đi.”

Anh từ trên giường bò dậy, cầm lấy di động trên mặt đất, ra khỏi phòng ngủ.

Phòng ngủ an tĩnh lại, có tiếng nói chuyện bị ép tới cực thấp ở phòng khách vang lên. Dương Mai trở mình, dùng chăn bưng kín đầu.

Rất nhanh phòng ngủ lại một lần nữa có thanh âm. Giang Thủy mặc quần áo vào, ngồi ở mép giường: “Em có đói bụng không?”

Dương Mai không lên tiếng, Giang Thủy kéo chăn xuống một chút, lại lặp lại một lần: “Em có đói bụng không?”

“Mấy giờ rồi?” Dương Mai hỏi.

“11 giờ rưỡi.”

“…” Cô lại không lên tiếng.

Giang Thủy thở dài hơi không thể nghe thấy, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Trước khi ra ngoài anh nói: “Anh đi mua đồ ăn, trước 12 giờ sẽ trở về. Đến lúc đó em dậy ăn cơm.”

Lại qua nửa giờ, Dương Mai tỉnh lại.

Trong phòng rất an tĩnh, cô ngồi ở trên giường trong chốc lát, bụng đã kêu vang.

Giang Thủy ra bên ngoài mua đồ ăn. Dương Mai nghĩ, cô chờ một lát, anh sẽ mang đồ ăn về.

Nhưng mà, vì sao anh lại tự mình đi ra ngoài? Kỳ thật gọi cơm hộp càng tiện hơn.

Cô bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại đánh thức bọn họ kia. Cô suy nghĩ cẩn thận, anh có việc muốn làm, mua cơm chỉ là thuận tiện.

Không vấn đề gì, cái này không sao cả, cô có thể chờ.

Dương Mai rửa mặt xong, lại đi lên giường nằm trong chốc lát, nằm đến lưng tê rần, đành phải dậy. Cô lấy sơn móng tay ra, bôi lên chân, là màu đỏ rực như cũ.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Dương Mai ở trong lòng hoan hô một tiếng, chạy nhanh nhảy xuống giường. Sơn móng chân còn chưa khô nên cô không đi dép, để chân trần chạy xuống. Bụng cô sắp đói xẹp lép rồi nhưng trên mặt lại treo nụ cười vui vẻ.

Cô đến lỗ mắt mèo cũng không xem, trực tiếp mở cửa.

Ngoài cửa lại không phải cơm trưa cùng người đang cô chờ.

“Dương Mai.”

Dương Mai thu lại tươi cười, ngón chân khẽ nâng lên cũng rơi xuống.

“Tống Cường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.