Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 64: Chương 64: Gặp người lớn




Dương Mai nói với ba Dương mẹ Dương về kế hoạch du lịch kết hôn, bị bọn họ nhất trí phản đối. Lý do rất đơn giản, bọn họ có tư tưởng truyền thống, tác phong cũng đồng dạng, so với làn sóng du lịch kết hôn mới, bọn họ càng muốn hôn lễ mở tiệc rượu kiểu truyền thống.

Mẹ Dương nói: “Có phải muốn tiết kiệm tiền không?”

Dương Mai: “Du lịch kết hôn cũng phải tiêu tiền.”

“Thôi đi, đừng cho là cái gì mẹ cũng không hiểu. Hiện tại không còn cái từ gọi là gì nhỉ, du lịch nghèo?” Mẹ Dương nói, “Tiền làm tiệc rượu có thể thấy được bằng mắt, chứ con đi du lịch kết hôn, ai biết tiết kiệm như thế nào đâu!”

Dương Mai không nói gì, mẹ Dương thở dài, nói lời thấm thía: “Kết hôn đừng tiết kiệm tiền, cả đời chỉ có một lần. Làm cái tiệc rượu, vẻ vang thật tốt.”

Muốn làm tiệc rượu, mọi việc sẽ thực rườm rà. Chỉ khách sạn đã phải hẹn trước nửa năm, bụng Dương Mai chờ không kịp, chuyện chính mình có phải lớn bụng mặc áo cưới hay không với cô không sao cả, nhưng mẹ Dương khẳng định là sẽ không đáp ứng. Lúc này mẹ cô đưa ra yêu cầu làm tiệc rượu kết hôn, là còn chưa nghĩ đến một tầng như vậy.

Hiện tại trong đầu bà toàn là tiệc rượu nên làm cái gì bây giờ, khách khứa nên mời như thế nào…

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mẹ Dương đè nặng thanh âm hỏi Dương Mai: “Cậu ta có phải còn có một chị dâu không? Cọn nói với mẹ đang ở quê ấy.”

Dương Mai gật đầu, mẹ Dương liền nói: “Có nói thế nào thì cũng phải tìm thời gian gặp mặt một cái đi.”

Thời gian gặp mặt là Giang Thủy định, anh lái xe chở một hàng bốn người về quê.

Nhà vẫn là gian nhà cũ kia, tọa lạc ở nơi đó như lâm vào giấc ngủ say, vẫn không nhúc nhích.

Đi được vài bước, Dương Mai bỗng nhiên dừng lại, nhìn về sau liền thấy Giang Thủy đang đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt trống rỗng, cũng không biết đang tự hỏi cái gì.

Cô quay trở lại: “Giang Thủy, anh đến dẫn đường đi.”

Anh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cảm giác mông lung trong ánh mắt bỗng nhiên biến mất, tròng mắt đen bóng thật sự, trong thanh âm có điểm hoài niệm, cũng có chút cô đơn: “Anh đã lâu không trở lại.”

Dương Mai cười: “Đã lâu không trở về, có phải đã quên nên đi như thế nào rồi không?”

Giang Thủy lắc đầu, sải bước vọt tới phía trước đi dẫn đường.

Cửa sân màu đỏ rộng mở, trước sau như một.

Giang Thủy mang theo ba người đi về hướng đại sảnh, trong phòng cách vách truyền ra tiếng vang sột sột soạt soạt.

Mẹ Dương đột nhiên có điểm sợ hãi, kéo kéo tay áo ba Dương, ba Dương quay đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không phải có ăn trộm chứ?”

“Sao có thể…” Ba Dương nói còn chưa dứt lời, nhìn nhìn khắp nơi, mới phát giác bốn phía đích xác quá mức an tĩnh, căn nhà này có đến ba bốn gian, nhưng dường như chỗ nào cũng không có người, có vẻ vô cùng trống rỗng.

Duy độc gian phòng bên cạnh đại sảnh này phát ra một chút tiếng vang nhỏ vụn. Đích xác như là gặp trộm.

“Sẽ không.” Giang Thủy trấn an hai ông bà, “Hẳn là chị dâu cháu.”

Lúc ấy anh khẳng định bởi đã sống trong căn nhà này bao nhiêu năm, số tuổi lớn như vậy, từ tường đến xà nhà đều không còn tốt. Trong nhà lại không có đồ vật đáng giá, sao có thể được trộm coi trọng.

Hai người già bọn họ không lên tiếng, đặc biệt là mẹ Dương, ánh mắt vẫn cảnh giác như cũ. Nhà ở quê bọn họ, dù là trước khi thôn cải tạo cũng tràn ngập nhân khí, đâu giống căn nhà này, không đề cập tới vấn đề cũ nát còn như không có chút sinh khí nào.

“Để cháu vào xem.” Giang Thủy đi gõ cửa phòng Vạn Thục Phân.

“Cốc cốc cốc” ba tiếng, động tĩnh trong phòng bỗng dưng biến mất.

Không gian càng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh “cốc cốc cốc” vang lên. Âm thanh này giống như đập vào trong lòng mẹ Dương, từng chút một gõ vào khiến tim bà nhảy lên.

Rốt cuộc, cửa phòng mở ra, Vạn Thục Phân vừa buộc tóc vừa đi ra.

“Chị dâu.” Giang Thủy kêu một tiếng.

Vạn Thục Phân nhìn thoáng qua phía sau anh, nói: “Sao lại tới sớm vậy? Cũng không nói một tiếng…”

Giang Thủy nói: “Không sớm, đã nói với chị hôm nay.”

“Phải không…” Vạn Thục Phân lập tức đi tới xem ngày trên lịch treo tường, “A à à, tôi nhớ lầm.”

Tiếp theo, chị ta vội vàng tiếp đón mọi người ngồi xuống, lại tới phòng cạnh bên lấy trái cây điểm tâm chiêu đãi khách. Giang Thủy xuống bếp đun nước sôi.

Trong đại sảnh dư lại ba người nhà họ Dương.

Từ khi tiến này căn nhà tới nay, mẹ Dương đã có chút ghét bỏ nơi này. Kỳ thật ngoại trừ có chút xưa cũ, căn nhà này còn tính sạch sẽ. Nhưng bà vốn đã không có ấn tượng tốt với chủ nhà từ trước nên tự nhiên rất khó sửa đổi cách nhìn. Đến bây giờ, bà vẫn còn đứng ở nơi đó, giống như ghế ở đây đều bị bẩn.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh không ai nói chuyện. Phiến cửa ở phòng cách vách kia nửa mở ra, cửa gỗ cũ xưa, bị một trận gió thổi qua, kẽo kẹt mở ra hoàn toàn. Trong phòng đen sì, trong lòng mẹ Dương cảm thấy bồn chồn, nhưng lại nhịn không được hướng nơi đó nhìn xem, nhìn nhìn, thế nhưng nhìn ra bóng người.

Bà sợ hãi kêu một tiếng khiến tất cả mọi người nhìn qua.

Tự phòng kia có một người đàn ông đi ra, vừa lùn vừa béo, sắc mặt không tốt. Cũng không nhìn ba người trong đại sảnh một cái mà cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Giang Thủy vừa lúc mang theo ba ly nước tới, nói với bóng dáng người đàn ông kia: “Ai vậy?”

Gã lùn im lặng không lên tiếng, chỉ đi vội, Giang Thủy đuổi theo, bắt lấy cánh tay hắn, lặp lại một lần: “Tôi hỏi anh là ai.”

“Ông mày đấy!”

Chỉ mấy giây ngây người, gã lùn kia đã tránh thoát Giang Thủy, đi về hướng Vạn Thục Phân bên kia.

Vạn Thục Phân đang cong eo lấy bánh quy trong túi, mông bỗng nhiên bị người sờ soạng một cái, quay đầu lại thấy gã lùn đang cười với vẻ háo sắc: “Đàn bà dâm đãng.”

Chị ta đang muốn nói chuyện, khóe mắt thấy Giang Thủy cũng theo vào lập tức thay đổi sắc mặt, véo ngực gã lùn một cái nói: “Không phải bảo anh trốn bên trong? Ra làm gì!”

Gã lùn nghe xong cực không cao hứng: “Còn chê tôi, không nhận người quen? Xem cô dâm như thế.”

Vạn Thục Phân còn chưa mở miệng, Giang Thủy đã ở phía sau nói: “Mồm miệng sạch sẽ một chút.”

Gã lùn cười nhạo một tiếng, quay đầu lại nói: “Kia cũng phải xem cô ta có sạch sẽ không — cũng không biết đã bị bao nhiêu gã “làm” rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, Giang Thủy liền nhìn thẳng vào Vạn Thục Phân. Chị ta lại như không phát hiện ánh mắt kia, rũ mắt, bộ dáng thờ ơ. Giang Thủy bỗng nhiên nhớ lại thời điểm trước khi đi Bắc Kinh, anh tới từ biệt Vạn Thục Phân, cũng thấy có người đàn ông từ trong nhà ra như vậy.

Đương nhiên, người đàn ông này cùng người lần trước không phải cùng một người.

“Chị dâu, sao lại thế này?”

Vạn Thục Phân cũng không ngẩng đầu lên, bưng cái mâm đựng trái cây muốn đi ra ngoài, Giang Thủy không cho, gã lùn cũng không cho.

Chị ta xụ mặt nhìn lại, lạnh như băng nói: “Buông tay.”

Gã lùn niết càng chặt hơn: “Sướng xong rồi liền đi? Cũng đủ “đ*”.”

Lời nói của gã lùn rất thô tục, còn mang theo khẩu âm, tiếng phổ thông cũng không phải tiêu chuẩn, âm lưỡi uốn hay thường cũng chẳng phân biệt. Như vậy càng cảm thấy khó nghe hơn.

Vạn Thục Phân lập tức đen mặt lại, dùng lực một cái hất tay gã lùn ra, hung tợn nói: “Cút!”

“Mày mẹ nó muốn ông đây cút?” Gã lại bắt lấy tay chị ta, Vạn Thục Phân làm thế nào cũng hất không ra, Giang Thủy tiến lên hai bước, bình nước nóng lắc lư qua lại, nước sôi sánh ra, bắn lên cổ tay gã lùn, nóng đến mức lông tơ màu đen trên da gã xoắn hết lại.

Vạn Thục Phân nhân cơ hội thoát ra, hắn muốn đuổi theo nhưng Giang Thủy cao to lập tức chắn lại, phá hỏng đường đi. Gã lùn đành phải thì thầm nói: “Đồ đê tiện! Chờ coi! Xem tao làm chết mày!”

Vốn dĩ kế hoạch là ăn cơm trưa rồi đi, nhưng tình hình như vậy, rốt cuộc cũng không thể ăn nổi.

Trên đường trở về khá yên tĩnh, ba Dương thật cẩn thận nhìn mẹ Dương, mẹ Dương nghiêm mặt, như giận chó đánh mèo trừng lại.

Sau khi về đến nhà, Giang Thủy bị mẹ Dương phái ra ngoài mua đồ ăn. Trong nhà đều là người một nhà, bà cũng không rảnh lo khắc chế cái gì, một bụng lửa giận nhảy ra toàn bộ.

“Đây là loại người nào! Dương Quốc Cường, ông nhìn xem! Chúng ta đây là loại nhà nào?”

Ba Dương yên lặng nhìn thoáng qua biểu tình của Dương Mai, một sự nhịn chín sự lành mà nói với mẹ Dương: “Được rồi, bà bớt lời đi một chút.”

Mẹ Dương tựa như pháo nổ, bùm bùm tạc không ngừng: “Loại nhà này có thể gả con gái qua sao? Ông xem chị dâu của cậu ta, một đống tuổi còn câu tam đáp tứ! Một bộ hồ ly tinh! Nhà của chúng ta thanh thanh bạch bạch, Dương Mai gả qua kia quả thực chính là…”

Dương Mai ngắt lời bà: “Mẹ, con gả qua cũng sẽ không ở cùng chị dâu anh ấy.”

“Con còn muốn ở cùng chị ta?! Con hôm nay cũng thấy, như vậy không sạch sẽ…”

“Con không nghĩ sẽ ở cùng chị dâu anh ấy.”

“Đúng thế! Nghĩ con cũng đừng nghĩ!” Mẹ Dương vỗ cái bàn một cái, bang một tiếng, khoá cửa cũng mở.

Giang Thủy mua đồ ăn trở về, liền nghe thấy một câu cuối cùng. Anh đứng ở cửa không nhúc nhích, Dương Mai lập tức đi qua, tiếp nhận đồ ăn trong tay anh, đi vào phòng bếp.

Ba Dương hướng mẹ Dương đưa mắt ra hiệu, đẩy lưng bà tới phòng ngủ.

Trong phòng bếp, Dương Mai mở túi ra thấy liền nói: “Anh còn mua cá à.”

“Anh xử lý trước đã.” Giang Thủy xách túi cá lên, đi ra ban công.

Dương Mai đi theo qua, anh ở cạnh bồn nước động tác quen thuộc rửa sạch bụng cá, cô cảm thấy liền đứng nhìn.

Gió thổi, đưa tới mùi cá tanh hôi.

Người đàn ông yên tĩnh làm việc trên tay, dường như mùi cá tanh hôi kia căn bản không tồn tại. Nhưng mà da thịt anh ngăm đen, râu cằm đã lún phún, bộ tạp dề bóng nhẫy trên thân, bộ dáng anh lôi thôi lếch thếch, tựa hồ như vạn phần phù hợp với mùi cá tanh hôi này.

Dương Mai nhìn không chớp mắt, thế nhưng lại cảm thấy thời gian như đã tạm dừng.

Đột nhiên, cô đi lên trước, từ sau lưng ôm eo Giang Thủy.

Giang Thủy dừng một chút, cũng không dám chạm vào cô: “Đừng, anh đang bẩn.”

Dương Mai không nói lời nào, cũng không có động tác gì khác. Giang Thủy không thể làm gì được, đành phải tiếp tục xử lý con cá kia, động tác càng cẩn thận hơn, để đỡ bắn lên tay Dương Mai.

“Anh vất vả rồi.” Dương Mai nói.

Giang Thủy đột nhiên sửng sốt, sau khi phản ứng lại không có ý vị gì mà cười một chút: “Anh bây giờ chỉ nghĩ có thể an phận sống cùng em, kiếm thêm ít tiền, nhanh chóng cưới em về nhà.”

Ngoại trừ lái xe đưa khách, anh còn làm nhiều việc khác để kiếm tiền. Đại bộ phận là công việc cần thể lực, anh còn trẻ, có rất nhiều sức lực. Khiêng thùng nước, đưa báo, thay người chuyển nhà… Cơ hồ làm tất cả những việc có thể kiếm ra tiền. Tuy rằng mệt, nhưng lại được nhiều — thân thể tuy vất vả nhưng tinh thần lại thỏa mãn.

Anh cười nói: “Dương Mai, muốn cưới em thật không dễ dàng.”

Qua một hồi lâu, Dương Mai buông anh ra, một lần nữa đứng trở lại, lẳng lặng nhìn anh.

Anh nói: “Em nhàn rỗi vậy sao?”

Dương Mai làm như thật gật đầu: “Đúng vậy, mấy tháng này nhàn đến sắp điên rồi.”

“Ừm.”

Vài phút sau, anh súc rửa cá một lần, đến lúc hoàn toàn sạch sẽ, mới nói: “Vậy em tìm chuyện gì làm đi.”

“Tìm chuyện gì làm bây giờ?”

“…” Anh nghĩ nghĩ, đề nghị, “Dệt áo gì đó? Bỏ đi, hại mắt lắm, em vẫn nên đi dạo phố — tìm Lý Diễm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.