Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 25: Chương 25: Gặp lại




Sau khi thi qua đường trường, Dương Mai không cần tới trường dạy lái xe nữa nhưng Giang Thủy thì vẫn bận rộn dạy học viên như cũ, thường xuyên đi sớm về trễ, ngẫu nhiên gọi điện thoại cho Dương Mai, nghe giọng nói đều có chút mỏi mệt.

Dương Mai nói: “Cảm thấy mệt thì nghỉ sớm đi, không cần định kỳ gọi điện thoại cho em.”

Giang Thủy nặng nề cười một tiếng: “Không có việc gì, nói chuyện với em không mệt.”

Dương Mai: “Chừng nào thì anh có thể nghỉ phép?”

“Sắp tới đều tương đối khó khăn.”

Trường dạy lái xe không có nghỉ đông và nghỉ hè, bởi vì nghỉ đông và nghỉ hè là thời gian học xe tốt nhất, rất nhiều học viên đặc biệt là học sinh, đều sẽ lựa chọn thời gian này tới học xe.

Ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, ngày thường cũng không thanh nhàn, bởi vì có người đi làm tới học. Trường dạy lái xe vĩnh viễn không thiếu học viên.

Dừng một chút, Giang Thủy suy nghĩ cẩn thận cái gì đo liền thấp giọng hỏi: “Muốn đi du lịch?”

“Không phải.” Dương Mai phản xạ có điều kiện lắc đầu, yên tĩnh trong chốc lát, lại gật đầu, “Du lịch, ừm, cũng được đấy.”

“Muốn đi chỗ nào?”

“Chưa nghĩ ra.” Dương Mai nói, “Xem chừng nào anh rảnh.”

Ngay sau đó Dương Mai lại hỏi: “Anh có thể xin nghỉ không?”

Giang Thủy không lập tức nói tiếp, anh trầm mặc.

Dương Mai tùy tiện nói: “Không thể thì thôi, không sao.”

Giang Thủy: “Xin nghỉ sẽ khấu trừ tiền lương.”

“Vâng.”

Trầm mặc một lát, Giang Thủy đổi đề tài: “Dương Mai, sắp thi bài bốn rồi, nhớ làm nhiều bài thi thử.”

Bài bốn là lý luận, trên mạng nơi nơi đều là kho đề, làm nhiều để luyện tập, tỷ lệ thông qua sẽ cao hơn, cơ bản bài này cũng không cần lo lắng nhiều.

Mấy ngày nay nhân dịp nhàn rỗi, Dương Mai luyện tập mấy bộ đề, điểm đã ổn định ở mức trên dưới 95, trực tiếp lên thi cũng không có vấn đề gì.

Cô khá thả lỏng, một chút cũng không lo lắng, chỉ là nghe Giang Thủy nói như vậy lại có chút bực bội không hiểu từ đâu đến.

Cô biết Giang Thủy là muốn tốt cho cô, nhưng vì cái gì là lúc này?

Giang Thủy đợi hồi lâu không chờ được đáp lại: “Dương Mai, em nghe thấy không?”

“Nghe thấy.”

Bực bội như bị phóng đại, ngực có chút khó chịu. Không biết là do trời nóng hay là nguyên nhân gì khác.

Dương Mai nằm ngửa ra, trên người đắp chăn mỏng lại vô ý thức nhìn chằm chằm đèn chân không trên đỉnh đầu, có chút choáng váng. Cô nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại này: “Giang Thủy, em thấy mệt, em tắt điện thoại nhé.”

“Được, vậy em ngủ đi.”

Điện thoại bị cắt đứt, vang lên thanh âm “tút tút tút”.

Rất nhanh tới thời điểm thi bài bốn, ở nhà thử đề đã lâu, thời gian thi chân chính lại chỉ mất khoảng mười phút, thậm chí càng nhanh hơn. Trí nhớ Dương Mai tốt, những đề đã làm một lần chỉ quét mắt một cái đã có đáp án, thậm chí không cần suy nghĩ lại.

Kết quả có thể nghĩ — thật thuận lợi mà thông qua.

Một ngày sau bằng lái được gửi qua đường bưu điện về nhà, tốc độ rất nhanh.

Thời điểm rảnh rỗi, Dương Mai đột phát ý tưởng tới cửa hàng.

Tiểu Hà đang ngồi chơi di động, bỗng nhiên có bóng đen che lại đỉnh đầu, ngẩng đầu vừa thấy liền kinh ngạc mà đẩy ghế dựa đứng lên, sắc mặt có chút hoảng loạn: “Chị, sao chị lại tới?”

Dương Mai thả túi xuống, như cố ý vô tình liếc mắt xuống tay Tiểu Hà: “Vừa sạc vừa chơi di động, không sợ di động nổ sao.”

Tiểu Hà ngượng ngùng cười cười: “Em không chơi, không chơi. Không có khách, em nhàm chán mới nghịch một chút.”

Dương Mai đi vào phòng trong, tự pha cho mình một ly cà phê. Tiểu Hà hướng bên trong kêu: “Sao hôm nay chị lại tới đây?”

“Tới đây nhìn xem.” Thanh âm dần dần rõ hơn, Dương Mai đi ra, “Mấy ngày nay có phải sắp nhập hàng mới không?”

Tiểu Hà gật đầu: “Vâng, đi Hàn Quốc xem hàng mới.”

Dương Mai nhấp một ngụm, nói: “Vé máy bay mua chưa?”

“Còn chưa mua. Buổi chiều em sẽ mua.”

“Mua giúp chị một vé, chị đi với em.”

Dương Mai không giải thích gì thêm khiến Tiểu Hà rất kinh ngạc: “Sao bỗng nhiên…”

“Cứ ngồi không một chỗ mãi chị sắp buồn đến chết rồi.”

“… Vậy được, em mua hai vé.”

Dương Mai lái xe đến sân bay, xe là của Lý Diễm.

Dương Mai lái xe cũng không nhanh, nhưng mà ở một mức độ nào đó thì tốc độ chậm cũng có nghĩa chắc chắn.

Tiểu Hà ngồi ở ghế phụ, hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm sườn mặt Dương Mai.

“Làm sao vậy, trên mặt chị mọc hoa à?” Dương Mai cười.

Tiểu Hà xua tay: “Không phải, em là nghĩ, chị mới vừa thi được bằng lái đã lái xe…”

“Em sợ?”

“Cũng không phải, chính là, chính là…”

Tiểu Hà nghèo từ, nhíu mày gãi đầu.

Dương Mai liếc mắt nhìn cô ấy một cái lại cười: “Kỳ thật chị cũng thấy sợ, chị biết bản thân được mấy cân mấy lượng. Nhưng mà kỹ thuật lái xe là phải luyện tập, không luyện tập sẽ vĩnh viễn không được.”

Tiểu Hà nhòm qua: “Chị rất dũng cảm.”

Dương Mai: “Bao giờ em cũng thi lấy bằng lái đi, tự mình sẽ lái xe làm việc sẽ thuận tiện hơn.”

“Vâng.” Tiểu Hà tán đồng, “Em cũng đăng ký trường dạy lái xe kia đi, nhưng mà nghe người ta nói xếp hàng khó lắm á. Chị, có thể giúp đỡ hay không?”

“Được, Lý Diễm có quan hệ.”

Xe để ở bãi giữ xe của sân bay, Lý Diễm tùy thời có thể tới lấy.

Sau khi đến Hàn Quốc, Dương Mai và Tiểu Hà tìm đến khách sạn vẫn thường trọ. Hai người phụ nữ, một gian phòng hai giường.

Dương Mai vừa ra khỏi phòng tắm, trên người trơn bóng, chỉ bọc một tấm khăn lông dài. Vừa thấy màn cửa sổ mở liền lùi người lại nói: “Tiểu Hà, kéo màn vào đi.”

“Vâng.”

Tiểu Hà trả lời, nhưng tiếng kéo màn vẫn chậm chạp không truyền đến.

“Tiểu Hà?” Dương Mai che lại ngực nghiêng đầu ngó sang, lúc này Tiểu Hà mới từ trên giường bò dậy, vẫn cầm di động mân mê, chậm rì rì bước qua, mắt cũng không nhìn đường.

Dương Mai nói: “Cẩn thận đụng.”

“Rẹt” một tiếng, bức màn được khép lại. Trong phòng bỗng nhiên tối xuống.

Trong bóng tối Dương Mai bỏ khăn lông ra, nhanh chóng thay bộ đồ mới. Xoay người liền thấy Tiểu Hà vẫn còn đứng bên bức màn, dựa vào tường chơi di động.

“Em cả ngày di động không rời tay, đang xem cái gì mà vui vẻ vậy.”

Tiểu Hà cười cười với màn hình: “Không có gì.”

Một lát sau, Tiểu Hà cuối cùng cũng buông di động, tươi cười đầy mặt mà duỗi eo. Dương Mai thấy vậy cũng cười: “Rốt cuộc em cũng bỏ được di động xuống rồi?”

Lúc đi qua lấy nước uống, Dương Mai thuận tay chạm phải di động trên bàn trà lập tức kêu một tiếng: “Nóng ghê.”

Tiểu Hà chớp chớp mắt: “Chị, em nói chuyện với bạn.”

Tay Dương Mai đang rót nước hơi ngừng, đặt bình nước xuống, cô uống một ngụm nửa chén nước mới quay người lại nhìn Tiểu Hà: “Bạn hay là bạn trai.”

Tiểu Hà bỗng nhiên đỏ mặt: “Còn chưa phải bạn trai.”

“À, quân dự bị.” Dương Mai trêu đùa, một lát sau cô mới hỏi, “Làm thế nào quen?”

Tiểu Hà chỉ chỉ di động: “Trên QQ.” (Một phần mềm chat của TQ như kiểu Viber, Zalo của mình)

“Vậy sao.” Dương Mai nói, “Vậy em phải cẩn thận, tình yêu trên mạng không đáng tin cậy.”

“Sao lại không đáng tin cậy, em đã nói chuyện với người ta lâu rồi, cảm thấy tính cách anh ấy rất rộng rãi, gia cảnh cũng tốt…”

Dương Mai đánh gãy cô ấy: “Sao em biết gia cảnh anh ta tốt?”

“Trên tường của anh ấy có ảnh chụp mà, xe này, phòng ở này, em thấy không tồi.”

“Sao em biết đó là xe của người ta, nhà của người ta? Hình ảnh loại này trên mạng có rất nhiều.”

Tiểu Hà sửng sốt, sắc mặt liền không được tốt: “Em thấy ảnh chụp kia không phải là tìm trên mạng.”

Dương Mai liền không nói nữa.

Các cô gái trẻ đều thích tưởng tượng, khi có hảo cảm với một người sẽ liều mạng điểm tô cho người kia hết thảy những gì tốt đẹp, tự động giúp người ấy lấy cớ che dấu tất cả những gì không tốt đẹp.

Hồi lâu, Dương Mai buông ly nước, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiểu Hà, tự em phải biết đề phòng.”

Tiểu Hà bĩu bĩu môi, cảm xúc thấp xuống: “Em tin tưởng ảnh chụp đều là thật sự.” Tiếp theo cô ấy như muốn hòa một ván, nói với bóng dáng Dương Mai: “Chị hẳn cũng nên đề phòng một chút, đàn ông không có tiền sao có thể làm phụ nữ hạnh phúc.”

Thân hình Dương Mai hơi ngẩn ra nhưng cũng không nói gì.

Sau bữa tối, Tiểu Hà tiếp tục chui trong chăn nghịch di động, một mình Dương Mai nhàm chán xem tiết mục trên TV. Lúc này Giang Thủy gọi điện thoại tới, Dương Mai ném điều khiển từ xa xuống, đi vài bước ra ngoài, khép cửa lại, đi lang lang thang không có mục tiêu trên hành.

“Giang Thủy.” Dương Mai gọi tên anh.

Giang Thủy ở đầu kia yên tĩnh một lát mới nặng nề “ừ” một tiếng. Tiếp theo anh nói: “Anh ở dưới lầu nhà em.”

Dương Mai ngạc nhiên: “Anh đến nhà em?”

“Ừm.”

“…” Dương Mai dựa lưng vào vách tường, làm động tác chậm đảo người, đổi lại để cái trán chống tường, thanh âm mềm nhẹ, “Em ở Hàn Quốc.”

Giang Thủy hơi ngừng: “Em xuất ngoại?”

Dương Mai đi thẳng đến cuối hành lang, khuỷu tay đặt trên cửa sổ, yên lặng gật đầu. Gật đầu xong mới nhớ tới mình đang gọi điện thoại, Giang Thủy căn bản không nhìn thấy được, vì thế nhẹ giọng nói: “Ngày mai sẽ về nước.”

“…” Giang Thủy hít hít mũi hơi không thể nghe thấy, “Được rồi, anh đi đón em.”

Chiều ngày hôm sau, Dương Mai mới vừa ra khỏi sân bay liền thấy một chiếc xe tập lái màu đỏ dừng ở cách đó không xa, Tiểu Hà vừa cất điện thoại vào túi vừa nói với Dương Mai: “Chị, anh ấy lái xe tới, cùng nhau ngồi xe trở về đi.”

Dương Mai: “Anh ấy? Người trên mạng kia?”

Tiểu Hà xấu hổ gật đầu.

“Khi nào anh ta tới?”

Tiểu Hà vừa muốn trả lời, di động liền vang lên, nghe xong trong chốc lát quay đầu đi xem, một chiếc xe SUV màu trắng bạc đang đi tới trên đường cái, thoạt nhìn rộng rãi lại thoải mái.

“Đến rồi.” Tiểu Hà cất bước, đi được vài bước lại quay đầu lại, vẫy tay với Dương Mai, “Đi thôi chị.”

“Không được, chị ngồi bên kia.” Dương Mai chỉ vào xe Giang Thủy.

Giang Thủy đang cúi đầu ngồi, còn chưa thấy Dương Mai.

Tiểu Hà nhìn qua, bởi ngược chiều sáng nên phải híp mắt, phân biệt trong chốc lát, chỉ cho là xe taxi màu đỏ, nhanh chóng quay đầu lại: “Ngồi loại xe này không thoải mái đâu chị, mới vừa xuống máy bay xong. Đi với bọn em về đi, không có vấn đề gì đâu.”

Dương Mai vẫn đứng yên bất động, Tiểu Hà tới kéo cô, người đàn ông trên chiếc xe SUV kia chờ lâu đã có chút không kiên nhẫn, chui đầu ra rống to: “Nhanh lên lại đây! Lên xe mau!”

Người đàn ông mang kính râm rất lớn, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nhìn không rõ gương mặt. Nhưng thanh âm nóng nảy mười phần, tựa như sư tử hà đông rống. Vang dội đến mức thân hình Tiểu Hà cứng lại, vội vã quay đầu lại thở dài một tiếng.

Đúng lúc này, cuối cùng Giang Thủy cũng phát hiện ra Dương Mai.

Cô mặc một chiếc váy liền áo dài màu đỏ cam, không có tay áo, cánh tay trắng nõn bóng loáng lộ ra, bởi đang đeo chiếc túi da đen trên vai mà vai trái hơi hơi trầm xuống. Trên chân là một đôi dép lê, khá thoải mái nhẹ nhàng.

Cô đứng yên bất động, gió nhẹ thổi qua cuốn vài sợi tóc dài lên miệng.

Cô đứng ở cửa ra, giống một lá cờ rực rỡ tươi đẹp.

Cửa kính phía sau trở thành khung ảnh thật lớn, đặt cô bên trong, yên lặng thành họa.

Người phụ nữ trong tranh có hàm răng trắng tinh, còn có một mảnh trăng non đỏ tươi.

Người đàn ông trên xe SUV vẫn tiếp tục thúc giục, Tiểu Hà vội vàng chạy tới, tới nửa đường mới vẫy vẫy tay về phía sau.

Giang Thủy từ trên xe đi xuống, chiếc SUV kia đi qua trước người anh, chờ đuôi xe đi qua anh lại tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng, anh dừng bước trước mặt cô.

Dương Mai hơi hơi ngẩng đầu lên, không nói tiếng nào lại đột nhiên bị người ấn vào lòng.

Sau một hồi hôn môi ướt át như mưa rền gió dữ, Dương Mai cười nói: “Miệng anh.”

“Sao?” Anh theo bản năng sờ sờ môi, vừa buông xuống liền thấy lòng bàn tay có một vệt hồng.

Giang Thủy cũng cười, dùng mu bàn tay lau lung tung vài cái, nắm cổ tay Dương Mai đi về hướng xe.

“Đừng trang điểm đậm như vậy.”

Dương Mai đi theo anh: “Em trang điểm đẹp hay là không trang điểm đẹp?”

“Đều đẹp.”

Xe ngừng dưới ánh nắng chói chang không lâu, nhưng ngồi vào vẫn cảm thấy khá bứt rứt khó chịu.

Dương Mai bất đắc dĩ kéo cửa sổ xe lên, nhân tiện cởi dép, vén váy, ngồi xếp bằng trên ghế phụ thành một mảnh trắng bóng.

Giang Thủy nhìn thoáng qua liền chuyển hướng sang kính chiếu hậu bên mình, xe nửa ngày vẫn chưa khởi động.

Dương Mai nhìn qua: “Lái xe đi.”

Xe vẫn không nhúc nhích.

Tay Giang Thủy niết trên tay lái vuốt ve theo hình cung.

Sau khi có thành tích bài bốn, bọn họ đã một thời gian không liên hệ với nhau.

Dương Mai bình tĩnh nhìn, đột nhiên cười: “Anh nhớ em không?”

Giang Thủy không trả lời, nóng nực khiến ót anh rất nhanh đổ mồ hôi. Lông mi thật dài nháy một cái, mồ hôi giống như nước mắt vòng qua khóe mắt anh.

“Em hỏi anh, vì sao ngày hôm qua đến nhà em?”

“…”

“Thời gian đó,” tay Dương Mai ấn trên đùi Giang Thủy, nhẹ nhàng dịch đến gốc đùi anh, “Nói thực đi, anh muốn làm không?”

“…”

Dương Mai rút tay về, cho rằng không đợi được anh trả lời, nào biết trước khi xe khởi động một giây, thanh âm của anh cũng theo đó truyền tới, rất thấp, thiếu chút nữa bị tiếng gầm rú của động cơ che mất.

“Anh có xúc động…” Anh tinh tế hồi ức, “Anh muốn mang em đến một nơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.