Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 51: Chương 51: Không sợ chết




Sau trận mưa ấy, Dương Mai không gặp lại Lý Diễm. Nhưng trước khi lên máy bay lại gặp được Tôn Uy.

Có một vài thời điểm, Dương Mai vẫn luôn cảm thấy kinh ngạc không biết loại đàn ông lật lọng này rốt cuộc mang tâm tình như thế nào khi đứng trước mặt vợ cũ.

Cô hỏi Tôn Uy, Tôn Uy nghiêm trang nói: “Bởi vì có đối lập, mới biết được Lý Diễm tốt hơn.”

“Cái ‘tốt hơn’ này của anh một chút cũng không đáng tiền.”

“Đúng vậy, đối với cô mà nói thì là thế. Nhưng đối với Lý Diễm mà nói lại là thật đáng giá, đối với tôi cũng vậy.” Tôn Uy bễ nghễ nhìn Dương Mai, nói, “Không thể bởi vì cô và Tống Cường không thể gương vỡ lại lành, liền đi ngăn cản tôi cùng Lý Diễm gương vỡ lại lành.”

“…” Dương Mai thật muốn nhổ nước bọt đầy mặt hắn ta.

Tôn Uy nói: “Dương Mai, đàn ông sẽ luôn tìm người tốt hơn.”



Nhìn đôi nam nữ đang đi đến gần phía mình, Dương Mai không khỏi nghĩ, anh cũng đang tìm một người tốt hơn sao?

Không phải.

Vấn đề của cô và Giang Thủy chưa bao giờ nằm ở người khác, mà ở chính bọn họ.

“Sao em lại chạy ra đây?” Giang Thủy cau mày, tầm mắt không tự chủ được dừng ở vầng trán đã thấm ướt của Dương Mai.

“Một mình em ở trong phòng buồn quá.”

“Giang Thủy, cậu nên đặt một cái TV hoặc máy tính trong phòng.” Lý Vân nói, “Bằng không khách tới sẽ thấy nhàm chán.”

Dương Mai theo tiếng nhìn qua.

Khách. Cô ở ngoài miệng Lý Vân trở thành “Khách”.

Giang Thủy nhấp môi, nói với Lý Vân: “Tôi đi về trước.”

Lý Vân nhìn chằm chằm vào mặt anh, cuối cùng chỉ nhắc nhở: “Đêm mai, cậu đừng quên.”

“Được, sẽ không quên.”

Giang Thủy cùng Dương Mai trở về. Hai người đều ướt hết cả, Giang Thủy để Dương Mai vào tắm rửa trước.

Cô đứng ở trước cửa phòng tắm thay dép lê, lơ đãng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trong phòng tắm của Giang Thủy chỉ có một cục xà phòng, tất cả gội đầu, tắm giặt, rửa mặt đều dùng cục xà phòng này.

Cô giật mình, đột nhiên có loại cảm giác giống như vẫn ở căn nhà cũ của Giang Thủy, dường như bọn họ đều không tới Bắc Kinh. Giang Thủy ở nhà chỉ dùng xà phòng, sau khi cô vào ở, mới đưa thêm dầu gội đầu cùng sữa tắm vào.

Giang Thủy đi tới, cũng thấy cục xà phòng kia liền nói: “Hôm nay em dùng tạm cái này trước, ngày mai lại đi siêu thị mua mới.”

Dương Mai hỏi: “Khi nào?”

Giang Thủy nghĩ nghĩ: “Buổi sáng, hoặc là buổi chiều.”

“Buổi tối thì sao?”

“Buổi tối không được.”

Dương Mai cười: “Buổi tối anh muốn đi đâu?”

“…” Giang Thủy dời mắt, thanh âm rất thấp, “Buổi tối có việc khác.”

Anh nghiêng người đi, một lần nữa ngồi xuống mép giường.

Dương Mai không nói tiếng nào đi vào phòng tắm, cửa sổ không đóng kín, để lại một khe hở nho nhỏ. Có gió lạnh thổi vào khiến cô nổi da gà.

Ngoài cửa sổ mưa không ngừng, lại không nghe thấy bất luận tiếng mưa rơi nào. Bóng đêm thực trầm, không khỏi làm người ta cảm thấy áp lực.

Dương Mai nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn có một loại cảm giác như đang xem phim câm.

Tại sao Bắc Kinh cũng trầm lặng như vậy.

Ngày thứ hai, Giang Thủy tuân thủ hứa hẹn dẫn Dương Mai đi siêu thị mua đồ dùng tắm rửa.

Đồ dùng tắm rửa ở hai kệ để hàng đều có, một bên là nhập khẩu, một bên là sản phẩm trong nước. Dương Mai ở bên nhập khẩu nhìn trong chốc lát, ngắm đến giá cả liền thả lại, vừa muốn hướng bên kia đi, khuỷu tay lại bị người đàn ông phía sau nắm lấy.

“Thích thì lấy đi.” Giang Thủy nói.

Dương Mai quay đầu lại nhìn anh, anh nhìn về phía cái chai cô vừa cầm lên lại buông xuống chu chu môi.

“Quá đắt, không được lắm.” Dương Mai nói.

“Không có gì được hay không được, anh mang đủ tiền.” Anh trực tiếp ném cái chai kia vào xe đẩy.

Dương Mai dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, anh lại làm như không thấy, ở kệ để hàng nhập khẩu quay qua quay lại hai vòng nhưng vẫn nhìn không ra tên tuổi gì, đành phải quay lại hỏi Dương Mai: “Còn muốn mua gì nữa? Đều là tiếng nước ngoài, anh xem không hiểu.”

Dương Mai chỉ vào chai màu trắng ngà ở tầng cao nhất: “Cái kia.”

Giang Thủy duỗi tay lấy tới, ném vào xe đẩy: “Còn gì nữa?”

Nhấn ở cuối câu, nói năng rất có khí phách. Dương Mai bỗng nhiên cười, Giang Thủy thấy liền hỏi: “Một mình em ở đó cười cái gì?”

Dương Mai nói: “Cười anh giống như nhà giàu mới nổi.”

Giang Thủy cũng cười: “Mua đồ dùng tắm rửa chính là nhà giàu mới nổi?”

“Cái gì đồ dùng tắm rửa. Hai bình này đều dùng cho tóc, một lọ dầu gội, một lọ dầu xả.”

“Ồ,” Giang Thủy rũ mắt xuống, lại nhìn nhìn cái chai trong xe đẩy, nói, “Em quá chú ý.”

“Là anh quá không chú ý.”

Giang Thủy yên lặng nhìn Dương Mai lại từ trên kệ để hàng cầm hai chai xuống, không biết lại dùng làm gì, bỗng nhiên liền nổi lên tâm tư nói giỡn: “Hai bình này thì sao? Một lọ để tẩy nửa người trên, một lọ để tẩy nửa người dưới?”

Dương Mai từ bên người anh lướt qua, vừa đi vừa nói chuyện: “Một lọ là sữa tắm, một lọ là dưỡng thể.”

“…” Giang Thủy tại chỗ ngẩn ra một chút, dưỡng thể lại là cái gì?

Hai người nhàn tản mà dạo siêu thị, sau khi mua xong tất cả đồ vật, Dương Mai cảm thấy có chút mệt mỏi.

Ngồi ở ghế điều khiển, Giang Thủy quay đầu liếc nhìn cô một cái, nói: “Sao nhanh vậy đã mệt rồi, còn chưa đi được mấy bước mà.”

Dương Mai mặt ủ mày ê đấm đấm eo: “Không biết, eo đau.”

Nói đến eo đau Giang Thủy liền không tiếp tục nói nữa, có thể là do anh quá đáng rồi. Vòng eo phụ nữ thật mềm mại, lúc véo lên làm thế nào cũng không dời tay ra được.

“Vậy đêm nay em nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy loạn, anh sang bên Vương Chấn mượn cho em cái máy tính bảng.”

Dương Mai dựa đầu vào cửa sổ, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng. Giang Thủy sẽ về muộn, cô cũng không ngăn được. Cũng không thể nói “Sớm một chút trở về” gì đó, như vậy cô có vẻ giống như một bà chủ gia đình ăn không ngồi rồi mỗi ngày chỉ chờ đợi chồng trở về.

Giang Thủy đúng hẹn tới Mix, nhưng so với thời gian quy định đã muộn một chút. Lý Vân chờ đã lâu, thấy Giang Thủy tiến vào cũng không vội tiến lên tiếp đón mà cứ để anh đứng ở đó.

Lúc này tóc đỏ đi tới, nhỏ giọng nói bên tai Giang Thủy: “Xem bên kia —”

Theo tầm mắt tóc đỏ nhìn sang, bên kia là một đám đàn ông đang vây quanh đọ rượu. Có một gã mập một chân đạp lên mặt bàn, một tay cầm chai bia tu, một vòng người chung quanh đang ồn ào, trong đó người thu hút ánh mắt nhất là một người đàn ông hơi gầy gò đang nằm trên sô pha.

Vì sao lại thu hút ánh mắt người khác? Giang Thủy cũng không nói rõ được.

Đây là một loại cảm giác, có người trời sinh ra đã có sẵn một loại từ trường mạnh mẽ, rõ ràng chưa làm gì cả, nhưng lại vô cùng thu hút ánh mắt người khác.

Người đàn ông kia vừa gầy vừa nhỏ người, chỉ nhìn vẻ ngoài thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng người đàn ông đó lại khiến cho Giang Thủy không hiểu tại sao cảm thấy sợ hãi.

Tựa hồ là cảm nhận được tầm mắt từ bên này, người đàn ông nhỏ gầy bên kia xoay mặt lại đây.

Giang Thủy bị chấn động một chút, đó là một đôi mắt sắc bén như chim ưng. Chỉ trong nháy mắt, lại phát hiện người đó đã quay đầu đi.

Tóc đỏ nói: “Người kia là Trần Nhất Trầm, chị Vân muốn giới thiệu Nhị Hoàn Thập Tam Lang cho cậu chính là hắn.”

Hôm nay, trước khi tới Mix, Tóc đỏ căn bản không biết diện mạo của Trần Nhất Trầm, rất ít người đã từng gặp qua hắn. Dù có gặp được thì cũng không nhất định nhận ra được đó chính là thần thoại của giới đua xe.

Nhưng đang ở trong cái vòng luẩn quẩn này, có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, trong lòng vẫn tràn đầy sóng gió mãnh liệt.

Tóc đỏ lại nổi lên một thân da gà, khi cùng Giang Thủy nói chuyện trong lúc vô tình giọng nói vẫn mang theo một tia run rẩy: “Ít nhiều vẫn nhờ phúc của cậu bằng không tôi cũng không thấy được nhân vật cỡ này.”

An tĩnh một lúc, Giang Thủy hỏi Tóc đỏ: “Là Lý Vân hẹn tới sao?”

Tóc đỏ trố mắt: “Sao có thể! Chị Vân … chị Vân cũng không hẹn được người đâu. Tối hôm qua chị Vân một hai muốn cậu phải tới, bất quá là bởi nghe được tin tức ngầm, không nghĩ tới, Trần Nhất Trầm thật sự tới.”

Đắm mình trong ánh sáng của hộp đêm, Trần Nhất Trầm có vẻ càng thêm thần bí. Tóc đỏ đang trong tâm trạng thấp thỏm cùng kích động, mắt thấy Giang Thủy đi về phía trước, vội vàng nói: “Ấy ấy ấy! Cậu làm gì thế!”

Căn bản không kịp giữ anh lại. Chỉ thấy anh đi thẳng đến chỗ Trần Nhất Trầm.

Trước mắt Trần Nhất Trầm tối sầm lại, ngẩng đầu liền thấy thân hình cao lớn của Giang Thủy đã ngăn chặn phần lớn ánh sáng.

Một vòng người đang đọ rượu bỗng an tĩnh lại, đảo mắt nhìn qua.

Trần Nhất Trầm hướng bên đó vẫy vẫy tay: “Các người cứ tiếp tục đi, cái kia, này, Mập, đừng nghĩ chơi xấu.”

Người bên cạnh lại bắt đầu ồn ào, thân gã Mập run lên, đành phải căng da đầu tiếp tục uống rượu nguyên chất.

“Vì sao anh không tới?” Giang Thủy nhìn chằm chằm Trần Nhất Trầm.

Ngón trỏ Trần Nhất Trầm gãi gãi huyệt Thái Dương, lộ ra biểu cảm nghi hoặc: “Cậu đang nói cái gì?”

Giang Thủy liền nói ra việc ngày đó bị Trần Nhất Trầm “thả bồ câu”. (Cho leo cây)

Trần Nhất Trầm đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười ra tiếng.

“Cậu là ai?” Ngữ khí của hắn rất nhẹ.

Hỏi vấn đề này cũng không phải thật sự muốn biết tên họ Giang Thủy là gì, mà là coi khinh hỏi lại — cậu thì tính là cọng hành nào?

Giang Thủy đáp lại từng chữ một: “Tôi là Giang Thủy. Giang trong hồ nước (Giang – sông), Thủy trong nước sông (Giang Thủy).”

“!” Trần Nhất Trầm mang theo biểu tình dở khóc dở cười lại như không thể tin nổi mà nhìn Giang Thủy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.

Gã Mập bên kia lại vô cùng náo nhiệt, Trần Nhất Trầm nhanh chóng bị hấp dẫn. Hắn ngồi ở chỗ kia cười cười, đơn giản xem Giang Thủy như không khí.

“Anh có phải là Trần Nhất Trầm không? Là Nhị Hoàn Thập Tam Lang kia?”

Trần Nhất Trầm nhếch khóe miệng, liếc nhìn anh một cái cũng lười.

Giang Thủy cũng không chết tâm, tiếp tục truy vấn: “Đúng không?”

“…”

Không được bất luận cái gì đáp lại, nhưng một khắc kia, dưới đáy lòng Giang Thủy thập phần khẳng định người đàn ông nhỏ gầy trước mặt này thật sự chính là người anh muốn tìm.

“Trần Nhất Trầm.” Giang Thủy gọi tên của hắn, “Ra ngoài chạy một vòng với tôi đi.”

Một vòng người kia lại lần nữa an tĩnh trở lại. Gã Mập mới vừa nuốt vào một ngụm rượu, bị nghẹn đến phun ra.

Trần Nhất Trầm cười lạnh một tiếng, rốt cuộc lại nhìn Giang Thủy, cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Cậu là thằng ngốc à.”

Người chung quanh đều cười.

“Không phải.” Giọng của Giang Thủy vẫn vô cùng bình tĩnh.

Không chờ có người lại cười nhạo, Lý Vân đi tới, ngăn Giang Thủy ở sau cánh tay mình, lời nói lại là nói với Trần Nhất Trầm: “Cậu ta uống nhiều quá, các người cứ tiếp tục.”

Nói xong muốn đưa Giang Thủy đi.

“Từ từ —”

Lý Vân cùng Giang Thủy đồng thời dừng lại.

Trần Nhất Trầm cúi xuống, một tay xách hai chai bia đặt lên bàn: “Muốn chạy với tôi? Có thể. Uống rượu trước.”

Giang Thủy nhìn rượu trên bàn liền đi qua, duỗi tay lấy.

“Ấy, nhầm rồi.” Trần Nhất Trầm vỗ vào tay Giang Thủy, ánh mắt dời xuống, “Là cái này.”

Bên cạnh sô pha là một rương bia, mới vừa lấy ra hai chai, còn lại mười chai.

“Một hơi làm xong, tôi sẽ chạy một vòng với cậu.”

Giang Thủy cúi đầu nhìn một cái: “Anh có thể chạy thắng tôi, tôi sẽ uống một hơi cả rương này.”

Hít hà một hơi.

Không chỉ có Trần Nhất Trầm, những người bên cạnh cũng đều sợ đến ngây người.

Người này từ đâu chui ra? Dám lớn lối như vậy!

“Tới hay không?” Giang Thủy từ trên cao nhìn xuống.

Trần Nhất Trầm nghĩ, đêm nay không thể không giết người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.