Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 3: Chương 3: Nam nữ học lái xe




Tiểu Giang mặt gỗ tự hỏi trong chốc lát, vuốt cái bụng nói: “Không đi, tôi ăn no rồi.”

Buổi sáng ngồi trong xe nên nhìn không rõ lắm, hiện giờ đứng ở bên ngoài, Dương Mai có thể thấy được rõ ràng, Tiểu Giang này rất to cao. Người đàn ông có hình thể như vậy, một hộp cơm mười đồng căn bản ăn không đủ no.

Dương Mai bỗng nhiên nhớ tới sau khi cô xuống xe anh, bóng dáng anh trầm mặc lật xem cuốn sổ tiết kiệm. Tay anh cùng người anh giống nhau có màu da ngăm đen khỏe mạnh, ngón tay rất dài, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy quyển sổ tiết kiệm cũ.

Tay anh khá to, sổ tiết kiệm bị anh nắm chặt hiện lên vẻ yếu ớt. Nhưng động tác của anh lại rất mềm nhẹ, dường như rất cẩn thận.

Quyển sổ tiết kiệm kia đối với anh mà nói, hẳn là vô cùng quan trọng.

Dương Mai nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: “Tôi mời anh ăn.”

Tiểu Giang đứng im không nhúc nhích, nhưng cũng không lập tức từ chối Dương Mai. Vẻ mặt anh vẫn như lúc ban đầu, nhưng Dương Mai biết, anh hiện tại đang ở trong trạng thái tự ngẫm, bởi vì đôi mắt trước sau vốn bình tĩnh của anh bỗng nổi lên gợn sóng, giống như mặt hồ bị gió nhẹ thổi qua.

Đợi trong chốc lát, Dương Mai không đợi được câu trả lời của anh, liền thúc giục hỏi một câu: “Anh rốt cuộc có đi hay không?”

Tiểu Giang không trả lời trực tiếp mà hỏi lại cô: “Cô vì cái gì muốn mời tôi ăn cơm?”

Dương Mai hừ một tiếng, nói: “Đi thì đi, không đi thì không đi, chỉ cần một câu. Đừng dong dong dài dài, anh có phải đàn ông hay không.”

Vừa dứt lời, Dương Mai liền xoay người.

Mặt trời chính ngọ nóng cháy, ánh sáng chói mắt khiến Dương Mai chịu không nổi phải híp mắt.

Thời điểm ra khỏi cổng lớn của trường dạy lái xe, cô vừa giơ tay lên che ánh mặt trời vừa nghiêng nghiêng đầu. Khóe mắt cô liếc thấy hai bóng dáng màu xám nhạt trên nền đất, khóe miệng cô nâng lên, quay đầu lại hỏi anh: “Anh muốn ăn cái gì?”

Anh không cần nghĩ ngợi mà đáp: “Gì cũng được.”

Dương Mai nói: “Quán ăn không bán gì cũng được. Nói đi, anh muốn ăn cái gì.”

Anh liếm liếm môi, nói: “… Gì cũng được.”

“…” Dương mai không còn lời gì để nói, an tĩnh đi ở phía trước dẫn đường.

Trường dạy lái xe ở vùng ngoại thành, không phồn hoa bằng thành thị, nhưng hai bên đường vẫn có rất nhiều cửa hàng, đại bộ phận là tiệm cơm, như là sa huyện, gà trống nấu, lẩu gì đó.

Dương Mai ở phía trước cứ đi rồi lại dừng, trước sau vẫn chưa quyết định định được muốn vào nhà nào. Đối với cô mà nói, những cửa hàng này cũng không có gì đặc biệt, cô cũng không có gì muốn ăn, chính bởi vì không muốn ăn gì, mới có thể cảm thấy lựa chọn khó khăn.

Tiểu Giang trầm mặc đi theo phía sau Dương Mai, giống một pho tượng Phật ngàn cân di động.

Rất nhanh đã đi đến cuối phố, Tiểu Giang bỗng nhiên mở miệng: “Cô rốt cuộc muốn đi đâu ăn.”

Dương Mai dừng lại, tay phải lập tức che ánh nắng trước trán nhìn biển tiệm cơm rồi nói: “Chúng ta ăn cơm gọi món được không.”

Tiểu Giang gật đầu: “Gì cũng được.”

Dương Mai chọn một tiệm cơm nhỏ bình thường, là loại có thể gọi món ăn.

Người phục vụ mang thực đơn lên, Dương Mai chọn mấy món ăn mình thích, vừa muốn đưa thực đơn cho người đàn ông trước mặt, giây tiếp theo trong đầu lại đột nhiên hiện lên dáng vẻ người đàn ông này mặt không biểu cảm nói “gì cũng được”.

Vẫn là thôi đi… Dương Mai đem tay cầm thực đơn lại rụt trở về.

“Ngoại trừ những món tôi vừa chọn, lại thêm một phần gà xào, một phần xà lách xào, một chén canh xương sườn rong biển.” Dương Mai gọi xong đồ ăn đưa lại thực đơn cho người phục vụ, cường điệu một câu, “Đồ ăn nhanh lên, chúng tôi đang vội.”

Người phục vụ cúi đầu ghi nhớ: “Được.”

Sau khi người phục vụ đi, Dương Mai dùng nước sôi trên bàn tráng qua chén đũa, lơ đãng ngẩng đầu liền thấy ánh mắt nhìn thẳng của Tiểu Giang.

Cô đổ chén nước sôi vào thùng rác bên chân, giải thích: “Sợ không sạch sẽ, anh tốt nhất cũng tráng qua đi.”

Tiểu Giang không động đậy, vẫn nhìn Dương Mai như cũ: “Cô chọn quá nhiều.”

Dương Mai không phản ứng lại, chỉ hỏi: “Anh nói cái gì?”

Anh nói: “Đồ ăn, cô chọn quá nhiều đồ ăn, ăn không hết.”

Dương Mai: “Cái này à. Không có việc gì, không phải còn có anh sao.”

Tiểu Giang không nói tiếp, Dương Mai lại nói: “Lát nữa anh ăn nhiều một chút.”

Đồ ăn rất mau được dọn lên, qua vài phút, tất cả đồ ăn Dương Mai gọi đã được dọn lên.

Đồ ăn xếp đầy trên cái bàn không lớn không nhỏ. Trên mặt bàn nổi lên hơi nóng khiến tầm mắt Dương Mai mông lung.

Chờ sau khi hơi nóng kia hơi tản ra một ít, Dương Mai cuối cùng có thể thấy rõ tướng ăn của người đàn ông trước mặt.

Anh quả nhiên chưa ăn no.

Mới không lâu, bàn đồ ăn ở trước mặt anh đã ít đi hơn phân nửa. Thời điểm anh ăn cơm thực nghiêm túc, dường như hết thảy chung quanh đều không thể khiến cho anh hứng thú, duy chỉ có việc ăn cơm hiện tại đang diễn ra có thể xâm chiếm sự chú ý của anh.

Dương Mai tay cầm chiếc đũa nhưng lại chậm chạp không động đũa. Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt đang ăn ngấu nghiến hồi lâu, nhưng anh lại không hề phát hiện cô đang nhìn mình.

Anh ăn đến mức trán đổ mồ hôi, tẩm ướt một nửa phần tóc trước trán. Tóc của anh rất ngắn, giống như ruộng hoa màu bị người chặn ngang chém đứt, chỉ để lại một đám gốc rễ ngẳn ngủn.

Mồ hôi từ da đầu chảy xuống, men theo từng sợi tóc đen, được ánh mặt trời chiếu vào trở nên tỏa sáng như những vì sao.

Dương Mai cảm thấy những giọt sao mồ hôi giống như là đá quý được khảm sâu vào da đầu anh, lấp lánh nhấp nháy, cô xem đến nhập thần. Thẳng đến trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng ma, một giọng nói nổ tung vang dội trên đỉnh đầu: “Anh Thủy, anh ở đây à.”

Người đến là Lâm Dương, phía sau cậu là cô gái mặc váy màu sắc rực rỡ kia, Dương Mai cảm thấy cô ấy dường như đang khoác cầu vồng lên trên người. Cô gái nhỏ có làn da khá đen, màu sắc của cầu vồng khiến làn da đen càng tỏa sáng.

Chỉ là ngắn ngủi thoáng nhìn, Dương Mai liền thu hồi tầm mắt. Cô đối với cái này không có hứng thú gì, lực chú ý của cô đều đặt ở xưng hô vừa rồi của Lâm Dương.

Lâm Dương gọi anh là anh Thủy.

Dương Mai đoán rằng, người đàn ông này không phải tên Giang cái gì Thủy thì chính là tên Thủy cái gì đó, hoặc đơn giản gọi là Giang Thủy.

Dương Mai cảm thấy so sánh ba cái đáp án này với nhau thì cái sau cùng có khả năng lớn nhất.

Giang cái gì Thủy, hoặc là Thủy cái gì đó quá dài dòng, quá phức tạp, một chút cũng không giống anh.

Anh cho người ta cảm giác đơn giản dễ hiểu, Giang Thủy giống như bề ngoài mà anh biểu hiện ra, đạm mạc mà ngắn ngủi.

Lúc này Lâm Dương mới chú ý tới Dương Mai, cậu kinh ngạc kêu một tiếng: “A, hóa ra hai ngươi quen nhau à!”

Dương Mai cong môi cười, nói: “Không quen biết, chúng tôi chỉ là ngồi cùng.” Cô có dụng ý khác nhìn trước mặt một cái lại nói với Lâm Dương: “Tôi còn không biết tên của anh ấy đâu.”

Lâm Dương rất nhanh dính câu, miệng rộng nói luôn: “Anh ấy là anh Thủy, tên đầy đủ là Giang Thủy, là giáo viên của tôi và bạn gái.”

Quả nhiên là vậy. Dương Mai nghĩ, cô thật là đoán không sai tẹo nào.

Cô gái nhỏ đứng ở phía sau Lâm Dương thò người ra, nói với Giang Thủy: “Anh Thủy, vậy anh ăn từ từ, chúng em ra sân chờ anh nhé.”

Lâm Dương “a” một tiếng thật dài: “Cứ thế đi sao? Ngồi xuống nói chuyện với anh Thủy một lát đã.”

Cô gái nhỏ bĩu môi, dậm dậm chân, nói: “Cái gì, mới vừa rồi không phải anh nói muốn dẫn em đi mua kem sao.”

Lâm Dương vỗ đầu một cái: “Được được, đừng nóng giận, anh đưa em đi.”

Hai người nắm tay ra khỏi tiệm cơm. Tầm mắt Giang Thủy một đường đi theo, thẳng đến khi bọn họ biến mất trong tầm nhìn.

Dương Mai cười không nói gì, một lát sau, cô gọi anh: “Giang Thủy.”

Giang Thủy nghe tiếng ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Dương Mai nói: “Không có việc gì.”

“Ừm.” Giang Thủy cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau một lúc lâu, Dương Mai lại gọi anh: “Giang Thủy.”

Giang Thủy ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cô, cô hỏi: “Anh có muốn ăn kem không?”

“Không.” Tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Lần này lại từ chối rất kiên quyết. Dương Mai bĩu môi, dùng khăn giấy thấm chóp mũi dính mồ hôi: “Nhưng mà tôi muốn ăn.”

Giang Thủy không nói chuyện, Dương Mai liếc mắt nhìn anh, không chơp mắt lấy một cái, nhưng Giang Thủy giống như không hề phát hiện, lo chính mình vùi đầu ăn, Dương Mai cuối cùng bại trận, vừa dùng đũa chọc đĩa cà tím vừa nói: “Anh bao nhiêu tuổi? Sao lại buồn tẻ giống như ông già vậy.”

Giang Thủy ăn no, buông chén đũa, nhàn nhạt nói: “Cô muốn ăn kem thì đi ăn.”

Ánh mắt Dương Mai sáng lên: “Anh đi cùng tôi?”

Giang Thủy lắc đầu: “Tôi không muốn ăn.”

Dương Mai hướng người phục vụ vẫy tay ý bảo tính tiền, vừa buông tay liền nói với Giang Thủy: “Vậy anh đi cùng tôi đi.”

Đi ra cửa tiệm cơm, Dương Mai đi hướng tây, Giang Thủy lại đi hướng đông.

Đi được chốc lát, Dương Mai lại vòng trở về, đi theo phía sau Giang Thủy: “Anh đi nhầm.”

Giang Thủy: “Tôi không đi nhầm.”

Dương Mai chỉ vào cửa hàng kem ở phía sau nói: “Ở kia.”

Giang Thủy nói: “Tôi phải đi về dạy xe.”

Dương Mai nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Vẫn còn thời gian.”

Giang Thủy không nói chuyện, vẫn đi tiếp, giống như Dương Mai không tồn tại.

Dương Mai nhìn chằm chằm bóng dáng rắn chắc của anh trong chốc lát, bỗng dưng dừng lại bước chân, nói: “Ăn xong liền đi. Được, vậy anh đi đi.”

Cô nói như vậy, liền thật sự không chút do dự rời đi.

Giang Thủy đi thêm mấy bước liền ngừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn cửa hàng kem kia một cái, Dương Mai đang đứng ở trước quầy chọn đồ, vài sợi tóc của cô rơi xuống, quét nhẹ qua gương mặt, cô cảm thấy ngứa nên giơ tay vuốt nhẹ.

Kim loại bị ánh nắng chiết xạ, chiếu vào mắt Giang Thủy, anh theo bản năng nhắm mắt, rồi lại mắt ra nhìn lại, đó là một chiếc nhẫn, được nạm đá quý rất tinh xảo đeo trên ngón tay Dương Mai.

Dù không phải người trong nghề, cũng có thể nhìn ra chiếc nhẫn kia có giá trị xa xỉ.

Giang Thủy nhìn trong chốc lát, cuối cùng xoay người, rốt cuộc cũng không quay đầu lại, đi về hướng trường dạy lái xe.

Buổi chiều việc luyện tập càng thêm thống khổ.

Thời gian nóng nhất của mùa hè chính là hai giờ sau giữa trưa, nơi sân tập hoàn toàn biến thành một cái lò lửa lớn, xe bị ánh nắng mặt trời nướng cho nóng bỏng, dù cho bên trong xe mở điều hòa nhưng mông ngồi trên ghế vẫn chảy ra một tầng mồ hôi.

Tay thầy Hồ vẫn nắm tay Dương Mai như cũ, nếu không nắm cần gạt thì lại nắm tay cô đang cầm tay lái.

Hơn nữa cô nhạy bén phát hiện, đôi tay của thầy Hồ này còn biết chọn người. Bành Bằng cũng có mấy lần không làm tốt, nhưng trước giờ thầy Hồ đối với hắn đều là chỉ đạo bằng miệng chứ không được tự thể nghiệm giống như với cô.

Qua vài vòng huấn luyện như vậy, Dương Mai cảm thấy đôi tay của mình đã ngâm trong mồ hôi tay của thầy Hồ quá lâu.

Mỗi học viên đều thay đổi tập lái một lần trên xe, khi lại đến phiên Dương Mai, khăn giấy dùng để lau tay cô đã ướt một nửa, một chút ham muốn đứng dậy đổi người vào ghế tập lái cũng không có.

Thầy Hồ quay đầu qua, ánh sáng rơi xuống phía sau ót hiện lên mấy sợi tóc thưa thớt khiến diện tích đỉnh đầu “Địa Trung Hải” của hắn càng thêm lớn.

Hắn dựa trên lưng ghế, nói với Dương Mai: “Dương Mai, đến phiên cô.”

Dương Mai không nhúc nhích, hơi không thể phát giác mà nhăn nhăn mày.

Thầy Hồ cho rằng cô như vậy là do luyện xe không được tốt nên nói lời cổ vũ: “Cô buổi chiều so với buổi sáng có tiến bộ rất lớn, luyện nhiều thêm một vài lần thì sẽ khá hơn. Mau lên ngồi, tôi sẽ dạy cô thật tốt.”

Thời điểm hắn nói “dạy cô thật tốt” là đang cười, nhìn nụ cười này, Dương Mai bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, ghê tởm giống như bị say xe.

Dương Mai mở cửa, xuống xe. Thầy Hồ cho rằng cô bị thuyết phục, hắc hắc cười hai tiếng, cười xong mới phát hiện Dương Mai không vòng sang ghế điều khiển bên này, mà là lập tức đi đến bóng cây cạnh sân.

Thầy Hồ quay cửa kính xe xuống, gọi với theo bóng dáng cô: “Cô muốn đi đâu?”

Dương Mai cũng không quay đầu lại: “Toilet.”

WC của trường dạy lái xe ở tận cùng bên trong, cái WC này đã cũ nát, người sử dụng rất nhiều nhưng sọt rác bên trong lại không được đổ thường xuyên nên có rất nhiều giấy rác lăn khỏi sọt, nằm rải rác trên sàn nhà.

Dương Mai đi vào WC nữ, liếc mắt một cái liền thấy thứ nằm trong bồn cầu ngồi xổm. Cô không nói hai lời, quay đầu liền chạy.

Ngoài WC có vòi nước, một người đàn ông đang ở đó rửa tay.

Dương Mai tới gần anh, gọi một tiếng: “Giang Thủy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.