Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 9: Chương 9: Hướng dẫn cô ấy từng bước




Biểu tình của Giang Thủy nhàn nhạt, ánh mắt thật bình đạm, đã lâu không lên tiếng.

Dương Mai cũng không nóng lòng cứ như vậy chờ.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô liền nhìn anh.

Thời gian đủ đầy, ngày mùa hè nắng chói chang, sau giờ ngọ từng trận gió thổi, ve kêu râm ran. Dương Mai cảm thấy rất thỏa mãn, có học xe hay không cũng không sao cả, cô tình nguyện tiêu phí thời gian trên người Giang Thủy.

Giang Thủy có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực phía sau mình, nhưng anh cố tình không quay đầu lại. Anh đang trầm tư, đang giãy giụa, đang thuyết phục chính mình thỏa hiệp.

Bên trong xe quá an tĩnh, đầu óc Giang Thủy thực loạn, đây là anh và Dương Mai đánh giằng co, bọn họ giống như đang kéo co, anh ở đầu dây thừng này còn cô ở đầu kia.

Ở giữa dây thừng buộc một mảnh vải đỏ, đang giằng co qua lại dưới sức lực ngang nhau của bọn họ, không ngừng rung động, lại rung động, tựa như trái tim anh đang bang bang nhảy lên.

Anh bắt đầu cảm thấy luống cuống, tấm vải đỏ dần dần di động về phía kia, Dương Mai rất có kiên nhẫn, cô chỉ ngồi đó và nhìn, động cũng không động một cái.

Lúc này, trên đỉnh đầu Dương Mai bỗng nhiên có bóng đen phủ xuống, cô còn chưa quay đầu lại đã nghe thấy tiếng Lâm Dương truyền tới: “Dương Mai, anh Thủy.”

Lâm Dương một tay gác trên đầu xe, cúi người xuống, đôi mắt ngó vào trong xe, cậu nhìn nhìn Dương Mai, lại nhìn nhìn Giang Thủy, cuối cùng lại nhìn Dương Mai, nói: “Dương Mai, sao cô lại ở trên xe chúng tôi?”

Dương Mai nói: “Tôi đi theo anh Thủy học xe.”

Lâm Dương trừng mắt nhìn đôi mắt bên dưới, có chút giật mình: “Không phải cô học với họ Hồ sao?”

Dương Mai: “Tôi đổi rồi.”

Lâm Dương “ồ” một tiếng, gật gật đầu: “Thay đổi là tốt, tôi đã sớm nói với cô, họ Hồ kia không tốt.”

Lâm Dương từ phía trước xe đi đến sau xe, mở cửa ngồi vào, tiếp tục nói: “May mắn cô đổi giáo viên, họ Hồ chính là quỷ háo sắc.”

Dương Mai hỏi: “Làm sao mà cậu biết được?”

Lâm Dương: “Trước kia tôi từng thấy, một nữ học viên bị ông ta hạ độc thủ.”

Dừng một chút, cậu hỏi Dương Mai: “Cô học với ông ta, không thấy gì sao?”

Tầm mắt Dương Mai hướng đến người đàn ông bên cạnh, nói: “Đúng vậy, ông ấy còn chưa kịp xuống tay với tôi.”

Lâm Dương thở ra một hơi, tùy tiện nằm tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Cô đổi giáo viên là quyết định chính xác, đi theo anh Thủy khá tốt.”

Dương Mai cố ý vô tình liếc hai mắt Giang Thủy, gật đầu nói: “Phải, là khá tốt.”

Lâm Dương ngồi dậy, đầu chui vào giữa ghế lái và ghế phụ, còn muốn tiếp tục tán gẫu, đã bị Giang Thủy đánh gãy: “Đừng hàn huyên nữa, luyện xe đi.”

Lâm Dương lại ngồi trở lại.

Dương Mai cong cong môi, hỏi Giang Thủy: “Chúng ta bắt đầu từ cái nào?”

“Qua ngã tư đi.”

Dương Mai dựa theo trình tự bài thi sa hình, đi một lần các bài thi, đến phiên Lâm Dương, Dương Mai bị đổi xuống ngồi ghế sau xe.

Cô tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt như nhựa cao su, dính trên cái ót của người ngồi phía trước.

Giang Thủy không nhìn về phía sau, cũng không chỉ đạo Lâm Dương, chỉ là ngồi, cũng không nói lời nào. Nơi khóe mắt anh có mặt gương, góc độ gương vừa vặn có thể thấy người ngồi sau, anh biết Dương Mai đang nhìn anh chằm chằm, nhưng anh không cho cô một chút phản ứng.

Dương Mai rốt cuộc dời tầm mắt, nghiêng đầu híp híp mắt. Ánh nắng chói mắt từ cửa sổ xe bắn vào, chiếu trên mặt Dương Mai, nửa bên mặt cô đều sắp nóng đến bốc cháy.

“Vì sao không bật điều hòa?” Dương Mai hỏi. Cô không thể cho cửa sổ xe cao lên, như vậy sẽ rất khó chịu. Cô chỉ có thể dịch mông, hướng vào giữa ngồi.

Giang Thủy không trả lời, Lâm Dương liền tiếp lời: “Điều hòa hỏng rồi.”

“Hỏng rồi?” Dương Mai theo bản năng nhìn thoáng qua điều hòa xe.

Lâm Dương gật đầu: “Đúng vậy, sửa không được. Xe này quá cũ, là đợt xe sớm nhất, cũng đến lúc cần thay đổi. Nhưng mà chúng ta không có cơ hội ngồi xe mới, hình như là chờ nhóm chúng ta thi xong sẽ đổi.”

“Là vậy à.” Dương Mai lặng im một lát, trên cổ chảy ra mồ hôi, cô lại hỏi, “Vậy chúng ta cứ phải ngồi chỗ này?”

“Cái này cũng không có biện pháp.” Lâm Dương thở dài, nói, “Quá nóng thì đi ra ngoài hóng gió, bên ngoài còn mát mẻ hơn chút so với trong xe.”

Khi Lâm Dương chạy đến vị trí dừng xe ở sườn dốc, bị Dương Mai kêu ngừng. Cô thật sự quá khó chịu, dù cho cửa sổ xe mở rộng, cô vẫn cảm thấy đầu có chút choáng, nếu tiếp tục ngồi nữa, cô hoài nghi chính mình sẽ phun sạch cơm trưa ra mất.

Sau khi Lâm Dương thả Dương Mai xuống liền tiếp tục chạy xe về phía trước, Dương Mai tìm được một cây long não có bóng râm thật lớn, tránh nắng ở phía dưới. Nhánh cây long não vươn dài có nhiều lá xanh, diện tích bóng cây rất lớn, thỉnh thoảng có gió thổi qua còn tính là râm mát.

Dương Mai dựa vào thân cây, nhìn vào trong sân đến xuất thần. Trên sân bụi mù cuồn cuộn,, đều là do xe chạy qua mang theo gió thổi đến giữa không trung, cô chăm chú nhìn như có thể ở trong cát vàng tìm kiếm được thứ nào đó trong suốt, vặn vẹo.

Đó là bị không khí cực nóng của mặt trời thiêu cháy đến thay đổi hình dạng.

Thời điểm xe Giang Thủy lại đi qua lần nữa, Dương Mai đi ra phía trước, phát hiện người lái xe đã đổi thành Trương Tây Tây, trong xe không còn bóng dáng Lâm Dương, bất quá Dương Mai cũng không để bụng cái này.

Cô chỉ nhìn Giang Thủy, nói: “Hai người muốn uống nước không? Tôi đi mua mấy bình.”

Vừa rồi lúc lên xe, Trương Tây Tây đã nghe Lâm Dương nói việc Dương Mai đổi giáo viên, tuy rằng cô cảm thấy chuyện này có điểm quái quái, nhưng đổi cũng đã đổi, cô ấy có hơi oán giận một chút liền từ bỏ. So với so đo việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, Trương Tây Tây cảm thấy vẫn là thi được bằng lái quan trọng hơn.

Hiện tại nghe Dương Mai hỏi như vậy, cô ấy lập tức tiếp lời nói: “Muốn! Tôi sắp khát muốn chết.”

Dương Mai gật gật đầu, ngẩng đầu liền thấy Trương Tây Tây cầm lòng không đậu mà liếm liếm môi, cô liền hỏi cô ấy: “Ngoài nước ra còn muốn cái gì khác không?”

Trương Tây Tây nghĩ nghĩ, nói: “Tôi muốn ăn kem.”

“Cô muốn kem gì?”

“Xảo nhạc tư đi.”

“Được.” Dương Mai nhớ kỹ, rũ mắt nhìn Giang Thủy, “Anh thì sao?”

Giang Thủy vẫn luôn ngồi ở trong xe, mồ hôi ướt đẫm cả cái ót, còn không phải cần bù nước sao, anh liền không cần nghĩ ngợi mà lập tức nói: “Tôi uống nước.”

“Được.” Dương Mai nói, “Vậy mua bốn bình nước, ba cái kem.”

Nghe thấy những lời này, Trương Tây Tây giống như nghe thấy tiếng trời, cô ấy cười, dũng mãnh gật đầu: “Được, cứ như vậy!”

Qua một giây, cô ấy đột nhiên hỏi Dương Mai: “Nhiều đồ như vậy, chị cầm được sao?”

Dương Mai nói: “Cầm được.”

Trương Tây Tây có chút không yên tâm, cô ấy cảm thấy Dương Mai tuy rằng lớn lên cao gầy, nhưng toàn thân không nhiều thịt lắm, khẳng định cũng không có sức lực mấy. Nước thì thôi, trọng điểm là kem của cô ấy, vạn nhất nửa đường rơi mất cô ấy còn ăn như thế nào chứ.

“Lâm Dương đang đi WC…” Cô ấy nhỏ giọng nói thầm một câu, bỗng nhiên quay đầu nhìn Giang Thủy, nói: “Ai, anh Thủy, nếu không anh đi cùng đi.”

Trương Tây Tây ngừng xe lại, rụt cổ nhìn về hướng WC qua gương xe, nói: “Tôi ở đây chờ Lâm Dương, lát nữa anh ấy ra tôi sẽ đón anh ấy, hai ngươi chờ ở cổng lớn, chúng tôi vòng một vòng lại đây, hai ngươi vừa vặn ngồi lên.”

Dương Mai dẫn đầu ra khỏi trường dạy lái xe, Giang Thủy đi theo phía sau cô, dọc theo đường đi, hai người không hề nói chuyện.

Chờ tới quầy bán quà vặt, Dương Mai mới thở ra một hơi thật dài, trong quầy bán quà vặt tràn ngập khí lạnh của điều hòa khiến cả người cô đều thoải mái hơn rất nhiều.

Dương Mai lấy bốn bình nước khoáng trong tủ đông ra đặt ở một bên, Giang Thủy yên lặng nhặt lên, kẹp giữa đầu ngón tay, mỗi tay hai bình.

Dương Mai lại đi chọn kem,ba cái xảo nhạc tư, trước khi đóng cửa tủ đông lại quay đầu nhìn Giang Thủy: “Anh thật sự không cần sao?”

Giang Thủy gật đầu: “Ừm.”

Dương Mai ngồi dậy: “Ừm là cần hay là không cần.”

Giang Thủy lắc đầu: “Không cần.”

Dương Mai cười một chút, đóng cửa tủ lại: “Kem là lạc thú mùa hè, anh quả nhiên không thú vị.”

Hai người đi đến quầy thu ngân trả tiền, Dương Mai theo thói quen muốn bỏ tiền, phía sau bỗng nhiên có một bàn tay duỗi ra, cô theo cánh tay kia nhìn qua, Giang Thủy nói: “Tôi trả.”

Dương Mai lại nhét tiền vào túi, dựa người vào quầy thu ngân, dù bận vẫn ung dung mà nhìn chằm chằm anh.

Anh nhấp môi, giải thích: “Cũng không thể để một mình cô bỏ tiền.”

Nước khoáng cùng kem phân biệt để trong hai chiếc túi to, anh mỗi tay một túi, qua một hồi lâu mới từ trong túi sau mông móc ra ví tiền.

Dương Mai nhìn anh nâng tay lên, từ trong ví lấy tiền mặt, túi nặng thít chặt ra vệt trắng trên bàn tay anh, cô liền chủ động nói: “Tôi lấy giúp anh.”

Giang Thủy đưa túi qua, Dương Mai không tiếp, mà trực tiếp lấy ví tiền trong tay anh.

Anh sửng sốt một chút, liền nghe Dương Mai nói: “Tôi giúp anh lấy tiền. Túi tôi không xách, quá nặng, anh xách đi.”

Dương Mai nghiêng người qua, nói với em gái thu ngân kiểm tiền, tổng cộng hai mươi bảy, Dương Mai móc ra ba mươi đồng đưa qua, chờ thối tiền lẻ.

Một hồi qua lại như vậy, Giang Thủy liền nhìn cô chằm chằm.

Dương Mai trừng lại: “Nhìn tôi làm gì, yên tâm, tôi sẽ không trộm tiền của anh.”

Giang Thủy đột nhiên dời mắt đi, nhỏ giọng nói: “Tôi chưa nói cô trộm tiền.”

Dương Mai: “Vậy anh cứ nhìn tôi làm gì?”

Giang Thủy không nói lời nào.

Hai người mua đồ xong đứng ở cổng lớn chờ, xe tới, bọn họ cùng nhau ngồi lên.

Trương Tây Tây đem xe ngừng ở góc có bóng cây, mấy người cùng nhau ăn kem. Trương Tây Tây ở trong xe ngồi lâu rồi, trên mông ra một tầng mồ hôi, liền xuống xe hong gió, Lâm Dương cũng theo ra ngoài. Trên xe chỉ còn lại Dương Mai và Giang Thủy.

Dương Mai đang gặm kem, Giang Thủy thì uống nước.

Một bình nước lớn, Giang Thủy ngửa cổ, ừng ực ừng ực uống từng ngụm đã hết non nửa bình.

Dương Mai kem cũng không ăn, nghiêng đầu, quang minh chính đại nhìn chằm chằm hầu kết Giang Thủy lăn lộn.

Nhìn trong chốc lát, cô hỏi: “Giang Thủy, anh có bạn gái không?”

Giang Thủy vặn nắp bình, không rên một tiếng.

Dương Mai rất chấp nhất: “Có hay không.”

“Không có.”

“Ồ.”

Dương Mai liếm mấy miếng kem, lại hỏi: “Trước kia từng có mấy người?”

Giang Thủy nhéo nhéo bình nhựa trong tay, nhẫn nại, cái gì cũng không nói.

Đáp án vấn đề này ngược lại không giống câu trước khiến Dương Mai thật muốn biết. Đợi trong chốc lát vẫn không chờ được Giang Thủy trả lời, cô tiền tự mình nói: “Khẳng định vài người đi, anh cũng đã 28.”

Giang Thủy nhìn cô: “Sao cô biết?”

Dương Mai cười: “Thực sự có vài người?”

Giang Thủy lắc đầu: “Không phải, tôi là nói sao cô biết tôi 28.”

“À …” Dương Mai nhớ tới cái gì, từ trong túi móc ra một thứ, ném vào trong lòng ngực Giang Thủy.

Giang Thủy nhặt lên thấy, là chứng minh thư của anh.

“Sao lại ở chỗ cô?”

Dương Mai hoạt động bả vai, thay đổi tư thế thoải mái: “Mới vừa rồi lúc trả tiền lấy ra, quên nhét trở lại.”

“…” Giang Thủy không biết nên nói cái gì mới được.

Anh một lần nữa thả chứng minh thư lại ví tiền: “Cô lấy chứng minh thư của tôi làm gì.”

Dương Mai đáp: “Tôi muốn nhìn xem anh bao lớn rồi.”

“…” Giang Thủy cất ví tiền xong, nói, “Cô đừng cả ngày nghĩ đến mấy việc đó có được không, vẫn nên luyện xe cho tốt đi.”

Dương Mai khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện.

Giang Thủy buông bình nước, đầu ngó qua lại liền thấy Dương Mai đang cười, anh hỏi: “Cô cười cái gì?”

“Không có gì.”

Giang Thủy không tiếp tục hỏi, lẳng lặng ngồi trên vị trí của mình chờ Lâm Dương cùng Trương Tây Tây.

Lúc này, anh lại nghe thấy thanh âm vang lên sau tai.

Là thanh âm của Dương Mai.

Mang theo một tia ẩn ẩn vui sướng, còn có một tia trêu chọc nhợt nhạt —

“Anh lớn hơn tôi. Tôi 25, anh 28, kém 3 tuổi, kỳ thật rất xứng đôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.