Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 13: Chương 13: Người đàn ông mơ màng




Nếu không phải nhờ có tiếng còi ô tô chặt đứt dây cung trong đầu, Giang Thủy cũng không biết mình muốn đứng ở nơi đó bao lâu.

May mắn anh rút được chính mình ra.

Giang Thủy đi về hướng xe mình, thanh âm theo gió phiêu đãng tiến vào tai Dương Mai ở phía sau: “Say xe thì đi theo tôi.”

Dương Mai đi theo, đứng ở phía sau anh, anh cúi người ngồi vào ghế phụ, khi ngẩng đầu thấy cô còn đứng ở bên ngoài liền hếch cằm chỉ vào bên cạnh: “Ngồi vào.”

Dương Mai không biết anh muốn làm gì, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái liền phát hiện Giang Thủy xách ra một túi quýt từ ngăn kéo trước xe.

“Quýt mùa này không thể ăn…”

“Không phải dùng để ăn.”

“Vậy …”

Dương Mai còn chưa dứt lời, Giang Thủy đã bóc xong một quả, thịt quýt được ném lại túi, còn lại trong tay anh là một miếng vỏ quýt hoàn chỉnh. Kỹ năng lột vỏ của anh không tồi, một quả quýt nhỏ như vậy còn có thể lột hoàn chỉnh vỏ ra, vỏ quất nằm trên lòng bàn tay anh giống như một đóa hoa chưa nở ra hoàn toàn.

Giang Thủy đưa vỏ quýt cho Dương Mai: “Ngửi cái này sẽ cảm thấy đỡ hơn.”

Dương Mai tiếp nhận, đặt dưới mũi, hơi thở mát lạnh chui vào lỗ mũi, nháy mắt khiến đại não cô thanh tỉnh.

Trước kia cô nghĩ sai rồi, thì ra cũng không phải là anh thích ăn quýt chua.

“Sao anh biết cái này?” Dương Mai hỏi.

“Trước kia có một học viên, say xe còn kinh khủng hơn cô, lúc luyện xe phun toàn bộ ra tay lái.”

Dương Mai nghe xong cầm lòng không đậu mà liếc mắt nhìn tay lái một cái, có chút ghét bỏ nhích về phía sau một chút, đáng tiếc cô đã dựa hết cỡ rồi.

Giang Thủy liếc nhìn cô, nói: “Tôi đã lau khô rồi, cũng đã từ lâu.”

“Cho nên anh mới đặt quýt ở trong xe?”

Giang Thủy gật đầu: “Người đó ngửi mùi vỏ quýt xong nói là thoải mái hơn nhiều nên tôi đặt một túi ở trong xe, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

Dương Mai nói: “Anh còn rất biết làm hết phận sự.”

Giang Thủy ý vị thâm trường mà nói: “Tôi hy vọng mỗi một học viên đều có thể lấy được bằng lái.”

Dương Mai yên lặng nhìn anh, anh cũng nhìn cô như vậy.

Qua một lúc lâu sau, Dương Mai từ miếng vỏ quýt thở ra một hơi, nói: “Được rồi, tôi tháo nhẫn ra là được không phải sao.”

Cô tháo nhẫn ra, Giang Thủy vẫn đang nhìn cô.

Cô cười cười, mặt dán trên tay lái, lưng cong lại, tay duỗi xuống dưới.

Cô tính cởi giày cao gót ra, dứt khoát đi chân trần để dẫm phanh xe và côn.

“Kỳ thật cô cũng không cần như vậy…” Giang Thủy chỉ muốn biểu đạt là hy vọng thời điểm lần sau luyện xe Dương Mai có thể thay giày đế bằng.

Nhưng lời anh nói còn chưa dứt, Dương Mai đã cởi giày ra.

Cô dùng chân không đạp lên phanh, phanh xe vừa đen vừa bẩn, chân cô lại vừa trắng vừa nhỏ.

Giang Thủy dời tầm mắt: “Cô vẫn nên mang vào đi.”

“Không mang, đỡ phải nghe anh nói lời ẩn ý.”

Dương Mai khởi động xe một lần nữa, vừa muốn chạy đi, cửa sổ xe lại bị người đập.

Không sai, là đập.

Trên thực tế, hàng năm xe Giang Thủy đều không dùng đến cửa sổ xe, cửa sổ bên ghế điều khiển đã hạ đến mức thấp nhất, mà bên phía Giang Thủy gần như hứng trọn ánh mặt trời nên cửa sổ xe chỉ trượt xuống một nửa.

Một nửa dư lại kia, đang bị người đập.

Càng chính xác hơn là bị người ta mãnh liệt gõ.

Động tĩnh lớn như vậy, Dương Mai cùng Giang Thủy không cách nào bỏ qua, song song quay đầu qua xem.

Đó là một cô gái nhỏ hoa hòe lộng lẫy. Gọi là cô gái nhỏ là đối với Dương Mai mà nói. Theo Dương Mai thấy thì dám mặc đến hoa hòe loè loẹt như thế, trên đầu còn có một cái nơ con bướm đỏ thẫm, cũng chỉ có nhưng cô học sinh còn trẻ tuổi.

Dương Mai nghĩ, cô ấy hẳn là sinh viên, hơn nữa là học sinh trung học vừa thi đại học xong. Bởi vì học sinh trung học không nên xuất hiện ở trường dạy lái xe.

Trừ phi cô ấy có mục đích gì khác.

Cô gái nhỏ này thật sự là có mục đích khác.

Cô ấy hùng hổ đứng ở nơi đó, lại không nhìn Dương Mai lấy một con mắt, ánh mắt cô ấy giống như ngọn lửa, chỉ tập trung trên người Giang Thủy.

“Anh Thủy, em mang chocolate và khoai lát đến cho anh!” Thanh âm vang dội hứng khởi.

Dương Mai nhìn thoáng qua đồ ăn vặt trong tay cô gái nhỏ, tràn đầy một túi lớn đều là đồ ăn vặt ưa thích của nữ sinh. Tầm mắt chuyển lên trên, cô phát hiện cô gái nhỏ cười đến cả người vô hại, hai con mắt nho nhỏ híp thành hình trăng non, lộ ra răng nanh đáng yêu.

Đây là cô gái nhỏ đặc biệt mọi tâm tư đều viết ở trên mặt.

Chẳng qua…

Giang Thủy nhàn nhạt liếc nhìn những đồ ăn vặt đó một cái, nói thẳng: “Tôi không thích ăn cái này.”

Quả nhiên như thế. Người đàn ông cổ lỗ (thực ra từ ở đây là “cũ kỹ” mà mình nhớ không ra tính từ này dùng với người là gì nên để tạm vậy) không thú vị giống như Giang Thủy, sao có thể sinh ra hứng thú với mấy món đồ ăn vặt đó. Cô gái nhỏ tràn đầy tâm ý, chỉ là dùng sai địa phương rồi.

Mắt Giang Thủy nhìn về phía trước, thanh âm bình bình: “Lái xe.”

Dương Mai lại không nhúc nhích, lúc này cô gái nhỏ nóng nảy, lại lần nữa nâng tay lên đập cửa sổ vài cái: “Anh Thủy, đừng đi vội. Anh không thích ăn cái này, vậy anh thích ăn cái gì?”

Thanh âm Giang Thủy có vẻ có chút bất cận nhân tình (không để ý đến quan hệ tình cảm với người khác hay không nể mặt cũng được): “Tôi thích ăn cái gì cũng không có quan hệ gì với cô.” Anh liếc mắt nhìn Dương Mai, lại lần nữa ra mệnh lệnh: “Lái xe.”

Dương Mai lại vẫn như cũ không có động tác, cô trực giác cô gái nhỏ này còn có lời khác muốn nói.

Quả nhiên, chỉ một khắc sau, cô gái nhỏ hơi cong lưng, mặt hướng bên trong xe hô to: “Anh Thủy, em thích anh!”

Em thích anh.

Một chủ ngữ, một tân ngữ, một động từ, khái quát tất cả.

Tất cả tâm ý của cô ấy đều hóa thành một từ ngữ đơn giản — thích.

Đây là một cô gái nhỏ đơn thuần mà lại thẳng thắn, giống như một mũi tên bắt đầu khởi động, dũng cảm không sờn mà nhằm vào điểm đích phía trước.

Giang Thủy cái gì cũng không nói, những lời này vang dội như vậy, lại giống như không có một mảy may lực đả động đến anh. Anh như một khối gỗ yên lặng, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình.

Cô gái nhỏ nói xong những lời này lại trở nên an tĩnh, giống như chiếc khí cầu bị bay hơi. Cô ấy rất dũng cảm, nhưng dũng khí của cô ấy cũng không phải là lấy không hết dùng không cạn.

Dương Mai không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng, cô đơn giản tắt máy, nghiêng đầu nhìn sườn mặt gần như lãnh khốc của Giang Thủy: “Kìa, cô bé nói thích anh.”

Giang Thủy nhìn qua, biểu tình của Dương Mai thực đạm, nhưng rất đứng đắn.

Sau một lúc lâu, Giang Thủy nói với Dương Mai: “Cô ở đây chờ tôi một lát, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại.”

Anh xuống xe, cô gái nhỏ mang theo tâm tình kích động mà lại thấp thỏm, nhảy từng bước một đi theo anh.

Giang Thủy đưa cô ấy đến dưới một bóng cây tĩnh lặng, Dương Mai không nghe thấy thanh âm của bọn họ, nhưng từ biểu cảm có thể đoán được đại khái nội dung nói chuyện.

Kỳ thật căn bản cũng không cần đoán, Dương Mai dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, loại đầu gỗ như Giang Thủy sẽ nói ra cái gì.

Anh giống như đắp lên một bức tường trong suốt theo thói quen ngăn cản người xông tới từ bên ngoài.

Giang Thủy mất một lúc để cự tuyệt cô gái nhỏ này, sau khi kết thúc anh lại đi trở về lên xe.

Dương Mai đang ghé vào trên tay lái, nghe thấy thanh âm quay mặt qua liền nghe thấy anh nói: “Nắm chắc thời gian, luyện mười vòng nữa.”

Dương Mai cái gì cũng không hỏi, nghe theo anh chỉ huy, luyện xong mười vòng buổi chiều.

Sau khi luyện xong, Giang Thủy đưa cô về nhà.

Dọc theo đường đi không khí trong xe rất nặng nề, trong thùng xe an tĩnh đến mức như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Dương Mai nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, thời điểm cô an tĩnh sẽ rất an tĩnh, ngồi ở chỗ kia giống như một con rối không nói chuyện.

Giang Thủy liếc mắt nhìn cô, trước khi tới một cái đèn đỏ thì phanh gấp, xe nhanh chóng giảm tốc độ trượt trên mặt đường xi măng vẽ ra một tiếng kêu kẽo kẹt.

Dương Mai theo quán tính ngả về phía trước, đôi tay không tự chủ được mà chống lên đầu xe.

Lúc này cô mới quay đầu liếc mắt nhìn Giang Thủy, Giang Thủy cũng đang nhìn cô, biểu cảm bình tĩnh, mắt đen lập loè.

Sau cái liếc mắt kia, Dương Mai bỗng nhiên cười rộ lên: “Anh làm gì vậy?”

Giang Thủy trả lời một cách đương nhiên: “Phanh lại.”

“À, phanh lại.” Dương Mai gật gật đầu, lại sờ sờ cằm, “Anh phanh xe từ khi nào không có trình độ như vậy?”

Giang Thủy vô ý thức mím môi, không trả lời.

Khi xe đi đến một giao lộ nào đó, không biết vì sao trên đường trở nên đông đúc.

Đèn xanh đèn đỏ trở thành vật trang trí, hai hướng bốn làn xe chạy tắc đầy xe, giao lộ này đã thay đổi ba lần đèn xanh đèn đỏ xe bọn họ mới đi qua đường được.

“Vì sao lại tắc như vậy?” Dương Mai dò đầu ra xem.

“Đừng vươn đầu ra.” Giang Thủy liếc nhìn cô một cái nói, “Nơi này là hai hướng bốn làn xe chạy, phía trước là hai làn xe chạy, nơi này lúc nào cũng tắc.”

“Vậy sao anh còn đi đường này?”

“Đi nhầm rồi.”

Tầm mắt Dương Mai dừng lại thật lâu trên mặt Giang Thủy, như là muốn làm rõ khả năng một người lái xe có thâm niên đi nhầm đường có bao lớn. Chỉ là mặt Giang Thủy giấu trong bóng tối của xe, cô chỉ có thể thấy được hình dáng của anh.

Đường se chạy bỗng nhiên hẹp lại, dòng xe cộ thong thả, ngoài xe có ánh đèn lúc sáng lúc tối tiến vào, Giang Thủy cũng theo đó mà lúc sáng lúc tối.

Dương Mai đột nhiên hỏi anh: “Anh có phải rất được con gái ưa thích hay không?”

Giang Thủy: “Không phải rất được thích.”

Dương Mai đếm số trên đầu ngón tay: “Cô gái nhỏ chiều nay tính là một đi, còn có…”

Còn có cô.

Nhưng cô chưa nói xong.

“Còn có cái gì?” Trong yên tĩnh, anh đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Dương Mai đang cười, không lên tiếng.

Giang Thủy nói: “Tôi từ chối cô ấy, bảo cô ấy học xe cho tốt.”

Dương Mai nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

Qua một hồi lâu, anh lại nói: “Cô cũng học xe cho tốt.”

Dương Mai chuyển tầm mắt, không nói gì.

Sau khi xuyên qua con đường chợt hẹp lại kia, tình hình giao thông dần dần tốt hơn, Giang Thủy lái xe rất nhanh, không bao lâu sau đã chạy đến tiểu khu Dương Mai ở.

Khoảng thời gian này quá ngắn khiến Dương Mai cảm thấy tình huống kẹt xe vừa rồi chỉ vừa phát sinh ở một giây trước, câu nói cuối cùng Giang Thủy nói với cô vẫn ở bên tai, giống như anh dừng ở nơi đó là để nói một câu kia.

Giang Thủy vẫn như cũ không lái xe đi vào mà ngừng ở giao lộ, vẫn vị trí cũ.

Dương Mai cũng không xuống xe luôn, Giang Thủy nhìn về phía cô, cô chỉ lấy ngón tay chỉ chỉ chân chính mình.

Cô không đeo giày.

Giang Thủy hỏi cô: “Giày cô đâu?”

Dương Mai mở tay ra: “Ném ở trường dạy lái xe.”

Tay Giang Thủy sờ tay lái, nghe thấy Dương Mai nói: “Phải về trường dạy lái xe tìm sao.”

“Quá muộn.” Giang Thủy liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử bên trong xe, bàn tay anh nắm chìa khóa xe, xoay tròn một cái, tắt máy.

Anh như là nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Dương Mai: “Tôi nhớ khi đó cô ném giày ở trong xe.”

Dương Mai nhún vai: “Trong xe không có. Không tin anh có thể lục soát.”

Giang Thủy lẳng lặng nhìn Dương Mai, Dương Mai cứ như vậy không chút nào sợ hãi mà ngồi, giống như con nai con ngơ ngác chưa từng tiếp xúc với thế gian.

Xe bọn họ ngừng ở ven đường, vị trí này không thể dừng xe lâu, phía sau có xe khác vọt lên, đèn xe chói mắt chiếu thẳng lại đây, rồi sau đó gặp thoáng qua bọn họ, một lần nữa trở lại tối đen.

Trong thời gian ánh sáng giao điệp, Giang Thủy cảm thấy phía sau con nai này đang lay động đuôi cáo.

Giang Thủy sẽ không thật sự lục soát xe, bởi vì như vậy anh sẽ giống như thằng ngốc, mà Dương Mai sẽ rất đắc ý.

“Từ nơi này đi đến cửa nhà tôi, ít nhất phải một trăm mét, anh không thể để tôi đi chân không vào.”

Đích xác như thế, Giang Thủy cúi đầu, sắc mặt không đổi nhìn nhìn chân Dương Mai — trắng nõn, tinh tế, giống như củ từ đã tước vỏ vậy — đôi chân này đi chân trần trên mặt xi măng, khẳng định sẽ trầy da, sẽ đổ máu.

“Làm sao bây giờ đây.” Dương Mai cười.

Giang Thủy yên lặng cắn cắn răng cấm, hai gót chân dẫm vào nhau, bàn tay đi xuống, nhặt lên một đôi giày vải bụi bặm màu nâu, xách đến trước mắt Dương Mai: “Cô tạm dùng đi.”

Dương Mai rũ mắt nhìn xuống, đôi giày vải kia thực bình thường, không có nhãn hiệu, cũng nhìn không ra giá cả, thậm chí trên giày còn có vết bẩn, nhưng đây là một đôi giày thích hợp để lái xe, chỉ nhìn Dương Mai đã biết đôi giày này đi vào sẽ rất thoải mái.

“Cám ơn.” Dương Mai nhanh chóng nhận đôi giày, tròng lên chân chính mình, “Chân anh cỡ bao nhiêu?”

“45.”

“Ồ.”

Dương Mai đi xuống xe, vòng đến bên cửa sổ ghế điều khiển, vẫy tay với Giang Thủy: “Tôi về đây.”

Giang Thủy gật đầu, nói: “Nhớ ngày mai thay giày đế bằng.”

Dương Mai nghe xong chỉ cười cười rồi xoay người đi thẳng.

Giang Thủy nhìn bóng dáng cô dần nhỏ lại trong tầm nhìn của mình, thời điểm qua đường cái, Dương Mai ngừng một chút — giày cô bị rớt, hoặc phải nói, là giày anh bị rớt, cô liền đứng ở giữa đường đi lại giày một lần nữa.

Chân cô so với anh nhỏ hơn khá nhiều, Giang Thủy nghĩ tựa như đoạn ngó sen, một bàn tay anh cũng có thể cầm gọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.