Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 7: Chương 7: Người đàn ông chọc người phụ nữ tức giận




Ánh sáng hoàng hôn màu vàng hồng giống như tấm lụa mỏng trong suốt, mềm nhẹ lướt trên đỉnh đầu Giang Thủy và Dương Mai, giống như một con sông thật lớn ẩn hình, ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài.

Dương Mai lại nghe thấy được tiếng bước chân của Giang Thủy, cất bước giữa dòng nước róc rách như cũ, tuy nhiên khác với trước kia ở chỗ lần này là đi về phía cô chứ không phải rời khỏi cô.

Ở thời điểm nào đó, giữa bọn họ có một dòng khí không thể diễn tả vẫn thong thả mà lưu động, giống như một tấm lưới lớn tung ra trói anh và cô lại với nhau.

Giang Thủy lại khăng khăng muốn đánh vỡ dòng khí thần bí đang vận động này.

Anh nghiêng đầu sang một bên, thấp giọng nói: “Cô đi tìm thầy Hồ mà học, tôi sẽ không dạy cô.”

Dương Mai nghe xong cũng không khẩn trương, không tức giận, thậm chí không biểu lộ ra một tia cảm xúc có thể được gọi là biến hóa. Cô chỉ chậm rì rì bước hai bước về phía trước, nhìn Giang Thủy không chớp mắt, nói: “Giang Thủy, anh sẽ dạy tôi.”

Giang Thủy gắt gao nhìn cô, cô bỗng nhiên cười, tươi cười thật chắc chắn: “Không tin? Anh có muốn chúng ta đánh cuộc không?”

Giang Thủy rõ ràng đối với chuyện đánh cuộc này không có hứng thú gì, anh khó được nhăn mày, môi nhẹ nhàng mấp máy, một lát sau cũng chưa nói được cái gì.

Lại một lát sau, anh mới đơn điệu lặp lại câu nói trước: “Cô đi tìm thầy hướng dẫn của cô đi, tôi sẽ không dạy cô.”

Dương Mai đứng đón gió, tay che ở tóc mái trước mắt, nói: “Anh thật là không thú vị.”

Bàn tay Giang Thủy buông xuống bên người vô ý thức nắm chặt lại một chút nhưng anh lại nhìn về phía khác, thanh âm không chút phập phồng: “Còn hai giờ, cô chăm chỉ học xe đi.”

Dương Mai nói: “Vậy còn anh?”

Giang Thủy nhìn cô: “Tôi sẽ không dạy cô.”

Dương Mai buồn cười liếc anh một cái: “Tôi lại không bảo anh dạy, tôi chỉ là hỏi hai giờ này, anh muốn làm gì.”

Giang Thủy nhìn nhìn sân tập, lại nhìn nhìn xe của mình: “Tôi về nhà.”

Dương Mai “xuy” một tiếng, nói: “Còn chưa tới giờ về anh đã muốn trốn việc?”

Giang Thủy không cảm thấy mình làm gì sai: “Lâm Dương, Trương Tây Tây đã đi rồi.”

Dương Mai nói: “Được rồi, vậy anh về nhà đi.”

Vừa dứt lời, cô liền ôm ngực xoay người tránh ra. Cô thẳng tắp mà đi nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe thấy động tĩnh phía sau.

Giang Thủy chuẩn bị một chút rồi cũng lập tức rời khỏi trường dạy lái xe.

Bước chân Dương Mai cũng không ngừng, càng không quay đầu lại nhìn.

Buổi tối theo thường lệ là Lý Diễm tới đón cô, Tôn Uy còn đi công tác, Dương Mai liền đi theo Lý Diễm tới chỗ cũ ăn cơm tối.

Thời điểm lên lầu, người phục vụ thấy hai cô lại tới nữa, lúc khom lưng đôi mắt đều đang cười, rõ ràng là nhận ra hai cô.

Dương Mai liền nói giỡn: “Lý Diễm, hai người chúng ta mà cứ tới tiệm này ăn cơm thì phòng bếp trong nhà nên khóc rồi.”

Lý Diễm nghe xong liền cười, rất có tinh thần tự giễu mà bổ sung một câu: “Chiếu theo lời cậu nói, như vậy Tôn Uy luôn ở bên ngoài công tác, nửa bên giường anh ta ngủ cũng nên khóc rồi.”

Đi vào phòng bao lịch sự tao nhã, Dương Mai đóng cửa lại liền hỏi Lý Diễm: “Mấy ngày nay Tôn Uy có gọi điện thoại cho cậu không?”

Lý Diễm rót cho mình cùng Dương Mai mỗi người một ly trà lúa mạch, nghe xong liền hừ một tiếng, nói: “Anh ta mà gọi điện thoại cho tớ ấy à, mặt trời có mà mọc từ đằng tây.”

Dương Mai nhíu nhíu mày, nói: “Vậy cậu có biết anh ấy đi đâu công tác không?”

Lý Diễm lắc đầu: “Không rõ lắm, dù sao tớ cũng không có hứng thú. Tớ nhọc lòng lo công việc của chính mình đã đủ phiền, nào có rảnh mà lo đến anh ta. Tớ lo cho anh ta, anh ta cũng sẽ không lo cho tớ, tớ đây lo cho anh ta làm gì?”

Dương Mai nhấp một hớp trà, hỏi: “Mấy ngày nay công việc của cậu rất bận?”

Lý Diễm vẫy vẫy tay: “Thì vẫn vậy, cũng không khác bình thường mấy.”

Dương Mai nói: “Sắc mặt cậu không được tốt lắm, có phải quá mệt mỏi rồi không? Từ ngày mai cậu không cần đưa đón tớ nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lý Diễm tùy tiện nói: “Ai da, nào có việc gì, là tớ bận việc của chính mình. Từ nhà cậu tới trường dạy lái lại không có xe đi thẳng, chờ taxi lại không thuận tiện, vẫn là tớ đưa cậu đi, dù sao cũng chỉ có mấy ngày.”

Dương Mai nhấp miệng, kiên trì nói: “Không được, cậu vẫn dựa theo tiết tấu sinh hoạt của chính mình đi, dù sao cũng chỉ có mấy ngày, tớ tự mình nghĩ cách được.”

Lý Diễm nghe xong thở dài: “Đều tại nhà cậu và nhà thầy dạy lái xe ở hai hướng khác nhau, quá xa, bằng không cậu có thể nhờ người ta thuận đường đưa về.”

Dương Mai cười cười, không nói chuyện. May mắn nhà thầy Hồ với nhà cô là ở hai hướng khác nhau, bằng không cô có muốn từ chối cũng không có lý do đâu.

Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, đều là những món ăn tinh xảo thanh đạm do Dương Mai chọn.

Dương Mai không quá thích ăn món dầu mỡ, không khỏe mạnh, còn dễ béo phì. Lúc ở nhà tự mình nấu cơm, cô đều tận lực ít dùng dầu, ít cho muối, tuyệt đối không cho bột ngọt.

Đồ ăn trong tiệm cơm không chú ý như tự mình làm, tuy rằng lúc chọn thực đợn đã cường điệu đừng thêm bột ngọt cùng ớt cay, nhưng hương vị đồ ăn nấu ra vẫn khá nặng vị.

Dương Mai mới vừa học xe xong, ăn uống vốn đã không được tốt, lúc này lại ngửi được mùi dầu cải, càng thêm không thoải mái, ăn một lát liền không muốn ăn nữa, chỉ nâng chung trà lên bắt đầu phẩm trà.

Lý Diễm không giống Dương Mai tự hạn chế như vậy, cô ấy chay mặn đều không kỵ, cũng không kén ăn, có cái gì thì ăn cái đó, cô ấy ăn uống nhiều hơn Dương Mai một vòng (ý là ăn nhiều hơn một lượt gắp, để nguyên “một vòng” cho phù hợp với câu sau), bởi vậy dáng người cũng to hơn một vòng so với Dương Mai.

Dương Mai không động đũa còn Lý Diễm vẫn đang liều mạng ăn, ăn được một nửa cô ấy rốt cuộc cũng phát hiện Dương Mai không ăn nữa, liền ngẩng đầu, trong miệng cô ấy còn nhai đồ ăn, môi bóng nhẫy nói một câu: “Sao lại không ăn nữa? Ăn đi chứ!”

Dương Mai cong môi cười, nói: “Tớ ăn no rồi, cậu cứ ăn từ từ.”

Lý Diễm đảo qua đồ ăn còn dư lại một lượt, giương mắt nói: “Còn thừa nhiều như thế, sao cậu ăn ít vậy.”

Ngừng lại một chút, cô ấy dường như bừng tỉnh kêu một tiếng: “À, tớ biết rồi, cậu không ăn, dư lại đều để tớ ăn, cậu không ăn sẽ giảm béo, tớ ăn nhiều liền tăng cân. Ai da đồng chí Dương Mai, sao bây giờ tớ mới phát hiện cậu lại âm hiểm như vậy.”

Nói xong, Lý Diễm liền buông chén đũa, hai mắt như máy rà quét quét tới quét lui nửa người trên của Dương Mai.

Sau một lúc lâu, cô ấy có chút nhụt chí nằm liệt xuống, nói chuyện cũng như không còn hơi sức: “Ai, thật là người so sánh với người sẽ bị tức chết, so với cậu sao tớ lại béo như vậy chứ.”

Dương Mai nghe xong thì cười: “Vậy cậu cũng đừng so với tớ, phụ nữ so sánh với tớ đều phải thương tâm.”

Lý Diễm trừng mắt, giơ lên chiếc đũa uy hiếp: “Cậu tin hay không tớ ném cậu đấy.”

Dương Mai ngồi thẳng tắp, ưu nhã cầm ly uống trà, một chút ý tứ sợ cô ấy cũng không có.

Lý Diễm cầm chiếc đũa một lát lại cảm thấy không thú vị, buông tay xuống, thần sắc nghiêm túc nhìn Dương Mai, nói: “Đồng chí Dương Mai, tớ xin chân thành hỏi cậu, làm thế nào mới có thể đẹp như cậu?”

Dương Mai liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nói: “Đừng nói trang điểm, cậu đến bảo dưỡng da cũng lười, bây giờ còn không biết xấu hổ hỏi tớ làm thế nào có thể trở nên xinh đẹp à.”

Lý Diễm nghe xong liền theo bản năng sờ mặt: “Tớ hiện tại có phải rất già hay không.”

Dương Mai không lưu tình chút nào mà đả kích: “Dù sao thoạt nhìn cũng già hơn tớ vài tuổi.”

Lý Diễm lại muốn ném chiếc đũa, lần này giơ lên một nửa liền bỏ xuống.

Kỳ thật Dương Mai nói không sai chút nào, hai cô rõ ràng cùng tuổi, Lý Diễm bên ngoài thoạt nhìn lớn hơn tuổi thực tế ít nhất 4, 5 tuổi, mà Dương Mai thì ngược lại, cô chỉ cần trang điểm qua đã giống như sinh viên rồi, thời điểm để mặt mộc, làn da càng tốt, giống như học sinh cao trung (cấp ba).

“Đàn ông có phải đều thích phụ nữ như vậy không?” Lý Diễm vuốt tóc, nâng má hỏi Dương Mai.

Dương Mai vốn dĩ muốn gật đầu nói đúng nhưng ngẫm nghĩ lại, trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên một khuôn mặt than không biểu cảm.

Cô nghĩ nghĩ, liền sửa miệng: “Khả năng cũng không phải tất cả.” Ngừng một giây, cô lại cười, bổ sung một câu: “Nhưng mà cuối cùng khẳng định đúng vậy.”

Lý Diễm còn muốn hỏi sâu hơn, Dương Mai như là nhớ tới cái gì, đột nhiên thay đổi đề tài: “Lý Diễm, tớ muốn cầu xin cậu một chuyện.”

Lý Diễm có chút kinh ngạc nhìn Dương Mai, cô dùng chữ “Cầu xin” này.

Lý Diễm cùng Dương Mai ở chung nhiều năm như vậy, rất hiểu tính nết Dương Mai, cô ấy biết người phụ nữ này giống như hoa nở bên mép vực đá, ngoan cường mà lại cố chấp, không như không có phong sương tuyết vũ (gió sương mưa tuyết, ý chỉ sự khó khăn khổ cực) nào có thể đánh bại cô, cũng không có dương quang mưa móc (ánh mặt trời mưa móc, ý chỉ sự giúp đỡ, rạng ngời, may mắn) nào có thể khiến cô càng sáng lạn.

Cô chỉ bừng nở ở nơi đó, cùng hết thảy xung quanh đều không có quan hệ gì.

Lý Diễm nuốt nước miếng, đứng đắn nhìn Dương Mai: “Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng, tớ khẳng định sẽ giúp cậu.”

Dương Mai nói: “Cậu có thể tìm người bạn kia của cậu nói một tiếng, nói tớ muốn đổi giáo viên được không.”

Lý Diễm càng kinh ngạc: “Làm sao vậy? Giáo viên hiện tại không tốt sao?”

Dương Mai lắc đầu, Lý Diễm lại hỏi: “Vậy là tại sao?”

Dương Mai không trực tiếp trả lời, mà chỉ nói: “Chuyện này có phải không dễ làm hay không.”

Lý Diễm lộ ra biểu tình khó xử: “Đúng vậy, bạn tớ cũng đã nói chuyện xong xuôi với giáo viên của cậu rồi, tiền của cậu cũng đã đưa… Đúng rồi, cậu muốn đổi giáo viên thành ai vậy?”

Dương Mai tự hỏi một chút, đơn giản nói: “Đổi thành xe số sàn.”

“…” Xe số tự động đổi thành xe số sàn, đơn giản đổi thành khó khăn, dễ dàng quá đổi thành không dễ dàng quá, ánh mắt Lý Diễm khó có thể hình dung, cô ấy nói, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì.”

Dương Mai giảo hoạt chớp chớp mắt, nói: “Tớ muốn từ nơi nào té ngã thì bò dậy từ nơi đó.”

Ở trên bàn cơm, Lý Diễm không bảo đảm có thể hoàn thành chuyện này, nhưng Dương Mai biết, việc gì giao cho Lý Diễm làm đều có thể tin tưởng tuyệt đối một trăm hai mươi phần trăm.

Hôm sau, Dương Mai tự mình gọi taxi đến trường dạy lái xe. Cô sợ chờ nửa ngày cũng chờ không được xe taxi nên ra cửa sớm mười lăm phút so với mọi khi. Quả nhiên, mười lăm phút kia đều dùng để chờ xe.

Thời điểm Dương Mai tới trường dạy lái xe không tính là muộn, nhưng cũng tuyệt đối không tính là sớm.

Cô ở trên đường đi mua sữa đậu nành và bánh bao, ngồi ở trong xe lại không dám ăn, sợ say xe. Giờ tới trường dạy lái xe rồi, người khác đều đang luyện xe, cô mới chầm chậm cởi túi ra gặm bánh bao nóng hầm hập, hút sữa đậu nành.

Sắc trời còn chưa sáng hoàn toàn, căn phòng ngày thường dùng để ăn cơm có chút tối nên Dương Mai không ngồi bên trong ăn, mà tìm một khối đá sạch sẽ, ngồi ăn ở bên ngoài.

Một mình cô ăn hết sức chuyên chú, hai mắt buông xuống, đầu cũng không nâng một cái, bởi vậy khi chiếc xe tập lái màu đỏ bay qua trước mắt, cô mới không phòng bị mà ăn đủ một mặt khói bụi.

Dương Mai đứng lên, nhíu mày nhìn chiếc xe tập lái kia. Chiếc xe kia ngược lại xem như cũng không hoàn toàn vô nhân tính, còn biết quay trở về nhìn xem Dương Mai thế nào.

Vừa đối diện với người gây họa, trong lòng Dương Mai liền phức tạp.

Lái xe chính là Lâm Dương, Trương Tây Tây còn chưa tới, Lâm Dương ăn không ngồi rồi liền mở xe Giang Thủy ra chơi. Cậu chính là loại người Dương Mai phản cảm nhất, đã làm không tốt còn muốn thể hiện tốc độ cao.

Dương Mai mặt mày bình dị, nhìn người đàn ông bên cạnh Lâm Dương: “Tôi nghe người ta nói, lái xe như vậy rất hại động cơ. Anh cũng không quản?”

Giang Thủy còn chưa mở miệng, Lâm Dương đã chắp tay trước ngực, cúi lạy mấy cái: “sorry sorry, dưới chân bị trượt nên mới dùng sức dẫm phải phanh.”

Giang Thủy liền không nói chuyện, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ tha thứ cậu.

Dương Mai đứng ở một bên muốn trợn trắng mắt, chỉ vào đồ ăn sáng của chính mình nói: “Bánh bao của tôi bây giờ đều là bụi, không thể ăn nữa.”

Lâm Dương lập tức nói: “Cái đó, nếu không tôi trả cô tiền đồ ăn sáng nhé, cô lại đi mua mới.”

Dương Mai từ trong lỗ mũi “hừ” ra một tiếng, rũ mắt nhìn Giang Thủy: “Anh thì sao, anh không có gì muốn nói à?”

Giang Thủy thật bình tĩnh ngẩng đầu, nói: “Cũng không phải tôi lái xe.”

“…” Dương Mai lần này từ miệng “a” ra một tiếng, nhắc nhở anh: “Anh là giáo viên của cậu ấy, thế nào, anh muốn trốn tránh trách nhiệm?”

Giang Thủy thẳng tắp nhìn vào cô, nói: “Tôi không định trốn tránh trách nhiệm.”

Dương Mai lúc này mới khẽ “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Vậy anh không có gì để nói?”

Giang Thủy nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Đừng ngồi ở ven đường ăn, cách xa xe chúng tôi một chút đi.”

Trong khoảng thời gian ngắn Dương Mai nói không ra lời, cô một tay xách theo bánh bao, một tay nắm túi sữa đậu nành, quay đầu đi thẳng, lúc đi ngang qua thùng rác, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tức giận ném bữa sáng vào.

Lâm Dương còn ở phía sau rống lên: “Dương Mai, cô đừng đi vội, tôi đền cô tiền này.”

Sau khi rống xong, Lâm Dương lại quay đầu nhìn Giang Thủy, hỏi: “Anh Thủy, có phải cô ấy giận rồi không.”

Giang Thủy nhìn chằm chằm bóng dáng trong kính chiếu hậu đang càng lúc càng xa, nói: “Không biết.”

Lâm Dương gãi đầu: “Khẳng định là giận rồi, anh Thủy, đều tại vừa rồi thái độ anh không tốt.”

Giang Thủy không nói một lời, Lâm Dương liền thò lại gần: “Anh Thủy, chọc phụ nữ không cao hứng rất không tốt, hay là anh đi dỗ cô ấy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.