Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 1: Chương 1: Người phụ nữ chờ học xe




Dương Mai chống má ngồi trên xe Lý Diễm.

Trời vừa tảng sáng, hai bên đường vẫn còn ánh đèn.

Thời gian còn sớm, trên đường gần như không có người qua lại, cũng không có xe, rất an tĩnh.

Lý Diễm lái xe, nhìn thoáng qua bên cạnh thấy sắc mặt Dương Mai lạnh lùng, mí mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, trông như còn buồn ngủ. Cô ta tự nhiên cảm thấy vui vẻ, nói: “Không tình nguyện học xe vậy à?”

Dương Mai liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tớ đã thi ba lần.”

“Ồ, thi bao nhiêu lần hỏng bấy nhiêu lần, hỏng bao nhiêu lần thi bấy nhiêu lần. Tinh thần này rất đáng cổ vũ.”

Dương Mai trừng mắt, Lý Diễm cười vài tiếng thật khoa trương, chờ cười đủ rồi, nghiêm túc lại nói: “Tớ nghe người ta nói, khóa thứ ba sẽ thi thực hành điện tử, nhân lúc còn chưa cải cách, cậu sớm lấy được bằng lái đi. Bằng không về sau thi sẽ càng không có nhân tính.”

Dương Mai nghe xong thần sắc không thay đổi, mắt cũng không thèm nháy, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Như vậy thoạt nhìn, Dương Mai mặt không biểu tình, giống như đối với chuyện “Nhân lúc còn sớm lấy được bằng lái” này không để bụng chút nào. Nhưng Lý Diễm biết, Dương Mai có chút khẩn trương.

Bởi vì tay trái cô đang nắm chặt dây an toàn đến nhăn nhúm.

Dương Mai khẩn trương sẽ không biểu hiện ở trên mặt, mà là thông qua phương thức khác thể hiện ra. Tựa như có những người thời điểm khẩn trương sẽ không tự giác mà đổ mồ hôi lạnh còn Dương Mai là không tự giác mà nắm chặt đồ vật, mặc kệ là cái gì, chỉ cần ở trong tay cô đều sẽ bị siết chặt.

Điểm này rất khó phát hiện, nhưng cũng không khó phát hiện. Người thân quen với cô đều biết.

Lý Diễm không muốn Dương Mai đi học lái xe còn mang cảm xúc khẩn trương, liền trấn an cô nói: “Kỳ thật lái xe rất đơn giản, còn không phải là hai cái không nhấn ga thì phanh lại sao? Cậu không cần sợ.”

Dương Mai nhấp miệng, nói: “Ngồi vào vị trí của cậu tớ sẽ khẩn trương.”

“Tớ bảo đảm, sẽ không khẩn trương.”

Dương Mai nghĩ nghĩ lại tưởng tượng, nói: “Tớ say xe.”

“Người lái xe sẽ không say xe.”

“Vì sao?”

“Bởi vì khẩn trương đó.”

Dương Mai tấm tắc hai tiếng: “Cậu xem cậu nói chuyện tự mâu thuẫn kìa.”

Lý Diễm bị nghẹn một chút, mặt ửng hồng, xua xua tay từ bỏ: “Bỏ đi, bỏ đi, không thể nói chuyện với cậu mà.”

Sau một lúc lâu, Lý Diễm bỗng nhiên nói: “Cậu thi bằng lái tớ đưa đón cậu, ở đâu có khuê mật (bạn thân nơi khuê phòng phụ nữ cổ đại) tẫn trách giống tớ như vậy? Tớ chính là vì cậu từ bỏ thời gian dưỡng nhan (chăm sóc da mặt)! Chỉ vì điều này cậu nhất định phải lấy được bằng lái! Những cái khác tớ mặc kệ, đối với cậu chỉ có một câu: Sau một tháng, giao bằng lái ra không giết!”

Cưỡng ép.

“Lại nói, hiện tại có ai còn không dùng ô tô thay đi bộ. Cũng chỉ có cậu, có tiền còn đi phương tiện giao thông công cộng. Không biết còn tưởng rằng cậu keo kiệt không nỡ bỏ tiền ra mua ô tô đấy. Chờ cậu biết lái xe, ai còn tiếp tục đi phương tiện giao thông công cộng nữa. Câu muốn đi đâu thì đi, khi nào muốn đi thì đi. Không phải thuận tiện sao.”

Lợi dụ. (Dùng lợi ích dụ dỗ)

Dương Mai câu môi, sau khi an tĩnh lại liền nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt điềm tĩnh dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối có một vẻ đẹp mông lung, nhìn từ mặt bên, trán cô đặc biệt đẹp.

Người có trán rộng như vậy rất thông minh. Trong lòng Lý Diễm cũng biết, Dương Mai là người phụ nữ thông minh, còn có dũng khí đáng nể — tới cái thành thị xa lạ này dốc sức làm việc mấy năm, không dựa vào ai, cũng làm đến trình độ khá giả. Hiện tại ngày qua ngày trải qua cũng thực vô ưu (không buồn lo) nhưng vẫn bảo trì được trái tim thủa ban đầu, loại người này là khó thấy nhất.

Thời điểm nghèo khó nỗ lực kiếm tiền, thời điểm giàu có lại tùy tâm (tùy tâm ý, suy nghĩ, mong muốn) tiêu tiền. Dương Mai luôn biết ở tình huống nhất định, làm thế nào để chính mình sống được càng tốt.

Sống ở hiện tại, đây là trí tuệ lớn.

Người phụ nữ như vậy sao còn chưa học lái xe.

Cảm thấy hơi hoảng hốt, Lý Diễm nói: “Dương Mai, tớ có dự cảm, lần này cậu nhất định có thể thi qua.”

Dương Mai không nói chuyện, lẳng lặng đếm hàng cây bên đường đang dần lui về phía sau. Cô bình tĩnh trở lại, thoạt nhìn như không sợ hãi điều gì.

Con đường còn lại, Lý Diễm phi nhanh như điện chớp, rất nhanh đã chạy đến trường dạy lái xe.

Lúc này trời còn chưa hoàn toàn sáng, đèn ven đường lại không biết đã tắt khi nào, trời và đất nối thành một mảnh, xám xịt.

Dương Mai mới vừa xuống xe, Lý Diễm gọi cô lại: “Đã báo cho cậu C2, một giáo viên họ Hồ.”

Dương Mai muốn hỏi C2 là cái gì, Lý Diễm đã kéo cửa sổ xe lên, một đường phóng đi.

Thôi thôi, quản nó là cái gì. Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, thuận theo tự nhiên đi.

Trường dạy lái xe còn chưa có người, Dương Mai tới quá sớm. Cô đi đến bên cạnh quầy bán quà vặt, mua bình nước khoáng rồi đi ra liền thấy một thiếu niên đứng ở cửa đang nhìn đông nhìn tây.

Thiếu niên rõ ràng là đang tìm kiếm bạn mình, thời điểm thấy Dương Mai, đôi mắt cậu sáng lên. Lập tức liền bước lại đây: “Cô tới học xe?”

Dương Mai ngó qua liếc mắt một cái, nói: “Phải.”

Thiếu niên cười, lộ ra bộ niềng răng màu bạc: “Thật tốt quá, giống nhau rồi. Tôi là Lâm Dương, cô thì sao?”

Dương Mai nhàn nhạt quét cậu liếc mắt một cái, tự làm quen, cô không có hứng thú phản ứng.

Lâm Dương cũng không để bụng Dương Mai có phải biểu lộ xa cách hay không, cậu vẫn cười hì hì như cũ, thậm chí còn cẩn thận quan sát Dương Mai vài lần.

Tóc đen, da trắng, diện mạo rất thoải mái. Không chút phấn son, tươi tắn, sáng sủa, mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, thoạt nhìn giống cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi.

Lâm Dương nghĩ nghĩ, liền suy đoán nói: “Có phải cô vừa thi đại học xong không? Năm nay mới tốt nghiệp?” Không đợi Dương Mai nói tiếp, cậu lại không hề phòng bị mà bổ sung: “Tôi thi năm trước.”

Dương Mai lẩm bẩm trong lòng mãi một tiếng “Lảm nhảm”, đầu quay sang hướng khác. Dù là như vậy, Lâm Dương vẫn có thể tự tiếp lời như cũ: “Đúng không? Ai da, vậy cô phải chịu khổ rồi, học lái xe vất vả muốn chết, đặc biệt là ở mùa hè, thời tiết nóng kinh khủng. Ha, may mắn tôi không cần tới mỗi ngày, bởi vì tôi thi lại.”

Dương Mai nghe xong hơi chút có hứng thú: “Cậu cũng là thi lại?”

Lâm Dương bắt giữ lời nói trọng điểm của Dương Mai: “ ‘Cũng’? Như thế nào, cô cũng giống tôi là thi lại?”

Dương Mai gật đầu, Lâm Dương liền nói: “À, vậy cô không phải thi đại học năm nay.” Sau đó cậu lại tiếp tục nói một đề tài khác: “Tôi không qua được bài bốn, còn kém một chút.”

Bài bốn à … Dương Mai nhíu mày nghĩ nghĩ, hai lần thi trước cô còn chưa thi được đến bài bốn.

“Thực ra thì tôi không cần tới, bởi vì bài bốn là bài luận. Nhưng bạn gái tôi muốn tôi tới cùng… Ai da, phiền toái.” Lâm Dương nhún vai, đột nhiên hỏi cô: “Cô thì sao? Cô không qua cái gì.”

“Tôi … Bài hai.”

Lâm Dương gật gật đầu, nói: “Cũng đúng, con gái đều dễ hỏng ở bài hai, bài ba, nói đến cùng vẫn là nhát gan, năng lực thao tác thực tiễn không mạnh.”

Cậu cười một chút, giống như tìm được cảm giác ưu việt nào đó, bắt đầu phổ cập khoa học cho Dương Mai như thế nào có thể thuận lợi thông qua bài hai và bài ba.

Dương Mai đột nhiên không có hứng thú, ngửa đầu uống nước.

Lại một lát sau, giáo viên của Dương Mai tới.

Giáo viên này họ Hồ, là người đàn ông trung niên hói đầu. Dương mai không quen ông, nhưng mà thầy Hồ nhận ra Dương Mai.

Hiện tại khó xếp hàng học xe, không thể so với học sinh, nghỉ đông và nghỉ hè có cơ hội “Chen ngang”. Mà giống như Dương Mai này, ngoan ngoãn xếp hàng không biết phải tới khi nào.

Cho nên Lý Diễm giúp Dương Mai nhờ quan hệ đi cửa sau, một người bạn lại tìm một người bạn khác, cuối cùng tìm được giáo viên Hồ.

Thầy Hồ vừa tới trường dạy lái xe, từ trên xuống dưới nhìn quét Dương Mai một lần, liền cười chào hỏi. Dương Mai cũng khách sáo cười theo một chút.

“Cô là Dương Mai phải không.” Thầy Hồ nói.

Dương Mai gật đầu: “Phải, chính là tôi.”

Thầy Hồ hắc hắc cười hai tiếng, nghe có điểm ngả ngớn.

Ông nói: “Trên đời này còn có người gọi là Dương Mai à, cố ý lấy tên là trái cây?”

Dương Mai im miệng không nói một lời. Cô đã quen người khác trêu chọc tên cô, phàm là đi đến nơi xa lạ, gặp được một vài người xa lạ, bọn họ tất sẽ cảm thấy hứng thú với tên của cô.

Tên này đích xác có điểm đặc biệt, thường chọc người bên cạnh hỏi nhiều vài câu. Nhưng Dương Mai cảm thấy đây là chuyện bé xé ra to, đại khái là bởi vì cô đã nghe quen tên này, cho nên mới cảm thấy những người cảm thấy tên cô kỳ quái cũng là người kỳ quái.

Thầy Hồ thấy biểu tình Dương Mai nhàn nhạt, liền không dây dưa tiếp đề tài này, ông chỉ vào hướng nào đó trên sân, nói: “Cô vào xe tôi trước đi, tôi đi WC, lập tức sẽ tới.”

Dương Mai đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên sân đỗ hai chiếc xe, cô không biết chiếc nào mới là xe của thầy Hồ.

Đang ở thời điểm tự hỏi, Lâm Dương ở phía sau bỗng nhiên nói: “Họ Hồ chính là người dạy cô à?”

Dương Mai quay đầu lại, Lâm Dương lộ ra một bộ biểu tình cao thâm khó đoán, thần bí lẩm bẩm một câu: “Sao lại đăng ký người này.”

Lâm Dương còn muốn nói thêm, đã bị một cô gái mặc bộ váy màu sắc rực rỡ túm mũ áo phía sau. Cô gái không nói hai lời, kéo Lâm Dương hướng sân đi, Lâm Dương bị túm đến eo đều cong, ngoài miệng khoa trương kêu lên.

Dương Mai thu hồi tầm mắt, theo phương hướng vừa rồi thầy Hồ chỉ, trực tiếp đi vào sân.

Ở trường dạy lái xe này, xe giáo viên có hai loại màu, một loại là màu đỏ, một loại là màu trắng.

Xe màu đỏ tương đối cũ nát, có từ thời trường dạy lái xe mới mở.

Xe màu trắng là xe mới, gần đây mới thay, xe số tự động đều là xe màu trắng của giáo viên.

Một chiếc xe màu đỏ ngừng ở dải vạch trắng lùi xe vào chuồng, cách Dương Mai gần nhất, cô nhìn trái nhìn phải, mở ra cửa sau xe an vị đi vào.

Bên trong xe dọn dẹp thật sự sạch sẽ, trên ghế ngồi không đặt đệm, chỉ bọc bộ ghế xe vốn có. Toàn bộ không gian bên trong cơ hồ không có đồ vật dư thừa, chỉ có chìa khóa, khăn giấy và bình nước.

Dương Mai không thích mùi trong xe, cô ngửi được cái mùi này liền thấy ghê tởm.

Nhưng mà chiếc xe này không có mùi ghê tởm, ngược lại có một mùi quýt thanh mát nhàn nhạt.

Dương Mai nhìn quét qua, phát hiện trên ghế phụ đặt một túi quýt nhỏ. Hương vị thấm vào ruột gan kia tự tràn ra đây.

Mùa hè hương vị quả quýt cũng không phải là tốt lắm, không ngọt, là chua.

Thầy Hồ thế nhưng thích ăn quýt chua. Dương Mai ngả lên lưng ghế, híp mắt nghĩ.

Có lẽ do hôm nay dậy quá sớm, có lẽ là hương quýt thanh mát quá dễ ngửi, tóm lại Dương Mai vừa tựa lưng vào ghế ngồi liền mệt rã rời.

Không bao lâu, mí mắt cô bắt đầu đánh nhau. Kiên trì vài giây, cô chịu không nổi cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới, đơn giản nằm ở ghế sau xe ngủ gật.

Sau đó, cô là bị chấn động như có như không đánh thức.

Xe ở thời điểm cô ngủ mơ mơ màng màng chạy đi.

Dương Mai xoa xoa cái gáy đụng phải ghế xe, thong thả bò lên.

Trên ghế lái nhiều thêm một cái đầu đen nhánh.

Chính xác ra, là cái ót của một người đàn ông.

Mà cái ót này, tuyệt đối không phải của thầy Hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.